BÁC SĨ SỞ HÃY YÊU ĐI!


Nghĩ là vậy nhưng có điều, năm đó Thư Di mang thai Tâm Dao, lúc cô cảm thấy hoang mang và không thể nhờ được sự giúp đỡ của ai, cũng may Viên Viên vẫn luôn ở bên động viên, khích lệ tinh thần cho cô để cô tiếp tục phấn đấu mà vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Cô vẫn còn nhớ năm đó, khi Thư Di đang dưỡng thai sản ở tháng thứ 6, để tiện cho việc sau này sinh nở dễ dàng hơn, Viên Viên thường xuyên dẫn cô ra công viên để đi bộ, cô ấy vẫn hay trêu cô.

“Khó khăn lắm mới được ngủ với Sở Trạch Hiên, cậu lại tìm đủ mọi cách để giấu nhẹm anh ta thì cũng thôi đi, lại còn âm thầm ôm bé con này chạy đến tận thành phố B”
“Mình thực sự muốn xem dáng vẻ kinh hồn bạt vía của anh ta khi biết sự tồn tại của bé cưng đó nha”
“Viên Viên, cậu nhất định không được nói chuyện này ra”
“Haizzz… mình chỉ tuỳ tiện nói một câu thôi mà, Thư Di, cậu yên tâm, mình sẽ không tiết lộ bí mật của cậu với người khác đâu”
“Cảm ơn cậu nhé Viên Viên”
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, có một chuyện mà Viên Viên nói không sai, chính là so đo thiệt hơn với Sở Trạch Hiên chỉ khiến tâm trí cô thêm muộn phiền, chẳng có ích gì cả.

Thay vì để tâm tới anh ấy, không bằng dành nhiều thời gian hơn cho bản thân và bù đắp thiếu thốn cho Tâm Dao, cứ vậy tận hưởng cuộc sống không lo nghĩ gì nữa!
Và sau buổi tối ngày hôm đó, Thư Di đã suy nghĩ rất kĩ, cô cũng không hề nói thêm bất cứ chuyện gì với Sở Trạch Hiên.

Chính vì thế mà thời gian phẫu thuật, nghiên cứu, viết báo cáo đều nhanh chóng trôi qua.

Nháy mắt hội thảo giao lưu y học cũng sắp kết thúc.


______________
Trong phòng họp
Vì là buổi cuối ở đây nên viện trưởng viện nghiên cứu đưa ra đề nghị mời tất cả mọi người cùng nhau ăn uống một bữa ra trò.

“Ngày mai mọi người phải quay về bệnh viện của mình rồi, tối nay nhà ăn có chuẩn bị một chút rượu cùng đồ uống cho mọi người.

Mọi người cứ tự nhiên, thoải mái nhé.

Còn về báo cáo của mọi người, sau khi chỉnh sửa lại tôi sẽ gửi đến bệnh viện nơi các bạn làm việc”
“Viện trưởng Mạnh, mong ngài viết đánh giá khen nhiều một chút nha, cái này liên quan đến việc tăng lương của chúng tôi đó” Một người trong số các bác sĩ ở đây lên tiếng.

Lời nói của anh ta vừa dứt cũng là lúc hầu hết mọi người ở phòng họp đều phá lên cười.

Sở Trạch Hiên ngồi một bên không để ý đến mấy lời tếu táo của mọi người, giờ đây anh mới thật sự để ý đến hành động của Thư Di.

Hôm ấy tranh cãi nhau một trận lớn như vậy ở nhà ăn, trừ những lúc nghiên cứu mới chạm mặt, còn lại Thư Di không thèm đếm xỉa cũng chẳng thèm hó hé nói chuyện với anh nửa lời.

Thật sự như thế này không giống với tính cách của cô trước kia, chăm chăm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô cùng với nụ cười dịu dàng, thoải mái kia, Sở Trạch Hiên bỗng ngất ngây.

Bởi từ sau khi Hạ gia sụp đổ, anh chưa từng nhìn thấy nụ cười ấy trên khuôn mặt của cô thêm lần nào nữa.

Nhưng sao anh lại để ý đến cô vậy nhỉ? Không biết cô đang viết gì mà lại chăm chú như vậy? Sao trông vui vẻ thế nhỉ? Thật khiến anh khá tò mò!
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt đứt bởi tiếng nói thúc giục của Viện trưởng Mạnh và những người khác.

