BÁC SĨ THIÊN TÀI VÀ NGƯỜI VỢ LẼ KHÔNG DỄ ĐỘNG TỚI


Cuối cùng anh cũng biết mục đích việc Vân Nhược Nguyệt chạy ra ngoài hôm nay, hóa ra nàng ta đã trở nên xinh đẹp, muốn cướp đi sự chú ý và sự ưu ái của Nhu nhi.

Đáng tiếc Chu Hiên Thần không phải người yêu vì dung mạo, nếu không không phải hắn sẽ yêu chính mình khi soi mình trong gương sao?Vân Nhược Nguyệt biết Chu Hiên Thần đã hiểu nhầm mình.

Chắc vị đại trượng phu này nghĩ cô vì muốn khoe nhan sắc, vì muốn giữ thể diện cho hắn nên mới chạy ra ngoài.

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, từng bước dời hoa đường, vẫy tay chào mọi người, đồng thời trong lòng cũng có chút hối lỗi, đâu phải nàng muốn chiếm sự chú ý, là lỗi của Nam Cung Nhu kia mà.

Tay nàng cũng bị Nam Cung Nhu cào xước, nàng phải trở về bôi thuốc.

*****Trở lại Phi Nguyệt Các, Vân Nhược Nguyệt nhìn chằm chằm vào vết cào trên tay, nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay, thở hổn hển nói:” Đau thật sự bàn tay đáng thương người anh em của ta.

”Da trên mu bàn tay bị trầy xước, có thể thấy Nam Cung Nhu ra tay tàn nhẫn như thế nào.

Phượng Nhi nhìn thấy vết thương trên tay nàng, sắc mặt lập tức tái nhợt:” Vương phi, tay của người làm sao lại bị thương?”Đồng thời trong lòng tự hỏi “người anh em” là có ý gì.


Tính khí của tiểu thư quả thật đã thay đổi rồi.

“Vừa rồi, khi Nam Cung Nhu đang mời trà ta, cô ta đã lợi dụng sự lơ là của mọi người rồi dùng cái móng sắc nhọn của cô ta cào ta.

Như yêu tinh mèo vậy” Vân Nhược Nguyệt cũng không ngờ Nam Cung Nhu lại độc ác đến vậy.

“Cái gì? Nữ nhân kia thật xấu xa, vương phi tại sao không nói cho vương gia?” Phượng Nhu nhìn vết cào trên tay chủ nhân, hốc mắt liền đỏ lên đau lòng.

“Nói cho hắn ta biết thì có lợi ích gì không? Đi tìm cho ta một miếng băng gạc, ta sẽ tự mình băng lại.

”“Nô tỳ đi ngay”Khi cô chạy ra ngoài, Vân Nhược Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt, trong đầu nghĩ đến phòng thí nghiệm y tế của cô.

Cô tìm trên kệ, dễ dàng thấy povidone iodine và gạc vô trùng.

Povidone iodine có thể sát trùng vết thương để tránh nhiễm trùng, nhưng cô vẫn cần tìm thêm thuốc chữa uốn ván, vì vết thương khá sâu, không biết có nhiễm trùng hay không, vẫn là nên tiêm phòng uốn ván.


Nhưng cô tìm khắp phòng vẫn không thấy thuốc uốn ván đâu.

Lúc này cô đột nhiên trở nên căng thẳng, mặc dù thuốc trong phòng thí nghiệm của cô rất nhiều, nhưng không phải loại nào cũng có, loại càng phổ biến càng ít, bởi những bệnh phổ thông có thể mua bên ngoài, còn phòng thuốc của cô chỉ có thuốc chữa loại bệnh hiếm.

Không có thuốc uốn ván, nếu cô bị nhiễm bệnh thì phải làm sao?Ngay khi cô đang lúng túng thì đột nhiên, một lọ thuốc chữa uốn ván xuất hiện trên kệ thuốc của cô.

Cô nhất thời kinh ngạc, nơi này vừa chứa đầy povidone iodine, cô vừa lấy một lọ ra bôi, chỗ đó liền xuất hiện thuốc uốn ván.

Nhìn lọ dược, tim Vân Nhược Nguyệt đập lỡ một nhịp, chẳng lẽ chỉ cần cô muốn bất luận loại thuốc gì, phòng thí nghiệm đều có thể làm cho cô sao?Trong 72 giờ phải tiêm thuốc phòng uốn ván, cô không chút do dự lấy thuốc xuống, trước khi tỉnh lại lấy thêm 1 bộ kim tiêm.

Sau đó, cô ấy đặt những loại thuốc đó lên bàn và tự mình kiểm tra da trước xem có phản ứng dị ứng nào trên cơ thể không.

Mười phút sau, kết quả kiểm tra da là âm tính, chứng tỏ cô không bị dị ứng và có thể tiêm phòng uốn ván.

Ngay sai đó, Vân Nhược Nguyệt tự mình khử trùng vết thương, tiêm một mũi phòng uốn ván, cuối cùng băng bó vết thương bằng gạc vô trùng.

May mắn thay, Nam Cung Nhu không sử dụng độc, nếu không cô đã gặp nguy hiểm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc