BÁC SĨ GIANG MANG THAI CON CỦA ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN

Đầu óc ba người đứng máy trong chớp mắt. Thẩm Phương Dục phản ứng lại trước, ngập ngừng nói: "Ông..."

Giọng Thẩm Phương Dục vang lên miễn cưỡng gọi Chương Trừng tỉnh táo lại. Cậu ta cúi đầu nhìn ly nước lăn lốc trên sàn, khó khăn nuốt nước bọt. Chương Trừng hoảng hốt suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra mình định làm gì: "Máy lọc nước trong phòng làm việc hư rồi nên tôi mới ra đây lấy nước."

"À.." Thẩm Phương Dục lùi về sau một bước, chỉ vào máy nước nóng ở sau cầu thang, thản nhiên nói: "Đi đi."

Chương Trừng gật gật cái đầu cứng ngắc như người máy. Cậu ta ngơ ngác bước lên mấy bước sau đó đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt hoảng sợ như thấy quỷ, nói: "Nghĩ lại thì tự nhiên tôi thấy hết khát rồi. Cảm ơn nhé!"

Nói xong cậu ta ngồi xuống nhặt cái ly lên rồi chạy biến. Thẩm Phương Dục còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng cậu ta đã biến mất rồi.

Thấy Chương Trừng chạy trối chết, Thẩm Phương Dục đỡ trán, buồn bực nói: "Máy lọc nước sớm không hư muộn không hư, mắc gì hư ngay lúc này vậy chẳng hiểu."

Giang Tự trừng mắt liếc Thẩm Phương Dục một cái, người sau tự biết đuối lý, cực kỳ thành khẩn cúi đầu: "Anh sai rồi. Anh yêu em!"

Giang Tự: "......"

"Em nói xem cậu ấy nghe được nhiều hay ít nhỉ?" Thẩm Phương Dục mang theo chút hy vọng hỏi: "Góc độ đó có thấy được anh đang hôn em không?"

"Không nhìn thấy thì cậu ấy phản ứng lớn vậy làm gì?" Giang Tự đâm nát ảo tưởng của hắn.

"Cũng đúng." Thẩm Phương Dục lo lắng nói: "Vậy lúc anh sờ bụng em rồi nói chuyện với Tiếu Tiếu... cậu ấy cũng nghe được nhỉ?"

Cái này đúng là hơi khó nói.

Giang Tự cau mày, bàn bạc với hắn: "Anh gọi cậu ấy ra đi. Chúng ta nói chuyện một chút."

Thẩm Phương Dục thân mang trọng trách gật đầu, quay về phòng làm việc mở cửa ra kêu Chương Trừng một tiếng: "Ông ra đây chút!"

Chương Trừng ôm chặt ly nước của mình, vừa thấy Thẩm Phương Dục xuất hiện lập tức lùi lại mấy bước như tính mạng đang bị uy hiếp vậy, hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn: "Tôi không ra! Ông nói gì tôi cũng không ra!! Tôi chưa thấy gì hết! Ông đừng nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu ha! Tôi có chết cũng không thèm ra đâu!!"

Những người khác trong phòng làm việc khó hiểu nhìn hai người, Vu Tang bên cạnh sung sướng khi thấy người gặp hoạ: "Chậc! Anh em trở mặt thành thù na~"

Ngô Thuỵ khuyên nhủ: "Đừng nói gì mà sống sống chết chết. Để người bệnh nghe được không tốt đâu."

Chương Trừng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, hận không thể nói thẳng những gì mình mới thấy ra. Xem hai người này còn bình tĩnh mỉa mai cậu ta vậy không?!

"Tôi không có giết người. Ông ra đây, tôi tâm sự với ông chút." Thẩm Phương Dục nói.

"Tâm cái cứt!" Bác sĩ Chương không rảnh giữ phong độ đàn ông gì đó nữa.

"Chuyện như vậy ông còn làm được thì có cái quần gì ông không làm được nữa đâu?!"

"Chuyện gì thế? Hai anh nói chuyện gì nghe có vẻ vui thế?" Vu Tang càng nghe càng thấy hứng thú, cậu ta quay sang hỏi Thẩm Phương Dục.

"Anh đã làm gì vậy?"

Làm gì hả?

Yêu đương với đối thủ của mình! Hình như còn có cả con nữa đó!!

Chương Trừng cố gắng nhớ lại những gì mình mới nghe mới thấy lúc nãy, nghi ngờ có phải cậu ta chưa tỉnh ngủ không.

Thẩm Phương Dục còn có thể yêu đương với Giang Tự thì lấy gì chắc chắn hắn không thể không giết cậu ta diệt khẩu đâu?!

Đệt! Cậu ta chợt nhớ lại trước đây không lâu cậu ta còn nói với Thẩm Phương Dục rằng mình nghe đồn hắn và Giang Tự đang yêu nhau.

Lúc đó cậu ta còn không tin, xem như trò đùa mà kể lại cho Thẩm Phương Dục nghe.

Giờ cậu ta mới biết thì ra tên hề chính là mình!

Chẳng trách người ta đồn rầm trời! Đúng là thời buổi này tin nóng nghe càng giống giả thì càng có khả năng là thật nhất!

Thấy Chương Trừng chống cự như vậy, Thẩm Phương Dục thở dài bước vào giật cái ly Chương Trừng đang ôm trong ngực ra, sau đó trực tiếp nhấc bổng cậu ta lên ôm ra khỏi phòng làm việc.

"Đù má má má má má! Cứu mạng a a a a a!!!"

Chương Trừng chứng kiến được cảnh gây sốc quá nên giờ vẫn đang đầu nặng chân nhẹ, bước chân nhũn ra như đang đạp lên bông, bị Thẩm Phương Dục ôm nhấc lên thì giãy giụa vài cái nhưng cũng chẳng làm được gì.

Ngô Thuỵ trước nay không can thiệp vào ân oán của bọn họ, còn Vu Tang bên cạnh thấy hai người này trở mặt thành thù thì vui sướng đổ thêm dầu vào lửa: "Anh xem, tính tình anh Tự của chúng tôi vẫn tốt hơn. Bác sĩ Thẩm quá nóng tính, không tốt không tốt!"

Chương Trừng nhìn Vu Tang không hề biết chuyện nên vẫn đang điên cuồng tìm đường chết, yếu ớt nhắc nhở: "Anh khuyên cậu bớt nói xấu Thẩm Phương Dục đi, đặc biệt là trước mặt Giang Tự. Nếu không sau này cậu sẽ hối hận đấy!"

Vu Tang "Xì" một tiếng, hiển nhiên không định nghe lời khuyên của cậu ta.

Cuối cùng Chương Trừng cũng bị lôi ra khỏi phòng làm việc, sau đó cậu ta thấy Giang Tự đang đứng khoanh tay giống như đang nghĩ xem có nên giúp Thẩm Phương Dục hay không?

Hai ánh mắt rơi trên người Chương Trừng như nặng ngàn cân. Cậu ra run cầm cập, dùng hết sức bình sinh thoát khỏi gông cùm của Thẩm Phương Dục trước khi hai người túm cậu ta lại, sau đó đau buồn tức giận nói: "Giờ đi đâu hai người nói đi? Tôi tự đi!"

Trong phòng riêng ở nhà hàng, Chương Trừng cảnh giác nhìn một bàn đồ ăn. Sau đó hết nhìn Thẩm Phương Dục lại nhìn Giang Tự: "Chắc hai người sẽ không bỏ độc tôi đâu ha?"

Giang Tự thở dài, tự mình ăn hai miếng trước rồi nói với cậu ta: "Ăn đi."

"Đệt!" Chương Trừng nghe Giang Tự nói chuyện xong vẫn cảm thấy rất khó tin, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ.

Cậu ta nói: "Không được! Tôi chết cũng phải chết cho rõ ràng!"

Cậu ta đặt đũa xuống hỏi Giang Tự: "Phương Dục hôn cậu sao cậu không né?"

"Không phản ứng kịp."

Chương Trừng nhìn Thẩm Phương Dục: "Vậy là ông cưỡng ép Giang Tự hả?"

Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự: "Cũng không phải vậy."

Chương Trừng hít sâu một hơi, tâm như tro tàn xác nhận: "Hai người thật sự đang yêu nhau à?"

Giang Tự gật đầu: "Ừ."

"Đậu xanh!"

Chương Trừng nhịn không được chửi Thẩm Phương Dục: "Uổng công tôi bênh ông nhiều năm như vậy, vẫn luôn đứng về phe ông. Kết quả mẹ nó ông lại đi yêu đương với đối thủ của mình!"

Thẩm Phương Dục tự biết đuối lý, tạm dừng một lát rồi đề nghị: "Ông có muốn đứng về phe đối thủ của tôi luôn không?"

"Mẹ nó ông... Đậu mè!"

Chương Trừng không thèm để ý tới hắn nữa, cậu ta ấn huyệt thái dương tự tiêu thoá tin tức này, tiêu hoá đến nỗi tay chân cũng lạnh lẽo.

Cậu ta cầm ly nước lên định ủ ấm tay một chút, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nhịn không được lén nhìn bụng Giang Tự một cái.

"Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi." Giang Tự nói.

"Tôi có thể hỏi hả?" Cậu nói tình cờ nghe được lúc nãy đã lập đi lập lại trong đầu cậu ta suốt từ nãy đến giờ.

Chương Trừng ngập ngừng lặp lại lời Thẩm Phương Dục nói, run rẩy nhìn Giang Tự xác nhận: " "Tiếu Tiếu mau khuyên nhủ ba con..." là có ý gì?"

Toang rồi!

Hai mắt Thẩm Phương Dục tối sầm.

Rốt cuộc Chương Trừng đã lén lút đứng đó bao lâu vậy? Đến cái này cũng nghe hết rồi.

"Là...là..." Thẩm Phương Dục nhéo nhéo ấn đường, đầu óc chuyên bịa chuyện đang nhanh chóng vận hành chuẩn bị nói.

Giang Tự khẽ ấn tay hắn, ý bảo để anh nói.

Ngay khi Thẩm Phương Dục đang bất ngờ Giang Tự có khả năng bịa chuyện lúc nào vậy thì Giang Tự đã nói thẳng: "Là có con thật."

Một tiếng "xoảng" vang lên, ngoại trừ Giang Tự ra thì ly nước của hai người kia đều hy sinh bỏ mình.

Giang Tự thở dài một hơi vì hai người đàn ông không chút ổn trọng này.

Một lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối khác che lấp. Nếu Chương Trừng chưa nghe được gì thì thôi, nhưng nếu cậu ta đã nghe thấy thì chắc chắn sẽ vì sự tò mò mà thường xuyên quan sát họ.

Việc mang thai đã khiến thói quen và cơ thể Giang Tự thay đổi rất nhiều. Họ cùng làm việc trong một phòng cúi đầu ngẩng đầu là thấy nhau, chỉ cần Chương Trừng cố ý quan sát một chút là có khả năng bọn họ không giấu được rồi.

Mặc dù Chương Trừng không phải là bạn thân lâu năm của anh nhưng cũng là bạn học cũ quen biết nhau đã hơn chục năm, tính cách con người như nào anh cũng hiểu rất rõ.

Thế nên Giang Tự tin Chương Trừng sẽ không mang chuyện đứa bé nói bậy ra bên ngoài.

Mặc dù chuyện mang thai có hơi xấu hổ một chút nhưng cũng không phải không thể nói ra. Đặc biệt giờ không giống như trước nữa, có hai trường hợp xuất hiện trước đó nên bất kể là Giang Tự hay nhóm bác sĩ chung phòng làm việc thì độ tiếp thu của mọi người với chuyện này đều rất cao.

Sau khi Giang Tự phân tích cẩn thận thì anh cho rằng, nếu chỉ nói cho một mình Chương Trừng biết hẳn là sẽ không có hậu quả nghiêm trọng gì đâu.

Kết quả Chương Trừng vẫn không chịu được cú sốc này.

Mảnh vỡ thuỷ tinh rơi đầy đất, nước ấm đổ hết lên quần. Giang Tự rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Thẩm Phương Dục, Chương Trừng cũng run rẩy vươn tay ra kêu Giang Tự đưa cho mình mấy tờ, vừa lau vừa nói: "Hai người chơi giỏi thật, chơi ra được cả một đứa bé!"

Giang Tự: "......"

Chương Trừng xâu chuỗi lại những chuyện trước kia, lập tức quay qua công kích Thẩm Phương Dục: "Chẳng trách ông tra hỏi tôi chuyện Hoắc Thành Xuân và Lý Á Lôi, chẳng trách ông vì ca bệnh của Albert mà chạy ra nước ngoài một chuyến, chẳng trách ông nói với tôi ông có người yêu rồi... Còn có báo cáo của hai người về ca bệnh của Kenn lần đó nữa, căn bản không giống báo cáo làm trong một đêm chút nào... Có phải hai người đã chuẩn bị từ trước rồi đúng không?"

