BẠCH NHẬT SỰ CỐ

Hai người vốn hẹn cùng nhau đi cắt tóc nhưng Dịch Triệt cuối cùng lại không đến được.

Buổi chiều, hắn vừa mới sửa soạn chuẩn bị ra khỏi nhà thì nghe thấy tiếng cửa nhà bị đập ì đùng. Hắn bị tiếng đập cửa này làm cho giật mình, nhíu chặt chân mày đi tới cạnh cửa, cách đó mấy bước, Hướng Tây Đề đầu bù tóc rối mở cửa phòng bước ra. Áo ngủ bị kéo lê trên mặt đất, quầng thâm quanh mắt lớn đến dọa người.

“Bảy phút nữa hẵng mở cửa,” Hướng Tây Đề khép mở đôi môi khô khốc nói, “Mở cửa sớm một phút thử xem tao có giết mày không.”

Dịch Triệt dừng bước.

Hướng Tây Đề trước giờ luôn nói được làm được, đương nhiên bà ta nói giết cũng không phải giết thật nhưng bà ta sẽ có cách khiến Dịch Triệt sống không được mà chết không xong. Dịch Triệt vào thời kỳ nổi loạn cũng mấy lần đi khiêu chiến sự nhẫn nại của Hướng Tây Đề, kết quả bị ép trở thành người giống như bà ta, miệng không ngừng mắng chửi người, ngay cả đối với người không liên quan cũng không có thái độ gì tốt, lời nói luôn là vừa vô duyên vừa khó nghe, gây tổn thương người khác nhất. Chờ hắn tỉnh táo lại mới phát hiện, “chết” trong miệng Hướng Tây Đề là có ý gì, chính là bà ta sẽ dùng hành vi mà Dịch Triệt ghét nhất khiến Dịch Triệt không tự chủ được mà làm những việc bản thân vốn vô cùng chán ghét. Sớm chiều sống chung, lại có quan hệ máu mủ, hết thảy hòa trộn lại, dùng phương thức biến đổi ngầm bức Dịch Triệt đến không còn đường lui.

Cũng từ đó về sau, hắn không còn đi so đo với người điên nữa.

Từ giờ tới lúc hẹn với Hứa Đường Thành còn ba phút.

Dịch Triệt nhìn cửa nhà cứ bị đập không ngừng mà sắp không thở nổi. Hắn lấy di động ra nhắn tin cho Hứa Đường Thành, nói một ít chuyện, rồi bảo y đừng đi ra ngoài.

Hứa Đường Thành nhanh chóng trả lời lại một câu, “Được”, lại hỏi thêm, “Cần anh giúp gì không?”

Động tĩnh lớn như vậy, đừng nói nhà Hứa Đường Thành, tới mấy hộ chung quanh cũng đều có thể nghe được. Nghĩ tới ngày hôm qua Chu Tuệ còn hứng thú bừng bừng làm bánh đậu cho hắn ăn, Dịch Triệt không khỏi nghĩ tới, bây giờ Chu Tuệ ở nhà có than phiền gì đó hay không, hay có thể xuyên qua mắt mèo mà nhìn chút náo nhiệt ở bên này.

Cửa phòng Hướng Tây Đề lần nữa mở ra, bà ta giống như biến thành một  người khác. Cũng bởi vì bị bà ta ảnh hưởng, có một đoạn thời gian Dịch Triệt còn cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới này đều giống như Hướng Tây Đề, chỉ cần bảy phút đồng hồ đã có thể make up tinh xảo, thay một bộ y phục, trang bị đầy đủ, hoàn toàn thay hình đổi dạng.

Không để ý tới Dịch Triệt đang ngồi trên ghế sô pha, Hướng Tây Đề mang giày cao gót lộp cộp đi về hướng cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Trong ấn tượng của Dịch Triệt, nợ đào hoa của Hướng Tây Đề vốn chưa bao giờ dừng lại, mà theo hắn phán đoán, hẳn là bà nợ người ta. Bây giờ coi như còn đỡ, chứ hồi mới ly hôn cơ hồ cứ vài ngày lại có đàn ông chạy tới nhà tìm, diễn đủ loại tiết mục nào là “Anh không để nào mất em” các kiểu, có lúc là lừa tình, cũng có lúc dùng bạo lực như hôm nay vậy.

Dịch Triệt nghe bà ta cười khinh miệt, nhìn người kia với nửa con mắt: “Sao vậy, giờ thất thế giống như chó lại đây vẫy đuôi xin xỏ? Không sợ mất mặt sao?”

Về phương diện mắng chửi người, Dịch Triệt tin tưởng không ai có thể vượt mặt Hướng Tây Đề, cho nên hắn lẳng lặng đứng đó nghe Hướng Tây Đề mở hết hỏa lực chửi bới, một câu so với một câu còn dữ dội hơn, hắn thậm chí có chút đồng tình với người đàn ông đang bị chửi kia.

Cho đến khi hắn nghe thấy một tiếng vang thanh thúy.

Dịch Triệt ngẩn người, nhìn về phía cửa – Mặt Hướng Tây Đề nghiêng sang một bên, tóc rũ rượi che khuất cả nửa khuôn mặt nên Dịch Triệt không rõ mặt bà bị làm sao.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Dịch Triệt theo bản năng mà nhảy vọt lên, kéo Hướng Tây Đề ra phía sau mình.

Đồng thời, cửa nhà đối diện mở ra, Hứa Đường Thành siết chặt di động trong tay, dùng vẻ mặt bình tĩnh đối mặt với đống hỗn loạn trước cửa.

Dịch Triệt buông nắm đấm xuống. Hướng Tây Đề khôi phục lại tinh thần, lập tức đẩy gã đàn ông ra, còn đạp cho gã một cước. Giày cao gót vốn nhọn, gã đàn ông bị đạp đau tới mặt biến sắc kêu oai oái.

“Thằng chó kia mày dám đánh bà hả?” Hướng Tây Đề còn định nhấc chân phải lên đạp tiếp thì bị Dịch Triệt ngăn lại.

Hứa Đường Thành đứng đằng sau chậm rãi mở miệng: “Đồn cảnh sát ở ngay tiểu khu đối diện, nhiều năm như vậy rồi, mọi người cũng đã quen rồi…”

Y nhìn Dịch Triệt một chút, nhàn nhạt hỏi: “Cần báo cảnh sát không?”

Gã đàn ông kia hiển nhiên không phải loại liều mạng, bản thân vừa bị Hướng Tây Đề mắng chửi vừa bị giày cao gót đạp, dù đau nhưng cũng không thể làm gì, khí thế cũng đã yếu hơn rất nhiều.

“Mẹ nó, con đàn bà thúi, mày chờ đó cho tao.”

“Mẹ nó chắc bà đây sợ mày, bà đợi tới ngày mày đi tiểu như chó đây!”

Dịch Triệt một mực ngăn người phụ nữ không ngừng giãy giụa, cảm thấy cả người đều vô lực, Hướng Tây Đề cứ quơ tay múa chân trước mặt hắn, hắn tránh không khỏi bị bà ta thỉnh thoảng đánh trúng, điên cuồng tới không cách nào khống chế nổi. Lửa giận của Dịch Triệt bốc lên phừng phừng. Trong lúc hỗn loạn, hắn thấy Chu Tuệ xuất hiện sau lưng Hứa Đường Thành, bất động mà nhìn bọn họ, cách đó mấy bước còn có một người đầu tóc hoa râm, cũng đang tò mò nhìn ra cửa. Là bà nội của Hứa Đường Thành, Dịch Triệt biết.

Hai cánh cửa, nhưng lại giống như ở hai thế giới khác nhau.

Dịch Triệt rốt cuộc cũng không chịu nổi loại tương phản này, hắn cúi đầu xuống, giơ tay lên đấm thật mạnh vào cánh cửa.

Tiếng động này vừa vang lên, Hướng Tây Đề cũng không có làm ra động tác gì nữa, bà trầm mặc nhìn Dịch Triệt một cái, thoát ra khỏi tay hắn đi về phòng. Dịch Triệt một mình ở lại, nhìn bóng lưng hoảng sợ lúc rời đi của bà ta. Không biết mới vừa nãy có phải là ảo giác của hắn hay không, mà lúc Hướng Tây Đề đẩy tay của hắn ra, ngón tay tái nhợt kia lại có chút run rẩy.

Dịch Triệt không có liên lạc với Hứa Đường Thành nữa, hắn một mực nằm lì ở trên giường, như chẳng để tâm suy nghĩ đủ thứ chuyện. Suy nghĩ có chút mơ hồ nhưng hắn lại chẳng muốn dừng lại. Không biết nằm được bao lâu, hắn nghe thấy mấy đứa con nít ở bên ngoài đốt pháo, pháo nổ ì đùng, hắn phủ chăn lên mặt ngủ lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài đã tối. Nhà không có động tĩnh, Dịch Triệt liếc mắt nhìn kệ giày một chút, Hướng Tây Đề lại đi ra ngoài rồi.

Dịch Triệt cả một ngày không ăn gì bị đói tới run lẩy bẩy, hắn đi vào bếp rót ly nước uống rồi mặc quần áo đi ra ngoài.

Đèn cảm ứng ở hành lang sáng ngay lúc hắn vừa mở cửa ra, mà phía đối diện, Hứa Đường Thành đứng cúi đầu dựa vào tường, không biết đang nghĩ cái gì.

Dịch Triệt thấy một màn này liền sửng sốt, tay để giữa không trung quên luôn phải đóng cửa.

“Đường Thành ca.”

Hứa Đường Thành ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười, giơ điện thoại trong tay lên, “Mãi không liên lạc được với em.”

Dịch Triệt sờ túi quần, móc di động ra, quả nhiên trên màn hình hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Không biết lúc nào hắn đã chỉnh di động sang chế độ yên lặng mà quên không bật chuông lại.

“Anh mới gặp dì Hướng, bảo là em đang ngủ.” Hơi ngừng một lát, Hứa Đường Thành nói tiếp, “Anh thấy mặt bà ấy đã tiêu sưng rồi, cũng không nhìn ra cái gì.”

Dịch Triệt không có đáp lời lại ngay mà trầm mặc đóng cửa lại rồi nhét chìa khóa vào trong túi.

“Có tiêu sưng hay không cũng không có liên quan gì với em.”

Lời nói ra có bao nhiêu ý “Một ăn cả ngã về không”. Hứa Đường Thành nghe, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Dịch Triệt không biết y đã đứng chờ ở đây từ lúc nào, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hứa Đường Thành nhìn mình khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn không phải con nít, không cần y phải đồng tình hay thương hại. Ở trước mặt người mà mình để ý, ai lại chẳng muốn mình mạnh mẽ, muốn là người vô địch, nhưng hết lần này đến lần khác, mọi chuyện đều không hề như mong muốn.

Đè xuống chút cảm giác đau đớn nơi cổ họng, Dịch Triệt nhẹ giọng nói: “Em không sao, Đường Thành ca, anh mau trở về đi thôi.”

Hứa Đường Thành thế nhưng vẫn đứng đó bất động, một mực an tĩnh nhìn hắn.

Dịch Triệt cứ như vậy bị thua bởi ánh mắt của y, hơi nghiêng nghiêng đầu.

“Em còn muốn đi hớt tóc không?” Hồi lâu sau, Hứa Đường Thành đứng thẳng người, cười một tiếng. Y mở di động lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ tiệm cắt tóc còn mở.”

Chỉ với hai câu này, làm cho cảm giác ê ẩm nơi uống họng mới vừa giảm xuống lại bắt đầu xông lên. Trong hành lang yên tĩnh tựa hồ có thể nghe được tiếng hô hấp, mà tất cả sự chú ý của Dịch Triệt đều đặt hết lên người Hứa Đường Thành.

Hôm nay người tới cắt tóc rất nhiều, sau khi bước vào cửa Dịch Triệt mới phát hiện tựa hồ phải đợi khá lâu, hắn áy náy nói với Hứa Đường Thành: “Bình thường không có đông người như vậy.”

Hứa Đường Thành lại tỏ vẻ không có gì bất ngờ: “Mấy ngày này đều như vậy, không phải nói tháng giêng không cắt tóc sao, nên đa số mọi người đều tranh thủ cắt tóc trước Tết.”

“Tại sao tháng giêng lại không cắt tóc?”

Không ngờ Dịch Triệt vậy mà không biết mấy cái này, Hứa Đường Thành nghĩ nghĩ, lên tiếng giải thích: “Cái này nói thật ra thì có chút mê tín, người ta nói là tháng giêng cắt tóc sẽ ‘tử cựu’, phát âm gần giống với xui xẻo.”

Dịch Triệt nghe xong cũng không có hiểu ngay lập tức, hắn lặp đi lặp lại câu này trong đầu mấy lần mới hiểu ra. Hắn “ừm” một tiếng, phát hiện mình hình như nghĩ có hơi lâu. Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong tiệm, hắn không khỏi suy nghĩ, có phải mình là người duy nhất không biết chuyện này hay không.

Hứa Đường Thành để ý hắn lại lâm vào trầm mặc, giơ tay lên níu lấy tay áo của hắn, “Chúng ta lại đó ngồi chờ đi.”

Đợt một hồi lâu mới chờ được một lượt cắt tóc, Dịch Triệt đẩy Hứa Đường Thành lên cắt trước. Lúc sắp ngồi xuống, Hứa Đường Thành vừa đứng lau tóc vừa khẽ nói với Dịch Triệt: “Em nhìn giúp anh, đừng để thợ cắt hết tóc mai của anh nha.”

“Hả?” Dịch Triệt không nghe rõ, lại nghiêng đầu qua một chút.

Hứa Đường Thành khoa tay múa chân nói: “Tóc mai, em để ý phần tóc mai giúp anh.”

Lúc này Dịch Triệt mới nghe được, mặc dù chuyện này hắn không giỏi lắm nhưng vẫn lập tức gật đầu, ngồi vào khu chờ đợi phía sau Hứa Đường Thành. Hắn nhìn miếng vải ở trên người Hứa Đường Thành, lộ ra mỗi cái đầu ở bên ngoài, từng sợi từng sợi tóc mái bị thợ hớt tóc cắt xuống rơi đầy trên trán.

Sau khi nói mấy câu với thợ hớt tóc thì Hứa Đường Thành nhắm hai mắt lại, mặc cho đôi tay kia tùy ý cắt tóc mình. Trong tiệm hớt tóc rất ồn ào, loa còn phát ra mấy bài hát đang thịnh hành bây giờ, Dịch Triệt nhìn từng lọn tóc của Hứa Đường Thành tiếp nối nhau rơi xuống, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất. Ở trong một khung cảnh như thế này, hắn có thể thấy được thời gian ôn hòa an tĩnh, cũng là trôi qua chậm như thế nào.

Lúc Hứa Đường Thành sắp cắt xong, thợ hớt tóc bảo Dịch Triệt đi gội đầu, Dịch Triệt nhìn Hứa Đường Thành một chút, ngửa đầu nói: “Em đợi lát nữa, anh cắt cho người khác trước đi.”

Từ trước tới giờ chỉ có người chờ tới không chịu được, chứ làm gì có người tới lượt còn không chịu cắt. Thợ cắt tóc cảm thấy buồn cười, trêu chọc Dịch Triệt mấy câu rồi bảo người khác tới cắt.

Cũng may nhờ Dịch Triệt chịu dây dưa mà hắn và Hứa Đường Thành được cùng một người thợ cắt tóc cắt cho. Tóc mai của Hứa Đường Thành rốt cuộc không có thất thủ nhưng mà chỗ ngồi đợi phía sau lưng Dịch Triệt lại thất thủ, y tỏ vẻ không sao cả, dứt khoát đứng quanh người Dịch Triệt.

Lúc cắt tóc Hứa Đường Thành rất tin tưởng thợ cắt tóc mà nhắm mắt lại, chẳng màng ngó ngàng gì, tới lượt Dịch Triệt, y trông có vẻ còn hào hứng hơn cả người trong cuộc, cứ lấy Dịch Triệt làm tâm mà đi tới đi lui mấy vòng, còn cùng thợ cắt tóc bàn luận xem cắt như thế nào cho đẹp.

“Ừm sau ót cắt ngắn chút em thấy thế nào, đặc biệt là phần nửa dưới, anh thấy như thế sẽ đẹp hơn.” Hứa Đường Thành khom người xuống ngay cạnh Dịch Triệt, nhìn người trong gương nói.

“Được ạ.”

Dịch Triệt cũng ngồi ở đây xuyên qua gương nhìn thẳng vào mắt y, hắn làm sao biết phần ót phải cắt như nào mới đẹp, nhưng chỉ cần Hứa Đường Thành nói đẹp thì chắc chắn là đẹp.

Dịch Triệt đối với kiểu tóc mới này vô cùng hài lòng, giống như đã mấy năm rồi chưa từng cảm thấy hài lòng đến vậy. Hắn cùng với Hứa Đường Thành hướng về phía gương, nhìn trái một chút rồi lại nhìn phải một chút, Hứa Đường Thành còn lấy di động ra chụp lại phía sau ót của Dịch Triệt, đưa qua cho hắn xem. Trước khi ra cửa, hai người sóng vai nhau, nhìn vào gương lấy đi tóc vướng trên mặt. Hứa Đường Thành chỉnh trang lại, nhìn qua mới thấy bên thái dương Dịch Triệt còn dính một sợi tóc.

“Đừng nhúc nhích.” Y đưa tay ra, lấy đi sợi tóc ngoan cố kia rồi phẩy một cái rơi xuống đất.

Hai người ra khỏi tiệm đã hơn chín giờ tối, khuya rồi vẫn không ngừng có người tới cắt tóc, thậm chí có mấy nữ sinh còn muốn duỗi tóc. Hứa Đường Thành nói với Dịch Triệt, bình thường mấy ngày đầu năm này, tiệm làm tóc sẽ mở cửa tới rất khuya, đến tháng giêng bọn họ sẽ nghỉ bù lại.

Dù chỉ là một cái kiêng kị, phát âm gần giống thôi, nhưng cũng là lần đầu tiên Dịch Triệt cảm nhận được một việc mang tính nghi thức như vậy.

“Hớt tóc xong rồi coi như là ‘từ cựu’ đi.” Đi tới giao lộ, Hứa Đường Thành nhìn đèn đỏ, hỏi Dịch Triệt, “Em biết ‘từ cựu’ nghĩa là gì không?”

Dịch Triệt gật đầu một cái. Tạm biệt cái cũ, đón chào cái mới.

Hứa Đường Thành vẫn còn đang nói chuyện, thậm chí còn móc ra một điếu thuốc đưa cho Dịch Triệt.

Một điếu thuốc bị lấy ra khỏi bao, y nhìn Dịch Triệt cười nói: “Anh không có thuốc lá Trung Hoa.”

Lời này rõ ràng mang tính chế nhạo, Dịch Triệt không biết nên nói gì cho phải. Hắn đưa mắt nhìn người trước mắt, thấy y cười càng rạng rỡ.

“Từ cựu chính là, cho dù một năm có xảy ra chuyện gì không vui, thì lúc nãy cũng đã được cắt bỏ hết rồi.”

Y bật hộp quẹt lên, đến gần Dịch Triệt, châm thuốc cho mình và hắn. Hai người hít một hơi, Hứa Đường Thành phun ra một vòng khói, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Dịch Triệt cũng ngước nhìn theo.

Bầu trời đêm đen nhánh, lại rộng lớn xa xôi đến thế.

“Sang năm lại là một năm hoàn toàn mới.” Hứa Đường Thành nói.

Bình luận

Truyện đang đọc