BÁC SĨ SỞ HÃY YÊU ĐI!


Ngay lúc này, tầm mắt của Cận Thiếu Phong lơ đãng xẹt qua cánh cửa ra vào của nhà hàng, đúng lúc nhìn thấy Sở Trạch Hiên cùng Khúc Ưu Ưu đi vào.

Cận Thiếu Phong “a” lên một tiếng, ánh mắt nhìn Sở Trạch Hiên nói với Thư Di.

“Thư Di, em thật sự muốn cùng anh ta thử yêu đương sao? Em chắc chắn muốn như vậy à?”
Thư Di khó hiểu nhìn Cận Thiếu Phong, thấy anh ta không nói gì nữa, cô theo bản năng nhìn theo ánh mắt của anh ta chỉ thấy Sở Trạch Hiên cùng Khúc Ưu Ưu ngồi xuống cách đó không xa.

Khúc Ưu Ưu vừa hay nhìn thấy cô và Cận Thiếu Phong ở bên này mà nở nụ cười lạnh.

Cô ta niềm nở cười nói với Sở Trạch Hiên rất tự nhiên.

Thư Di có chút đờ đẫn, giờ khắc này, cô không biết nên làm gì.

Rõ ràng ngày hôm qua, Sở Trạch Hiên nói rằng giữa trưa anh có việc bận thì ra là cùng Khúc Ưu Ưu đi ăn cơm ư? Cô cùng Cận Thiếu Phong có mặt ở đây là để nói rõ ràng với nhau, vậy còn anh và Khúc Ưu Ưu thì sao? Hai người ở đây làm gì?
Thư Di hô hấp có chút dồn dập, thậm chí, cô còn cảm thấy đầu óc mình trở nên trì trệ, không suy nghĩ được gì cả.

Thư Di sợ lại để Cận Thiếu Phong thấy mình yếu đuối, từ từ đứng dậy nói.

“Em đi toilet một chút”
Thư Di ngồi trên bồn cầu, ngửa mặt lên trần nhà, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.

Không phải Sở Trạch Hiên muốn cùng cô thử hẹn hò sao? Sao vẫn còn dính líu đến Khúc Ưu Ưu cơ chứ?
Đột nhiên, phía bên ngoài truyền đến tiếng điện thoại, sau đó là tiếng người nói chuyện…
“Tôi đang ở Gold Star… đúng vậy, dạo gần đây tôi bận khá nhiều việc, cho nên không để ý đến anh ấy, anh ấy từ trước đã muốn hẹn tôi ăn một bữa cơm, giữa trưa hôm nay tôi mới có chút thời gian để đi cùng anh ấy”
Bên ngoài, thanh âm phát ra đứt quãng truyền đến, Thư Di có chết cũng nghe ra đây chính là giọng của Khúc Ưu Ưu.

“Dù sao thì nhiều năm anh ấy dành tình cảm cho tôi như vậy, tôi thật sự không có cách nào phản kháng được…”
“Về sau có kết hôn, đương nhiên tôi sẽ tự thiết kế trang sức cho chính mình rồi, như vậy mới đặc biệt chứ”
“Được rồi, tôi và anh ấy định ngày cử hành nghi thức đính hôn sao lại không nói cho cô biết được chứ… cứ yên tâm đi”
Thư Di cắn môi, nháy mắt tâm tình cô bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn.

Tuy rằng Khúc Ưu Ưu không nói đích danh “anh ấy” là ai nhưng giờ phút này thì cần nói nữa sao?
Là vì Khúc Ưu Ưu không có thời gian ở cùng Sở Trạch Hiên nên anh mới tìm đến cô để nói thử hẹn hò sao?
Đôi mắt Thư Di lúc này không ngừng run rẩy, cô gắt gao nắm chặt bàn tay lại, vẫn cố không cho nước mắt rơi xuống.

Khúc Ưu Ưu đang rửa tay, tầm mắt xẹt qua gian phòng vệ sinh phía sau, khoé miệng nâng lên một nụ cười lạnh.

Lúc nãy, vừa vào nhà hàng, cô ta đã nhìn thấy Thư Di và Cận Thiếu Phong ngồi với nhau.

Đương nhìn thấy Thư Di đi toilet, cô ta liền đi theo đến đây… Khúc Ưu Ưu tắt vòi nước, lấy chút phấn dặm nhẹ lên mặt rồi sau đó rời khỏi toilet.


Thư Di ngồi thẫn thờ trên bồn cầu, quên mất phản ứng, chỉ là lỗ tai vẫn văng vẳng những lời nói vừa rồi của Khúc Ưu Ưu.

Khúc Ưu Ưu quay trở về chỗ ngồi, nhìn Sở Trạch Hiên cầm di động không biết là đang xem cái gì, cười cười nói.

“Em vừa mới gặp Thư Di…”
Sở Trạch Hiên ngước mắt nghi hoặc.

Khúc Ưu Ưi tiếp tục cười nói, tầm mắt đều thu lại hết biểu cảm của Sở Trạch Hiên.

“Cô ấy đi cùng Cận Thiếu Phong, xem ra tình cảm của hai người họ tiến triển rất tốt”
Ánh mắt Sở Trạch Hiên hơi thâm trầm, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh.

“Có chắc không?”
Khúc Ưu Ưu không phát hiện bất cứ biểu cảm khác thường nào trên mặt anh, chợt cảm thấy có chút nghi hoặc.

Chẳng lẽ Trạch Hiên biết, chẳng lẽ anh vẫn duy trì cách đối xử lạnh nhạt với Thư Di, cho nên…
Không đúng!
Lần trước bắt gặp Thư Di đi cùng Cận Thiếu Phong, rõ ràng Trạch Hiên không hề vui tý nào.

Không biết anh nghĩ gì, Khúc Ưu Ưu vẫn nhẹ nhàng nói.

“Em chắc mà… tuy rằng lúc trước em và cô ấy xảy ra chút xích mích hiểu lầm nhưng mà cũng thực chúc phúc cho cô ấy”
Sở Trạch Hiên không để ý đến lời nói ban nãy của cô ta, anh nhìn đồng hồ, nhàn nhạt mở miệng.

“Chẳng phải em nói là có việc cần nói sao? Có thể nói nhanh không anh buổi chiều còn có việc”
Khúc Ưu Ưu lại cười, vân vê ly rượu vang đỏ trong tay, chậm rãi nói.

“Em vừa mới nhận được một đơn hàng thiết kế trang sức, bởi vì đơn hàng này yêu cầu kiểm định phóng xạ vật chất bên trong cho nên vì đảm bảo tính an toàn cho nhân viên, em đang lên kế hoạch mời hai bác sĩ đến giúp em kiểm định một chút…”
Sở Trạch Hiên nghe nhưng không nói gì, chỉ là hơi rũ mắt, nhẹ nhàng đong đưa rượu vang đỏ đặc sánh trong ly.

Lúc này, Khúc Ưu Ưu liếc nhẹ, liền thấy Thư Di đi từ toilet ra, âm thầm cười lạnh, thân thể hơi hướng về phía trước, mu bàm tay nâng má, cười nói.

“Nếu anh đích thân ra mặt, em nghĩ em sẽ không cần đến hai vị bác sĩ kia nữa”
Sở Trạch Hiên ngước mắt nhìn tầm mắt Khúc Ưu Ưu lập loè giảo hoạt, hơi nhíu mày.

Anh nhàn nhạt mở miệng.

“Là vì chuyện này?”
“Đúng vậy”
“Hoàn toàn có thể nói qua điện thoại được mà, không phải sao?”

“Anh bận rộn như vậy, đến điện thoại còn ngắt quãng thì sao mà em nói được đây.

Thế cho nên em mới hẹn anh ra đây”
Dứt lời, Khúc Ưu Ưu hướng ánh mắt thách thức nhìn Thư Di.

Cô đứng đó nắm chặt tay, ngực cảm thấy thực đau đớn, cố nén cảm xúc quay trở về bàn của Cận Thiếu Phong bên kia.

Cận Thiếu Phong nhìn ra sắc mặt không ổn của cô, âm thầm thở dài.

“Chúng ta đổi nhà hàng khác?”
“Được”
Cận Thiếu Phong gọi phục vụ ra tính tiền, cùng Thư Di bước ra phía bên ngoài.

Do bàn của Sở Trạch Hiên và Khúc Ưu Ưu ngồi chéo với bàn của họ, cho nên từ đầu đến cuối, anh cũng không hề phát hiện ra Thư Di và Cận Thiếu Phong.

Cận Thiếu Phong cùng Thư Di ra đến cửa, đột nhiên cô dừng chân.

Anh ta nhíu mày.

“Em sao vậy?”
Thư Di chậm rãi xoay người, tầm mắt nhìn chăm chăm, mang theo một chút sắc bén nhìn Sở Trạch Hiên và Khúc Ưu Ưu đang nói chuyện.

Giờ phút này dường như Sở Trạch Hiên có thể cảm nhận được có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn về phía mình, anh theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thư Di.

Thư Di cắn chặt kẽ răng nói với người phục vụ bên cạnh.

“Cho tôi một ly rượu vang đỏ.

Loại đắt nhất thì càng tốt”
Người phục vụ ngây ngốc, nhìn Cận Thiếu Phong.

Giờ đây, anh ta dường như đã cảm nhận được hàn khí mà Thư Di toả ra, thậm chí còn có chút mất khống chế.

Thư Di vẫn nhìn chằm chằm Sở Trạch Hiên, vốn không hề nhúc nhích.

Cận Thiếu Phong hiện tại không biết Thư Di sẽ làm gì, nhưng thực ra anh ta biết nếu là trước đây Thư Di sẽ không ngần ngại đi đến phá nát cuộc trò chuyện kia đâu.

Lúc này, Cận Thiếu Phong mới nhìn người phục vụ.

“Cứ lấy cho cô ấy đi”
Khúc Ưu Ưu cảm giác được ánh mắt của Sờ Trạch Hiên đang nhìn đi đâu đó rất lâu, bắt đầu để ý, có vẻ như anh đã phát hiện ra Thư Di và Cận Thiếu Phong rồi.

Cô ta liền ngẩng đầu nhìn lên.

“Aaaa…”
Tiếng nước chảy róc rách truyền đến, ngay sau đó là tiếng hét kinh hãi của người con gái.

Tiếng hát của cô ta vang vọng khắp nhà hàng, khiến nhiều người phải chú ý.

Khúc Ưu Ưu nhắm chặt mắt lại, chất lỏng đặc sánh của rượu vang đỏ nhỏ từng giọt chảy từ khuôn mặt của cô ta xuống đất.

Lúc sau, cô ta mở to mắt, nhìn trong tay Thư Di chỉ còn cầm ly thuỷ tinh đã trống không, cố gắng kiềm chế cơn tức ẩn nhẫn nói.

“Thư Di, chúng ta nhiều năm không gặp, hôm nay là lần đầu tiên gặp, đây chính là quà gặp mặt của cô sao?”
Thanh âm phát ra lộ rõ sự uỷ khuất, giờ đây cô ta không còn là nhà thiết kế nổi tiếng Jenny kiêu ngạo nữa mà lại đang đóng vai một người bạn cũ chịu sự tổn thương chỉ biết nhẫn nhịn.

Sở Trạch Hiên bàng hoàng cũng không ngờ Thư Di lại cầm ly rượu vang đỏ đến đây trực tiếp tấn công Khúc Ưu Ưu.

Anh nhớ hồi trước, Thư Di cùng Khúc Ưu Ưu quan hệ rất tốt, chỉ khi tin đồn anh và cô ta ở bên nhau thì lúc đó hai người liền xảy ra mâu thuẫn.

Giờ đây nhìn thấy hành động bộc phát này của cô, anh không khỏi nhíu mày.

“Thư Di, em làm gì vậy?”
Anh còn chưa tức giận việc cô nói dối anh, rõ ràng nói là ăn trưa cùng đồng nghiệp ở bệnh viện mà giờ lại dám chạy tới đây cùng Cận Thiếu Phong dùng cơm, hơn nữa còn tức giận ngược lại?
Thư Di nhìn điệu bộ của Khúc Ưu Ưu mà cười lạnh, nhìn về phía Sở Trạch Hiên chậm rãi nói.

“Sở Trạch Hiên, nhìn sắc mặt khó coi của người đối diện mà anh vẫn bình tĩnh ăn cơm được sao?”
“Tôi đây là đang giúp anh, vì sợ rằng anh ăn cơm không vào cho nên mới giúp cô ra rửa mặt một chút, như vậy là có thể ăn cơm vui vẻ rồi”
Thư Di lại lần nữa nhìn về phía Khúc Ưu Ưu nói.

“Đừng bày ra bộ mặt đó với tôi, thật ghê tởm”
Tiếp đó, cô hạ khoé miệng.

“Thật là phí phạm cho ly rượu đắt tiền này quá.

Dính đâu không dính lại đi dính lên gương mặt giả tạo kia… haizzz… tiếc thật”
Cô vừa dứt lời, Cận Thiếu Phong từ cửa chính tiến vào, đưa tay ôm ngang vai cô, một tay khác cầm lấy ly rượu rỗng tuỳ ý để lên mặt bàn.

Sở Trạch Hiên lúc này cũng nhìn thấy Cận Thiếu Phong, lại đương nhìn thấy bàn tay kia đang đặt trên vai cô, chợt cảm thấy nóng mắt.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay, đáy mắt lộ rõ sự cảnh cáo.

Còn Khúc Ưu Ưu bày ra vẻ mặt ai oán nhìn Thư Di, nhưng nghe xong những lời cô nói, từ bộ dạng uỷ khuất liền chuyển thành yên lặng thừa nhận.

Cận Thiếu Phong lúc này chợt nảy ra suy nghĩ muốn Sở Trạch Hiên đứng ra bảo vệ Khúc Ưu Ưu, như vậy anh ta chẳng phải sẽ có thêm cơ hội sao?
Sở Trạch Hiên không để ý đến những người xung quanh, chỉ chăm chăm vào bàn tay vẫn đang đặt lên vai Thư Di, gằn giọng.


“Bỏ tay của anh ra khỏi người của cô ấy, nhanh lên”
Cận Thiếu Phong không có động tĩnh gì, chỉ nhìn Sở Trạch Hiên chậm rãi nói.

“Sở thiếu, tôi nghĩ anh vẫn nên quan tâm đ ến người phụ nữ đi cùng anh một chút đi, trông cô ta thật đáng thương”
Anh ta làm lơ tất cả ánh mắt của người trong nhà hàng nhìn mình, lúc nãy còn ngang ngạnh với Sở Trạch Hiên, giờ đây lại một mực sủng nịnh Thư Di.

“Thư Di, em có thoả mãn chưa? Nếu chưa, chúng ta tiếp tục”
“A Phong, anh…”
Hốc mắt Khúc Ưu Ưu tức khắc đỏ au lên khi nghe Cận Thiếu Phong nói, bộ dạng nhẫn nhịn uỷ khuất của cô ta lại bày ra, ngay cả giám đốc và nhân viên cũng phải đau lòng.

Cận Thiếu nghe Khúc Ưu Ưu gọi mình bằng hai tiếng “A Phong” liền nổi da gà, giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.

“Tôi có quen biết cô à? Không cần gọi thân mật như kiểu chúng ta rất thân thiết vậy đâu”
Mà Thư Di đối với ánh mắt lúc này của Sở Trạch Hiên, cả hai đều toả ra hàn khí, lửa giận ngùn ngụt.

Thư Di tầm mắt không kiêng dè nhếch miệng nói.

“Em chỉ sợ em tiếp tục làm cô ta… sẽ có người đánh em!”
“Có anh ở đây, ai dám động vào em chứ?”
Lời này của Cận Thiếu Phong lọt vào tai của Sở Trạch Hiên thật sự rất khó nghe.

Đột nhiên…
Sở Trạch Hiên tiến lên một bước, bắt lấy tay của Thư Di kéo một cách chuẩn xác về phía mình, nhìn Cận Thiếu Phong mà cất lời.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không đến lượt anh bảo vệ đâu”
Thư Di còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Sở Trạch Hiên lôi đi một mạch ra bên ngoài nhà hàng.

Khúc Ưu Ưu thấy anh lôi kéo Thư Di rời đi mà không khỏi bất ngờ, cô ta không thể ngờ được kết quả lại thành ra như vậy.

Cận Thiếu Phong hơi nheo mắt, thân thể hơi lảo đảo, lúc sau chợt nghe thấy giọng của Khúc Ưu Ưu vang lên.

“Cận Thiếu Phong, anh cứ như vậy trơ mắt nhìn Thư Di bị đem đi à?”
“Cô quản được tôi?”
“Không phải anh thích Thư Di sao? Anh thích cô ta, vậy mà lại nhẫn nhịn để Trạch Hiên mang cô ấy đi như vậy?”
Cận Thiếu Phong cười cười, thanh âm phát ra mang theo thập phần trào phúng.

“Khúc Ưu Ưu, cô thật đúng là mười năm như một… dù có cố gắng bồi đắp vẻ bề ngoài vẫn không thể nào che giấu được cái bản chất ghen ghét, đố kị của cô”
“Hơn nữa, tôi và Thư Di có như thế nào cũng chẳng liên quan quái gì đến cô, mà cô và Sở Trạch Hiên như thế nào… cũng chẳng liên quan đếch gì đến tôi.

Cô bớt áp đặt như suy nghĩ bẩn thỉu, nhơ nhuốc của cô lên người tôi đi.

Không có tác dụng đâu”
Dứt lời, Cận Thiếu Phong tính tiền ly rượu kia cho Thư Di rồi cũng đi một mạch ra bên ngoài.

Khúc Ưu Ưu bị mất mặt giữa bàn dân thiên hạ, không kiềm nổi gầm nhẹ “Tránh ra” rồi cũng tức giận rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc