BẠCH NHẬT SỰ CỐ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt Hứa Đường Thành, Dịch Triệt giống như đã khôi phục lại dáng vẻ trước đây. Hắn không còn chủ động tới tìm y nữa, nhưng nếu hai người tình cờ gặp nhau, hắn trái lại nói không ít, quan tâm hỏi han cũng nhất định phải có. Có mấy lúc y đi ngang qua, có thể xuyên qua cánh cửa đối diện nhìn thấy Dịch Triệt ở trong phòng tìm chìa khóa. Những lúc như vậy y sẽ trêu chọc đôi câu, Dịch Triệt cười ngại ngùng, nói mình cũng không còn cách nào, thói xấu lâu ngày khó bỏ.

Cảnh tượng giống như thường ngày, cũng sẽ khiến Hứa Đường Thành có một loại cảm giác hoảng hốt, tựa như những chuyện xảy ra trước kỳ nghỉ kia, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đó, chỉ là giấc mộng mà thôi.

Có những đêm, không biết vì cái gì đột nhiên tỉnh lại, y sẽ ở trong mơ nhìn thấy cặp mắt kia – vẻ mặt mê man, ở trong tiếng người nói cười ồn ào, vượt qua một mảnh ánh sáng, nhìn về phía y.

Rõ ràng là chủ nhân của cặp mắt kia cũng không có ý biểu đạt cái gì, nhưng trong lòng Hứa Đường Thành lại là sự cảnh cáo thầm lặng.

Mỗi lần nhìn thấy nơi này, y lại không cách nào khiến cho một màn kia tiếp diễn trong đầu mình. Dịch Triệt nói xin lỗi rồi rời đi, hợp với khung cảnh tuyết rơi lả tả, dần dần trở thành cảnh tượng y sợ phải nhớ lại nhất.

Trong lòng hổ thẹn, cho nên mỗi lần đều là im bặt, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp, cùng người cô độc khi bị chia xa.

Lăn qua lăn lại trên giường, y không ngờ tới, chỉ một câu “Không bỏ được” lại khiến lòng người xót xa đến như vậy.

Hứa Đường Thành mang theo cặp mắt gấu trúc mà đi lòng vòng trong nhà, làm Chu Tuệ lại sợ y lại đang trăn trở tìm cách kiếm tiền.

“Con mua cổ phiếu bị lỗ hả?”

Hứa Đường Thành đột nhiên bị Chu Tuệ hỏi nên không kịp phản ứng: “Dạ không.”

“Mẹ còn tưởng con suốt ngày không ngủ cứ lo canh cổ phiếu chứ, con đó, không cần liều mạng mà kiếm tiền vậy đâu, tiền trong nhà mình cũng đủ dùng rồi, con đừng đặt nặng vấn đề tiền bạc quá.”

Thời điểm Hứa Đường Thành mới vào đại học, lại ngay lúc Hứa Nhạc Lương phải làm phẫu thuật, Hứa Đường Hề cũng cần trị liệu, kinh tế trong nhà lúc đó thật sự có chút khó khăn. Dù không ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng cuộc sống, nhưng Hứa Đường Thành cảm thấy đề phòng vẫn hơn, chưa kể y còn phải tiếp tục đi trên con đường nghiên cứu khoa học, vẫn còn cách thời điểm có thể kiếm tiền rất xa, liền bắt đầu suy nghĩ tìm nghề tay trái. Y cảm thấy nếu làm những việc lặt vặt thì tiền kiếm được không nhiều, còn phải dành thời gian để học tập, nên bình thường cũng không cách nào bỏ ra quá nhiều thời gian ở bên ngoài. Nghĩ tới nghĩ lui, thấy trước mắt chỉ có cách mua cổ phiếu.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, bản thân mình khi đó cũng thật là không biết sợ gì. Tổng cộng mười ngàn tệ tiền vốn, lại dám lấy ra đầu tư vào cái việc mang tính rủi ro cao thế này. Đại khái vẫn còn trẻ tuổi, nên nghĩ cái gì cũng thật đơn giản. Mà hồi đó y cũng liều mạng, một người đơn độc ở bên ngoài làm chứng khoán không dễ dàng, vì suy nghĩ những thứ này, y thường xuyên cả đêm không ngủ, xem tài liệu, rồi phân tích. Tuy rằng cuối cùng kết quả vẫn tốt, nhưng bộ dáng bất chấp kiếm tiền của y đã thật sự dọa Chu Tuệ một phen.

