BÀ XÃ, THEO ANH VỀ NHÀ ĐI

Mẹ tôi quả nhiên đã về, lúc này bà đang ở phòng bếp lúi húi nấu cơm, vừa thấy tôi, câu đầu tiên nói chính là: “Con không đi với Giang Ly à?”

Tôi toát mồ hôi: “Sao có thể lúc nào cũng dính một chỗ được, phải duy trì cảm giác mới mẻ chứ mẹ.” Ai muốn cùng hắn ở một chỗ chứ!

Mẹ tôi sắc bén tố giác tôi: “Hai đứa đã đủ mới mẻ rồi, hôm qua mới gặp nhau.”

Tôi một bên giúp mẹ tôi bóc hành, vừa nói: “Không sao, dù sao sau khi kết hôn xong có thể mỗi ngày cùng một chỗ.” Kết hôn xong lão tử mới không thèm bỏ công sức quan tâm hắn!… Đây mới là tiếng lòng của tôi.

Mẹ tôi nhận lấy hành tôi vừa bóc, vẻ mặt xin lỗi nói: “Mẹ nghĩ con với nó đi với nhau nên chỉ làm cho một người ăn.”

Tôi: “…..”

Mẹ tôi vốn không thích ăn lại đồ ăn thừa, cũng không thích lãng phí, cho nên lúc nấu cơm đều tính số người ăn mà làm, trừ phi gặp phải tình huống đặc biệt, tỷ như thực sự không rõ có bao nhiêu miệng ăn, đương nhiên tình huống kiểu này rất hiếm.

Lúc này tôi thật sự muốn lật bàn mà khởi nghĩa vũ trang, Tiếu Khinh Linh [tên mẹ tôi] người thật sự là mẹ ruột của của con ư, sao có thể vội vã đem con tống xuất đi như vậy?

Mẹ tôi thực khinh thường đem phẫn nộ của tôi thu hết vào đáy mắt, sau đó lấy ra chút mì sợi, lại bắt đầu thái thái. Tuy rằng tôi so với bà cao hơn nửa cái đầu, nhưng khí thế của bà so với tôi cao hơn tuyệt đối không chỉ một cái đầu.

Tôi bỗng cảm thấy Thượng Đế sáng tạo ra tôi là để làm đối tượng cho bọn họ khinh bỉ, để mà thỏa mãn lòng tự trọng và kiêu ngạo của bọn họ. Chồng tương lai của tôi khinh bỉ tôi, bạn thân tôi khinh bỉ tôi, mẹ ruột tôi cũng khinh bỉ tôi!… Liên Hiệp Quốc có phải nên nghĩ đến việc ban phát cho tôi một phần thưởng cho sự cống hiến đặc biệt này hay không?

Tôi gục đầu ttrở về phòng khách, tựa vào sô pha xem ti vi. Mắt liếc thấy cái di động bên cạnh, bèn nhặt lên xem có ai còn nhớ rõ tôi hay không.

Tốt lắm, có vài cuộc gọi nhỡ. Tôi mở ra vừa thấy, thiện tai, tên nhóc này đứng là âm hồn bất tán.

Lại là Giang Ly.

Tôi lại mở tin nhắn, chỉ có một tin, cũng là Giang Ly luôn: Cô rốt cuộc đang làm cái gì.

Tôi chẳng hiểu sao có chút chột dạ, không dám gọi lại cho hắn, vì thế nhắn cho hắn một cái tin, thuận tiện mặt dày tiên phát chế nhân*: Tại sao anh toàn nhè lúc tôi không cầm máy mà xuống tay với di động của tôi?

*đánh đòn phủ đầu

Rất nhanh, hắn nhắn trả: Bát Giới?

Cái này tôi biết, Bát Giới tinh thông nhất là trả đũa. Vì thế tôi rất không bình tĩnh mà phát cáu: Có chuyện nói mau, lão tử bề bộn nhiều việc.

Giang Ly: Không tiện tiếp điện thoại?

Tôi do dự mà tính toán một chút, hình như cùng hắn trò chuyện chẳng qua mất chút tiền, vì thế tôi gọi cho hắn.

Mới đổ chuông một chút, bên kia Giang Ly đã nhấc máy.

Tôi: “Không phải là anh muốn nghe giọng của tôi đấy chứ?” Dù sao hắn cũng là gay, giỡn một chút cũng không sao.

Giang Ly: “Cô thực ra có trí tưởng tượng rất phong phú…. Lựa thời gian mang người nhà cô cùng người nhà tôi ăn một bữa cơm đi.”

Tôi đại khái là được hắn khích lệ có sức tưởng tượng mà đắc ý, đầu óc nhất thời bị thu ngắn lại, ngốc ngếch nói: “Vậy còn anh?” Nói ra tôi liền thấy hối hận không thôi, vừa định mở miệng cứu vãn chút sĩ diện thì bên kia Giang Ly đã lên tiếng.

Hắn nói: “Không ngờ tôi cưới phải một cô vợ ngốc.”

Hắn còn nói: “Phiền cô trước mặt ba mẹ tôi cho tôi chút mặt mũi, đừng để bọn họ hoài nghi thẩm mỹ của tôi.”

Tôi giận, châm chọc khiêu khích hắn: “Thực xin lỗi, hàng đã bán, miễn trả lại.”

Hắn thong thả nói: “Không muốn trả, bởi vì căn bản không muốn dùng.”

Tôi cũng thực bình tĩnh, dù sao nghe nói bình thường gay cũng không ưa gặp phụ nữ, bị hắn khinh bỉ một chút cũng là bình thường. Vì thế tôi nhắc nhở hắn: “Vậy thì lúc người khác dùng anh cũng đừng có quản đấy.” Nhỡ đâu trên trời đột nhiên rơi xuống một anh chàng đẹp giai lại bình thường, tôi phải chăng cũng nên không biết xấu hổ cho người ta dùng một chút ?

Hắn tựa hồ cũng không muốn thảo luận vấn đề này với tôi nhiều hơn, vì thế trở lại chuyện chính: “Như vậy, lúc nào cô rảnh? Tối nay thế nào?”

“Anh chờ một chút.” Tôi che điện thoại, nói vọng về phía phòng bếp: “Mẹ, hôm nay buổi tối có đại tiệc ăn, người ta mời, có đi hay không?”

Tiếng nói mẹ tôi trộn lẫn với tiếng rau xào xèo xèo vọng ra: “Ăn ngon thì phải đi chứ!”

Vì thế tôi một lần nữa áp di động lên tai, nói với Giang Ly: “Đồng ý, thời gian địa điểm anh chọn đi, mẹ tôi không thích ăn cơm Tây, còn lại tùy ý, quan trọng là đầu bếp phải có tay nghề, mẹ tôi rất kén ăn.”

Giang Ly “Ừ” một tiếng, lập tức cúp máy. Hai người giống như đi thương lượng mua bán, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói.

Tôi nghĩ buổi tối Hạp Tử đã có bạn trai bên cạnh, bởi vậy cũng không cần tôi bận tâm, vì thế vô tư mà cùng mẹ tôi đi dự tiệc.

Địa điểm hẹn cách nhà tôi không xa, là một nhà hàng mà mẹ tôi thường xuyên khen ngợi, đương nhiên kỳ thật bà cũng chỉ đến đó tổng cộng có một lần. Cũng vì thế, nên mẹ tôi dù chưa gặp Giang Ly, đã mỉm cười có đến ba phần hài lòng. Tôi ở một bên kính cẩn nhắc nhở bà. “Mẹ à, rụt rè một chút.”

Cha mẹ của Giang Ly so với tưởng tượng của tôi trẻ hơn một ít. Vừa thấy cha mẹ hắn, lòng tôi liền bình thường trở lại, trách sao Giang Ly lớn lên dễ nhìn như vậy, tuyệt đối là do di truyền! Mẹ hắn đúng thật là một đại mĩ nhân, tuy rằng giờ đã lớn tuổi, nhưng nhìn đường nét trên mặt có thể thấy được bà ấy hồi xưa rất đẹp. Nhất là làn da của bà ấy, bảo dưỡng rất tốt. Cha hắn cũng rất tuấn tú, hơn nữa cả người tản ra cảm giác thuần thục của người đàn ông trưởng thành, có trầm ổn và cơ trí, cùng với từng trải, cuối cùng chỉ có thể dùng một chữ tuyệt để ca ngợi.

Mọi người chào hỏi giới thiệu xong, mẹ tôi vội vàng kéo tay bà thông gia, hỏi xem làm thế nào mà bảo dưỡng làn da.

Mẹ Giang Ly thoạt nhìn có vẻ kín đáo cùng đoan trang, nhưng đã là phụ nữ có ai lại không thích làm đẹp, huống chi là một người đẹp như vậy, bởi thế nên lông mày bà giãn ra lộ vẻ vui mừng, thân thiết cùng mẹ tôi trao đổi kinh nghiệm làm đẹp.

Vốn là phụ nữ tôi cũng có thể gia nhập mặt trận làm đẹp, nhưng lại nghĩ như vậy cha Giang Ly sẽ ngồi một mình, đúng đúng, tôi vẫn là đứa nhỏ hiểu biết, cho nên lễ phép cùng bác Giang trai tán gẫu một hồi.

Thực bất hạnh bởi vì mẹ tôi xáo trộn [tôi kiên trì cho rằng vì bà xáo trộn cho nên mới hình thành hai mặt trận như vậy], Giang Ly bị bỏ rơi.

Bác Giang trai là người rất hoạt ngôn, hơn nữa hòa ái, thích cười, hơn nữa lúc cười trông rất hiền lành, tóm lại, so với con bác tốt hơn nhiều.

Thông qua lúc nói chuyện, tôi mới biết, thì ra cha mẹ Giang Ly đều là giáo viên dạy trung học, cha hắn dạy Toán, còn mẹ dạy Văn. Đáng tiếc tôi thi vào cao đẳng cả toán học và ngữ văn đều chỉ được năm mươi điểm, khi đó bắt tôi viết một bài văn hơn tám trăm chữ so với táo bón còn thống khổ hơn, cho nên bây giờ hễ đụng tới giáo viên Ngữ văn là tóc gáy tôi đều dựng thẳng. Cho dù trước mắt vị giáo viên ngữ văn này vô cùng hòa ái đẹp đẽ, lại là mẹ chồng tôi, nhưng mà tôi… Kỳ thi cao đẳng thực sự đã gây cho tôi một nỗi sợ không thế phá bỏ, cho nên tôi cũng không trông chờ cái gì. Bởi vậy lúc mẹ Giang Ly nhìn tôi, tôi cũng chỉ mỉm cười lại với bà, không nói lời nào, lúc cười cơ mặt dường như còn có thể đóng băng.

Giang Ly chuyển chỗ ngồi đến bên cạnh tôi, hắn đột nhiên cúi xuống bên tai tôi vụng trộm nói: “Cô không phải đang ghen tị với sắc đẹp của mẹ tôi đấy chứ?”

Tôi gắp một miếng thịt tẩm hạt tiêu bỏ vào bát của hắn, nghiêng đầu, hắn cũng phối hợp ghé tai lại, vì thế tôi giải thích: “Tôi có chứng sợ ngữ văn.”

Hắn cúi đầu nở nụ cười, vừa thấy cũng biết là giả, hình như là cố ý diễn trò yêu đương trước mặt cha mẹ hắn, tôi không nói gì, tên nhóc này coi như là dụng tâm lương khổ.

Tôi ngẩng đầu đang muốn cùng bác Giang trai nói mấy chuyện ngốc nghếch trước đây của Giang Ly, để sau này lúc đấu võ mồm còn có cái mà dùng. Lúc này đã thấy ba vị phụ huynh đã ngừng nói chuyện phiếm, ái muội nhìn tôi và Giang Ly. Rất rõ ràng, một chiêu vừa rồi của Giang Ly dù không cần động tác quá thân thiết cũng đã khiến cho ba vị thực thỏa mãn.

Tuy rằng da mặt tôi dày thật, nhưng tốt xấu gì vẫn là một bà cô xử nữ, vì thế “phừng” một cái đỏ mặt, gắp một miếng bí đao đặt vào bát của mỹ nữ giáo viên ngữ văn, nói như muỗi kêu: “Bác gái, dùng bữa, ăn thứ này rất đẹp da.” Nói xong tôi lại gắp một miếng mướp đắng đến bát của Giang lão soái ca, mỉm cười một cái: “Bác trai, dùng bữa, dùng bữa, mướp đắng chữa bệnh rất tốt.” Người già thôi mà, bình thường đều lo bệnh tật.

Sau đó mẹ tôi không nói gì, nhìn chằm chằm chiếc đũa của tôi, chờ tôi gắp thức ăn cho bà, tôi vốn nghĩ gắp mấy miếng xương kia cho bà, lại sợ bà không đủ rụt rè sẽ giáo huấn tôi tại trận, vì thế trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của bà, vùi đầu vào ăn cơm,

Lúc này, Giang Ly mới gắp một miếng thịt bò đặt vào trong bát mẹ tôi, giọng điệu vừa ôn hòa lại lễ phép: “Dì à, dì nếm thứ món thịt bò nướng này xem thế nào.”

Mẹ tôi lập tức tủm tỉm cười đem thịt bò đưa vào miệng, nhai mấy miếng, .gật đầu cười nói: “Ngon lắm, ngon hơn so với dì làm.”

Tôi cân nhắc kỹ bà thực ra là muốn nói, “So với tôi làm cũng có thể chấp nhận được”, chính là trước mặt con rể với thông gia, nên bà đành ngượng ngùng tự kỷ.

Vì thế Giang Ly nịnh nọt nói ra “tiếng lòng”của bà: “Nhất định là không thể bằng được rồi, Tiểu Yến trước mặt con còn ca ngợi tài nấu bếp của dì nha.”

Mẹ tôi nhất thời tươi rói như một đóa hoa loa kèn, ban cho tôi một cái liếc mắt tán thưởng: “Tiểu Yến luôn nói lung tung.”

Vã mồ hôi, tôi tôi tôi tôi…. Tôi chẳng qua chỉ nói bà – rất – kén – ăn mà thôi…..

Tiếp theo Giang Ly còn nói: “Dì à, bao nhiêu năm qua, Tiểu Yến đều chăm sóc cho dì chứ?” Nói xong không quên ra vẻ chiều chuộng nhìn tôi âu yếm một cái, làm mọi người đều lầm tưởng hết cả.

Mẹ tôi vừa nói đến đây, vô cùng hứng trí, bình thường cái mà bà am hiểu nhất, không phải nấu ăn, mà chính là kể xấu tôi!

Lão tử lúc này thật sự không còn gì để nói.

Cũng may mẹ tôi còn chưa đến mức hồ đồ, hình như là sợ người nhà Giang Ly ghét bỏ tôi, hối hôn. Cho nên bà chỉ nói một hai chuyện có vẻ đại biểu, không làm cho tôi mất hình tượng, chẳng qua cứ như vậy, mọi người bỗng nhiên tìm được tiếng nói chung, nếu nói cha mẹ trước mặt ngườ khác vạch trần con gái mình có vẻ làm cho người ta không hài lòng, nhưng cũng có mặt đáng yêu, đương nhiên những chuyện rất dọa người khẳng định sẽ không nói, mọi người cũng không phải người ngu.

Vì thế vận mệnh trên bàn cơm thay đồi, tôi cùng Giang Ly về một phe.

Tôi cảm thấy Giang Ly quả thực rất lợi hại, hắn thật giống như là người khống chế toàn bộ cục diện, nói hai ba câu có thể thay đổi phương hướng của mọi người. Không biết lúc làm việc hắn có như vậy hay không, nếu nói như vậy, BMWs kia chắc không phải là thuê đến đi?

Tôi đang miên man suy nghĩ, Giang Ly đột nhiên tiến đên bên tai tôi nói: “Cha cô đâu?”

Tôi phát hiện mỗi lúc hắn nói chuyện với tôi đều không để người khác nghe thấy. chả trách khiến cho người ngoài nhìn vào đều thấy hai chúng tôi đang lời ngon tiếng ngọt liếc mắt đưa tình, tuy rằng tôi không thích nhưng vẫn phải chấp nhận.

Vì thế tôi liền tiến đến bên tai hắn thì thầm: “Nói cho anh một bí mật.”

Giang Ly “Ừ” một tiếng chờ tôi nói hết.

Tôi: “Kỳ thật mẹ tôi cùng mẹ Jesus* giống nhau, không cần đàn ông cũng có thể mang thai.”

*Đức mẹ Maria sinh Chúa Jesus khi bà vẫn còn là trinh nữ.

Tôi cảm thấy có một số chuyện, chỉ có thể để người ta muốn nói thì sẽ nói, nếu người ta không muốn nói, bạn tốt nhất cũng đừng nên hỏi, giống như chuyện về cha tôi vậy.

Giang Ly nhìn lại tôi bằng ánh mắt khó hiểu, lại ghé xuống thấp giọng nói: “Tôi muốn báo cáo kết quả công tác.”

Tôi nhất thời hiểu được, hôm nay cha tôi không tới, khi cha mẹ Giang Ly trở về chắc chắn sẽ hỏi Giang Ly cha của Quan Tiểu Yến làm sao vậy? Tôi đã sắp trở thành vợ Giang Ly, hắn không thể không biết chuyện này đúng không? Không thể đến lúc đó đáp một câu “Cha mẹ chờ con hỏi một chút”, như vậy cho dù chúng tôi có cố gắng, thì hôn nhân của hai đứa cũng đã bị nghi ngờ, thậm chí cha mẹ hắn còn có thể cảm thấy tôi không tin con trai họ, con dâu như vậy bọn họ hình như cũng không cần.

Quả nhiên vẫn là Giang Ly nghĩ chu đáo, tôi thoải mái, cúi người nói: “Ly hôn, lúc tôi học trung học thì chia tay.”

Vì diễn trò cho đến hết, Giang Ly nghe xong lời tôi nói, vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu tôi, hai người không nói gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc