BẠCH NHẬT ĐỀ ĐĂNG

Edit: An Chẩm

Lâm Quân nhìn Phương Tiên Dã, nở nụ cười cao thâm khó đoán.

Buổi tối hắn ta thường trằn trọc ngủ không ngon, có một đêm trong lúc đang đi dạo, hắn ta nhìn thấy Phương Tiên Dã đưa một nam nhân mặc đồ đen ra khỏi phủ, nương theo ánh trăng mờ ảo có thể thấy trên người người này có vết máu.

Hắn ta kinh ngạc vô cùng, sau lại nghe nói đêm đó Đoạn Tư bị bệnh, vị đại phu mà Đoạn phủ mời đêm hôm đó trùng hợp là đại phu hay khám bệnh cho hắn ta. Đại phu đó qua lại khá thân với hắn ta, bị hắn ta dụ kể ra bệnh tình của Đoạn Tư, nói rằng đêm đó nhất định là hắn bị cảm, trước khi té xỉu đã hộc máu.

Lâm Quân lập tức nhớ tới người áo đen đi ra từ phủ Phương Tiên Dã đêm đó, dáng dấp của người nọ rất giống Đoạn Tư, hơn nữa thời gian té xỉu hộc máu cũng trùng khớp. Hắn ta bèn nghi ngờ người nọ là Đoạn Tư, có lẽ giữa Đoạn Tư và Phương Tiên Dã có gì đó kỳ lạ. Hiện giờ Đoạn Tư lại chính là mối hoạ lớn trong lòng Hoàng Thượng, nếu nắm được gì đó thì sẽ có công lớn.

Hắn ta bắt đầu ra tay từ Phương Tiên Dã, không ngờ lại tìm thấy một mật chiếu lợi hại đến thế. Bây giờ Đoạn Tư đang là công thần, Hoàng Thượng khó lòng tìm được nhược điểm giáng tội, cũng không muốn thả hắn về lại bờ Bắc. Chiếu thư do tiên hoàng ngự bút này chính là một cơ hội tuyệt vời.

Ánh mắt Phương Tiên Dã tối sầm lại, hắn ta lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng rằng Lâm đại nhân nặng lòng với bờ Bắc, mong mỏi cả đời chính là giành lại bờ Bắc chứ.”

Lâm Quân như suy tư gì đó, cười nói: “Hoá ra vì điều này nên Phương đại nhân mới che giấu đến bây giờ sao? Tuy hiện giờ bờ Bắc vẫn còn chín châu chưa được lấy lại, nhưng người Hán ở bờ Bắc khởi nghĩa như lửa cháy trên thảo nguyên, Thượng Kinh đã ở ngay trước mắt rồi. Đại Lương có năm quân Túc Anh, Đạp Bạch, Quy Hạc, Thành Tiệp, Đường Bắc trang bị đầy đủ, quân đội đã quen thuộc  với chiến pháp đánh Đan Chi. Còn có những tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm như Mạnh Vãn, Hạ Khánh Sinh, Ngô Thịnh Lục, Sử Bưu, Đinh Tiến. Triệu Thuần không thể trọng dụng được nữa, đề cử thống soái mới là lẽ hiển nhiên. Thu phục non sông là chuyện sớm muộn mà thôi, chẳng lẽ nhất định phải là Đoạn Tư mới được sao?”

Lâm Quân tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Phương Tiên Dã: “Huống chi cả ta và ngươi đều biết, cơ thể hắn đã phế, từ lâu đã không còn như trước, hết giá trị rồi.”

“Đoạn Tư có thể chết rồi.”

Những lời này tựa như sấm chớp đùng đoàng bên tai Phương Tiên Dã.

Phương Tiên Dã nắm chặt tay, hắn ta nói: “Đoạn Tư có ơn với ngươi.”

“Đoạn Tư có ơn với ta, nhưng người mà ta trung thành là Hoàng Thượng, tất nhiên phải phân ưu với Hoàng Thượng trước. Phương đại nhân cũng là người lòng mang chí lớn, bây giờ Hoàng Thượng đa nghi, ngươi cam tâm làm người cũ của Kỷ vương để bị lạnh nhạt cả đời, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng sao? Những chính sách và kế hoạch chuẩn bị cứu dân không thể thực hiện được, ngươi cam tâm sao?”

Hiện giờ Lâm Quân đương độ gặp thời đắc ý, lời khuyên bảo thốt ra chắc nịch. Hắn ta thản nhiên cười nói: “Đây chính là cơ hội tuyệt vời, giờ đây Đoạn Tư đang hôn mê bất tỉnh, ngươi không cần lo phải trở mặt với hắn rồi nhắc lại chuyện cũ, còn có lấy được lòng tin của Hoàng Thượng nhờ hạ bệ Đoạn Tư, trở thành người của chúng ta. Cơ hội như vậy không có lại lần hai đâu.”

“Có lẽ Phương đại nhân sẽ niệm tình cũ mà canh cánh trong lòng, nhưng rồi sẽ nguôi ngoai sớm thôi, đến lúc đó ngươi còn phải cảm ơn ta ấy chứ.”

Phương Tiên Dã không vui chau mày, nhìn Lâm Quân từ trên xuống dưới. Quả nhiên là kẻ xuất thân thương nhân, mỗi một bước đều tính toán khôn khéo, không từ thủ đoạn.

… Vì quyền lực, ngay cả phụ tử huynh đệ cũng tương tàn.

Phương Tiên Dã bỗng nhớ tới lời tiên hoàng trước khi chết, nó như một lời nguyền rủa quanh quẩn trong đầu hắn ta. Nam Đô là một vũng bùn, triều đình là vực sâu trong vũng bùn ấy, mấy tháng nay lại xảy ra những chuyện đảo lộn chưa từng có, tờ giấy trắng vừa vứt vào đã đen ngay được chứ đừng nói là tờ giấy trắng đầy tham vọng, có lẽ chỉ hận mình không thể đen hơn nữa.

Hắn ta khinh thường một Lâm Quân như vậy, thế nhưng bản thân lại có sạch sẽ bao nhiêu đâu?

Bọn họ không thể để Hoàng Thượng đợi lâu, cuối cùng vẫn đi vào Ninh Nhạc điện của Hoàng Thượng, vị quân chủ trẻ tuổi kia khoác long bào, mặt mày kiên nghị không giận mà uy, ngồi trên đài cao, vẻ mặt khó lường.

Phương Tiên Dã mặt không đổi sắc cùng quỳ xuống hành lễ với Lâm Quân, nói: “Thần Phương Tiên Dã, tham kiến bệ hạ.”

Hoàng Thượng khẽ nói: “Ái khanh bình thân.”

Phương Tiên Dã đứng dậy, vừa ngước mắt lên thì thấy Hoàng Thượng cầm lấy tấm lụa màu minh hoàng trên bàn lên. Hắn ta nghe Hoàng Thượng nói: “Ái khanh có một đạo thánh chỉ như vậy, sao bây giờ mới nhờ Lâm khanh dâng cho trẫm?”

Phương Tiên Dã lập tức quỳ xuống lần nữa: “Thần tự thấy đức không xứng, không dám nhận sự coi trọng của tiên hoàng. Hơn nữa, bờ Bắc chưa được thu phục, trừng trị Đoạn soái sớm thần e sẽ rút dây động rừng.”

Lâm Quân ở bên cạnh bèn cười nói: “Phương đại nhân vẫn luôn khiêm tốn quá, bởi thế cho nên đến giờ bao nhiêu công trạng đều nhường cho kẻ khác cả.”

Hoàng Thượng không tỏ ý kiến, chỉ mỉm cười, hắn ta đặt mật chỉ lên bàn, bình thản nói: “Hiện giờ Đoạn soái đang hôn mê bất tỉnh ở Nam Đô, đại quân ngoài thành đã ra bờ Bắc hết, còn thời cơ nào tốt hơn giờ phút này?”

Hắn ta đứng dậy, chắp tay sau lưng chậm rãi đi xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: “Triệu Thuần đã chết, chết ở Quy Hạc quân, nghe nói là sợ tội tự sát. Quy Hạc quân không hổ là thân quân của Đoạn Tư, lá gan lớn thật. Chẳng lẽ đại quân thảo phạt bờ Bắc kia mang họ Đoạn hết hay sao?”

Ý của Hoàng Thượng cực kỳ rõ ràng.

Phương Tiên Dã mím môi, nói: “Đoạn soái đúng thật là… Trẻ tuổi bồng bột, lộ rõ tài năng.”

“Cùng trẻ tuổi như nhau mà Phương ái khanh lại điềm tĩnh hơn Đoạn Tư rất nhiều. Trẫm tin tiên hoàng chưa từng nhìn lầm, trẫm cũng sẽ không.” Hoàng Thượng đổi chủ đề, khích lệ Phương Tiên Dã.

Phương Tiên Dã lập tức hành lễ, hắn ta cúi đầu nói: “Thần được tiên hoàng và Hoàng Thượng hậu ái, chắc chắn sẽ trung quân báo quốc… Nghe theo ý chỉ của Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng hài lòng thu hồi tầm mắt, nói như đang tán gẫu: “Gần đây trẫm còn nghe nói, thật ra Đoạn tướng quân không phải Đoạn Tư, lúc từ Đại châu về Nam Đô đã bị trộm long tráo phụng, thật ra là người Hồ Khế.”

Tim Phương Tiên Dã thắt lại, nghe Lâm Quân ở bên cạnh nói: “Vì vậy, để mà nói một người có gia thế là đại văn thần, trước khi đến Đạp Bạch quân cũng chưa từng đến bờ Bắc như Đoạn Tư, lại có võ nghệ cao cường tinh thông binh pháp, nhiều lần lập kỳ công, nếu nói chỉ là thiên phú thì quả thật có hơi miễn cưỡng. Lúc thần ở bờ Bắc đã từng chứng kiến, Đoạn soái hiểu rất rõ về người Hồ Khế.”

“Việc này chưa có chứng cứ xác thực, huống hồ Đoạn tướng quân liên tục đánh lui Đan Chi, nếu chỉ dùng việc này gây khó dễ thì e không vững nổi.” Phương Tiên Dã mặt không đổi sắc.

Hoàng Thượng gật đầu, lãnh đạm nói: “Trước mắt có đạo thánh chỉ của ái khanh là đủ rồi. Bất kể Đoạn Tư có phải người Hồ Khế hay không, trẫm đều không thể để hắn về lại bờ Bắc. Hai ngày sau lâm triều, Phương ái khanh cần phải chuẩn bị cho tốt.”

Thân phận của Đoạn Tư thế nào không còn quan trọng nữa, quan trọng là hoàng quyền đã không thể chấp nhận được hắn. Cái gọi là trung quân ái quốc, nghĩa là người quân lâm thiên hạ cần thần tử trung quân trước rồi mới nói đến ái quốc.

Phương Tiên Dã trầm ngâm một lát rồi quỳ gối: “Thần, lãnh chỉ.”

Đêm hôm nay Phương Tiên Dã mơ thấy ác mộng.

Trong bóng đêm giơ tay không thấy đủ năm ngón, hắn ta thấy mình năm mười hai mười ba tuổi đang ngồi dưới ngọn đèn dầu leo lắt viết văn chương, hắn ta viết rất vui vẻ, nhưng đến khi đề tên lạc khoản lại dừng tay.

Sau đó hắn ta viết xuống ba chữ “Đoạn Thuấn Tức”.

Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn hắn ta, sắc mặt lạnh lùng, thờ ơ nói: “Ngươi còn muốn tiếp tục làm cái bóng của hắn như thế sao? Bảy năm chưa đủ, ngươi định làm thêm bao nhiêu năm nữa?”

Thiếu niên đứng dậy, đi về phía hắn ta.

Phương Tiên Dã lui về sau một bước, hắn ta không biết vì sao mình lại thấy sợ hãi, rõ ràng đây là khuôn mặt của hắn ta thời niên thiếu cơ mà.

“Mật chỉ kia chẳng phải do ngươi ép tiên hoàng viết, càng không phải là ngươi giao cho đương kim Thánh Thượng, là Đoạn Tư phô bày tài năng nên gieo gió gặt bão thôi. Huống chi lúc mất mật chỉ, ngươi vốn cũng định thương lượng với Đoạn Tư, là hắn hôn mê bất tỉnh không thể trả lời ngươi, do hắn quá xui xẻo, ngươi còn cách nào khác sao?”

“Hắn là Bảng Nhãn, ngươi mới là Trạng Nguyên, dựa vào đâu mà hắn có thể kiến công lập nghiệp ghi danh sử sách, còn ngươi lại phải từ bỏ cơ hội làm kẻ vô danh? Chẳng lẽ những gì ngươi có thể cho Đại Lương lại ít hơn hắn à?”

Phương Tiên Dã nhẹ giọng nói… Ngươi đừng nói nữa.

Thiếu niên kia nhìn hắn ta một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi có dám nói ngươi chưa từng có suy nghĩ này không?”

“Thừa nhận đi, Phương Tiên Dã, đó là suy nghĩ trong lòng của ngươi, vốn chẳng phải do Lâm Quân nói mà ngươi dao động. Nếu ngươi thật sự bảo vệ Đoạn Tư, tại sao lúc Triệu công công chết ngươi không huỷ mật chỉ đi? Tại sao ngươi không nói chuyện này với hắn? Ngay từ đầu ngươi đã có đáp án rồi.”

Thiếu niên kia đã đến trước mặt hắn ta, hắn ta không thể lui lại nữa, phải nghe thiếu niên kia mê hoặc: “Ngươi cũng có ước mơ của mình, Đoạn Tư thì có là gì, bỏ rơi hắn, phản bội hắn, hắn chết thì có làm sao?”

Phương Tiên Dã đột nhiên bừng tỉnh, hắn ta xoa huyệt thái dương, cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, cứ như có tàng đá ngàn cân đè lên ngực, không thể chịu đựng nổi.

Hắn ta ngồi dậy, khoác thêm một lớp áo, đi ra mở cửa sổ hít thở không khí. Ngoài cửa sổ có hương hoa mai mát lạnh, hoà với gió rét, Phương Tiên Dã nhìn đình viện dưới ánh trăng, im lặng không nói gì.

Đột nhiên, một chùm pháo hoa bắn lên không trung, theo sau đó là từng chùm từng chùm nở rộ, Phương Tiên Dã ngẩn ngơ ngẩng đầu, trong đôi mắt phản chiếu những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm. Muộn như vậy rồi, có lẽ là con trẻ nhà ai lén bắn.

Hắn ta bỗng nhớ lại ngày yết bảng rất nhiều năm về trước, buổi đêm Nam Đô bắn pháo hoa long trọng chúc mừng. Hắn ta là Trạng Nguyên đi theo sau Bùi quốc công, ăn uống trong yến hội linh đình ở Ngọc Tảo lâu, kết bạn với các vị quý nhân, nói mấy lời xu nịnh không thành thật.

Thực ra hắn ta không thích mấy dịp thế này nên lấy cớ say về phòng nghỉ ngơi. Khi đang nhàn nhã ngắm pháo hoa trong phòng thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ.

Người tới chính là Bảng Nhãn Đoạn Thuấn Tức, Đoạn Tư xoay người nhảy vào cửa sổ, sau lưng là pháo hoa xán lạn, hắn lắc rượu trong tay nói: “Thần tiên của Đại châu say rồi, Trạng Nguyên có thể nể mặt uống cùng ta một ly không?”

Khi đó Đoạn Tư trẻ hơn bây giờ nhiều, tràn đầy khí phách, dũng cảm tiến lên, từ trước đến nay Đoạn Tư không hề thay đổi.

Phương Tiên Dã nghĩ, mặc dù hắn ta không muốn thừa nhận, nhưng hắn ta biết hắn ta vẫn luôn có lòng đố kỵ Đoạn Tư. Sự đố kỵ này xuất hiện từ lúc hắn ta còn chưa gặp Đoạn Tư, kể từ khi sống dưới danh nghĩa người này đã bắt đầu nảy mầm rồi. Sau đó được Đoạn Tư cứu, sự đố kỵ này pha lẫn cảm kích và khao khát, ngày càng trở nên phức tạp.

Người này sinh ra trong gia đình quý tộc nhà cao cửa rộng, có rất nhiều người thân, không cần nỗ lực vẫn có thể đứng ở trung tâm quyền lực, hành động theo bản năng không phải đắn đo, bao trùm lấy hắn ta giống như đám mây mù.

Khi đó hắn ta và Đoạn Tư dựa vào cửa sổ uống rượu, lòng thầm nghĩ rốt cuộc hắn ta cũng có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời, thắng Đoạn Tư một lần.

Thế nhưng nghĩ lại, có lẽ ngày hôm đó, người duy nhất thật lòng mừng cho hắn ta là Đoạn Tư.

Hắn ta mất đi song thân từ rất sớm, có lẽ sinh ra tính quái gở từ trong xương cốt, không quá thân thiện với ai. Ngẫm lại thì, qua nhiều năm như vậy rồi, người bạn chân chính, người thân, tri kỷ cũng chỉ có một người. Cô nương hắn ta thích cũng là muội muội của người kia.

Cứ như kiếp trước hắn ta nợ nhà họ Đoạn, nên đời này mới dây dưa không dứt ra được.

Nếu thật sự bỏ đi thì Phương Tiên Dã còn lại gì?

Nếu ngay cả Phương Tiên Dã cũng thay đổi đến mức nhận không ra, thì làm sao có thể dựa vào cái gọi là lý tưởng của mình?

… Binh đao là thứ chẳng lành, không phải vật của quân tử. Ta làm thứ chẳng lành, ngươi làm vật của quân tử, thế nào?

… Ta làm tướng quân cầm kiếm thúc ngựa giành thiên hạ, ngươi làm tể chấp cầm hốt ngà trị thiên hạ. Ta không ngại được chim bẻ ná, đến lúc đó ta thoái ẩn, ngươi cứ thống trị thiên hạ là được.

… Phản bội thì phản bội thôi, con người ai chẳng phải trả giá vì người hay việc mà mình tin tưởng chứ, chẳng phải thế sao?”

Phương Tiên Dã giơ tay che mắt lại, chậm rãi cúi gập người.

“Đoạn Thuấn Tức… Tên đáng chết! Đồ điên!”

Phương Tiên Dã nghiến răng nghiến lợi nói, như hận không băm thây người này ra trăm mảnh.

Con người ai cũng phải trả giá vì điều mà mình tin tưởng.

Nếu hắn ta tin tưởng Đoạn Tư, vậy thì hắn ta phải trả giá thế nào đây?

Bình luận

Truyện đang đọc