BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA TRA CÔNG NÓI MUỐN CÙNG TÔI XÀO CP

Chương 55: Quan hệ bao dưỡng

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

"Mẹ và cha con..."

"Hai đứa nhỏ thế nào?" Quý Huyền Nguyệt gọn gàng dứt khoát nói: "Muốn bao nhiêu tiền?"

"Mẹ và cha chỉ muốn hỏi con một chút thôi, con có phải đồng tính luyến ái hay không?" Giọng nói do dự nhưng lờ mờ mang theo ý định trách móc.

"Đúng vậy." Quý Huyền Nguyệt gãi đầu, có hơi bực bội: "Thế nên con lại khiến mọi người không dám ngẩng đầu trong thôn nữa phải không?"

"Con... Con cố tình muốn thu hút sự chú ý của cả nhà thôi phải không? Cha mẹ vì con mà bán nhà bán đất, còn giúp con bồi thường tiền..."

"Con biết, đừng có treo mãi cái chuyện này lên để trách con được không? Mọi người có thật sự vì con bán nhà bán đất à? Vả lại cái nhà đó là của ông lão neo đơn đầu làng con chăm sóc mỗi ngày, đó là di sản ông ấy để lại cho con, của con! Chỉ vì con không đủ mười tám tuổi nên mới đứng tên cha mẹ thôi."

Quý Huyền Nguyệt nghĩ đến ông cụ cựu binh neo đơn ngày ngày đợi con của mình ở giao lộ đó; ông ấy đã già rồi, con trai thì đã ra đi và không bao giờ có thể trở lại, người bạn đời của ông cũng đã qua đời từ mấy năm trước, trưởng thôn cũng chỉ tìm mấy người chôn cất qua loa; rồi ông ấy không thể đi lại nữa, đã mấy năm chẳng thờ cúng gì.

Tết Thanh Minh, mỗi khi Quý Huyền Nguyệt ngắt cỏ dại ngang qua căn nhà cũ dột nát là có thể nhìn thấy ông lão ấy khoác một chiếc áo cũ kỹ, ngồi trên băng ghế gọi anh đi đến, cho anh chút tiền xuống núi mua một ít đồ ăn ngon, dặn anh nhặt bớt cỏ dại cho người vợ quá cố.

Khi đó nhặt cỏ dại chỉ có mấy hào một cân, mấy đồng đó lại đủ cho Quý Huyền Nguyệt tiêu xài thật lâu; ông ấy đưa rất nhiều tiền, đối xử với Quý Huyền Nguyệt lại tốt, luôn đồ chơi để anh chơi cùng, thậm chí có khi đó chỉ là vết đạn trên đùi mà ông ấy che giấu ngày xưa.

(1 hào=10 xu=0,1 đồng/tệ)

Ở chỗ của ông cụ ấy còn thoải mái hơn khi ở nhà nữa.

Sau đó mỗi khi tết Thanh Minh đến Quý Huyền Nguyệt đều tảo mộ, dâng thức ăn ngon cho người bạn đời của ông, dần dần anh cũng trở nên thân thiết với ông lão. Có khi Quý Huyền Nguyệt sẽ nấu một ít cháo, giặt một ít quần áo bám đầy bụi bặm, có khi ông cụ sẽ kể anh nghe về chuyện đánh giặc thời xưa, về chuyện con trai và cả vợ ông ấy.

Lại đến sau này, ông biết mình sắp đến lúc mới gặp mặt trưởng thôn, gửi lại nhà ở và vài mảnh đất của mình cho Quý Huyền Nguyệt, nhưng vì anh vẫn chưa đủ mười tám tuổi, không thể làm thủ tục mới phải sang tên cha mẹ.

Ông cụ đã nhờ Quý Huyền Nguyệt đỡ đi, từng bước một đến nơi ở cuối đời của vợ, cuối cùng đi không được nữa, Quý Huyền Nguyệt mới cắn răng cõng ông lên, vừa cõng vừa khóc lóc: "Lão già này, ông còn chưa thấy vợ và con trai mà! Ông đừng chết mà, vợ ông ở cao quá, cháu sẽ đi nhanh hơn nữa... Cháu muốn nghe ông kể chuyện đánh giặc hồi xưa mà."

Cuối cùng ông lão vẫn chết trên lưng Quý Huyền Nguyệt, vẫn chưa nhìn thấy người bạn đời lần chót; khi ấy cả người Quý Huyền Nguyệt bốc một mùi hôi đặc trưng của ông.

Rồi Quý Huyền Nguyệt thay con của ông hộ tống quan tài, túc trực linh cữu, an táng phía trước mộ vợ, còn mai táng con trai ông bên cạnh hai vợ chồng.

Người nhà cho là anh bất hiếu khi nâng quan tài cho người khác, nhưng chính họ lại chiếm đoạt nhà đất của ông cụ. Thời điểm căn nhà bị di dời phá bỏ, Quý Huyền Nguyệt kiên quyết không đồng ý, tuyệt thực, tức giận, rời nhà bỏ đi, chuyện gì cũng làm, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa con cả không được yêu thương mà thôi. Cuối cùng nhà ông vẫn bị phá dỡ, thay vào đó là một căn biệt thự to lớn.

Cả mấy người nhà họ Quý đều không có áp lực vào sống nơi đó, chỉ có Quý Huyền Nguyệt mỗi khi bước chân vào căn nhà này thì cả người run rẩy, tựa như nơi đây vẫn còn tàn dư hơi thở của ông lão trước khi chết.

Sau đó Quý Huyền Nguyệt có đủ chỉ tiêu thi đậu cấp ba. Chỉ tiêu của nhà họ Quý bị kiểm tra gắt gao nên họ mới không dám bán, từ đó Quý Huyền Nguyệt mới bị mắng là quỷ hút máu, bị chửi là quỷ giết người.

Lúc trước Quý Huyền Nguyệt chỉ nghe, dù lời nói có khó chịu đến đâu cũng không bao giờ phản bác. Sau này đỗ đại học phải nộp học phí, nghe thấy chính cha mẹ mình dạy dỗ em trai em gái rằng anh là hố sâu không đáy, tiền mất tật mang mới biết được, sở dĩ người trong thôn mắng chửi như thế, là vì cha mẹ không muốn bị chê cười, đã đem anh ra làm trò cười nhạo trước rồi.

Rốt cuộc thì lúc đó trong thôn chẳng có ai cảm thấy học hành là có tiền đồ cả.

Quý Huyền Nguyệt nghĩ tốt nghiệp đại học là có thể kiếm tiền cho người nhà, kết quả lại đụng phải Hà Vân Túy, bị ký hợp đồng tuyết tàng. Khi đó về nhà muốn bán căn biệt thự lớn, thì từ cha mẹ đến em út đều hung tợn bảo anh cút đi. Cãi nhau đến cuối cùng chỉ vì sĩ diện, họ cho anh ba trăm nghìn, bảo rằng bán nhà bán đất, Quý Huyền Nguyệt cũng thản nhiên chấp nhận, sau đó anh gặp được Tô Lê.

Câu chuyện cũ này không dễ nghe, độc ác hơn nhiều so với chuyện Quý Huyền Nguyệt nói cho Kỷ Cảnh Hiên, nhưng đây mới là hiện thực tàn khốc.

Cho nên anh mới có chấp niệm với tiền bạc như thế, nếu có tiền thì tốt rồi, có tiền thì không phải gánh nhiều tai tiếng trên lưng, có tiền thì có thể ngẩng đầu, có tiền thì khi về nhà mới nhìn thấy được bộ mặt a dua nịnh hót của những người từng mắng chửi mình.

"Các người vì chút sỉ diện không nói thẳng với tôi mà dạy hai đứa nhỏ tôi là đứa tiền mất tật mang, bảo tôi là đồ đê tiện, kêu tôi cút; kể chuyện của tôi cho cả thôn nghe, để họ mắng tôi là con sâu chui rúc, là quỷ hút máu là các người; chửi tôi ra ngoài bán bị người ta chơi đến bị AIDS cũng là các người, hạ thấp tôi, nghe bọn họ chửi tôi thì các người sẽ cảm thấy họ chỉ khinh thường tôi mà không phải các người ư?" Quý Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy cổ họng mình tắc nghẽn.

"Sao đến giờ con còn để ý đến mấy chuyện này?" Giọng nói bên kia rõ ràng yếu đi không ít, rồi sau đó nhanh chóng chuyển sang người khác, một giọng nam tức giận truyền đến: "Mày ra ngoài học đại học chúng tao chi bao nhiêu tiền, người khác dùng bao nhiêu tiền mua chỉ tiêu chúng tao cũng không bán, còn trông cậy vào mày nuôi em trai em gái đây này? Kết quả mày về nhà một hai đòi tiền, sao lại không nghĩ đến chúng tao hả?"

"Đòi tôi cút là các người, làm trò trước mặt mọi người rồi đưa tôi ba trăm nghìn đòi đoạn tuyệt quan hệ là các người, bắt tôi dập đầu ba cái thề với trời nói rằng từ nay chúng ta không có quan hệ là các người, nói không muốn một xu nào cũng là các người. Mỗi tháng tôi đều gửi một trăm nghìn đủ để các người tiêu xài rồi chứ, còn chuyện tôi có phải đồng tính luyến ái hay không cũng chẳng liên quan đến ngài, có phải hay không đã là chuyện của tôi. Tôi đã sớm mua nhà, hộ khẩu cũng dời từ lâu, chúng ta đã không phải là người một nhà nữa rồi."

Quý Huyền Nguyệt lạnh nhạt nói: "Tôi là đồng tính luyến ái đấy, chấp nhận được thì chấp nhận."

Sau đó Quý Huyền Nguyệt cúp điện thoại, trong lòng nghẹn ứ đến nghẹt thở, vừa nghĩ đến căn nhà ngói rách nát ngập tràn hồi ức cùng cựu binh già và cái ghế đẩu cũ kỹ kia, trong lòng Quý Huyền Nguyệt lại áy náy không thôi.

Ý định ban đầu của anh là phải bảo vệ được ngôi nhà đó mà.

"Cốc cốc cốc..." Cửa đột nhiên vang lên.

Quý Huyền Nguyệt sắp xếp lại suy nghĩ một chút, hít thở thật sâu rồi lẳng lặng nói: "Vào đi."

"Làm sao vậy?" Kỷ Cảnh Hiên vừa vào tới đã ôm lấy Quý Huyền Nguyệt: "Quý ca ca không vui à?"

"Không có." Quý Huyền Nguyệt mỉm cười miễn cưỡng, hôn lấy Kỷ Cảnh Hiên thì thầm: "Tìm anh làm gì?"

"Cái show kia còn muốn em quay, mà em không muốn đi." Kỷ Cảnh Hiên làm nũng với Quý Huyền Nguyệt: "Nhưng hợp đồng em kí rồi, Quý ca ca cho em ít tiền hủy hợp đồng đi, em nghèo quá à."

"... Em lại nghịch ngợm gì đó?" Quý Huyền Nguyệt liếc Kỷ Cảnh Hiên một cái: "Lừa anh à?"

"Không có, hôm qua em nói rồi mà, em phải làm nũng và hầu hạ anh thật tốt anh mới đồng ý hủy hợp đồng cho em. Ông ta bảo em gặp mặt nói chi tiết quy tắc hợp đồng, anh có thể làm bộ bao dưỡng em, vung tiền như rác để hủy hợp đồng không? Dù sao bây giờ em vẫn là quỷ nghèo dựa vào Quý Huyền Nguyệt để nổi tiếng, không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng đâu. Bây giờ trong mắt mấy người trong giới thì anh là người bao dưỡng em, còn ở trên nữa mà."

Ánh mắt Quý Huyền Nguyệt sáng lên, hưng phấn nói: "Có được hoàn tiền không?"

"Có, buổi tối một lần 500 tệ, trả góp."

"..."

"Mười nghìn, mười nghìn được chưa, ấy ấy ấy, Quý ca ca, xin anh mà, anh đừng đi mà Quý ca ca, mì em nấu cho anh vón cục cả rồi."

"Không ăn, đi thôi vợ." Quý Huyền Nguyệt hôn gió: "Vợ ơi, đi, chúng ta đến trường quay gặp tổ đạo diễn nào."

Kỷ Cảnh Hiên hôn gió lại một cái: "Buổi tối lại tính sổ với anh nha, vợ ơi."

Bình luận

Truyện đang đọc