BÀ XÃ LÃO ĐẠI CỦA ÔNG TRÙM MAFIA PHÚC HẮC

Sau khi ăn xong bữa trưa Ngạn Tử Băng liền ngồi uống cà phê 30 phút đợi đến giờ thách đấu. Một lúc sau cô liền đứng dậy ra sân bóng rổ sau trường.

Sân bóng rổ rất vắng vẻ nhưng bên trong lại có một đám người phá hỏng cảnh hoang vắng nơi đây. Tên tóc vàng kia chắc chắn là Kevin không thể nhầm lẫn vì trong ảnh cũng có đề cập, xung quanh cậu ta còn một vài người mặc quần áo rất là táo bạo. Đúng chất bọn côn đồ đường phố chứ chả có tí người trong hắc đạo nào ?

_ A, Ngạn Lượng Tử, cuối cùng cũng đến. Hôm nay giới thiệu với cô một chút đây là đại ca bang Death"s head (Đầu Lâu). Anh ấy sẽ chịu trách nhiệm lần thách đấu này. Cẩn thận cái mạng quèn của cô.- Kevin cười đắc ý nói nhưng vết bầm dập trên mặt làm hỏng mỹ cảm. Hẳn là vết thương hôm qua do Ngạn Lượng Tử nện ?

_ Trông như một đám côn đồ đường phố vậy.- Ngạn Tử Băng làm bộ ngoáy tai nói ?

_ Mày nói cái gì?- Thanh niên cầm đầu nói. Trông cậu ta rất điển trai, mạnh mẽ, gu ăn mặc phá cách, bất quá còn rất trẻ, hình như là mới 18,19 tuổi.

_ Nhanh lên đánh, tôi còn về ngủ nữa.- Cô lên tiếng thúc dục.

Mấy tên kia liền tức giận lao lên đánh. Cô lão luyện dễ dàng tránh né mấy đòn công kích trẻ con đó. Ngạn Tử Băng mỗi lần chỉ dùng một đấm ngang ngay bụng liền khiến cho bọn chúng đau điếng lăn trên đất. Bọn hắn chưa bao giờ nhục nhã đến vậy, đã đánh nhau với con gái lại còn bị đánh cho thê thảm. Ngạn Tử Băng phủi tay, nếu là Ngạn Lượng Tử cũng sẽ giải quyết được bọn họ vì chiêu này cô dậy cho nó.

_ Bye bye.- Cô giơ tay chào quay đi. Kevin tức đỏ mắt, tên cầm đầu Death"s head ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng cô.

Ngạn Tử Băng vừa vào lớp đã bắt gặp ngay "thánh tám" Diệp Song.

_ Tiểu Tử, cậu có sao không?- Diệp Song sờ loạn trên người cô lo lắng hỏi.

_ Không sao.- Bọn hắn dù nói là hắc bang nhưng thực tế chỉ là tự phong danh hiệu mà thôi, chỉ là côn đồ thích đánh nhau. Nhưng cô đánh giá tên tiểu tử cầm đầu rất có tiềm năng, thân thủ nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén luôn dùng sát chiêu với cô.

_ Mình còn tưởng cậu sẽ bị bọn họ bóp chết, vẫn biết là cậu mạnh?.- Diệp Song cười nói, có mùi nịnh nọt đâu đây.

Một ngày học đối với cô không còn từ nào diễn tả hợp hơn là mệt như bò. Là mệt não chứ không phải mệt thân vì hôm nay cô được tự thân vận động không ít.

Vì trường này học bán trú có ký túc xá nên theo sơ đồ của em họ cô liền về chỗ ở của nó mà bỏ mặc cái khách sạn kia. Chắc hẳn mai lại phải đền tiền ?. Đang ngủ thì lại bị tiếng cạy cửa đánh thức, bản năng vốn có liền thức dậy nhanh tay kẹp cổ người đi vào.

_ Là cậu.- Cô nhận ra cái tên lúc chiều đánh nhau với cô.

_ Bỏ, bỏ tay.- Hắn khó thở nói.

_ Đến đây làm gì?- Cô lạnh giọng hỏi, nếu cậu ta không kêu cô liền không nhận ra mà bóp chết cậu ta luôn.

_ Tôi, tôi thích cậu.- hắn đỏ mặt nói. Ặc, đàn ông con trai mạnh mẽ vậy mà tỏ tình một cái liền da mặt mỏng vậy.

_ Tốt, cậu có tiềm năng. Cậu tên gì?- Cô tựa hồ nghĩ muốn làm bà mai, tên này rất hợp với em họ.

_ Tên Trần Thương.- Cậu ta hưng chí nói, chẳng lẽ đây là tiếp nhận rồi.

_ Gia cảnh thế nào?- Tất nhiên mấy điều này phải chắc chắn. Gia tộc Đế vương không thu những người xuất thân không rõ ràng.

_ Là con một, thiếu gia Trần gia bên trung quốc.- Trần Thương vui vẻ nói. Đây là bước đầu tìm hiểu sao.

Ngạn Tử Băng gật đầu, biết cậu ta là người trung, chắc là công tử ăn chơi rồi. Trần gia bên trung quốc không tồi, ở bạch đạo rất nổi tiếng về kinh doanh dầu khí. Nghe nói bọn họ làm ăn liêm chính được kính trọng trong bạch đạo.

_ Để xem biểu hiện của cậu. Giờ về đi cho tui ngủ.- Cô thật sự rất buồn ngủ, sáng nay dậy sớm vậy mà.

Trần Thương ôm vui sướng chạy về. Những việc hôm nay cũng được cô kể lại cho em họ làm nó nghe xong thấy hứng thú với Trần Thương. Đúng là mê trai.

Bình luận

Truyện đang đọc