BẠCH NHẬT ĐỀ ĐĂNG

Edit: Ys

Bên trong sơn đạo rộng lớn u ám, Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu dẫn binh mau chóng chạy qua, hướng về nơi mà quân Hô Lan nhất định phải đi qua trong lúc vận chuyển lương thực.

Đường núi âm u ẩm ướt, mặt đất cũng dễ trơn trượt, nhưng bước chân của Đoạn Tư vẫn cứ thoăn thoắt, hơn nữa còn khống chế lực đạo rất tốt – Hàn Lệnh Thu cũng như vậy. Hắn ta ra lệnh cho binh lính phía sau gia tăng tốc độ, toàn bộ đội ngũ phi như bay.

Đoạn Tư cảm nhận được ánh mắt đằng sau liên tục đổ dồn về hắn, nhàn nhạt nói: “Ta mệt mỏi thật sự, Hàn giáo uý có muốn nói vài ba câu, giúp ta nâng cao tinh thần không?”

Hàn Lệnh Thu ấp úng không nói gì, nhưng cả người hắn ta lại khẩn trương đến độ cứng đờ, Đoạn Tư cảm thấy rất rõ ràng. Hắn quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi vẫn lo ta là gian tế, lát nữa sẽ ném ngươi cho người Hồ Khế, để các ngươi có đi mà không có về?”

“Mạt tướng… Cũng không có ý này.”

“Có điều, Hàn giáo uý vốn đến từ Đan Chi, nếu quy hàng người Hồ Khế chính là như cá gặp nước, chẳng phải sẽ càng vui sướng hơn sao?”

Đoạn Tư dùng một câu chụp cho Hàn Lệnh Thu cái mũ đại nghịch bất đạo, Hàn Lệnh Thu tất nhiên là không nhận, lập tức nhấc cái mũ lên.

“Ta chưa bao giờ che giấu nguồn gốc của mình với Ngô Lang tướng hay Đạp Bạch cả, ta đã không nhớ rõ hết thảy chuyện ở Đan Chi. Kể từ khi được đôi vợ chồng người Hán cứu giúp, mang đến Đại Lương thì ta đã là người Đại Lương rồi.”

“Chỉ là ngươi không nhớ rõ mà thôi, nếu ngươi có vợ con hoặc cha mẹ anh em ở Đan Chi thì ngươi còn có thể không vướng bận mà nói ngươi là người Đại Lương nữa sao?” Đoạn Tư nhanh chóng chụp cái mũ lại cho hắn ta.

Hàn Lệnh Thu trầm mặc một lúc, ra sức phản bác: “Tướng quân, ta tới Đại Lương khi mới mười bốn tuổi.”

Đứa trẻ mười bốn tuổi thì có thể có vợ con gì, cả người hắn ta lại chi chít nào là vết thương cũ vết thương mới, bộ dạng cũng không giống như có cha mẹ đau lòng.

“Dù không có thân nhân, nhưng nếu như trước đây ngươi có quan hệ rất tốt với Hà Yên hay người Hồ Khế, hoặc là một mực tín nhiệm họ, làm việc cho bọn họ thì sao?” Đoạn Tư bám sát không buông.

“Ta không muốn nghĩ về chuyện trước kia, ta chỉ biết rằng, ta của quá khứ đã chết rồi.”

“Nếu có một ngày ngươi nhớ ra thì sao?”

“Thì đó cũng là một người khác, không phải Hàn Lệnh Thu.” Hàn Lệnh Thu cuối cùng cũng ném được cái mũ mà Đoạn Tư chụp cho hắn ta.

Hắn ta cũng không để ý rằng, vốn dĩ là hắn ta đang hoài nghi Đoạn Tư, giờ lại bị Đoạn Tư đảo khách thành chủ, biến thành hắn ta phải biện luận chứng minh sự trong sạch của mình.

Đoạn Tư cười rộ lên, cũng không truy hỏi nữa, tựa như rất vừa lòng với đáp án này. Hắn thoải mái nói: “Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn gần gũi với ngươi hơn, nói chuyện nhiều hơn thôi.”

… Chưa từng thấy ai dùng chủ đề này để làm thân cả.

Bọn họ cứ vừa chạy vừa nhỏ giọng nói chuyện như vậy, không bao lâu sau đã thấy điểm cuối của con đường núi, ánh sáng lan toả. Cuối đường núi có những tảng đá lớn mọc đầy rêu xanh, núp sau tảng đá nhìn xuống dưới là có thể thấy quan đạo(1) quanh co khúc khuỷu dưới chân núi.

Con đường này có chút xập xệ, đầy cát sỏi, xem ra đã không được tu sửa nhiều năm, e rằng không phải do tiền triều để lại, đến bây giờ cũng chưa được được cải tạo, có vẻ như Đan Chi đoạt được giang sơn cũng lười quản lý nó.

Sau khi Đoạn Tư dẫn binh ẩn nấp phía sau tảng đá thì phái trinh sát đi xuống xem xét tình hình, hắn phân phó binh lính xếp thành đội hình, đợi khi đội ngũ đi đến chân núi thì hắn sẽ bắn chết đội trưởng trước. Đội trưởng chết rồi thì dùng cung tên bắn hạ khoảng mười bảy mười tám tên địch, sau mới đập tan đoàn xe từ cánh trái.

“Mục tiêu là xe lương, đừng ham chiến.” Đoạn Tư lặp đi lặp lại câu nói này.

Vừa dứt lời thì trinh sát tới báo rằng đội lương thảo đã xuất hiện. Chỉ thấy Đoạn Tư hỏi một tên lính, lấy ra một cái mũi tên, một cánh tay giơ nỏ lên làm giá đỡ, hơi cúi người nheo mắt ngắm mục tiêu dưới núi.

Khoảng cách giữa tảng đá và quan đạo khá xa, hơn nữa gió thổi rất mạnh, một xạ thủ giỏi cũng khó mà nhắm chuẩn một người đang cưỡi ngựa. Mưa tên áp chế ở bước thứ hai, chỉ cần ngắm bắn tương đối là được, cái cần là quy mô.

Nhưng mũi trên tay Đoạn Tư, phải là một kích lấy mạng.

Hàn Lệnh Thu có chút lo lắng, vừa định khuyên bảo Đoạn Tư để hắn ta làm thì thấy trong làn gió lạnh thấy xương, Đoạn Tư mắt không chớp lấy một cái, vặn nỏ bắn xuống núi.

Trong nháy mắt, mũi tên phá không mà đến, lao đi vun vút trong không khí, phát ra âm thanh xé gió, chuẩn xác xuyên qua lớp lớp hàng ngũ, trúng vào mắt người Hồ Khế.

Người Hồ Khế đầu nổ như pháo, hét lên thảm thiết rồi ngã xuống ngựa, binh lính Đan Chi vận chuyển lương thảo tức khắc đề cao cảnh giác.

Đoạn Tư cười rộ lên, giơ tay nói: “Bắn tên.”

Mũi tên như mưa bay xuống, tiếng địch nhân kêu la thảm thiết không dứt bên tai, Hàn Lệnh Thu lại ngơ ngác nhìn Đoạn Tư. Hình ảnh mũi tên lướt qua mắt vừa rồi cứ lởn vởn trong đầu.

Đoạn Tư có thói quen nhắm vào mắt con mồi.

Rất nhiều hình ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu khiến não hắn ta đau như búa bổ, Đoạn Tư lại nói: “Hàn giáo uý ngẩn người ra đó làm gì, xuống thôi.”

Hắn chống tay lên vách đá nhẹ nhàng nhảy xuống, rút kiếm Phá Vọng bên hông ra, một trái một phải xoay múa, máu tươi văng khắp nơi, mạng người bị tước đoạt. Số binh lính Đan Chi ít ỏi còn sống sót mau chóng bị giải quyết sạch sẽ như gió cuốn mây tan, bọn họ khống chế được xe lương thảo.

Hàn Lệnh Thu chậm hơn một bước, đợi khi hắn ta vội vã chạy tới cạnh Đoạn Tư thì ánh mắt Đoạn Tư chợt ngưng lại, đẩy hắn ta ra.

Một mũi tên sượt qua cánh tay Đoạn Tư, vẽ ra một vệt máu dài. Binh lính đứng giữa Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu không thể tránh khỏi, bị mũi tên xuyên qua, chậm rãi ngã xuống đất.

Đoạn Tư giương mắt lên nhìn, một đám người Hồ Khế tay cầm cung kiếm nhảy ra từ trong núi, từ trên cao nhìn xuống, bao vây bọn họ, trông phải có đến mấy ngàn người, như một đám mây đen khổng lồ vây quanh bọn họ.

Hắn trầm mặc một lát, cười nói: “A, hoá ta là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, chúng ta trúng mai phục rồi.”

Thật đúng là khéo quá, xem ra hắn thật sự dâng bọn họ cho người Hồ Khế, bảo bọn họ làm bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về(2).

Tên Hồ Khế cầm đầu đứng trên vách núi, dùng tiếng Hồ Khế nhỏ giọng răn dạy kẻ vừa bắn mũi tên, làm thủ thế ý bảo Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu, sau đó chưởng một quyền vào không trung.

Cử chỉ này có nghĩa là bắt sống Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu, những người còn lại thì giết không luận tội.

Đoạn Tư nhìn thoáng qua Hàn Lệnh Thu, lại chậm rãi quay đầu nhìn về phía người Hồ Khế vây quanh bọn họ. Thanh kiếm trong tay bị siết chặt, máu từ vết thương trên cánh tay chảy xuống chữ “Phá” trên thân kiếm.

Khi giọng nói đứt quãng đương oang oang, đột nhiên một âm thanh vang lên trong sơn cốc. Nói cùng một câu bằng cả tiếng Hán và tiếng Hồ khế.

“Khoan đã.”

Một giọng nữ trầm thấp, nhất thời phá vỡ không khí giương cung bạt kiếm.

Dưới vách núi trên quan đạo, một ngọn lửa xanh đột nhiên cháy lên giữa một ngày trời quang mây tạnh, gió Bắc thổi phần phật. Ngọn lửa quỷ dị kia như cây gỗ không rễ, bùng cháy dữ dội, ngay cả gió lạnh cũng không mảy may lay chuyển được nó.

Sợi tơ màu trắng mọc ra từ trong ngọn lửa, bao quanh nó từng tầng từng tầng như một cái kén, biến thành một chiếc đèn lồng hình lục giác nứt vỡ bằng băng rỗng như ngọc bích. Đỉnh đèn có một chiếc tay cầm bằng gỗ hoè thon dài được sơn đen lấp lánh.

Trên tay cầm đèn dần dần hiện ra bóng dáng của một nữ nhân, nàng ngồi bắt chéo chân trên tay cầm đèn bằng gỗ hoè, tay trái vỗ về ngọn đèn quỷ, tay phải đặt trên đầu gối. Một thân quần áo hồng trắng lộng lẫy phối cùng áo choàng sâu, chiếc áo dài màu đỏ bên ngoài thêu hoa văn gợn sóng và kim ngân, mái tóc dài buông xoã đến hông được cột bằng dây màu đỏ.

Trái ngược với quần áo lộng lẫy, sắc mặt nàng lại tái nhợt như tờ giấy, chỉ có nốt ruồi đen nhỏ trên khoé mắt là thấy rõ ràng. Thật sự là băng cơ ngọc cốt(3), không giống người sống.

Đêm tối thắp đèn, dẫn đường người sống.

Ban ngày thắp đèn, thay quỷ dọn đường.

Nàng khẽ cười, dùng tiếng Hồ Khế nói với những binh lính Hồ Khế trên sườn núi: “Ta vốn là quỷ, không muốn dính dáng gì đến chuyện của chư vị. Chỉ là vừa mới nhất thời thèm ăn nên đã ăn vị tiểu huynh đệ mới bị các ngươi bắn chết, hắn cầu xin ta cứu những binh lính Đại Lương, ta đồng ý rồi.”

Binh lính vừa bị người Hồ Khế bắn một mũi tên ngã vào vũng máu, trên cổ hắn ta lờ mờ xuất hiện một dấu răng.

Nàng hơi nghiêng đầu, nói: “Chư vị tráng sĩ Đan Chi, có thể cho quỷ ta chút mặt mũi, thả bọn họ đi không?”

Nhóm người trên núi đều bày ra biểu tình kinh ngạc vì gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt — đúng thật là thấy quỷ. Đất trời chìm vào yên tĩnh, hầu hết mọi người đều dụi mắt nghi ngờ thứ mình đang thấy, không thể trả lời câu hỏi của nàng ngay được.

Đoạn Tư lại nhìn nữ quỷ xa lạ trên không trung không chớp mắt, sau đó kêu: “Hạ Tiểu Tiểu.”

Nữ quỷ kia không nhìn hắn, như thể không biết hắn đang gọi ai.

Đoạn Tư bật cười, nói: “Đừng giả vờ.”

Nữ quỷ kia dường như nhẹ giọng cười nhạo một chút, chậm rãi quay đầu. Một con quạ màu đen đậu trên vai nàng, theo sau đó là bầy quạ bay đầy trời như một cơn mưa đen, đáp xuống một mảnh đất trên núi, con nào con nấy đều mở to đôi mắt đen nhìn xung quanh. Thế nhưng không có một con nào phát ra tiếng động cả, an tĩnh đến quỷ dị.

Đôi mắt nàng đen nhánh không thấy lòng trắng, cười nói: “Còn có người dám bắt nạt ngươi cơ à? Không ngờ tiểu hồ ly của chúng ta cũng có ngày vấp ngã.”

Người Hồ Khế trên sườn núi cuối cùng cũng phản ứng lại, hiển nhiên bọn họ cũng bị cảnh tượng quỷ dị này làm cho sợ hãi, sau một hồi xì xào, quan quân cầm đầu quát lớn: “Thương Thần phù hộ, dị giáo tà đồ sao dám giả thần giả…”

Chữ quỷ còn chưa được nói ra, Hạ Tư Mộ đã thở dài, người hắn ta đã đột nhiên bùng lên ngọn lửa quỷ màu lam, sau một tiếng hét sợ hãi, hắn ta tức khắc hoá thành một bộ xương khô cháy đen, ngã rạp xuống đất.

Hạ Tư Mộ dời ánh mắt, dùng tiếng Hồ Khế cười nói: “Ngươi cho rằng ta thật sự ở đây thương lượng với các ngươi? Lúc sống không nhận ra, chết đi sẽ tự khắc biết ta là ai.”

Nàng dùng chân thân xinh đẹp lạnh lùng xuất hiện nên có một loại khí chất hoàn toàn khác với Hạ Tiểu Tiểu, bộ dạng lười nhác và hi hi ha ha không còn nữa, ngay cả khi cười lên cũng cảm thấy hung ác, ngạo mạn, không kiên nhẫn, mỗi cái liếc mắt đều sắc lẹm như dao.

Người Hồ Khế vừa thấy tình thế nơi lỏng, tán loạn hô to Thương Thần giáng tai, quay đầu chạy trốn khỏi cái nơi quỷ dị hiểm ác này, khiến cho đàn quạ đen giật mình bay đi.

Đoạn Tư quay đầu lại, thấy binh lính Đại Lương bên cạnh mình đều dại ra, phản ứng của bọn họ như lâm vào ảo giác nào đó, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hắn im lặng một lát, đi đến binh lính Đại Lương bị mũi tên bắn xuyên qua, sau chết dưới miệng quỷ.

Đó là một đứa nhỏ Lương Châu, cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi.

Hắn ngồi xổm xuống, vuốt đôi mắt trợn to của binh lính khép lại, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi đi.”

Sau đó hắn đứng dậy bước đến chỗ Hạ Tư Mộ, cánh tay bị thương chảy đầy máu đặt lên chiếc tay cầm đèn lồng lơ lửng trên không. Vì vậy, nàng quay đầu lại, nơi đầy trời quạ đen bay tán loạn, nàng rũ mắt từ trên cao nhìn xuống hắn.

Trên mặt nàng có vài vệt máu bắn, hẳn là dính lên lúc nàng cắn cổ binh lính kia.

Đoạn Tư dùng bàn tay sạch sẽ lấy một chiếc khăn từ trong ngực ra, duỗi tay đưa cho nàng hệt như ngày đầu bọn họ gặp mặt, nói: “Lau máu trên mặt đi, quỷ tiểu thư.”

Hạ Tư Mộ nhìn thoáng qua khăn tay của hắn, rồi mới dời tầm mắt lên mặt hắn, lạnh nhạt nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó làm một cuộc trao đổi…” Đoạn Tư cầm khăn chạm vào mặt nàng, khuôn mặt lạnh băng như cơn gió lạnh đang thổi.

Hắn chậm rãi lau vết máu trên mặt nàng, thậm chí còn có chút hóm hỉnh nói: “Quỷ tiểu thư, có thể giữ lại đoạn ký ức gặp quỷ của ta không?”

Xem tình trạng dại ra của binh lính Đại Lương, bọn họ hẳn là sẽ không nhớ mình đã chạy trốn thế nào. Binh lính Đan Chi cũng càng không nhớ vì sao bọn họ lại rút lui, người dẫn đầu vì sao mà chết.

Hạ Tư Mộ hơi tiến lại gần hắn, ở khoảng cách cực kỳ gần mà nhìn chăm chú vào mắt hắn, cố gắng tìm ra một chút sợ hãi hoặc chán ghét trong đôi mắt ấy, chứng minh rằng bộ dạng tươi cười cợt nhả này hoàn toàn chỉ là nguỵ trạng.

Đoạn Tư chớp chớp mắt, ý cười trong mắt lại không hề có chút giả bộ nào, hắn hỏi: “Sao nào, cần phải tự giới thiệu một lần nữa sao?”

“Tại hạ tên Đoạn Tư, Tư trong Phong Lang Cư Tư, tự Thuấn Tức. Xin hỏi cô nương là quỷ phương nào?”

Hạ Tư Mộ rũ mặt nhẹ nhàng cười, rồi lại nâng mắt nhìn đôi mắt trong veo của hắn, gằn từng chữ một:

“Tại hạ bất tài, vua của vạn quỷ.”

Một câu khiêm tốn nhưng giọng điệu lại ngạo mạn.

Nàng mỉm cười nhận lấy chiếc khăn dính máu từ trong tay hắn, lau khô vết máu trên tay trái bị thương của hắn, chậm rãi nói: “Thực hiển nhiên, ta không phải Hạ Tiểu Tiểu, ngươi cũng không phải Đoạn Tư.”

______

(1): Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.

(2) bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về: dùng bánh bao nhân thịt ném vào con chó, chó sẽ không bị thương gì nặng, nhưng bánh bao thì lại vỡ bung bét. Ý chỉ việc có đi mà không có về.

(3) Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc