BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA TRA CÔNG NÓI MUỐN CÙNG TÔI XÀO CP

Chương 58: Vai diễn đảo ngược

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

"Kịch bản gì cơ?"

"Kịch bản của Tần Thế, kịch bản của bọn họ đều là kịch bản gốc, hơn nữa ratings cũng chưa bao giờ tuột khỏi top 1 nên rất hấp dẫn đó, nghe nói Tần Thế gửi kịch bản rồi, anh muốn đi xem thử."

Trong xe mở máy sưởi, Quý Huyền Nguyệt cởi khăn quàng cổ, dựa vào lưng ghế lẩm bẩm: "Kịch bản của Tần Thế..."

"Anh muốn quay à?"

"Rất muốn." Quý Huyền Nguyệt cười khổ: "Ai mà không muốn quay, chỉ là kỹ thuật diễn của anh không xứng với kịch bản của ông ấy, anh không thích hợp lắm."

Kỷ Cảnh Hiên nghiêng đầu nhìn anh, thấy ánh mắt Quý Huyền Nguyệt ngập tràn cô đơn, hiển nhiên là rất quý trọng kịch bản này, nếu không sẽ không đến công ty chỉ để xem riêng kịch bản, cũng sẽ không có khả năng nói ra lời thoại không xứng như vậy.

Xe đã đi qua đèn giao thông, Kỷ Cảnh Hiên nghiêm túc nhìn Quý Huyền Nguyệt, cảm xúc yêu thương đong đầy trong mắt hắn: "Quý ca ca, anh xứng đáng với tất cả kịch bản hay, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất. Em là bạn trai anh, chỉ cần anh muốn thì trời cao đất dày em cũng cho anh. Đừng cảm thấy mình không xứng, anh đáng giá như thế mà; kỹ thuật diễn không tốt thì luyện tập, chúng ta từ từ tiến lên, muốn giải nghệ thì làm nũng với em, hôn em nhiều hơn mấy cái, cho em làm thêm mấy lần, em sẽ giúp anh chống đỡ. Đường lui còn nhiều, mà con đường phía trước cũng rất rộng lớn, đừng lo lắng gì cả, em luôn là hậu phương của anh."

Quý Huyền Nguyệt nghe xong đứng hình một lúc lâu mới chậm rãi nói: "... Mấy câu trước rất cảm động nên anh xin nhận, mấy câu sau anh xem như em đang đánh rắm vậy."

Kỷ Cảnh Hiên cười cười nhéo mặt Quý Huyền Nguyệt. Hai người đến dưới công ty rồi cùng nhau nắm tay vào, dọc đường gặp phải rất nhiều thực tập sinh và minh tinh, Quý Huyền Nguyệt đều chào hỏi thân thiết với bọn họ.

Lưu Nguyên đang ở văn phòng nói chuyện hợp đồng với người mới, Quý Huyền Nguyệt cũng thức thời không quấy rầy, đứng ở cửa chờ đợi cùng Kỷ Cảnh Hiên.

Đợi khoảng năm phút, một cô bé mỏng manh mở cửa đi từ phòng Lưu Nguyên ra, vừa nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt và Kỷ Cảnh Hiên đã hoảng sợ, vội vàng khom lưng: "Chào tiền bối Quý ạ."

"Không sao, anh Lưu có bên trong nhỉ." Quý Huyền Nguyệt mỉm cười hỏi.

"Có, có ạ." Cô gái nhỏ đỏ mặt chạy.

Kỷ Cảnh Hiên nhéo mông Quý Huyền Nguyệt: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Sức hút cá nhân." Quý Huyền Nguyệt cười nhẹ một tiếng.

Hai người vào văn phòng Lưu Nguyên, Lưu Nguyên vừa thấy hai người bọn họ tiến vào thì nắm chặt thuốc trợ tim hiệu quả nhanh trên bàn, hỏi: "Gần đây không có chuyện gì cả, các cậu nghỉ ngơi cho tốt."

"Không phải..." Quý Huyền Nguyệt lắc đầu, kéo Kỷ Cảnh Hiên ngồi một chỗ trên sô pha, dang hai tay ra nói: "Cho em xem kịch bản của Tần Thế."

Lưu Nguyên nhíu mày: "Anh thấy vai chính bên đó định ra là Hà Vân Túy nên không nói, sao cậu biết được? Hà Vân Túy đến gặp à?"

"Vâng ạ."

Quý Huyền Nguyệt gật đầu.

Kỷ Cảnh Hiên nhấc mắt nhéo thịt mềm bên hông Quý Huyền Nguyệt: "Sao không nói cho em anh với Hà Vân Túy diễn cùng?"

"Đã nói không quay, chỉ nhìn thử thôi." Quý Huyền Nguyệt nhỏ giọng nói: "Ba kịch bản trước cơ mà, anh còn chưa xem kịch bản át chủ bài nữa."

Quý Huyền Nguyệt kéo tay Kỷ Cảnh Hiên xuống nhưng lại bị hắn bắt chặt tay lại, Lưu Nguyên thấy vậy cũng chẳng biết nói gì nữa, anh tìm nội dung kịch bản trong hộp thư, in ra rồi đưa cho Quý Huyền Nguyệt.

"Cách xa Hà Vân Túy ra chút, cậu còn nhớ trước kia gã làm chuyện gì không hả?"

Quý Huyền Nguyệt mở kịch bản ra xem sơ lược nội dung.

Đây là một câu chuyện cứu rỗi đề tài đồng tính, về một người bệnh tự kỉ, một kẻ câm và một tên côn đồ đường phố.

Ba người nương tựa lẫn nhau lớn lên, tên côn đồ trở thành ông chủ lớn, người bệnh tự kỷ trở thành thiên tài cô độc, còn kẻ câm chỉ là một tên phục vụ ở tiệm cơm.

Tên côn đồ thích bệnh tự kỷ, nhưng từ nhỏ người bệnh tự kỷ lại tương đối thân với người câm hơn, ba người ở cùng nhau, khoảng cách cuộc sống ngày càng xa vời.

Sau đó tên côn đồ cưỡng đoạt người tự kỷ, người bệnh ấy không biết phải làm sao bây giờ, thậm chí cậu ta còn không biết mình đã bị tên côn đồ bắt cóc lên giường.

Mà người bệnh tự kỷ dưới tình huống không mảnh vải che thân ra khỏi nhà, bị hàng xóm chửi rủa cười nhạo, cậu ta bị những lời chửi bậy kích thích, căng thẳng đến mức kêu gào, thậm chí đại tiểu tiện mất khống chế, cảnh này vừa lúc bị tên côn đồ quay về thấy được.

Tên đó ghét bỏ cậu ta.

Gã rời khỏi căn nhà đó.

Người câm thay quần áo cho bệnh tự kỷ, tắm rửa toàn thân cho cậu ta rồi cầm dao tìm gã côn đồ. Người câm bị bảo vệ ngăn lại, vệ sĩ của gã côn đồ bao vây ba tầng trong và ba tầng ngoài, người câm đánh không lại, cậu ta gào thét khóc lóc đến mức hộc máu.

Người câm cũng không rời đi, cậu ta vẫn chăm nom bệnh tự kỷ. Vì không thể nói chuyện nên bị hàng xóm châm chọc chỉ có thể nhẫn nhịn, sau này người câm bỏ việc, chỉ chăm sóc cho bệnh tự kỷ.

Một đêm nào đó, sau khi bệnh tự kỷ được người câm tắm rửa cho xong thì hôn cậu ta một cái.

Hai người dọn nhà đến một thành phố nhỏ, giọng nói của người câm hỏng hoàn toàn nên không thể tìm được việc làm, lại bị bệnh thêm. Người tự kỷ dựa vào trí nhớ của mình đi tìm tên côn đồ, sau đó tên khốn đó lại lừa cậu ta.

Rốt cuộc cũng không cứu được kẻ câm, tên côn đồ dụ bệnh tự kỷ theo gã nhưng cậu không muốn, cuối cùng chết trong phòng người câm.

Ở ngoài phòng bọn họ đều dán đủ loại khẩu hiệu, toàn những câu chửi rủa, từ thành phố lớn đến nông thôn nhỏ, ở đâu cũng mang nặng những lời chửi rủa hay nguyền rủa cay độc như những khi cãi nhau bạt mạng thốt ra. Người câm không giải thích, hàng xóm đều nghĩ cậu ta và bệnh tự kỷ không màng liêm sỉ lễ nghĩa. Những lúc cậu ta trở về chỉ luôn cười với bệnh tự kỷ, bệnh tự kỷ cũng không nói gì, sau khi người câm mất một ngày thì đi theo. Hai người bọn họ thành toàn thể diện cuối cùng của gã côn đồ.

Một bức thư ép dưới gối đầu bệnh tự kỷ, trên đó chỉ có một câu: Tạm biệt, thế giới, hy vọng kiếp sau, mọi người đều là người câm.

Người câm sẽ không nói, mãi mãi sẽ không nói những lời dơ bẩn như thế. Bệnh tự kỷ chỉ gặp qua một người tốt duy nhất, đó là người câm. Định nghĩa người tốt của bệnh tự kỷ chính là người câm.

Quý Huyền Nguyệt xem xong rồi nội tâm áp lực cực kì, mấy cuốn kịch bản trước cũng chưa xem, anh đóng kịch bản, dựa vào vai Kỷ Cảnh Hiên nhẹ giọng nói: "Anh thật sự không quay nổi kịch bản này, nếu anh phá hủy nó anh sẽ áy náy lắm, vẫn nên để diễn viên thực lực khác quay đi."

"Tần Thế rất thích tự dạy dỗ diễn viên, nếu đã gửi kịch bản cho cậu tức là cũng có ý muốn dẫn dắt cậu. Nếu không phải vì Hà Vân Túy thì cậu đã có thể đi thử vai rồi." Lưu Nguyên thở dài.

"Ông ấy muốn cho em thử vai nào?"

"Người câm, bởi vì người câm lớn lên rất xinh đẹp." Lưu Nguyên nói: "Cậu không đọc giới thiệu nhân vật à? Người câm là một người xinh đẹp, dịu dàng. Tuy là người bệnh tự kỷ có thiên hướng giống cậu hơn nhưng Tần Thế nói vai này ngoại hình phải thiên về đẹp trai anh tuấn, còn phải có cảm giác thiếu niên, nếu không phải do Hà Vân Túy lớn rồi thì vai này đã là của gã."

Đẹp trai anh tuấn, lại còn có cảm giác thiếu niên ngây ngô, phải có sức hút trời sinh mê hoặc trái tim người khác, nếu có thêm khí chất cao quý một chút càng tốt. Cậu ta là thiên tài cô độc, tuy không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không hiểu thất tình lục dục*, bị cưỡng đoạt thì bất an ngây ngô nhưng trong lĩnh vực của mình thì phải đủ kiêu ngạo.

(Thất tình lục dục là 1 khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.)

Đây là nguyên văn của Tần Thế viết trong kịch bản.

Ánh mắt Quý Huyền Nguyệt sáng quắc nhìn phía Kỷ Cảnh Hiên: "Em đi thử vai đi, anh đóng người câm, em đóng bệnh tự kỷ."

Kỷ Cảnh Hiên mỉm cười mở tay Quý Huyền Nguyệt ra, nụ cười dần trở nên dữ tợn, ánh mắt chậm rãi đảo qua mặt Quý Huyền Nguyệt: "Theo em biết thì bệnh tự kỷ bị tên côn đồ ngủ qua hai lần, Quý ca ca." Hắn chậm rãi kề sát bên tai Quý Huyền Nguyệt nghiến răng gằn từng chữ một: "Anh, có, mấy, cái, eo, có, thể, bị, em, chơi, hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc