BÀ XÃ LÃO ĐẠI CỦA ÔNG TRÙM MAFIA PHÚC HẮC

Đám thuộc hạ của Vương Cảnh Thần cùng Ngạn Tử Băng theo kế hoạch bao quanh tòa biệt thự. Điều tra được tiểu Phong cùng tiểu An được nhốt tại ngôi biệt thự này nên cô mới mai phục ở đây. Theo như điều tra người đứng sau tất cả mọi chuyện là một người đàn ông trung niên tên Tràn Khinh đã từng kinh doanh trái phép và mua bán ma túy. Hắn còn là một con cáo già đích thực, đêm nay nhân lúc hắn ngủ bọn họ liền phục sẵn ở chỗ này.

Ngạn Tử Băng theo như kế hoạch cho đội ám vệ dùng bom lấp dưới đất xung quanh biệt thự. Đội sát thủ lẻn vào nhà từ trên nóc còn quân nhân phục sẵn hai bên cửa.

Chỉ còn cần chờ đợi địch thủ xuất hiện.

Trong căn phòng tối...

_ Thế nào rồi?- Giọng khàn trầm vang lên.

_ Bọn chúng không tuân theo đã sớm cho người đến phục sẵn.- Một chất giọng khác vang lên.

_ Được, bọn chúng đã muốn khiêu chiến vậy liền đi thôi.- Nói xong từ trên ghế đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Ngạn Tử Băng vô tư đi vào sảnh chính biệt thự ngồi vắt chéo chân trên sô pha. Lúc sau, một đám người áo đen cầm súng xông ra đứng quanh cô. Từ sau một người đàn ông trung niên vẻ mặt tươi cười đi đến.

_ Ngạn lão đại đến thăm cũng không nói để tôi chuẩn bị nghênh tiếp muộn màng a.- Người đàn ông trung niên nở nụ cười giả dối.

_ Tràn lão gia khách khí.- Giọng lạnh lùng của cô vang lên.

_ Không biết Ngạn lão đại ghé thăm có gì chỉ giáo?- Tràn Khinh trực tiếp đi đến ngồi phía đối diện cô.

_ Chỉ giáo thì không dám, chỉ là muốn mang người đi thôi.- Ngạn Tử Băng hai tay đan xen,gương mặt xinh đẹp rét lạnh cực điểm, trên môi treo nụ cười lạnh.

_ Hôm nay chỉ sợ Ngạn lão đại khó có thể cướp người từ chỗ tôi ra.- Tràn Khinh mặt đanh lại nói. Hừ, chỉ là oắt con miệng còn hôi sữa.

_ Vậy để xem.- Tiếng nói của cô vừa dứt tiếng súng ầm trời đã vang lên.

Hai bên thuộc hạ của cô cùng Tràn Khinh xông lên chém giết, lần này tổn thất khả năng rất lớn nhưng lại chính là người của Báo Hoang. Cơ hồ đánh chém một thời gian dài thì vệ sĩ được huấn luyện cẩn thận của Tràn Khinh nằm lăn trên đất.

_ Không ngờ có bản lĩnh, nhưng cô liền muộn vì hai đứa trẻ này tính mạng trong tay tôi.- Tràn Khinh nhìn vào cửa phòng ngó chiếc nôi trong phòng đắc ý nói. Sở dĩ lần này không sắp đặt nhiều người vì hắn ta đã có con tin.

_ Phải không?- Ngạn Tử Băng cười lạnh một tiếng. Hắn ta điều tra kĩ lưỡng như vậy, lú hay sao mà không nhận ra hôm nay cũng chỉ có mình cô tiến vào biệt thự.

_ Chẳng lẽ...- lời Tràn Khinh còn chưa nói hết đã thấy từ phòng bên kia Vương Cảnh Thần hai tay ôm hai thiên thần bảo bối đi ra.

_ Không thể nào...- Tràn Khinh kinh ngạc thốt lên.

_ Lần này, đừng hòng thoát.- Ngạn Tử Băng lạnh lùng lên tiếng, sát khí trên người tăng lên.

Đêm tối, ngọn lửa lớn bùng cháy thiêu tụi mọi thứ.

5 năm sau...

Vương gia biệt thự...

_ Tiểu Phong, con dám cướp chỗ lão tử.- Vương Cảnh Thần đen mặt nhìn 5 tuổi đứa nhỏ rúc vào ngực Ngạn Tử Băng lưu manh khiêu khích anh.

_ Papa ngủ cùng tiểu An nha.- tiểu Phong tươi cười nói. Cho papa biết tay, lại dám tét đít hắn.

_ Vợ...- Vương Cảnh Thần ngiêng đầu cầu cứu. Anh còn đang muốn cùng vợ bồi đắp tình cảm a.

_ Anh sang dỗ tiểu An ngủ nha, mai ngủ cùng em.- Ngạn Tử Băng cười đến hiền hậu. Vậy là hôm nay thoát được ma trảo của lão công, mấy ngày trước đi công ty mà cô sắp không đứng nổi để làm việc, lão công tinh lực rất đại.

Vương Cảnh Thần ôm một bụng hỏa ủy khuất sang phòng bên cạnh. Đêm đến, tiểu Phong ngủ vô cùng ngon lành liền cảm thấy cơ thể được bế lên,do bé buồn ngủ nên mặc kệ liền ngủ tiếp nhưng lần này nhất định bé sẽ hối hận. Vương Cảnh Thần thành công đem tiểu Phong về phòng rồi lại len lén về phòng nằm cạnh Ngạn Tử Băng.

_ Lão công, anh...- thấy lành lạnh cô liền tỉnh giấc lại bị Vương Cảnh Thần chế trụ hôn xuống chưa kịp nói. Lão công chết tiệt, vậy mà lại đánh thức cô.

_ Chết tiệt Vương Cảnh Thần.- Ngạn Tử Băng tức giận quát.

_ Vợ thật thơm.- Nói xong cũng không để ý cô đang tức giận bàn tay tiếp tục cua loạn trên người cô.

Sáng hôm sau, tiểu Phong cùng tiểu An khinh bỉ liếc nhìn lão cha vô sỉ đang đứng trong bếp vui vẻ nấu cơm. Hừ, bọn hắn tranh thủ dành được ngủ chung với mama ngày nào đều bị papa phá đám, bé thật sự khinh bỉ papa vô sỉ cùng lưu manh. Ngạn Tử Băng nhìn hai tiểu bảo bối âm thầm lắc đầu, cô cũng lực bất tòng tâm. Sớm biết lão công mặt dầy như thế thì sẽ không bao giờ dạy hắn mấy thứ kia. Còn mỗ nào đó trong phòng bếp vui vẻ xào nấu lại âm thầm nhớ kĩ mùi hương trên người vợ. Có lẽ cuộc sống bình thường như vậy mới là điều anh mong ước, không ngờ lão đại uy chấn một thời lại có được một cuộc sống hạnh phúc như vậy. Hồi tưởng lại những ngày tháng đầu tiên gặp vợ lại có phần hoài niệm sau cùng vẫn là vui vẻ buông xuống. Hiện giờ có gia đình ấm no như vậy là đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc