BÀ XÃ, THEO ANH VỀ NHÀ ĐI

Tôi vừa mới bước vào cửa công ty, đã có người gọi tôi từ phía sau. Nhìn lại, thì ra là Lý Mẫn. Tôi đứng lại chờ cô ta, mà đằng sau cô ta, lập tức xuất hiện bóng dáng của kẻ mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.

Tôi theo lời Giang Ly nói, ổn định vị trí, hết sức lạnh lùng mà liếc nhìn qua Vu Tử Phi một cái, sau đó cùng Lý Mẫn sóng vai bước về phía thang máy.

Lý Mẫn không có nhận ra đằng sau có người, cũng không phát hiện ra sự khác thường của tôi, bởi vì tất cả tinh lực của cô ta đều đã tập chung tại mấy chuyện bát quái rồi.

Lý Mẫn bước theo tôi, ái muội cười nói: “Thư ký Quan, người vừa rồi đưa cô đi làm là bạn trai cô?”

Tôi cười cười, đáp: “Là ông xã.”

Lý Mẫn chớp chớp đôi mắt to, trên mặt có chút hâm mộ: “Xe của ông xã cô thật là đẹp nha.”

Tôi lễ phép mà cười cười: “Chắc là vậy.” Nói thật, tôi cũng không có nhìn kỹ xe của hắn lắm, chỉ biết đó là một chiếc BMWs, màu trắng. Bởi vì đó là một chiếc xe khá hợm hĩnh, cho nên lúc đầu tôi kết luận, Giang Ly vốn là một kẻ hợm hĩnh. Sau đó mới phát hiện, hắn so với một kẻ hợm hĩnh còn khó hầu hạ hơn.

Lý Mẫn cười nói: “Ông xã nhà cô tốt với cô thiệt nha.”

Đùa hay sao, hắn mà tốt với tôi? Cô mà biết hắn đã làm cái gì với tôi, không chừng cô sẽ đem những lời này nuốt trở lại!

Đương nhiên là, nghĩ đến phía sau chúng tôi còn có một cặp mắt phức tạp đang nhìn, hơn nữa tôi cũng thực sự không có can đảm nói xấu Giang Ly sau lưng hắn (mặc dù cái này cũng không tính là nói xấu), nhưng Giang Ly là một tên biến thái, hắn mà biết, không biết sẽ bắt nạt tôi như thế nào. Vì vậy, tôi thản nhiên nở một nụ cười nói: “Đấy là nghĩa vụ của anh ấy.” Muốn bốc phét, kỳ thực tôi còn có vẻ lành nghề.

Nói đến đây, ánh mắt Lý Mẫn nhìn tôi đã có chút sùng bái rồi….

Ba người chúng tôi cùng bước vào thang máy. Trong thang máy, tôi từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt, đến liếc cũng không thèm nhìn Vu Tử Phi một cái, mà vô cùng bình tĩnh cùng Lý Mẫn nói chuyện. Giang Ly nói, thua người chứ không thua trận, nhất định phải dùng khí thế để áp đảo quân địch!

Tôi phát hiện Giang Ly nghiễm nhiên trở thành quân sư quạt mo của tôi, mặc dù tâm lý hắn có chút biến thái, nhưng chỉ số thông minh thì không cần phải bàn.

Từ trong thang máy bước ra, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bất luận nói thế nào, hôm nay không có mất mặt. Đây là lần đầu tiên sau bốn năm tôi cùng Vu Tử Phi chia tay.

…..

Hôm nay cấp trên của tôi thoạt nhìn rất mệt mỏi, chắc là tối qua vận động quá mức rồi!

Vương Khải nhìn thấy tôi, tinh thần cũng lên cao một chút chào hỏi với tôi, sau đó lại hỏi: “Cô có khỏe không?”

Tôi bị câu hỏi của hắn làm cho chẳng hiểu làm sao: “Tôi có gì không khỏe sao?”

Vương Khải lắc đầu, khuôn mặt vô cùng thống khổ: “Quan Tiểu Yến, tôi thực sự đánh giá cao chỉ số cảm xúc của cô đấy! Ngày hôm qua cô thất hồn lạc phách cứ như ngày tận thế sắp đến tới nơi rồi ý, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, không ngờ hôm nay cô vẫn vui vẻ sung sướng như vậy, hại tôi mất cả đêm thao thức đau lòng!”

Tôi cảm thấy hắn bắt đầu bốc phét, nên dũng cảm mà vạch trần hắn: “Anh ngày hôm qua không chừng cũng mỹ nữ nào đó tiêu dao khoái hoạt đi, làm gì có thời gian mà nghĩ đến tôi, anh cho tôi là kẻ ngu à?”

Vương Khải lập tức trưng ra vẻ mặt thề non hẹn biển, trong giọng nói còn mang chút thất vọng: “Tôi nói đều là thật, tối hôm qua tôi còn gọi điện thoại cho cô, bị cô cúp máy.”

Tôi: “Càng nói càng không có bài bản, anh gọi cho tôi lúc nào? Sao tôi lại không biết?”

Vương Khải: “Làm sao lại như vậy, Tiểu Yến Yến, cô rất vô lương tâm!”

Tôi bị hắn làm cho có chút bực mình: “Được rồi, được rồi, tôi muốn làm việc, phiền Vương tổng anh nói chuyện công việc đi.”

Vương Khải cũng không có ý buông tha, lấy điện thoại di động bức tôi nhìn nhật ký cuộc gọi của hắn, tôi không nhìn, hắn lại dùng thân phận cấp trên ra lệnh cho tôi, lại còn tuyên bố sẽ trừ lương của tôi. Thiện tai, sao tôi đi đến đâu cũng bị người ta bắt nạt vậy?

Tôi liếc mắt nhìn nhật ký cuộc gọi của hắn, phát hiện đúng là buổi tối hôm qua lúc chín giờ hắn có gọi cho tôi thật, nhưng mà quái lạ. Tôi đành lấy di động của mình ra xem một chút, oa. khốn, xong đời rồi, trong nhật ký điện thoại của tôi cũng có một cuộc gọi như vậy, Vương Khải quả thật đã gọi điện thoại cho tôi vào tối hôm qua. Nhưng mà….. tôi làm sao một chút ấn tượng cũng không có nha?

Nhật ký cuộc gọi hiển thị là chín giờ mười phút, hôm qua buổi tối lúc chín giờ mười phút… tôi đang tắm rửa.

Được rồi nếu di động của tôi không bị chập mạch—— đương nhiên cho dù nó bị chập mạch cũng không thể tự mình cúp điện thoại —— như vậy nhất định chính là Giang Ly làm rồi. Nhưng mà hắn tự dưng cúp điện thoại của tôi làm chi, hắn đang mưu đồ cái gì vậy?

Vương Khải lúc này đang dựa vào trên ghế tức tối lẩm bẩm: “Chó cắn Lã Động Tân mà, lòng tốt lại hóa thành lòng lang dạ thú, trên thế gian này luôn có một đám người như vậy, bọn họ ích kỷ, bọn họ vô lương tâm, bọn họ đối đãi với thủ trưởng của mình lạnh lùng như mùa Đông vậy ~~~~ “

Tôi rùng mình hai cái, cắt đứt lời nói của hắn: “Xin lỗi nhé, hôm qua…. hôm qua tâm trạng không tốt lắm, cho nên quên mất.”

Vương Khải hiển nhiên không muốn nghe tôi giải thích: “Bóp vai cho tôi, tôi liền tha thứ cho cô.”

Tôi mới không thèm mua việc vào người: “Vương tổng, nể mặt tôi làm việc cần cù như vậy, phiền anh nói chuyện chính sự với tôi đi? Hôm nay buổi sáng mười giờ, anh có một cuộc họp, xế chiều…”

Vương Khải khoát khoát tay, giống như hữu khí vô lực mà nói: “Hôm nay có thể không nói chuyện công việc được hay không?”

Tôi nhìn vẻ mặt như sắp chết của hắn, cũng có chút mềm lòng, dù sao chết ở trên bàn công tác, cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Vì vậy, tôi hỏi: “Vậy thì nói chuyện gì?”

Vương Khải suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không…. chúng ta đi ra ngoài chơi đi?”

“Hả? “Tôi ngây ngốc, đi ra ngoài chơi? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra! Nhưng mà nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi kia của hắn, tôi lại cảm thấy không nỡ nhẫn tâm nói không. Dù sao với tình trạng bây giờ của hắn, cũng không làm việc được, vậy thì cứ ra ngoài chơi đi. Huống chi ông chủ cầm đầu đi trốn việc, tôi cũng không cần lo lắng sẽ bị chộp. Nghĩ đến đây, tôi gật đầu, trốn việc mà vẫn được đài thọ, ngu gì không trốn.

Vương Khải thấy tôi đồng ý, đột nhiên từ trên ghế “nhảy tót lên”. không sai, chính là “nhảy tót lên”. Động tác này của hắn có thể nói là vô cùng nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức con thỏ cũng phải xấu hổ. Sau đó hắn lách qua bàn làm việc, kéo lấy cổ tay của tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi chơi cái gì? Đi bơi? Bowling? Cô có biết đánh gofl không vậy…”

Tôi khiếp sợ nhìn bộ dáng tinh thần phơi phới của hắn, chỗ nào có nửa điểm suy yếu?

Cả nhà hắn chứ, lại bị hắn dắt mũi rồi!

….

Tôi cùng Vương Khải bị vấn đề “Đi đâu chơi” làm nảy sinh tranh chấp kịch liệt, hai bên đều không nhượng bộ, đàm phán lâm vào tình trạng nguy hiểm. Bởi vì tôi kiên trì bất khuất ngoan cường không ngừng, cuối cùng Vương Khải cũng thỏa hiệp, đáp ứng tôi đi công viên trò chơi.

Hắn vẫn còn không phục mà bổ sung một câu: “Tiểu Yến, cô thật sự không làm cho người ta thích được.”

Không lâu sau, hắn lại cười hì hì mà nói với tôi: “Nghe nói trong mấy bộ phim trên TV, bạn trai bạn gái hẹn hò cũng thích đi công viên trò chơi.”

Sau khi tôi và Vương Khải quyết định đi công viên trò chơi, định đi đến siêu thị mua hai bộ quần áo đơn giản —— chủ yếu là mặc đồ này ở trong công ty để dọa người là đủ rồi, nếu mặc đồ công sở mà đi vào công viên chơi trò chơi, thì nhất định sẽ thành chuyện lạ.

Đương nhiên, tiền mua quần áo là Vương Khải chi, ai bảo hắn khởi xướng vụ này làm gì.

Nguyên tắc vốn là ưu tiên lãnh đạo, tôi giúp Vương Khải mua một bộ quần jean, T shirt cùng giầy thể thao trước, bộ đồ kia khoác lên trên người hắn, không chỉ có đẹp trai, mà còn có một loại… lưu manh. Có lẽ là bởi vì quen biết hắn, có lẽ là bởi vì quả tóc hỗn tạp của hắn, tóm lại mặc kệ hắn mặc cái gì, tôi đều cảm thấy một thân khí chất hèn mọn của hắn là vô cùng xuất chúng, hơn nữa khó có thể che dấu.

Vương Khải lôi tôi đến một cửa hàng cao cấp độc quyền, chỉ vào một bộ trang phục nữ trong gian trưng bày, bảo tôi thử xem. Sở dị nhấn mạnh là của nữ. là bởi vì còn có một bộ đồ nam tương ứng, đây là hai bộ đồ tình nhân, từ T-shirt đến quần Jean, cả mũ và giầy nữa, chỉ còn thiếu mỗi đôi tất nữa thôi là đủ bộ.

Chẳng qua bộ đồ nữ này quả thực rất dễ nhìn, tôi vừa than thầm thưởng thức của Vương Khải so với khí chất của hắn có xuất chúng hơn một ít, vừa mang quần áo chạy vào gian thử đồ.

Từ gian thử đồ đi ra, tôi nhìn mình trong gương, nhất thời cảm thấy bản thân như trẻ đi vài tuổi, làm cho tâm tình tôi tốt hơn.

Đang mải suy nghĩ, hắn đột nhiên từ phòng thay đồ nhảy ra, bộ đồ lúc này đã bị thay ra. Lúc này thứ hắn mặc, chính là bộ đồ trên người tôi… kiểu của nam.

Tôi trừng mắt liếc hắn một cái: “Anh đùa phải không?”

Vương Khải uốn éo lắc qua lắc lại trước gương, nói: “Tôi thấy bộ này trông rất đẹp mắt, liền thay vào…. Nhìn cái gì mà nhìn, bộ đồ này là tôi nhắm trước còn gì.”

Tôi phát nản: “Được rồi, tôi đi đổi bộ khác.”

Vương Khải cười ha hả mà nói: “Được thôi, bộ này đã trả tiền rồi, mua lại bộ khác cô tự mình bỏ tiền đi.”

Tôi: “…..”

Đơn giản, dứt khoát, nhưng, cực kỳ, độc ác!

Ông trời ơi, tôi rốt cục đã mất hết hy vọng với thế giới này! Chẳng nhẽ người tốt trên đời này chết hết rồi hay sao ….

Nghĩ lại tôi vốn là một kẻ không câu nệ tiểu tiết (tự mình đổ mồ hôi), kiên trì lấy kinh tế làm đường lối trung tâm, nên lần này tôi nhẫn, không phải là mấy bộ quần áo giống nhau sao, ai thèm quan tâm cơ chứ!

Vương Khải trong ấn tượng của tôi, là một kẻ hay thích đùa giỡn, cho nên đối với trò hề này của hắn, tôi cũng không cảm thấy xấu hổ, hay là không thoải mái, dù sao đừng quá đáng là được. Đương nhiên tôi cũng không lo hắn sinh lòng ái mộ đối với tôi, không khách khí mà nói, tôi biết bản thân nặng nhẹ bao nhiêu, huống hồ lúc ở Maldives, cái lý luận cũ rích “Nghĩ thông suốt rồi” của hắn cũng làm cho tôi hoàn toàn yên lòng. Đương nhiên một điểm quan trọng nhất chính là, cái tên Vương Khải này, chỉ muốn trêu đùa phụ nữ, không phải là người sẽ yêu thương phụ nữ, cho nên tôi tình nguyện tin tưởng thế giới đến ngày tận thế, cũng nhất định không tin Vương Khải sẽ động tâm với phụ nữ….

Đương nhiên hắn có động tâm với đàn ông hay không thì không nằm trong phạm vi nghiên cứu của tôi rồi….

Lúc này Vương Khải cười ha hả mà dẫn tôi chạy về hướng công viên trò chơi, vẻ mặt hắn vui vẻ tung tăng như là hận không thể đem toàn bộ thế giới lật tung lên vậy, làm cho tôi lại một lần tưởng rằng cái kẻ ốm đau bất mãn buổi sáng kia chỉ là ảo giác.

Bình luận

Truyện đang đọc