BÁC SĨ PHÓ, EM THẦM MẾN ANH!

Lâm Thiên không thể ngờ, đó lại là lần cuối cùng anh gặp Lạc Lạc.

Cô bé chết trên bàn mổ.

Mẹ của Lạc Lạc khóc ở bệnh viện hồi lâu không chịu đi, trước đó bác sĩ Phó nói cho cô biết, tốt nhất là không làm phẫu thuật, thứ nhất bởi vì đó là ý nguyện của Lạc Lạc, thứ hai là vì hy vọng quá đỗi xa vời.

Cô muốn kéo dài sinh mệnh cho con gái mình thêm một chút nữa, lúc bác sĩ Đàm cho cô ký tên chịu trách nhiệm vì ca phẫu thuật rủi ro này, cô nhờ y tá liên lạc với bác sĩ Phó, bởi trong hai người bác sĩ thì cô tin tưởng Phó Tinh Hà hơn, nhưng cuối cùng Đàm Tùng Lâm tìm cô nói chuyện cả tiếng trời.

Gã ta nói căn bệnh này hiện tại không có cách chữa trị, nếu làm thêm vài ca phẫu thuật nữa, có thể sống tối đa tới tám tuổi. Hơn nữa gần đây bác sĩ Đàm cũng đang nghiên cứu về ca bệnh này, có khả năng cầm chắc sự thành công hơn.

Cô đã bị thuyết phục.

Bởi vì nếu không phẫu thuật nữa, Lạc Lạc có thể chết bất cứ lúc nào, có thể là hôm nay, cũng có thể ngay một giây sau, không ai nói chính xác được.

Bác sĩ Phó nhìn tin nhắn trong hai giây, sau đó hắn xóa đi.

Ở bệnh viện ngày nào cũng có người chết.

Hắn đặt điện thoại sang một bên, Lâm Thiên đang nhìn màn hình máy tính nghiêng đầu sang nhìn hắn, “Anh có mail đó.”

Tiêu đề mail viết “The Lancet”, Phó Tinh Hà liếc nhìn, “Mở ra đi.”

Máy tính đang đặt trên đùi của Lâm Thiên, anh cầm chuột không dây chơi game, bởi Phó Tinh Hà sợ anh không có việc gì làm, nên cho anh mượn máy tính. Lâm Thiên không dám xem lung tung, nên đành chơi mấy game offline. Anh đang định né đi cho bác sĩ Phó đọc thư, nào ngờ Phó Tinh Hà ôm anh từ phía sau lưng, còn tì cằm lên vai anh nữa. Bàn tay hắn tự nhiên mà đặt trên mu bàn tay Lâm Thiên, gián tiếp nắm con chuột, di về phía trang web.

Phong thư do “The Lancet” gửi tới, luận văn lần trước hắn gửi đi, tháng này sẽ được in ra xuất bản toàn cầu, khi đó nhà xuất bản Elsevier sẽ gửi cho hắn một bản sao.

“Đây là luận văn lần trước viết,” Một tay Phó Tinh Hà ôm ngang hông anh, “Em cũng có một phần công lao đấy.”

Lúc hắn nói chuyện kề quá gần, hơi nóng phả lên bên tai Lâm Thiên. Phần da ở đoạn uốn giáp giữa xương cằm và tai là điểm nhạy cảm của Lâm Thiên. Ở chỗ đó có một nốt ruồi nhỏ, chính bản thân anh không nhìn thấy, nhưng đôi khi không cẩn thận chạm vào, cả người sẽ run lên.

Giờ bác sĩ Phó thổi hơi vào, cả người Lâm Thiên mềm nhũn cả ra, trái tim anh run rẩy, miệng vẫn còn khiêm tốn nói, “Đâu có đâu, em cũng đâu giúp được cái gì..” Ánh mắt anh đảo trái nhìn phải, bờ mi run lên, Phó Tinh Hà kéo nhanh bức thư tới cuối, sau đó tắt đi.

Nhưng hắn vẫn không buông Lâm Thiên đã mềm nhũn trong lòng mình ra.

“Em giúp anh rất nhiều, không cần phải khiêm tốn,” Phó Tinh Hà lại mở game anh đang chơi lên, qua mấy giây hắn mới từ từ thu tay về, “Em tiếp tục chơi đi.”

Thấy hắn sắp buông mình ra, Lâm Thiên sốt ruột, liền nắm lấy cổ tay hắn, “Em không muốn chơi nữa đâu.”

Phó Tinh Hà ngồi yên không nhúc nhích.

“Liệu có thể… ôm em thêm lúc nữa không?” Lâm Thiên thở hổn hển, anh nghĩ mình đưa ra yêu cầu như vậy, bác sĩ Phó sẽ không thấy mình quá dính người đó chứ? Mặt Lâm Thiên đỏ gay, anh hít sâu, “Chiều nay công ty em có việc, em muốn.. muốn ở bên anh thêm lúc nữa.”