“Nào, mọi người mau đến nhà ăn thôi”
“Đi thôi… mau đến chiếm chỗ nào”
“Bác sĩ Sở, cùng đi đi”
“Được”
Viện trưởng Mạnh và Sở Trạch Hiên vừa đi vừa trò chuyện.

Đối mặt với những câu hỏi của viện trưởng, Sở Trạch Hiên vẫn giữ thái độ như cũ, kiệm lời nói coi như là để họ biết thông tin thôi.

“Ngày mai cậu không có ca phẫu thuật đúng không?”

“Không có”
“Vậy thì tốt, tối nay nhất định phải uống vài ly đó nha”
Rồi lúc đi qua chỗ của Thư Di và Viên Viên, Sở Trạch Hiên đột nhiên khựng lại nghe được cuộc đối thoại của họ có liên quan gì đó đến thư…Anh quyết định đi chậm lại để có thể nghe kĩ hơn.

“Thư Di, cậu viết được bao nhiêu bức thư rồi”
“Mình không đếm, chắc cũng khoảng 80 đến 85 bức gì đó, dù sao lúc không ở cạnh con bé, mình vẫn cứ viết thôi…”
“Đợi đến lúc nhìn thấy mấy bức thư tình mình viết, cậu có nghĩ con bé sẽ rất cảm động không?”
“Tất nhiên rồi, còn phải nói sao.

Cậu là người yêu thương con bé nhất trên đời này mà”
“Thật muốn gặp con bé quá” Thư Di cứ nghĩ đến lúc gặp lại Tâm Dao sau bao ngày xa nhà, được con bé gọi một tiếng “Mẹ” cũng đã khiến cô ấm lòng lắm rồi.

Sở Trạch Hiên phía sau đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện, anh cau có mặt mày khi nghe cô nhắc đến việc viết thư tình.

Chả trách vừa rồi Thư Di lại cười vui vẻ như thế, hoá ra là đang viết thư tình cho đàn ông.

Ha…suy nghĩ trong lòng Sở Trạch Hiên giờ đây đang thật sự khó chịu.

Hạ Thư Di, chẳng lẽ trong đầu cô ngoài việc quyến rũ đàn ông, còn có thể làm gì khác không cơ chứ?
Nhưng tại sao, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu khi biết cô yêu người khác? Ngực trái của anh hiện giờ đập thình thịch, nó bỗng nhiên nhói lên từng hồi mà lí do tại sao bị như thế thì anh lại không hề lí giải được.

Tại phòng ăn
Mọi người đều tập trung đông đủ ở đây, họ bắt đầu bắt chuyện làm quen với nhau tự nhiên hơn so với ngày đầu đến đây.


Lúc này, Thư Di và Viên Viên thì lại “choáng váng” trước bàn đồ ăn đầy ắp mà nhà ăn chuẩn bị cho họ.

Thư Di không kiềm nén được mà gắp liên hồi khiến Viên Viên thất kinh.

“Thư Di, hình tượng cao ngạo lạnh lùng của cậu đâu rồi?”
“Thì bị sụp đổ trước món ngon rồi chứ sao”
Sau đó, hai người vội vàng đi về phía bàn ăn nơi mà tất cả mọi người đều đã yên vị, nhưng đáng tiếc rằng lại hết chỗ.

Viên Viên thì may mắn hơn cô ấy đã tìm được một chỗ trống ngay khi tiến đến bàn ăn rồi còn Thư Di thì vẫn dáo dác tìm kiếm, khi cô phát hiện ra chỗ ngồi thì chợt nhận ra chỗ đó tại sao lại ở bên cạnh Sở Trạch Hiên cơ chứ? Chẳng lẽ cô lại không ngồi sao?
P/s: Trong tiếng Trung sẽ chỉ có duy nhất một kiểu xưng hô là 你 và 我.

Hai từ này có nghĩa là bạn và tôi, nên tuỳ vào từng trường hợp mà sẽ tuỳ biến nhiều cách xưng hô khác nhau.

Chính vì vậy, người mà Thư Di viết đến 80 bức thư kia hay người mà cô nhắc đến chính là đứa con gái Tâm Dao của cô nhưng Sở Trạch Hiên lại nghĩ thành “một người đàn ông nào đó” nên mới dẫn đến chuyện hiểu lầm như thế =))
Điều này chứng tỏ anh nhà đang ghen với chính con gái của mình á hả ????
Thấy cũng tội và thôi cũng kệ =)))).


Bình luận

Truyện đang đọc