BÁC SĨ THIÊN TÀI VÀ NGƯỜI VỢ LẼ KHÔNG DỄ ĐỘNG TỚI


Cô cố ý hoảng sợ đẩy mạnh, nước trong tách trà bắn vào tay Nam Cung Nhu, khiến cô ta không đứng vững ngã xuống đất.

Tách trà cũng rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh.“Tỷ tỷ, muội không…”.


Khi Nam Cung Nhu ngã xuống, chiếc khăn trùm đầu trượt cũng trượt xuống theo, để lộ khuôn mặt quyến rũ của cô khiến mọi người đều sứng sờ.Cô ta xoa xoa bàn tay đỏ ửng của mình, đôi mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm vào Chu Hiên Thần cới vẻ mặt đau khổ.Chu Hiên Thần vội vàng chạy về phía Nam Cung Nhu, hắn ôm lấy cô, đau khổ nhìn tay cô “Nhu nhi, đau lắm đúng không?”“Ta, ta không sao.

Mau kiểm tra xem tỷ tỷ có bị bỏng không.” Nam Cung Nhu nói với giọng đáng thương.Nghe những lòi nói của cô, mọi người xung quanh đều lập tức mềm lòng, cô ấy thật tốt bụng, vẫn quan tâm đến Vân Nhược Nguyệt trong khi mình đang bị bỏng.Điều quan trọng nhất là khi khăn trùm đầu rơi xuống, gương mặt cô ấy lộ ra, mọi người càng chán ghét Vân Nhược Nguyệt kia.


Nam Cung Nhu là người đẹp số một, cô ấy lộ mặt ra, những người xung quanh dần trở nên mờ nhạt, thậm chí họ còn nói Vân Nhược Nguyệt chỉ bé nhỏ như hạt cát khi đứng cùng Nam Cung Nhu.Mà Chu Hiên Thần lúc này đang nhìn chằm chằm Vân Nhược Nguyệt với đôi mắt ngập tràn sát khí, muốn ăn tươi nuốt sống cô:”Vân Nhược Nguyệt, ngươi thật sự đang tìm cái chết.”Ánh mắt anh dần trở nên chán ghét, như kiểu đang nhìn thứ gì đó ghê tởm nhất trên thế giới này.Vân Nhược Nguyệt vuốt ngực, nhanh chóng chạy về phía Nam Cung Nhu, ngồi xuống, giả bộ quan tâm đỡ cô:” Xin lỗi muội muội, tách trà đó thật sự quá nóng, ta không cầm được nên đã làm bỏng muội.”“Không sao đâu, tỷ tỷ, phiền tỷ đỡ ta dậy được không?” Nam Cung Nhu nhẹ giọng nói, rồi đột nhiên lắm lấy cánh tay Vân Nhược Nguyệt, tựa hồ như muốn Vân Nhược Nguyệt đỡ mình nên.Chỉ có nàng ta mới biết, nàng ta định nhân cơ hội này cởi bỏ mạng che mặt của Vân Nhược Nguyệt, để nàng ta lộ mặt trước tất cả mọi người, sau này hổ thẹn đến nỗi nàng ta không dám vác mặt ra ngoài.Lúc đầu nàng còn tưởng nữ nhân này là một kẻ ngốc, dễ bắt nạt, còn có chút xem thường kẻ địch, bây giờ nàng sẽ cẩn thận hơn.Nghĩ đến đây, cô ta nhân cơ hội nắm lấy cánh tay Vân Nhược Nguyệt, rồi giả bộ vô tình chạm vào khăn che mặt của Vân Nhược Nguyệt, dùng sức kéo xuống.Mạng che mặt của Vân Nhược Nguyệt ngay lập tức bị kéo ra, Nam Cung Nhu vội vàng nói lời xin lỗi với nàng:” Thực sự xin lỗi tỷ tỷ, ta không cố ý.”Nói xong nàng ngước nhìn Vân Nhược Nguyệt, sau khi nhìn rõ thì hét lên một tiếng ”A” sau đó lấp sau lưng Chu Hiên Thần.Mọi người đều sửng sốt trước hành động của Nam Cung Nhu, cô ấy nhìn thấy quỷ sao?Chẳng lẽ độc tốc trên mặt Vân Nhược Nguyệt đáng sợ đến nỗi khiến nàng phải kinh hãi?Vân Nhược Nguyệt cũng bị hành động của Nam Cung Nhu làm cho kinh ngạc, cô bất lực nhún vai, quay người lại nói với mọi người:” Mọi người thấy đấy, ta chẳng làm gì cả”.Mọi người lập tức nhìn thấy gương mặt của Vân Nhược Nguyệt, khoảnh khắc ấy, mọi người đều kêu lên”Oaaaaaaaa”.“Sao vậy, trước giờ ta vẫn là ta, ta vẫn luôn như thế này.” Vân Nhược Nguyệt bình tĩnh nhìn mọi người, trong mắt hiện lên vạn phần tao nhã.Mọi người lại nhìn chằm chằm Vân Nhược Nguyệt, nàng thật xinh đẹp, khí chất tuyệt thế, da thịt có thể bị một đòn đánh nát, lông mày đen mắt sáng như sao, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn kia còn mềm mại hơn cả em bé, so với mỹ nhân số một như Nam Cung Nhu thậm chí con đẹp hơn.Vân Nhược Nguyệt lúc này chỉ có xinh đẹp và xinh đẹp, như tiên nữ giáng trần vây.

Vẻ đẹp tao nhã của cô dễ dàng làm không gian trở nên lu mờ..


Bình luận

Truyện đang đọc