“Làm gì có chứ mẹ,” Hứa Đường Thàng đang ngậm miếng bánh mì, vì câu nói này của Chu Tuệ mà suýt nữa mắc nghẹn. Y đột nhiên nghĩ, mình giống như đang sống ở hai thế giới, một cái là hiện tại, như Chu Tuệ vừa nói, một cái khác chính là bí mật chỉ thuộc về y và Dịch Triệt.

Chẳng qua trong thế giới bí mật kia ánh sáng yếu ớt, y bị nhốt lại, không cách nào tới gần hắn, dần dần giống như sắp không thấy được hắn nữa.

Đêm giao thừa năm nay chẳng khác gì mọi năm, đèn trong nhà Dịch Triệt vẫn tắt, Hứa Đường Thành trở về sau khi ăn cơm bên nhà bác, y để Hứa Đường Hề lên lầu trước, còn mình ở dưới lầu tranh thủ hút điếu thuốc. Lúc này Dịch Triệt nhắn tới một câu “Chúc mừng năm mới”, y nhìn hồi lâu, mới trả lời lại bốn chữ y hệt.

Ngẩng đầu nhìn pháo hoa đã chiếu sáng khắp bầu trời.

Rõ ràng là khung cảnh vô cùng rực rỡ, lại khiến y cảm thấy vô hạn mất mát. Y nhìn từng đợt pháo hoa nở rộ trên không, tỏa sáng phía chân trời. Cảnh vật đua nhau khoe sắc, giữa tiếng nhiệt liệt hoan hô, giống như đang nói với y, dù cho bạn có trải qua chuyện gì, thì không khí năm mới vẫn náo nhiệt như cũ.

Thế giới quá rộng lớn, cũng chứa đựng quá nhiều sự vật và tình cảm, thời gian mãi tiến về phía trước, từng ngày lễ trôi qua, cũng không ai quan tâm ngọn đèn nào tắt, ngọn đèn nào sáng. Ai đi đâu, mang theo tâm tình thế nào, cũng căn bản không làm ảnh hưởng đến khung cảnh náo nhiệt hiện tại.

Nói chung, sự tồn tại của bạn cùng người bạn thích, có hay không cũng được, với thế giới này mà nói, cũng chỉ là một hạt bụi lang thang, sống hay chết, vui hay buồn, thật sự là nhỏ nhặt đến không đáng kể.

Ánh sáng của pháo hoa biến mất nơi đáy mắt, một cái giả thiết đáng sợ cứ như vậy mà hình thành.

Hứa Đường Thành ngẩng đầu, trong nháy mắt đó y bỗng nhiên nghĩ, lỡ như, có người cả đời cũng không thể tìm được một nửa của mình thì sao.

Cổ họng ẩn ẩn đau, y kẹp điếu thuốc trong tay cúi đầu ho sặc sụa. Sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện, hình như trong khoảng thời gian này mình hút thuốc hơi nhiều.

Tết năm nay Hứa Đường Hề không hiểu sao lại có hứng thú với việc làm bánh, thường xuyên chạy tới nhà bạn bè để làm, có khi sẽ mang về mấy cái bánh quy hoặc bánh gato để mọi người trong nhà nếm thử. Thấy Hứa Đường Hề thích, Hứa Đường Thành âm thầm tính toán tiền bạc, trích ra một khoản để mua một cái lò nướng chất lượng. Chu Tuệ cũng vì chuyện này mà liên tục quở trách y, nói lò nướng có thể sử dụng mấy lần chứ, có thể dùng lò vi sóng trong nhà mà. Hứa Đường Thành cười cười, cầm sách hướng dẫn nhẹ nhàng giải thích cho bà hiểu có những thứ lò vi sóng không thể làm được.

Thấy y một mực tâng bốc cái lò nướng mới mua, Chu Tuệ tỏ vẻ xem thường: “Thôi đi, mẹ còn không hiểu tính nó chắc, nó nay thích cái này mai thích cái nọ, nó lần đó cũng không phải nhiệt tình lắm sao? Mẹ thấy cái lò nướng này dùng được năm lần là đã nhiều rồi.”

Hứa Đường Hề không phục nói: “Không đâu, con học còn giỏi hơn bạn con nữa kìa, ngày mai con sẽ nướng bánh quy cho mẹ coi.”

Chu Tuệ thì chắc chắn Hứa Đường Hề không làm được, Hứa Nhạc Lương ngồi gần đó vừa xem tin tức vừa cười nói, nhất định phải ăn mới được.

Hứa Đường Hề quyết tâm, Hứa Đường Thành dĩ nhiên phải dẫn cô nhóc đi mua sách hướng dẫn làm bánh. Hai người sau khi ăn cơm trưa xong thì ra khỏi nhà, đụng phải Dịch Triệt đang đi lên cầu thang.

Nhìn thấy biểu cảm của người bên dưới, Hứa Đường Thành có hơi sững sờ: “Sao tự nhiên lại vui như vậy?”

Hai tay Dịch Triệt đều cắm hết vào túi áo lông, hắn đi lên vài bước, cách bọn họ gần hơn một chút mới nói: “Dịch Tuần sắp qua đây chơi.”

“Dịch Tuần?” Hứa Đường Hề nghi ngờ hỏi lại.

Cha và em trai Dịch Triệt dọn đi đã nhiều năm, tới nay chưa từng trở lại lần nào. Cho nên đối với Hứa Đường Hề mà nói, cái tên “Dịch Tuần” này đã sớm trở nên mờ nhạt. Hứa Đường Thành đứng một bên cũng bị Dịch Triệt làm cho vui lây, sau mới nghĩ, không biết tại sao Dịch Tuần đột nhiên lại muốn qua bên này.

Nhưng thấy khóe miệng Dịch Triệt vẫn luôn cong lên, y cũng không tiện nói gì, chỉ là cảm thấy hắn vui vẻ, thật là tốt.

Dịch Triệt lại giống như hiểu được nghi vấn trong lòng y, hắn giải thích đơn giản: “Nó nói phải tới Bắc Kinh xem concert gì đó, em mới hỏi xem nó có muốn về đây chơi một chút không, nó nói xem xong concert sẽ tới, còn ở lại mấy ngày.”

Theo lời bọn họ, Hứa Đường Hề cuối cùng cũng nhớ ra Dịch Triệt là ai. Hồi nhỏ cô nhóc với Dịch Tuần cũng rất hay đi chơi chung, dẫu sao Dịch Tuần cho tới lúc rời đi, vẫn là đứa nhỏ còn chưa hiểu chuyện. Cậu không nhạy cảm như Dịch Triệt, cũng không vì chuyện gia đình mà mặc cảm tự ti, càng không biết cái gì gọi là giữ khoảng cách. Dịch Tuần rất thích sang nhà Hứa Đường Thành chơi, còn khen dì Chu Tuệ nấu ăn rất ngon, chị Đường Hề có rất nhiều truyện hay, anh Đường Thành sẽ dẫn cậu đi chơi trò chơi, còn đối xử với cậu rất tốt.

“Mà hai người đi đâu vậy?” Dịch Triệt hỏi.

“Em đi mua sách hướng dẫn làm bánh,” Hứa Đường Hề cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói, “Dịch Triệt ca, chờ em làm bánh quy xong sẽ mang sang cho anh, sẵn tiện, lúc Dịch Tuần tới có thể làm thật nhiều món ngon.”

Dịch Triệt gật đầu đồng ý, rồi tránh sang một bên để hai người đi xuống. Hứa Đường Thành bước tới trước mặt hắn thì dừng lại, nhìn hắn một chút, nói: “Em có muốn đi dạo chút không.”

Lúc nói ra lời này, trong lòng Hứa Đường Thành cứ luôn thấp thỏm. Từ trước tới giờ y vẫn cho rằng mình rất hiểu rõ Dịch Triệt, hắn có quyết định gì, hay có đồng ý làm gì hay không, mình đều vô cùng hiểu rõ, cho tới bây giờ chưa từng đoán sai. Nhưng trải qua chuyện lần trước, y cũng không còn chắc chắn nữa.

Bởi vì bất kể Dịch Triệt có đồng ý theo bọn họ ra ngoài hay không, cũng sẽ có vô vàn lý do.

Nhưng mà Dịch Triệt lại chẳng để y lo lắng quá lâu. Hắn gật đầu đồng ý ngay tấp lự: “Được.”

Dịch Triệt đi phía sau Hứa Đường Thành, hắn một mực cho rằng, biểu hiển của mình cho tới bây giờ đều vô cùng xuất sắc.

Mấy ngày này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nội dung chủ yếu chính là, xem bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt với Hứa Đường Thành. Ở trước mặt y nên nói cái gì, không nên nói cái gì, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, những vấn đề này hắn đã nghĩ qua vô số lần. Cuối cùng, hắn xem như cũng tìm được một cách tương đối hữu dụng – hắn vẫn sẽ đối tốt với y, nhưng sẽ kiềm chế hơn lúc trước.

Tết này Hướng Tây Đề không có về nhà, hắn vẫn luôn ở nhà một mình, ban đêm không ngủ được sẽ bật TV lên xem. Khoảng thời gian này trên TV chiếu rất nhiều phim truyền hình nước ngoài, chủ yếu vẫn là phim Nhật với Hàn, đa số là kiểu nội dung lan man dài dòng, độ dài từ năm mươi tập trở lên, Dịch Triệt không có chuyện gì làm sẽ bật TV lên để đó còn mình ngồi suy nghĩ lung tung.

Hắn cũng vào những đêm như thế này mà tổng kết được một nguyên tắc trong cuộc sống, trùng hợp cái là, hắn vừa mới nghĩ ra thì lập tức nghe thấy người phụ nữ trung niên trong phim nói: “Khắc chế chính là bước đầu tiên của quá trình trưởng thành.”

Những lời này rõ ràng là quang minh chính đại, Dịch Triệt lại giống như bị một cái chùy gõ thật mạnh vào trong lòng. Một câu nói đơn giản, nhưng chỉ cần bạn đã từng trải qua, tự nhiên sẽ có cách hiểu riêng. Hắn cảm thấy những lời này rất có lý, thứ gì không thể chạm vào, bản thân phải tự biết cân nhắc.

Trong phim, nhân vật nữ chính đứng trong mưa kêu gào tới khàn cả giọng: “Anh rõ ràng chưa từng hiểu được em.”

Dịch Triệt ở nơi tranh tối tranh sáng này nảy sinh chút cảm giác hoang đường, nhìn lại mình bị vây trong bộ phim truyền hình, thu hoạch được hai chữ “trưởng thành”.

Có những lúc chính là như vậy, người hoặc chuyện, hoặc là đạo lý, sau khi bạn chú ý tới chúng, mới phát hiện, thật ra thì trong cuộc sống này bạn đã sớm vô tình gặp được chúng rồi. Trước giờ vẫn luôn có một người mặc áo xanh, hắn đã đi ngang qua bạn vô số lần, chỉ là bạn không có chú ý mà thôi.

Bánh quy của Hứa Đường Hề rốt cuộc cũng không làm được. Mùi thơm nhàn nhạt bao trùm cả gian bếp, Hứa Đường Thành nhìn một đống nhão nhoét trên bàn, cẩn thận mở miệng hỏi: “Em có chắc bánh quy là làm như vậy không?”

Hứa Đường Hề giơ hai tay dính đầy bột mì lên, do dự nói: “Ừm…em cảm thấy không sai đâu…”

Hai anh em nhìn nhau nửa ngày, ai cũng không nói gì.

Vật thể không rõ hình dáng này bị Chu Tuệ chế nhạo một trận, Hứa Đường Hề không cam tâm, tối đó lật đật cầm sách hướng dẫn làm bánh chạy qua phòng Hứa Đường Thành nghiên cứu, còn nói ngày mai nhất định phải làm thành công, để khẳng định bản thân. Cô nhóc mới đọc được một chút đã ngủ, Hứa Đường Thành thấy thế vội ôm cô nhóc trở về phòng, thả lên giường, trước khi đi còn nghe cô nhóc lầm bầm: “Anh, anh phải giúp em làm đó.”

“Ừ, sẽ giúp em làm,” Hứa Đường Thành nhịn cười, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi.”

Hứa Đường Thành tắt đèn đóng cửa lại cho cô nhóc rồi trở lại phòng mình, y lấy cuốn sách hướng dẫn ra xem với mở máy tính lên nghiên cứu, ngày hôm sau cuối cùng cũng làm thành công.

Hứa Đường Hề bưng một mâm nhỏ chạy tới phòng Chu Tuệ, hét lên bảo là muốn để bọn họ thử trước. Hứa Đường Thành nhìn mấy miếng bánh quy suy tư một hồi, quyết định chừa lại một ít đem qua cho Dịch Triệt.

Không nghĩ tới gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, y gọi điện hỏi thăm mới biết Dịch Tuần đã tới nơi, bây giờ hai anh em đang đi chơi ở ngoài.

“Tới rồi hả?” Hứa Đường Thành bưng bánh quy trở về, sau khi vào nhà suy nghĩ một chút lại nói, “Vậy hai đứa có muốn qua đây ăn cơm không? Mấy hôm trước anh có nhắc với mẹ, mẹ còn nói lâu rồi không gặp Dịch Tuần, hẳn là đã lớn lắm rồi, sợ giờ gặp sẽ nhìn không ra.”

Người ở đầu bên kia giống như do dự hai giây, sau mới nói: “Để em hỏi nó thử xem sao.”

Cúp điện thoại, Hứa Đường Thành nhìn mấy cái bánh quy trên bàn hồi lâu, thở phào nhẹ nhõm. Y lấy cái bánh hình thù khó coi nhất cho vào miệng, ngồi trên ghế từ từ thưởng thức.

Mặc dù không thành công lắm, nhưng mùi vị cũng coi như tạm được.

Một chút cảm giác thành tựu lại không bù lại nổi cảm giác mất mác.

Mấy ngày nay cứ luôn trăn trở, đến lúc mời cơm lại quên nói một câu: Tết đến nên muốn mời em tới ăn bữa cơm.

Dịch Tuần đúng thật đã lớn lên rất nhiều. Cho nên mới nói, Hứa Đường Thành không thể không tin vào cái gọi là gen di truyền, Dịch Tuần còn chưa lên cấp ba mà đã cao hơn y rồi. Hứa Nhạc Lương với Chu Tuệ cũng phải cảm thán hai đứa nhỏ nhà họ Dịch lớn lên thật tốt, Hứa Đường Thành đứng cạnh hai đứa nhỏ cao hơn mình, đột nhiên cảm thấy mình chẳng còn xíu uy nghiêm của người làm anh lớn, đúng như câu nói “Năm tháng giục người già đi”.

Chu Tuệ từ xưa đã rất thích Dịch Tuần, mới bắt đầu chỉ là đau lòng cho đứa nhỏ, ở nhà ăn cơm cũng không ngon, nên rất hay gọi cậu nhóc sang nhà ăn cơm. So sánh với Dịch Triệt tính tình trầm lặng thì Dịch Tuần dẻo miệng hơn nhiều, một câu “Ăn ngon lắm ạ” vĩnh viễn treo trên cửa miệng, hơn nữa bụng còn giống như cái động không đáy, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Đối với một người luôn đặt gia đình ở vị trí hàng đầu như Chu Tuệ mà nói, một đứa nhỏ ngoan ngoãn, vừa hay lại thích đồ ăn mình làm, đúng là không còn chuyện gì vui vẻ hơn.

Dịch Tuần tới chơi mang theo không ít quà cáp, Hứa Đường Thành trong lúc vô tình nhìn lướt qua, nhất thời có chút hoảng hốt. Y nhìn Dịch Triệt một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.

Chu Tuệ làm một bàn lớn thức ăn, còn cố ý làm món sườn xào chua ngọt mà hồi nhỏ Dịch Tuần thích ăn nhất, lúc dọn món lên còn nói, hôm nay bà làm rất nhiều món ăn, để hai anh em có thể ăn nhiều một chút. Hứa Đường Thành vào bếp chuẩn bị bát đũa, trước khi đi y nháy mắt làm dấu với Dịch Triệt lúc này đang ngồi trên sô pha, Dịch Triệt nhận được tín hiệu lập tức đứng lên theo y vào bếp.



Sườn xào chua ngọt

Bốn phía không người, Hứa Đường Thành mới nhỏ giọng nói: “Dịch Tuần tự nhiên sao lại mua nhiều đồ đắt tiền như vậy?”

Lúc mới nhìn thấy mấy cái túi kia, y thật sự đã kinh ngạc không ít. Mấy món đồ đó rõ ràng không rẻ, nhìn nhãn hiệu, chính là loại bình thường Hứa Đường Thành sẽ không bao giờ mua. Chu Tuệ với Hứa Nhạc Lương không hiểu mấy đồ hàng hiệu này nọ, cũng nói hai người bọn họ không cần mua mấy thứ này, Dịch Tuần nói dù gì cũng là tâm ý của mình, hai vợ chồng mới miễn cưỡng nhận lấy.

Tình huống lúc đó, Hứa Đường Thành không tiện nói gì, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Dịch Triệt không biết nên giải thích như thế nào, trên thực tế, đây chính là tiêu chuẩn ăn mặc của Dịch Tuần. Nhưng hắn không muốn nói với Hứa Đường Thành những thứ này, bởi vì hắn cũng cảm thấy cách tiêu tiền của Dịch Tuần là không ổn. Đồ gì cũng vậy, em hắn giống như chỉ mua món đắt nhất, hắn đi theo Dịch Tuần dạo trung tâm mua sắm, chỉ cần Dịch Tuần vừa ý, sẽ không cần hỏi giá mà lập tức mua ngay, đúng chuẩn tiêu tiền như nước.

“Chắc do nó nghĩ… Lâu rồi không có gặp mọi người, nên muốn tặng mọi người chút đồ tốt.” Dịch Triệt đành lấy ra một lý do như vậy để đối phó.

Hứa Đường Thành cầm đũa cau mày, không biết đang nghĩ cái gì.

Thấy y không nói gì nữa, Dịch Triệt cũng không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này. Hắn đang định bưng chồng bát đi ra ngoài, thì nghe thấy Hứa Đường Thành ở sau lưng hắn nói: “Hai ngày nay em với Dịch Tuần ở đâu? Anh thấy hình như hai người không có ở nhà.”

Dịch Triệt dừng bước, sau một thoáng im lặng mới “Ừm” một tiếng.

“Tụi em ở Tinh Khải.”

Tinh Khải chính là khách sạn sang trọng bậc nhất ở chỗ bọn họ, vị trí còn là chỗ mà không phải quần chúng bình thường có thể tới ở. Nhắc tới chuyện này, trong lòng Dịch Triệt vẫn còn cảm thấy không thoải mái. Hắn biết Dịch Tuần không muốn ở nhà, nên cũng đã chọn trước một cái khách sạn. Ai ngờ lúc Dịch Tuần tới nơi, chưa kịp xuống xe đã nhìn qua cửa kính mà nói chỗ này quá nát, rồi bảo lái xế chở mình tới khách sạn đắt nhất.

Mấy năm nay Hướng Tây Đề nuôi Dịch Triệt theo kiểu ba tháng sẽ cho tiền một lần, chuyển khoản cũng lười làm, mỗi lần đều ném cho hắn một xấp tiền mặt. Dịch Triệt bình thường cũng không tiêu xài gì nhiều, chỉ dùng một ít trong đó, còn lại đều để hết vào ngăn kéo.

Dịch Triệt đối với một số chuyện vô cùng cố chấp. Thật ra giá thuê phòng ở Tinh Khải không phải hắn trả không nổi, nhưng hắn cho rằng, ở đây phí hết bao nhiêu tiền Hướng Tây Đề cho mình, thật sự là không cần thiết.

Em trai tới chỗ mình chơi, lại để em trai chi tiền, cho là Dịch Triệt không phải kiểu người cư xử khéo léo thì cũng cảm thấy tình huống này vừa lúng túng lại không được tự nhiên.

Hứa Đường Thành nhận ra Dịch Triệt không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, lập tức đổi đề tài, kết thúc vấn đề của Dịch Tuần ở đây. Y khi đó cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ cảm thấy Dịch Tuần chỉ là được cha mình nuông chiều quen thói, nên mới tiêu tiền hoang phí thế thôi.

Lại không ngờ tới, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hình tượng đứa nhỏ trong lòng y ngày nào đã hoàn toàn sụp đổ.

Bình luận

Truyện đang đọc