"Khoan đã... báo cáo được viết trước khi ông nói ông có người yêu rồi... Đù má! Đứa bé này có trước đó nữa rồi đúng không? Vậy hai người thật sự là trúc mã trúc mã mười mấy năm nhưng vẫn luôn gạt bọn tôi đúng không?!"

... Giang Tự nghĩ chắc anh không cần phải nói chi tiết như vậy cho Chương Trừng biết đâu.

"Đậu xanh đậu đỏ đậu trắng đậu mè đậu má!" Chương Trừng nhịn không được chửi tục. Hiển nhiên cậu ta cũng không định hỏi cho ra nhẽ làm gì, chỉ riêng hai chuyện đó đã đủ gây sốc cho cậu ta lắm rồi.

"Mẹ nó chắc chắn là tôi đang nằm mơ rồi!"

Cậu ta nói với Thẩm Phương Dục: "Ông đánh tôi một cái thử coi!"

Thẩm Phương Dục vừa nâng tay lên cậu ta đã vội nói: "Thôi thôi, không cần đâu."

"Tôi không ổn! Tôi thật sự không ổn! Tôi cảm thấy chuyện này... quá huyền huyễn. Đệt!"

Thẩm Phương Dục dừng một chút, lấy điện thoại ra gửi lì xì cho Chương Trừng, sau đó nghiêm túc dặn dò: "Tiền này đủ mua 2 cái máy chơi game đấy. Nhớ giữ bí mật biết chưa?"

Lý Á Lôi và Hoắc Thành Xuân dùng 1 cái máy chơi game mua Chương Trừng giữ bí mật với hắn 10 năm. Giờ hắn dùng 2 cái hẳn là mua được ít nhất 20 năm rồi.

Chương Trừng thất thần lắc đầu: "Chuyện ông bảo tôi giấu và chuyện Lý Á Lôi Hoắc Thành Xuân bảo tôi giấu không cùng đẳng cấp..."

Cậu ta đang nói đột nhiên ngẩng đầu: "Tôi có thể nói chuyện hai người đang yêu đương cho họ không? Tôi tuyệt đối không nhắc đến chuyện đứa bé! Tôi chỉ muốn san sẻ sự kích thích này với bọn họ thôi, không thể để mình tôi gánh chịu được!"

Giang Tự, Thẩm Phương Dục: "......"

"Phương Dục, dù sao ông cũng biết hai người họ thích Giang Tự rồi. Trao đổi chút tình báo ngược lại cũng không sao mà nhỉ?"

"Xin hai người đó! Tôi không cần tiền mua máy chơi game, tôi cũng thề tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật không nói với bất kỳ ai khác nữa. Tôi thật sự rất muốn nói với bọn họ, không nói tôi sẽ nghẹn chết mất."

Một phút sau, sau khi nhận được sự cho phép, Chương Trừng lập tức click mở nhóm wechat của ba người họ.

Lịch sử trò chuyện mới nhất trong đó vẫn là hai cậu ấm đang thương lượng nên lấy lòng Thẩm Phương Dục thế nào, mới có thể khiến hắn không tức giận vì hai người họ giấu diếm nữa.

Lý Á Lôi nói cậu ta đã bảo thư ký đặt trước nhà hàng khó đặt nhất ở thành phố A, không thể để Thẩm Phương Dục tốn tiền mời bọn họ ăn cơm được. Còn Hoắc Thành Xuân thì nói cậu ta chuẩn bị tặng cho Thẩm Phương Dục một chai vang đỏ cao cấp vô giá, chắc chắn có thể làm cho Thẩm Phương Dục nguôi giận rồi tha thứ cho bọn họ.

Chương Trừng nhìn lịch sử trò chuyện của hai người cười lạnh một tiếng, tàn nhẫn quăng ra một câu: "Nói cho hai ông biết một chuyện lớn!"

Lý Á Lôi: "!"

Hoắc Thành Xuân: "?"

"Biết vì sao Thẩm Phương Dục mời hai ông ăn cơm không? Vì cậu ấy và Giang Tự đang yêu đương đấy!"

Lý Á Lôi: "!!!!!!!!!"

Hoắc Thành Xuân: "?"

Chương Trừng vô cảm gõ chữ tiếp: "Tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy hôn Giang Tự nhưng Giang Tự không có tránh!"

Lý Á Lôi lập tức gửi qua 998 dấu chấm than, còn Hoắc Thành Xuân đã gửi tận 999 dấu chấm hỏi. Sau đó lần lượt điên cuồng gọi điện thoại đến.

Chương Trừng lạnh lùng nhìn những tin nhắn spam dấu chấm than và dấu chấm hỏi kia, sau đó ung dung chặn số hai người họ.

Cuối cùng cũng thoải mái rồi!

Cậu ta đặt điện thoại xuống, sung sướng cười với Giang Tự và Thẩm Phương Dục rồi cầm đũa lên: "Ăn thôi ăn thôi."

Giang Tự: "......"

Anh quay đầu qua nghiêm túc nói với Thẩm Phương Dục: "Mối quan hệ của ký túc xá anh đúng là tốt thật nhỉ?"

Thẩm Phương Dục cười gượng hai tiếng: "Cũng ổn cũng ổn."

Cuối cùng vào một buổi hoàng hôn ngập nắng, sau khi không thể liên lạc được với Chương Trừng, Hoắc Thành Xuân lập tức sửa ngày bay bay về hội họp với Lý Á Lôi, đi chặn đường bác sĩ Thẩm ngay sau khi hắn vừa khám bệnh xong.

Hai người ăn mặc vô cùng nổi bật. Hoắc Thành Xuân đội một chiếc mũ beret màu xanh lá đậm, còn Lý Á Lôi thì mặc một bộ đồ vest chính chắn phối với cà vạt màu xanh lá cao cấp.

Ba người bạn cùng phòng gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, Thẩm Phương Dục nhướng mày nhìn bọn họ, chào hỏi: "Lâu rồi không gặp. Hai người xanh đồng đều quá nhỉ? Đây là màu thịnh hành của mùa xuân năm này à?"

Hoắc, Lý: "......"

"Tối nay ông rảnh không? Ngài Lý đây muốn mời ông ăn một bữa cơm." Hoắc Thành Xuân hắng giọng, nở nụ cười uy hiếp.

"Đi thì lên xe đi. Thầy Hoắc có mang theo rượu vang đỏ cho ông đấy." Lý Á Lôi nheo mắt nghiến răng nghiến lợi nói.

Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua hai người họ, ung dung tung ra một đòn double kill: "Không đi. Tôi phải đưa Giang Tự về nhà rồi."

"Đậu má!"

"Đệt moẹ ông." Hoắc Thành Xuân muốn điên mất: "Hai người yêu nhau thật à?"

"Tôi không tin! Giờ ông gọi cho cậu ấy liền đi." Lý Á Lôi nói.

Thẩm Phương Dục nhìn hai tên như hổ rình mồi ở đối diện, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Tự rồi bật loa lên.

"Sao vậy anh?" Giọng Giang Tự truyền ra, đúng là người thật không phải bản sao.

"Anh đang mở loa." Thẩm Phương Dục nhắc anh một câu trước, sau đó tố cáo: "Thành Xuân và Á Lôi ép anh đi ăn cơm với bọn họ, em đi không?"

Đầu dây bên kia tạm dừng một lúc, sau đó nói: "Anh đi đi."

Giang Tự không muốn can thiệp vào "mối quan hệ ký túc xá tốt đẹp" của bọn họ: "Em tự lái xe về."

"Có được không đó em?"

"Em cũng không phải con nít." Giang Tự dừng một chút rồi bổ sung: "Anh nhớ về sớm một chút."

"Anh biết rồi." Thẩm Phương Dục nhìn hai người bạn cùng phòng cũ đang xanh mặt, cười tủm tỉm dặn dò Giang Tự: "Em chú ý an toàn nhé."

Nghe thấy tiếng tút tút từ đầu bên kia, Thẩm Phương Dục nhét điện thoại vào túi rồi giang tay choàng vai hai người anh em tốt, nói: "Em ấy phê chuẩn rồi, giờ chúng ta đi ăn ở đâu đây?"

Hoắc Thành Xuân và Lý Á Lôi liếc nhìn nhau một cái, trong lòng cùng xuất hiện một suy nghĩ giống nhau.

... Tên này đúng là giết người không dao!

———

Chương này bác sĩ Chương thảm bao nhiêu thì chương sau anh Hoắc với anh Lý thảm bấy nhiêu ?

Mà đố mấy cô chứ Hoắc Thành Xuân với Lý Á Lôi ai công ai thụ nà? Coi chừng chèo sai thuyền nha~~~ ?

Bình luận

Truyện đang đọc