“Lâm Thiên,” Phó Tinh Hà đóng laptop, từ từ xoay người Lâm Thiên lại, hắn ôm Lâm Thiên dựa sát vào vai mình, để anh tựa đầu vào lòng mình, hắn bình thản nói: “Em muốn ôm anh thì cứ vươn tay ôm là được, không cần phải hỏi anh đâu.”

Lời hắn nói khiến mũi Lâm Thiên chua xót.

Tư thế anh vẫn còn có chút gượng gạo, bởi vì cơ thể anh và Phó Tinh Hà không chênh nhau là bao, anh chỉ thấp hơn bác sĩ Phó một chút, gầy hơn bác sĩ Phó một chút mà thôi. Bị ôm vào lòng như vậy, anh không thể tạo thành tư thế chim nhỏ nép vào người, hơn nữa còn không bao giờ làm được. Nhưng có một khoảnh khắc, Lâm Thiên cảm thấy cả người mình thu bé lại, dường như có thể cuộn mình trong bàn tay hắn.

Lâm Thiên từ từ điều chỉnh tư thế, anh vươn tay qua, ôm lấy eo Phó Tinh Hà, anh ôm chặt lấy eo hắn, giống như muốn tuyên thệ chủ quyền. Sau đó từ trong lòng hắn ngước lên nhìn, “Vươn tay ôm giống như vậy sao?”

“Ừ.” Phó Tinh Hà cũng nhìn anh.

“….Thế nếu em muốn hôn anh, liệu có thể được không?” Lâm Thiên bạo dạn hơn, được voi lại đòi tiên. Anh nhớ lại lời ngày đó bác sĩ Phó nói, hắn cũng có phản ứng với mình —— Nhưng anh vẫn còn chưa hôn bác sĩ Phó mà, Lâm Thiên cảm thấy mình có chút thua thiệt.

Phó Tinh Hà đỡ lấy sau đầu anh, “Em không cần hỏi, sau này không cần phải hỏi.” Ánh mắt hắn chăm chú, xen lẫn sự dịu dàng không thể diễn tả, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi vụt tắt, Lâm Thiên chẳng thể nắm bắt.

Lâm Thiên nuốt nước miếng cái ực, sau đó lớn mật mà chống lên người hắn, ngửa đầu hôn lên trên gương mặt hắn một cái.

Một nụ hôn vô cùng ngây thơ.

Chỉ chạm lên khóe môi rồi thôi.

Nhưng chỉ như vậy thôi, Lâm Thiên đã cảm thấy mình làm chuyện gì đó ghê gớm lắm rồi, trong lòng vui đến mức nở hoa, hai mắt lấp lánh nhìn bác sĩ Phó.

Phó Tinh Hà dở khóc dở cười, “Em nói em muốn hôn anh, là như vậy thôi à?” Bàn tay hắn từ từ trượt xuống gáy Lâm Thiên.

Lâm Thiên đỏ mặt gật đầu, thực ra anh định hôn môi bác sĩ Phó cơ, nhưng không biết liệu như vậy có mặt dày quá hay không nữa?

“Em đã hôn bao giờ chưa?”

“Dạ?” Lâm Thiên sửng sốt mất mấy giây, “Cái này…”

Phó Tinh Hà cúi đầu sát vào người anh, dáng hai người xêm nhau có điểm tốt thế này, hắn không cần phải cúi đầu quá sâu, chỉ hơi cúi một chút, là đã có thể trông thấy Lâm Thiên rồi.

Hắn nhẹ nhàng chạm môi mình lên môi Lâm Thiên, “Đã từng cùng người khác như vậy chưa?”

Lâm Thiên chớp chớp mắt, dường như không thể tin điều mới xảy ra, Phó Tinh Hà cũng không thể tưởng tượng nổi, Lâm Thiên cũng đã hai mươi sáu rồi, sao còn thuần khiết như vậy chứ?

“Nhắm mắt lại đi.” Hắn dặn anh. Phó Tinh Hà vươn tay nâng cằm anh lên, một tay vẫn còn đỡ gáy Lâm Thiên như ban nãy. Bờ mi Lâm Thiên run rẩy, cuối cùng nghe lời nhắm mắt lại.

Phó Tinh Hà cúi đầu hôn xuống. Vốn là hắn không muốn phát triển nhanh như vậy, nhưng đối mặt với Lâm Thiên, có rất nhiều chuyện hắn không thể xác định được.

Cậu chàng ngây thơ không biết yêu này, lại nói thích mình.

Phó Tinh Hà hôn xuống hai cánh môi anh, thần kinh Lâm Thiên căng ra, nhưng bác sĩ Phó là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, hắn vừa cúi xuống hôn, đầu lưỡi đã hút hồn anh rồi, cho nên Lâm Thiên dần dần mê đắm. Cả người anh như muốn bay lên, chẳng thể hít ra thở vào được.

Thấy anh không thở được, Phó Tinh Hà buông anh ra, cho anh lấy hơi, sau đó lại dán môi tới. Lần này là nụ hôn mang tính xâm lược, ngay cả đầu lưỡi cũng luồn vào —— Lâm Thiên làm thế nào cũng không thể ngờ bác sĩ Phó lại hôn mình như vậy, bởi vì bác sĩ Phó có tính khiết phích, Lâm Thiên cho rằng những người khiết phích đều không thích hôn sâu.

Nụ hôn của Phó Tinh Hà không lãnh đạm như con người hắn, nhưng hắn vẫn giữ tỉnh táo suốt toàn bộ quá trình, thậm chí hắn còn có thể quan sát phản ứng của Lâm Thiên, trông thấy bờ mi dài như cánh bướm khẽ chớp chớp, nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt từ khoang mũi của anh, giống như rất thoải mái vậy.

Hắn nắm lấy cằm Lâm Thiên, nửa buổi mới chịu buông ra.

Lâm Thiên thở phì phò, anh ngửa cổ lên, đường cong từ quai hàm xuống xương quai xanh như căng ra, từ chân mày tới khóe mắt đều nhuốm sắc dục. Phó Tinh Hà tựa như một chú sói mà dõi theo anh, sau đó cắn xuống yết hầu của anh — Lâm Thiên mở to mắt nhìn.

Thấy anh trợn to mắt, Phó Tinh Hà thu tâm tình lại.

“Bác sĩ Phó…” Lâm Thiên khàn giọng gọi hắn, đôi mắt trong veo như mặt gương soi, lấp lánh như dòng nước trong, khiến người ta nhìn vào mà không thể liên tưởng tới hai từ “sắc dục”. Lâm Thiên thở hổn hển cả buổi mà vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, anh có phần hơi kích động, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn, “Lần sau em có thể hôn anh như vậy nữa không?”

Thích ơi là thích ấy ―― Lâm Thiên nghĩ tự đáy lòng, chỉ là không tốt cho trái tim lắm, bởi kích thích quá mà. Ban nãy tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

“Nếu em thích thì lần sau lại như vậy.” Phó Tinh Hà không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu anh. Lâm Thiên ngơ ngác hết cả, anh thơm lên mặt bác sĩ Phó, bác sĩ Phó lại đáp lại chiếc hôn thuần khiết của anh bằng một nụ hôn thật sâu.

Đến chính hắn cũng không ngờ, mình và Lâm Thiên lại tiến triển nhanh như vậy.

Bọn họ mới quen nhau bao lâu? Mấy tháng nào? Từ lúc hắn bị thương đến giờ, cũng chỉ mới ba tháng mà thôi, nhưng Phó Tinh Hà lại rất thích Lâm Thiên.

Vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu khiến hắn mê mẩn.

*

Buổi chiều, Lâm Thiên rời nhà bác sĩ Phó, lái xe thẳng tới công ty.

Sổ sách công ty xảy ra vấn đề lớn, đáng ra anh phải đi từ sáng, nhưng lúc ấy anh không đi được, khiến Đại Cương cuống cả lên, Lâm Thiên lén nhìn bờ môi mình qua gương chiếu hậu, sau đó len lén liếm môi mình.

Anh liếm một cái, lại liếm thêm cái nữa.

Đôi môi này bác sĩ Phó từng hôn qua đó!

Tới công ty, bên tài vụ đã bị giữ lại. Đêm hôm qua Đại Cương lấy được chữ ký của Lâm Thành An, nhưng lúc chuẩn bị gửi tiền đặt cọc sang cho bên công ty Comet, lại thấy bên tài vụ xảy ra vấn đề lớn!

―― Số vốn lưu động mà công ty có không giống như trong sổ ghi.

Điều này đồng nghĩa có người làm giả sổ sách, dối trên gạt dưới. Rất hiếm khi Lâm Thiên để ý tới vấn đề tài vụ của công ty, nếu không phải lần này cần giao tiền đặt cọc gấp, có lẽ sẽ không phát hiện ra.

Số vốn lưu động thực tế của công ty giờ chỉ có chưa tới một tỷ nhân dân tệ. Lâm Thiên biết điều này, nhưng anh không tự mình ra mặt, chỉ liên lạc với ông nội. Sau khi ra lệnh phong tỏa tin tức xong, Lâm Thiên cho kiểm soát các cán bộ quản lý tài vụ ở công ty, sau đó kêu Đại Cương đi bắt Lâm Thành An đang say bí tỉ trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc