"Nhưng..." Thẩm Phương Dục nghẹn lời.
Đúng là Giang Tự không có nói rõ.
Nhưng chẳng lẽ ý Giang Tự không phải như vậy hả?
Trước đó hắn đã nói với Giang Tự, nếu anh quyết định sinh đứa bé ra thì hắn có thể nuôi đứa bé này một mình, sẽ không để Giang Tự khó xử hoặc bị ảnh hưởng bởi đứa bé này.
Trước mắt tiến độ đăng tải luận văn và visa đều không suôn sẻ, hắn biết sau khi Giang Tự cân nhắc tốt xấu mới không còn cách nào mà quyết định sinh đứa bé này ra. Cho dù tối hôm đó Giang Tự nhắc lại chuyện cũ nhưng anh cũng không nói tỉ mỉ, nên thật ra Thẩm Phương Dục không hiểu rõ Giang Tự muốn nói điều gì.
Sau đó hắn nằm ngẫm nghĩ lại, cảm thấy ý Giang Tự chắc là chấp nhận đề nghị của hắn.
Nhưng bây giờ Giang Tự nói những lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ... muốn cùng nhau nuôi đứa bé hả?
Thẩm Phương Dục cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung luôn!
Giang Tự liếc hắn một cái, đẩy xe mua sắm tới quầy thanh toán. Đợi đến lúc Thẩm Phương Dục đầu óc rối bời phản ứng lại thì Giang Tự đã nhanh tay thanh toán xong cả rồi.
Thẩm Phương Dục muộn màng nhận ra hắn đã bỏ lỡ cơ hội thể hiện trước mặt con gái: "Cậu thanh toán xong hết rồi thì tôi làm gì bây giờ?"
Giang Tự chỉ chỉ mấy cái túi to mà thu ngân đưa tới, thản nhiên nói: "Cậu xách đi."
"Xách đi đâu?"
"Về nhà."
Từ chỗ này về nhà Giang Tự mất tầm 20 phút đi bộ. Bình thường đi bộ thì không sao, nhưng xách nặng đi bộ thì lại là chuyện khác.
Thẩm Phương Dục trợn mắt há mồm nhìn mấy cái túi căng phòng cao bằng nửa người kia, sợ hãi nói: "Cậu không về nhà lái xe quay lại đón tôi hả?"
"Cậu cần à?"
Giang Tự hỏi nhẹ một câu: "Hay là... cậu không được?"
Thẩm Phương Dục: "..."
Hắn nhớ rõ phép khích tướng là độc quyền của hắn, Giang Tự học được lúc nào vậy?
...
Trên con đường từ trung tâm thương mại về nhà Giang Tự có hai người đàn ông cao ngang ngửa nhau bước đi dưới con đường ngợp bóng cây xanh. Người đàn ông đi phía bên ngoài đang xách vài túi nilon dày nặng, cánh tay lộ ra bên ngoài săn chắc có lực, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi rõ lên vì đang dùng sức.
Người đàn ông phía trong ung dung thoải mái bước đi, thỉnh thoảng còn nhắc người đàn ông đang xách đồ cẩn thận túi đồ va đập.
Rất là... cảnh đẹp ý vui.
"Không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy bây giờ tôi rất giống một tên mặt trắng được cậu bao nuôi ấy." Thẩm Phương Dục nhịn không được nói.
Giang Tự đang uống sữa đậu nành mua ở ven đường, nghe vậy thì đáp: "Cậu cũng có giá phết nhở?"
"Cậu đang nô dịch tôi đó." Thẩm Phương Dục nổi khùng.
Giang Tự nhàn nhã nện bước: "Tôi đang luyện lực cánh tay cho cậu thôi."
"Luyện lực cánh tay cho tôi làm gì?"
Giang Tự cắn nhẹ đầu ống hút, ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa.
Đột nhiên Thẩm Phương Dục muộn màng nhận ra điều gì đó.
Chẳng lẽ luyện lực cánh tay hắn để sau này bế con hả?
Cho nên Giang Tự muốn cùng nhau nuôi con đúng không?
Suy nghĩ mới bị cắt ngang lần nữa nổi dậy, trái tim Thẩm Phương Dục càng lúc càng đập nhanh, lòng bàn tay đang xách túi đồ cũng đổ mồ hôi.
Hắn không dám hỏi! Nhưng hắn cảm thấy nếu không hỏi thì chiếu theo nhịp tim lúc này sớm hay muốn gì tim hắn cũng tự đập vào lồng ngực rồi vỡ chết.
"Giang Tự.."
Cuối cùng Thẩm Phương Dục vẫn lên tiếng, vì một trái tim khoẻ mạnh: "Rốt cuộc lời vừa nãy cậu nói ở cửa hàng đồ cho bé là có ý gì vậy?"
"Cậu muốn tự mình nuôi con à?"
Thẩm Phương Dục khó khăn nuốt nước bọt: "Hay... ý cậu là muốn cùng tôi..."
Giang Tự dừng một chút, nói với Thẩm Phương Dục: "Bọn họ đều nói EQ của cậu rất cao."
"..."
Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi: "Cậu xem cậu là ngoại lệ của tôi đi."
Thẩm Phương Dục nghĩ, nếu xếp hạng cho những người hắn biết thì chắc chắn Giang Tự là người khó hiểu nhất.
Không phải do tính cách Giang Tự phức tạp hay gì, mà là do hắn không thể nào giữ được sự khách quan và lý trí khi hắn đối diện với Giang Tự.
Từ lúc là oan gia, đến bây giờ thêm một thân phận không thể nói rõ, mỗi lúc ở bên cạnh Giang Tự thì cảm xúc chủ quan của hắn rất dễ bị ảnh hưởng. Điều này khiến Thẩm Phương Dục rất khó đối xử với Giang Tự như những người khác, khó có thể đánh giá kỹ càng lời nói và hành động của anh.
Bản thân Thẩm Phương Dục cũng không hiểu nổi vì sao lại xuất hiện ngoại lệ này. Rất nhiều lúc hắn không kịp ngẫm nghĩ, cứ thế nói những lời bồng bột, làm những chuyện bốc đồng. Giang Tự giống như đặc biệt xuất hiện để khắc hắn vậy.
Không biết có phải do tấm màn cảm xúc chủ quan này che mắt hay không, cho dù hắn đã quen biết Giang Tự rất lâu nhưng cũng không thể hiểu rõ anh.
Sau khi bốc đồng ngỏ lời mời Giang Tự sống chung lúc trước, Thẩm Phương Dục đã hối hận rất nhiều lần. Hắn cảm thấy dựa theo tính cách của Giang Tự thì không chừng anh sẽ không tiếp nhận ý tốt của hắn, mà còn lấy chuyện này ra giễu cợt hắn nữa.
Nhưng thật ra lại không có. Chẳng những Giang Tự không châm chọc mỉa mai hắn, ngược lại Giang Tự còn gọi hắn đến sống chung trong nhà anh.
Mặc dù lời mời tối hôm đó của Giang Tự rất bất ngờ, thái độ cũng không quá tốt, vẫn kiểu ra lệnh như cũ. Nhưng sau khi trải qua mọi chuyện rồi phản ứng lại, Thẩm Phương Dục vẫn thấy vớ vẩn khó tin như cũ.
Đó là Giang Tự đó!
Giang Tự vậy mà chịu cho hắn vào nhà anh ở, cố gắng giữ gìn hoà bình mặt ngoài với hắn.
Cuối cùng Thẩm Phương Dục kết luận nguyên nhân là do việc mang thai thật sự quá mệt mỏi. Cho dù là kiểu người cao cao tại thượng, tính tình hiếu thắng như Giang Tự vẫn không thể không cần hắn chăm sóc và giúp đỡ một chút.
Nhưng tóm gọn những gì Giang Tự nói hôm nay và tối hôm đó đều rất giống đang ám chỉ gì đó, thậm chí còn khá lộ liễu.
Lý trí khách quan nói cho Thẩm Phương Dục ý Giang Tự chính là như vậy. Nhưng cảm xúc chủ quan khi gặp Giang Tự là bùng phát lại nói cho hắn là không thể nào đâu.
Đó không phải chuyện của ngày một ngày hai, cũng không phải chỉ vài tháng là có thể chấm dứt mối quan hệ. Một đứa bé phải mất 18 năm mới có thể trưởng thành. Nếu Giang Tự đồng ý nuôi đứa bé cùng với hắn thì điều đó có nghĩa là bọn họ làm đối thủ một mất một còn chưa đến 18 năm, nhưng sẽ phải cùng nhau sống chung ít nhất là 18 năm nữa... Mà thậm chí hai người họ còn không được tính là bạn bè nữa.
Giang Tự điên rồi mới có thể nói như vậy!
Quả nhiên, sau khi Thẩm Phương Dục nói câu "Cậu là ngoại lệ" xong thì Giang Tự lại im lặng. Thậm chí Thẩm Phương Dục còn thấy yết hầu anh lên xuống, ngập ngừng muốn nói lại thôi, và cả vành tai ửng đỏ của anh nữa.
Thẩm Phương Dục nghĩ, chắc chắn là hắn hiểu lầm ý Giang Tự rồi, còn khiến Giang Tự không biết nên trả lời hắn như thế nào nữa.
Đột nhiên Thẩm Phương Dục thấy hơi xấu hổ!
Nếu là trước đây hắn tuyệt đối sẽ không hỏi những câu như này. Nhưng hiện tại hắn nhận ra Giang Tự không giống như lúc trước hắn quen biết, cho nên mới không nhịn được mà hỏi thêm một câu. Chẳng qua, xem tình huống hiện tại thì chắc là do hắn tự ảo tưởng mà thôi.
Thẩm Phương Dục hoà giải theo bản năng: "Tôi không có ý gì khác đâu. Tôi chỉ cảm thấy... cậu mang thai rồi sinh con bé rất vất vả, tôi..."
Không ngờ Giang Tự lại đột nhiên cắt ngang lời hắn, nói: "Cậu đồng ý không?"
Thẩm Phương Dục không cẩn thận cắn trúng lưỡi.
Đột nhiên đường phố ồn ào như yên tĩnh lại, Thẩm Phương Dục cảm thấy đầu óc quay cuồng, trừ tiếng tim đập của hắn ra thì không nghe rõ được gì nữa
Trong giây lát, thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải cơ thể của Giang Tự đã thay đổi linh hồn hay không.
Giang Tự lặng lẽ dời mắt khỏi người hắn, nhìn thẳng phía trước: "Không phải chỉ có mình cậu biết mang trách nhiệm đâu."
Anh nói: "Tôi là cha ruột của con bé, tôi sẽ luôn nuôi con bé đến khi nó thành niên. Gia đình song thân có thể cho con bé cái gì thì tôi sẽ cố gắng cho con bé cái đó."
Thật ra Giang Tự đã định nói những lời này với Thẩm Phương Dục vào đêm anh quyết định sinh đứa bé ra rồi, nhưng Thẩm Phương Dục hoàn toàn không hiểu ẩn ý của anh khiến anh tức giận tới mức mất hứng nói luôn.
Giang Tự mím môi: "Nếu cậu đồng ý cùng nhau nuôi con bé thì chúng ta tạm thời có thể sống chung với nhau. Lấy tư cách bạn cùng nhà mà cùng nhau nuôi nấng con bé. Nếu giữa chừng cậu muốn rời đi thì tôi không sao cả. Nhưng mà... cậu biết đó, trẻ con sẽ có tình cảm với người lớn mà chúng chung sống. Nếu cậu phải rời đi thì nhớ phải giải thích rõ ràng với con bé trước."
"Nếu sau khi cậu giải thích rồi mà con bé vẫn không cho cậu rời đi thì xét đến tâm lý khoẻ mạnh của con bé..." Giang Tự nhìn hắn một cái.
"Tôi sẽ không cho cậu rời đi!"
"Cho nên tôi mong cậu hãy suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời tôi sau. Hoặc là không tham gia ngay từ đầu, còn nếu tham gia vào thì phải chấp nhận rủi ro." Giang Tự nói.
"Đương nhiên..." Giang Tự lấy chìa khoá mở cửa nhà, sau đó lùi một bước để Thẩm Phương Dục đang xách đồ nặng đi vào trước.
"Cậu cũng là người thân của con bé. Nếu cậu không cùng tôi nuôi nấng con bé thì tôi cũng sẽ không cấm cậu đến thăm con bé đâu. Điều này thì cậu có thể yên tâm."
"Mặt khác, tôi cũng có thể đảm bảo với cậu tôi sẽ dốc hết lòng yêu thương chăm sóc con của chúng ta. Cậu không cần lo con bé sẽ chịu ấm ức khi sống cùng tôi đâu."
Lời Giang Tự nói lần này xem như là đầy đủ thành ý. Nếu những đôi mang thai ly hôn ở Cục dân chính có thể nói được những lời này thì nhân viên hoà giải ly hôn cũng sẽ không áp lực đến vậy. Nói không chừng còn có thể tác hợp đôi vợ chồng này trở về với nhau.
Quan trọng là Giang Tự và Thẩm Phương Dục không phải kiểu vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, rồi đổ vỡ tình cảm.
Bọn họ chưa từng có thứ gọi là tình cảm.
Đứa bé xuất hiện bất ngờ đã khiến hai người vốn là đối thủ cả đời bị buộc chặt vào nhau, khiến cuộc sống của bọn họ rối loạn ngả nghiêng. Hai người đàn ông vốn nên từng bước kết hôn sinh con theo mong muốn của cha mẹ nhưng lại buộc phải chấm dứt vì chuyện này.
Giang Tự nghĩ, có lẽ Thẩm Phương Dục còn có thể thoát khỏi chuyện này. Nhưng bản thân anh thì không thể nào sống theo ý muốn của cha mẹ nữa.
Giang Tự có thể từ từ thoát khỏi chuyện đã ngủ với đàn ông này. Nhưng cho dù anh có phá bỏ đứa bé này đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào đi tìm phụ nữ rồi kết hôn được nữa.
Lương tâm Giang Tự không cho phép anh giấu diếm chuyện anh từng mang thai với vợ mình. Nhưng bác sĩ Giang trẻ tuổi, giàu có, triển vọng như vậy, liệu có người phụ nữ nào có thể tiếp nhận chuyện chồng mình từng mang thai không?
Có lẽ gặp gỡ nhiều người thì sẽ có một người có tấm lòng Bồ Tát này, nhưng Giang Tự không muốn cứ bóc trần vết sẹo của mình hết lần này tới lần khác như vậy.
May mà Giang Tự cũng không quá khao khát cuộc sống tình yêu và hôn nhân, nên bây giờ anh cũng không quá đau buồn hay thất vọng. Điều khó khăn duy nhất là anh nên giải thích như thế nào với cha mẹ mình thôi.
Thật ra, có đôi khi Giang Tự suy nghĩ một chút. Nếu không phải anh nghe theo lời giục cưới của cha mẹ thì anh đã không theo đuổi Chung Lam, cũng sẽ không lăn giường với Thẩm Phương Dục đến độ lòi ra một đứa con. Nếu vậy thì có thể cả đời này anh cũng sẽ không kết hôn với ai cả.
Theo một góc nhìn nào đó thì đúng là có chút châm chọc.
Giống như trời cao cố ý đùa giỡn anh, trừng phạt anh vì anh không kiên định với suy nghĩ của chính mình.
Cho nên lúc này đây, Giang Tự không định thay đổi lựa chọn của bản thân vì người nhà nữa.
Bản thân Giang Tự cũng không bài xích Thẩm Phương Dục cùng anh chăm sóc đứa bé. Bởi vì công việc của bác sĩ rất bận, hiện tại Giang Tự lại đang trong thời điểm vàng của sự nghiệp nên thường bận đến nỗi chân không chạm đất. Nếu muốn một mình anh nuôi con bé thì thật sự anh có ba đầu sáu tay cũng không thể gánh nổi.
Có lẽ Giang Tự không thể hoà giải với Thẩm Phương Dục trong phút chốc, nhưng trước mắt vấn đề khó khăn như đứa trẻ này thì một đêm hoang đường giữa anh và Thẩm Phương Dục lại có vẻ không quan trọng gì.
Nhưng đúng theo lời Giang Tự đã nói với Thẩm Phương Dục, anh không mong Thẩm Phương Dục tham gia vào rồi lại rời đi. Làm như vậy sẽ khó tránh khỏi việc khiến con bé đau lòng, cho nên anh muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc Thẩm Phương Dục có đồng ý hay không.
Trên đường về Thẩm Phương Dục vẫn luôn im lặng, lúc Giang Tự nhìn hắn thì hắn đang đứng ở huyền quan xịt cồn lên túi nilon.
Cái này là thói quen của Giang Tự. Nhưng không biết từ lúc nào, Thẩm Phương Dục đã nhớ kỹ gần hết những thói quen hằng ngày của anh.
Nói thật thì Giang Tự cũng không biết Thẩm Phương Dục sẽ trả lời anh như thế nào. Nhưng anh nghĩ, bất kể là câu trả lời của Thẩm Phương Dục làm anh vui hay buồn thì anh cũng sẽ không biểu hiện cảm xúc ra mặt đâu.
Sau đó, Thẩm Phương Dục mở miệng dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Tự.
"Giang Tự... từ nhỏ đến lớn tôi đều là số 1, mãi đến khi gặp cậu ở đại học."
"... Nhiều năm như vậy mà hai chúng ta vẫn không thể phân thắng bại. Tôi vẫn luôn mong một ngày có thể chân chính đánh bại cậu."
Thẩm Phương Dục thuần thục xịt cồn, mùi hương khiến lòng người an tâm thấm vào khứu giác của Giang Tự.
"Nhưng nếu có một ngày tôi đánh bại cậu bởi vì cậu phải dành phần lớn sức lực để chăm sóc con của chúng ta, mà tôi lại khoanh tay đứng nhìn, tôi sẽ cảm thấy tôi thắng cậu chả có ý nghĩa gì cả."
Vì đang bận làm việc khác nên Thẩm Phương Dục không cần nhìn vào mắt Giang Tự. Không biết vì sao, người từ trước tới nay không mắc chướng ngại giao tiếp như Thẩm Phương Dục lại bởi vì chuyện này mà thả lỏng được một chút.
Nhưng lúc nói xong câu cuối cùng, hắn vẫn đặt chai cồn xuống, chịu đựng áp lực mà đối mắt với Giang Tự: "Tôi đã độc thân vì cậu lâu như vậy rồi thì cũng không sợ phải độc thân tới cuối đời đâu."
Đôi mắt Thẩm Phương Dục rất sáng, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào khiến đồng tử lung linh kia như thêm vài phần dịu dàng lưu luyến, khiến Giang Tự mất tự nhiên nghiêng mặt tránh đi.
"Gì mà độc thân nhiều năm vì tôi? Lúc học đại học tôi cũng có cản cậu yêu đương đâu."
Rõ ràng đang nói lẫy Thẩm Phương Dục nhưng khoé miệng Giang Tự lại khẽ cong lên.
"Cậu không cản trở tôi yêu đương nhưng cậu lại chiếm hết toàn bộ thời gian yêu đương của tôi." Thẩm Phương Dục nhớ đến chuyện cũ, nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, bộ dạng muốn lôi chuyện cũ ra nhắc lại.
"Cậu nói xem, có buổi tự học nào mà tôi không ở cạnh cậu đâu? Trừ lúc ăn cơm uống nước ngủ nghỉ ra thì thời gian hai chúng ta ở cạnh nhau là nhiều nhất. Người ta yêu đương còn kém hai đứa mình ấy chứ." Thẩm Phương Dục dõng dạc nói.
Phòng tự học của đại học y A rất khó chiếm chỗ, thư viện cũng gần như không còn chỗ ngồi, khoa Y cũng chật kín sinh viên. Sinh viên khoa lâm sàng hệ 8 năm đều là top đầu điểm đầu vào từ khắp các tỉnh, bọn họ không thể chấp nhận được chuyện không có chỗ để tự học này.
Vì vậy dưới sự bắt đầu của Giang Tự bọn họ, vô số thư kiến nghị sắc bén của đám học sinh khoa lâm sàng hệ 8 năm được gửi đến ban giám hiệu nhà trường. Cuối cùng ban giám hiệu cũng bó tay, đành sắp xếp một phòng tự học riêng cho học sinh khoa lâm sàng hệ 8 năm bọn họ. Đồng thời thông báo cho giáo viên quản lý không cần khoá cửa, cứ mở cửa 24/24 để đám học sinh trâu bò đó có thể đến học bất cứ lúc nào.
Vì thế lúc ăn tết, lúc có hoạt động, lúc giao lưu hữu nghị với các bạn nữ khoa khác thì hai người bọn họ vẫn cứ im lặng ngồi trong lớp học vắng vẻ âm thầm cạnh tranh với nhau.
"Cậu đừng nghĩ là tôi không gì hết nha Thẩm Phương Dục." Giang Tự nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, nhịn không được nói.
"Lúc ấy mỗi lần cậu từ chối người ta đều lấy tôi ra làm cái cớ mà."
Sau đó có rất nhiều bạn học nữ đến tìm Giang Tự, khuyên anh đừng cố gắng học hành như vậy, còn hỏi anh có thể nghỉ ngơi nhiều một chút được không.
Lúc đó Giang Tự còn chẳng hiểu chuyện gì nên chỉ cho rằng đó là ý tốt của người ta. Mãi đến có một lần anh không nhịn được hỏi lại thì mới nghe được một bạn nữ giải thích: "Thẩm Phương Dục nói cậu không nghỉ ngơi thì cậu ấy cũng không nghỉ ngơi. Nhưng tôi muốn mời cậu ấy cùng ăn bữa cơm, nên cậu có thể nghỉ ngơi một chút hay không?"
Giang Tự nghe xong thì cạn lời!
Tình yêu đại học tự do hơn cấp 3 nhiều lắm, đồng giới và khác giới theo đuổi Giang Tự cũng rất nhiều. Từ trước đến nay Giang Tự luôn thẳng thừng từ chối, không hề nhắc gì đến Thẩm Phương Dục cả. Sau ngần ấy năm như vậy mà Giang Tự nghe Thẩm Phương Dục nhắc đến chuyện này vẫn không nhịn được tức giận.
"Không phải do tôi sợ từ chối thẳng thừng quá sẽ làm bọn họ tổn thương hả? Tôi chỉ là một người mềm lòng mà thôi." Thẩm Phương Dục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"Với cả tôi cũng nói thật mà. Nếu không vì cậu thì tôi cũng không cố gắng học đại học như vậy đâu."
Thật ra Giang Tự tin điều này. Bởi vì anh cũng giống như vậy.
Trước khi vào đại học, Giang Tự và Thẩm Phương Dục đều có tiến độ học tập riêng của mình, vừa học vừa chơi rất thoải mái. Hơn nữa, tiến độ học như vậy cũng đã đủ cho bọn họ giành hạng nhất trong mọi kỳ thi rồi.
Mãi đến khi vào đại học, hai chàng trai chưa từng tuột xuống hạng 2 không ai chịu thua ai. Bởi vậy mới khiến cho cả hai phải thay đổi tiến độ học tập vì đối phương.
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục đang sắp xếp lại đồ dùng cho trẻ sơ sinh, bỗng nhiên anh cảm thấy số mệnh là một cái gì đó thật huyền diệu.
Nếu Giang Tự không gặp Thẩm Phương Dục ở đại học thì chắc là anh vẫn sẽ học tập theo tiến độ trước kia của mình, sẽ dễ dàng giành hạng nhất, sẽ có thời gian hẹn hò yêu đương với bạn gái. Có thể anh sẽ có một mối tình vườn trường lãng mạn đúng tuổi, cùng bạn nữ mình thích đi dạo đến dưới ký túc xá, thậm chí có thể bước vào nấm mồ hôn nhân.
Và Thẩm Phương Dục cũng sẽ như thế.
Bởi vì hai chữ duyên phận vô lý này mà hiện tại bọn họ phải cùng nhau chung sống nuôi nấng con cái, nói không chừng bọn họ sẽ bên nhau đến hết quãng đời còn lại của mình.
Chẳng qua... Giang Tự nghĩ cuộc sống như vậy đối với anh mà nói cũng không tệ lắm.
"Cậu ngơ ra đó làm gì đó, điện thoại reo kìa."
Thẩm Phương Dục giơ tay quơ quơ trước mắt Giang Tự, không cẩn thận quơ trúng tóc trên trán anh. Giang Tự giật mình hoàn hồn lại, thấy Thẩm Phương Dục chỉ cái điện thoại đang reo inh ỏi của mình.
"Đừng đụng chạm lung tung." Giang Tự rũ mắt, sắc mặt có chút kỳ lạ.
"Không được đụng vào tóc luôn hả? Không phải mấy ngày trước tôi sấy tóc cho cậu giỏi lắm à?" Thẩm Phương Dục bĩu môi.
Giang Tự không đáp, anh nhận ra bản thân mới vì Thẩm Phương Dục mà thất thần lâu như vậy nên anh cứ thấy sai sai gì đó.
Chẳng qua lúc này Giang Tự không rảnh tự hỏi, anh lấy điện thoại ra cụp mắt nhìn tên người gọi.
Trước khi nhận điện thoại Giang Tự còn tưởng là bên bệnh viện gọi tới, cứ sợ ngày nghỉ khó lắm mới có lại uổng phí. Nhưng lúc thấy người gọi là mẹ anh thì Giang Tự mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy mẹ?"
"Tiểu Tự ơi, con đang làm gì đó? Có đi chơi với cô gái nào không hả?" Giọng nói của mẹ Giang rất gần gũi.
Hai ngày trước mẹ Giang có gọi điện cho Giang Tự nhắc anh chú ý nghỉ ngơi, lúc đó anh cũng có nói với bà hôm nay anh được nghỉ.
Con gái thì không có nhưng con trai lại có một!
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với mẹ mình: "Con chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi."
Không ngờ lần này mẹ Giang lại không dông dài chuyện bảo anh tìm bạn gái nữa, Giang Tự đang khó hiểu có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi không, sau đó anh nghe trong điện thoại truyền đến: "Mẹ và ba con ở dưới lầu nè, chúng ta tới thăm con đây."
Giang Tự mới thở phào bỗng nhiên cứng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phương Dục.
———
Qua nay tui đang móc túi len để tặng quà cho người khác, cầm sợi len cả ngày hai bàn tay mỏi quá trời nên chẳng muốn gõ chữ luôn ?