BÁC SĨ PHÓ, EM THẦM MẾN ANH!

Lâm Thiên ngậm nửa chiếc nhẫn, Phó Tinh Hà lấy tay nhẹ nhàng nhón ra khỏi miệng anh. Lâm Thiên há to miệng, đã choáng váng luôn rồi, “Anh à… kết.. kết hôn ư?”

“Đùa em làm gì.” Phó Tinh Hà đeo chiếc nhẫn hơi ướt vào ngón áp út trên tay trái của anh, sau đó lấy chiếc nhẫn vốn ở trên ngón áp út của Lâm Thiên ra, đeo vào tay mình. Cuối năm ngoái, Lâm Thiên cũng tặng cho hắn một chiếc nhẫn, nhưng bởi do nghề nghiệp, nên Phó Tinh Hà không thể luôn đeo trên tay, bởi vậy nên đành luồn vào vòng để đeo trên cổ.

Chiếc nhẫn này, với hai người họ mà nói đều có ý nghĩa quan trọng, bởi vậy nên Phó Tinh Hà không mua chiếc mới, mà mang chiếc nhẫn Lâm Thiên tặng mình đi chỉnh sửa, khiến chiếc nhẫn bạch kim mộc mạc giản đơn trở thành độc nhất vô nhị.

Lâm Thiên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, lúc bấy giờ mới nhận ra đây chính là chiếc nhẫn anh đã tặng bác sĩ Phó, nhưng giờ nó đã có chút thay đổi, chiếc nhẫn bạch kim mộc mạc, nay khảm một viên đá trong vắt hình oval, hơi gồ lên, bên ngoài được viền bằng một dải vàng. Mà viên đá trong suốt kia, mà không, có lẽ nên nói là tinh thể thì hợp hơn. Viên tinh thể trong suốt ưng ửng sắc lam, ngón tay anh khẽ động, viên tinh thể trong suốt liền ngả sang sắc đỏ, bên trong mơ hồ có có gân lá đỏ, tựa như một sinh mệnh nhỏ bé đang đơm mầm, Lâm Thiên không biết đây là cái gì.

Phó Tinh Hà giải thích: “Đây là khoáng thạch vũ trụ, là viên độc nhất vô nhị trên thế giới.”

Khoáng thạch vũ trụ — Lâm Thiên chỉ biết đây không phải thứ có thể khai thác ở địa cầu, ngoài ra thì anh không biết gì hơn nữa. Anh biết bố mẹ bác sĩ Phó là nhà vật lý thiên văn và vật lý hạt nhân, còn bà nội bác sĩ Phó lại là một nhà thiên văn học, những người như họ không ra vào phòng nghiên cứu thì cũng tới viện bảo tàng khoáng vật vũ trụ, bác sĩ Phó có được thứ này cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Viên khoáng thạch chỉ có mấy cara này, chỉ sợ còn đắt giá hơn cả viên Cửu Nhãn Thiên Châu mà ông nội anh cất giữ nhiều năm.

“Vậy Lâm Thiên à, em có bằng lòng kết hôn với anh không?” Giọng hắn trầm thấp tựa như đang nỉ non, như một cây gậy sữa, khuấy đảo mặt hồ trong lòng Lâm Thiên.

“Em muốn! Em muốn chứ.. còn phải hỏi nữa sao.” Anh còn tưởng anh sẽ là người cầu hôn bác sĩ Phó trước, không ngờ trong lúc Lâm Thiên còn đang do dự, bác sĩ Phó đã ra tay luôn rồi. Lâm Thiên cười đến là rạng rỡ, “Em muốn kết hôn! Em muốn kết hôn! Em muốn kết hôn!” Lâm Thiên nhấn mạnh ba lần liền, sau đó mới lớn tiếng nói: “Anh à bao giờ chúng mình đi đăng ký đây? Để em đặt vé máy bay luôn nhé.”

“Anh đặt vé máy bay rồi,” Phó Tinh Hà nói, “Sáng mai mình bay, nếu không em nghĩ vì sao anh lại thay ca nhiều như vậy?”

Mấy ngày trước Phó Tinh Hà liên tục thay ca cùng người ta, ban ngày đi làm, buổi tối cũng trực ban, khỏi nói mệt mỏi tới nhường nào, Lâm Thiên đau lòng không thôi. Hóa ra không chỉ vì sinh nhật anh, mà còn vì chuyện kết hôn này nữa.

“Anh à.. em yêu anh,” Lâm Thiên không kiềm được ôm chầm lấy hắn, đôi tay vòng chặt lấy tấm lưng hắn, “Em yêu anh, em yêu anh.” Anh nhấn mạnh ba lần liền, cánh tay phía sau lưng dịch lên trên, ôm đầu Phó Tinh Hà mà hôn hắn, bờ môi hai người chạm nhau, Lâm Thiên luồn đầu lưỡi vào, Phó Tinh Hà hơi nghiêng đầu, chóp mũi hai người sượt qua nhau, “Toàn mùi thuốc đông y.” Phó Tinh Hà nói.

“Anh bảo là chocolate đen mà?” Lâm Thiên ngẩn ra.

“Thuốc đông y đấy, ban nãy lừa em thôi.” Ngón cái Phó Tinh Hà lau lau khóe môi anh, “Phải đắng một chút, thì anh mới đút kẹo cho em ăn được.”

“Anh gạt em nói là chocolate, gạt em bảo cho ăn kẹo! Mà chocolate không có, kẹo cũng không có nốt! Anh thành người xấu rồi.”

“Thế em không thích viên kẹo này à?” Phó Tinh Hà nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan đều. Tinh thể khoáng thạch trong veo ánh tia sáng đi khắp bốn phía.

“Còn phải hỏi nữa à! Đương nhiên là em thích rồi! Thích ơi là thích ý!” Lâm Thiên vừa tức lại vừa buồn cười, để anh ngoan ngoãn há miệng ăn kẹo mà bác sĩ Phó cho anh ăn bánh gato vị thuốc, còn lừa anh nói là chocolate đen, đương nhiên Lâm Thiên vốn không tin, nhưng bác sĩ Phó nói vậy anh cũng mù quáng tin theo. Không đeo nhẫn vào tay mà lại nhét vào trong miệng anh, nếu không phải bác sĩ Phó kịp nói anh đừng nuốt, chắc Lâm Thiên đã nuốt vào bụng luôn rồi!

“Thích là tốt rồi.” Nói đoạn, Phó Tinh Hà liền đẩy anh tới mép giường, hai người vốn đều ngồi khoanh chân dưới đất, Phó Tinh Hà đẩy một cái, Lâm Thiên liền ngã ngửa ra giường. Phó Tinh Hà hơi nghiêng mình một chút, giữ lấy vai anh rồi hôn. Môi lưỡi Lâm Thiên bị Phó Tinh Hà mút mát khuấy đảo, đôi tay chỉ biết đặt trên vai hắn, chỉ một nụ hôn thôi mà như thiêu đốt cả cơ thể Lâm Thiên.

Đến khi bờ môi Phó Tinh Hà rời đi, Lâm Thiên đã bị hắn hôn đến nhòe cả nước mắt, sắc tình nhuộm mờ đôi mắt.

Bàn tay Phó Tinh Hà giữ lấy gáy anh, hôn dọc từ tai anh trở xuống, giọng hắn trở nên khàn khàn, “Sinh nhật vui vẻ, vợ yêu.” Rất hiếm khi bác sĩ Phó gọi anh như vậy, nhưng hắn vừa gọi, Lâm Thiên liền không thể chống đỡ, càng không nói tới bác sĩ Phó còn hôn dọc từ bên tai xuống, cẩn thận cắn mút cần cổ nõn nà, Lâm Thiên ngẩng đầu lên, bàn tay vòng ra sau gáy hắn.

Đột nhiên, Phó Tinh Hà bế ngang người Lâm Thiên lên, một tay vòng ra sau eo anh, tay còn lại nâng phía sau đầu gối, Phó Tinh Hà cất tiếng: “Lâm Tiểu Thiên, có phải dạo này em tăng cân không?”

“Đâu có, em chỉ đô hơn thôi! Anh sờ cơ bụng em này, cứng hơn trước đây đó.” Lâm Thiên ngoác miệng trả lời, nói dối mà chẳng cần tập trước.

Phó Tinh Hà liếc nhìn cơ bụng anh, bình tĩnh nói: “Ừ, đúng là cứng hơn so với trước đây.” Nói đoạn, Phó Tinh Hà ôm anh rảo bước tới phòng tắm.

Phòng tắm nhà anh còn lớn hơn cả hai phòng khách nhà bác sĩ Phó, trước đây Lâm Thiên ở một mình, bởi vậy nên phòng tắm chỉ có bồn tắm một người, huống hồ anh còn hay tắm đứng.

Nghĩ tới việc bác sĩ Phó có thể sẽ tình cờ qua đây cùng anh, nên Lâm Thiên liền đổi bồn tắm lớn miễn cưỡng mới chứa được hai người thành bồn đá cẩm thạch, bồn hình tròn, xung quanh có những trụ đá sẫm màu theo phong cách Baroque, vòi nước được khảm trên trần nhà, lúc xối nước tựa như trời đổ mưa.

Phó Tinh Hà đặt anh xuống, mở nước nóng ra, nước nóng rơi tí tách từ trên cao xuống. Hắn giúp Lâm Thiên cởi khuy áo, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, “Anh đi lấy bao.”

“Anh à,” Lâm Thiên nắm lấy tay hắn, “Không cần đâu, ở trong nước không cần dùng bao, lát nữa lấy ra là xong, sẽ không bị bệnh đâu.” Anh ỷ vào cơ thể mình khỏe, không sợ bị đổ bệnh, nhưng Phó Tinh Hà không thể tùy ý anh được, hắn ra ngoài một chuyến, cầm bao và dầu bôi trơn về.

Nước nóng dần nguội đi, bồn tắm thì thoát nước, còn vòi trên trần vẫn cứ xối xả, nước nóng rơi tầm tã, rơi trên lưng, trên ót Lâm Thiên, anh ngồi trên nguời bác sĩ Phó, cúi đầu hôn hắn, nước như mưa từ mái tóc Lâm Thiên chảy dài xuống gương mặt bác sĩ Phó.

Sáng hôm sau, hai người lên máy bay, một tháng trước bác sĩ Phó đã đăng ký qua mạng, cho nên liền dẫn Lâm Thiên thẳng tới Las Vegas, sòng bạc nơi đây nức tiếng thế giới, cũng là thánh địa kết hôn trứ danh. Hai người bỏ ra 55 đô để làm đơn đăng ký cấp tốc ở quận Clark. Sau khi nhận được hôn thú, Phó Tinh Hà tìm tới giáo đường địa phương đã hẹn từ trước, cử hành một hôn lễ đơn giản.

Tòa giáo đường nhỏ được xây dựng từ gỗ này nằm ngay bên cạnh cục đăng ký, có một trang viên rộng khoảng một mẫu Anh, được xây dựng từ những năm bốn mươi của thế kỷ trước, phía Tây giàu phong tình, bởi vậy nên có rất nhiều cặp đôi chọn tổ chức hôn lễ ở đây, mọi người phải xếp hàng dài để đợi tổ chức hôn lễ.

Cũng như trong phim ảnh, toàn bộ quá trình không tới nửa tiếng, Lâm Thiên xem một lượt quy trình, thầm học thuộc lời tuyên thệ. Bờ môi cứ khép khép mở mở, trông Lâm Thiên vô cùng bất an, bàn tay hết nắm chặt rồi lại buông ra, nắm chặt rồi lại buông ra, cứ như vậy nhiều lần, “Anh à làm sao bây giờ, em lo quá.. Em không học thuộc được, mấy cái này dài quá, sao mà lại dài thế cơ chứ.” Vậy nhưng Phó Tinh Hà vẫn bình tĩnh như không, an ủi anh, “Lúc đấy em nói tiếng Trung, ổng không hiểu đâu, không cần phải học thuộc từng câu từng chữ đâu.”

Lâm Thiên nói, “Thế không được, em nhất định phải học thuộc! Đây là kết hôn với anh mà!”

“Kết hôn thôi mà, việc gì phải lo lắng như vậy chứ.” Phó Tinh Hà xem qua lời thề một lần là xong, “Lời của cha xứ còn dài hơn em ấy. Em chỉ cần trả lời “I do” là được.”

Lâm Thiên nhỏ giọng lầu bầu, “Em phải trịnh trọng thề trước thượng đế, chấp nhận trở thành người của anh.. Quào, sao cái này lại dài thế cơ chứ.” Phó Tinh Hà lắc đầu, nắm lấy tay anh, lấy chiếc nhẫn trên tay anh xuống, thấp giọng nói: “Lát nữa mình trao nhẫn cho nhau.”

Bình thường anh chỉ cần nửa phút là có thể học thuộc một câu, nhưng giờ nước đến chân, anh cứ lặp đi lặp lại mà không tài nào nhớ được. Căng thẳng đến mức tim như muốn rớt ra ngoài.

Bên cạnh có một cô bé người châu Á mang hoa cưới do giáo đường chuẩn bị tới, cô bé nhìn Phó Tinh Hà, lại nhìn Lâm Thiên, hai người đều mặc tây trang đen, không phân biệt được, đành phải hỏi bằng tiếng Anh: “Các anh ai cầm hoa nhỉ?”

“Không cần cầm hoa, cho tôi hoa cài ngực đi.”

Hắn cúi đầu cài hoa trước ngực Lâm Thiên, lại nựng má anh, “Đừng lo, chỉ là kết hôn thôi mà, không phải ban nãy mình tập rồi sao, cứ như vậy là tốt rồi.” Dừng một chút hắn bổ sung, “Anh sẽ dắt em đi.”

“Chỉ là kết hôn là sao chứ, là kết hôn cùng với anh đó, em chưa từng nghĩ mình có thể được như vậy,” Lâm Thiên nhìn vào mắt bác sĩ Phó, nói lộn xộn cả lên, “Đây, đây là lần đầu tiên của em, em không có kinh nghiệm, sao có thể không lo lắng được đây..”

“Anh cũng là lần đầu tiên mà.” Phó Tinh Hà lại nhìn anh, bờ môi Lâm Thiên run run, không biết phải nói gì nữa. Anh chợt nghe thấy giáo đường vang lên tiếng nhạc đệm, là bài “How long will i love you” đêm giao thừa anh hát cho bác sĩ Phó nghe, Phó Tinh Hà đã dặn với giáo đường, hắn muốn bài này làm nhạc đệm, hắn đã sắp xếp xong xuôi mọi việc mà giấu Lâm Thiên, cũng chưa từng nghĩ tới việc Lâm Thiên sẽ không đồng ý.

Không cầm hoa cưới, cũng không có cha mẹ chứng hôn, chỉ có một đôi phu thê đứng tuổi xa lạ quan sát hôn lễ của họ, cả quá trình cô dâu đi về phía chú rể cũng đã được đơn giản hóa, hai người nắm tay nhau đi về phía cha xứ, Phó Tinh Hà cũng đã chuẩn bị từ trước, không có dàn hợp xướng, chỉ mời hai em nhỏ làm phù rể đi phía sau rải hoa hồng.

Cha xứ đọc xong lời thoại cố định dài dằng dẵng, Lâm Thiên trả lời một câu “I do”, mọi chuyện diễn ra như bao thước phim quen thuộc, mãi đến khi tuyên thệ, Phó Tinh Hà mới cất tiếng nói khác với lời thề trong quy định.

Hắn không xin thề trước thượng đế, mà chỉ thề với Lâm Thiên rằng: “Từ nay về sau, em là người của anh, anh sẽ yêu thương em suốt kiếp này, và kiếp sau vẫn yêu em như vậy.”

Hắn vừa dứt lời, trong đầu Lâm Thiên nổ bùm một tiếng, chẳng đọng lại điều gì cả, suy nghĩ đặc như cháo quánh, anh ôm chầm lấy Phó Tinh Hà, cha xứ ngạc nhiên hét lên, người chưa thấy ai bỏ dở quy trình mà đã vội vã nhào tới như vậy, “Bác sĩ Phó à, em yêu anh, yêu anh suốt kiếp này..” Lâm Thiên nghẹn ngào cất tiếng, ôm đầu hắn muốn hôn, cha xứ đứng bên ngạc nhiên đến biến sắc, vội nói: “Chúa ơi, hai người quên chưa trao nhẫn!”

Lâm Thiên sao mà nhớ được mấy chuyện này, nhưng Phó Tinh Hà vẫn còn chút lý trí, lúc Lâm Thiên nhào tới, hắn nắm lấy tay anh, đeo chiếc nhẫn vừa mới tháo không bao lâu vào ngón tay anh, cũng tự đeo cho mình, sau đó ra dấu với cha xứ, ý là nghi thức đến đây là kết thúc đi.

Cha xứ kinh ngạc nhìn hai người, cuối cùng cũng bật cười, đọc nốt lời thoại của mình, tuyên bố hai người họ đã kết thành vợ chồng, bất luận thế nào cũng không được chia rẽ, đôi vợ chồng xa lạ đứng phía dưới quan sát nghiêm túc đứng lên cất lời cầu nguyện: “Amen.”

Cả quá trình chỉ có hai mươi phút, mà họ say sưa hôn suốt mười phút ròng.

Bình luận

Truyện đang đọc