BÁCH NIÊN HẢO HỢP


Chiếc áo màu nhạt của Chu Khải Thâm bị nôn lên, trông thảm không nỡ nhìn. Bãi nôn cũng không có gì dơ bẩn lắm, toàn là rượu. Trái lại, anh càng thấy không yên lòng hơn, kinh nghiệm cho biết, Triệu Tây Âm thế này là uống rượu mà chưa lót dạ, cực kì tổn hại đến sức khỏe.
Ban đầu Triệu Văn Xuân còn buồn cười, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, dáng vẻ đầy si tình, ông lại trở nên xúc động.
Triệu Tây Âm tỉnh dậy vào lúc rạng sáng, phòng ngủ vẫn để đèn, Triệu Văn Xuân ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, họng cô đau rát khó chịu, gọi lần thứ nhất không nên lời, đến lần thứ hai mới phát ra âm thanh, “Ba.”
Khuỷu tay chệch khỏi chỗ, đầu chúi xuống làm Triệu Văn Xuân tỉnh giấc, “Hả? A, tỉnh rồi hả?”
Triệu Tây Âm ngồi dậy, tóc tai bù xù như người điên, trong mắt toàn vẻ mơ màng, “Con muốn uống nước.”

Ly giữ nhiệt đã được chuẩn bị từ trước, đến giờ nước vừa đủ ấm, Triệu Tây Âm tu một hơi hết sạch, cuối cùng cả người cũng tỉnh táo đôi chút. Thầy Triệu lập tức cầm sách lên gõ đầu cô, “Triệu Tây Âm, có phải con xem gia quy chỉ để trang trí thôi không!”
Triệu Tây Âm đau đến mức nhe răng*, “Ba!”
(*) kiểu đau xong kêu Shh á mấy bạn :v
“Ba cái đầu con, đọc thuộc lại gia quy một lần!”
Triệu Tây Âm xoa ấn đường, “Bây giờ con có nhớ đâu.”
Triệu Văn Xuân hừ lạnh, “Ai đưa con về?”
“Tiểu Thuận ạ.”
“Có nhớ con nôn cả người ai không?”
Triệu Tây Âm gãi đầu, hơi do dự: “Ba?”
Triệu Văn Xuân lại cầm sách lên gõ đầu cô cái nữa, cơn giận rất lớn: “Trí nhớ con bị chó ăn à! Áo người ta bị con nôn bẩn, không có áo thay, còn phải tạm thời về công ty họp, một ông chủ lớn như vậy lại đành mặc áo lót của ông già này đi, thế có được không, đối diện với nhân viên thế nào đây?”
Triệu Tây Âm liên tục bị gõ đầu năm, sáu cái, mắt nổ đom đóm, suýt nữa ngất xỉu.
Triệu Văn Xuân cảm thấy rất mất mặt, chỉ tay ra ngoài phòng ngủ, “Ai nôn bẩn thì người đó đi mà giặt!”
Đừng coi thường thầy Triệu mọi khi nhẹ nhàng từ ái, ông già này vẫn còn một mặt ương ngạnh lắm, có một số vấn đề luôn phải làm vô cùng nguyên tắc, gia quy trong nhà là do ông dùng bút lông, đích thân viết chữ triện nhỏ. Bây giờ đã hơn nửa đêm, vậy mà thế nào ông cũng nhất quyết bắt cô vào nhà vệ sinh cho bằng được, ngồi xổm giặt đồ đàng hoàng.
Cơ thể Triệu Tây Âm không thăng bằng, suýt nữa ngã vào chậu nước.
Triệu Văn Xuân không hề đau lòng một chút nào, còn răn dạy: “Ngày mai đi trả cho người ta!”

Triệu Tây Âm nhìn chậu nước xà phòng mà ngây ra, đèn điện thoại chợt nhấp nháy, Tiểu Thuận gửi rất nhiều tin Wechat đến thăm hỏi xem cô có sao không. Triệu Tây Âm bất đắc dĩ mở máy ra chụp hình, chụp một tấm về tình cảnh thảm thương này, sau đó lướt ngón tay để gửi.
“Áo bẩn, xà phòng, Tiểu Triệu bị mắng.”
Gửi xong, cô đặt điện thoại sang một bên, mấy giây sau, trong lòng cô vẫn thấy có gì đó hơi sai sai, không yên tâm nhìn sang, khi ấy mới phát hiện cô đã gửi nhầm người rồi. Gần như đúng lúc đó, Triệu Văn Xuân nhận được một cuộc gọi ở phòng khách, ông còn đi tới, cố ý mở loa ngoài.

Chu Khải Thâm nói: “Chú Triệu, áo của con không sao đâu, chú đừng để cô ấy giặt, cô ấy vừa uống rượu, không nên đụng nước lạnh, chú giúp con một chuyện, cứ vứt áo đó đi là được.” Còn cả: “Chú đừng mắng cô ấy, ai cũng có áp lực, thà trút hết ra còn hơn giấu mãi trong lòng, chú mà mắng, cô ấy lại thấy khó chịu, rượu này uống uổng rồi.”
Triệu Văn Xuân đáp ừ ừ, Triệu Tây Âm cúi đầu vò áo, những bong bóng nhỏ xíu bay lên mặt cô.
Cúp máy xong, Triệu Văn Xuân thở dài, “Hết đứa này rồi đứa khác, chuyện gì thế này cơ chứ.”
Hôm sau, Triệu Tây Âm dậy thật sớm, hai ngày nay trời có gió, quần áo phơi bên ngoài nhanh khô, cô là lại chiếc áo Armani đó một lần rồi gấp chỉnh tề, cho vào túi giấy. Triệu Văn Xuân còn dỗi với cô, sáng ra đã không tỏ thái độ gì, chỉ có chỉ chiếc bình giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn trên bàn, ra lệnh: “Đưa cho người ta đi.”
Triệu Tây Âm lặng lẽ ra khỏi cửa, khi sắp đến nơi thì nhắn một tin cho Chu Khải Thâm, áo để ở quầy lễ tân, nhớ lấy.
Vậy mà chỉ một, hai phút sau, lúc cô đến nơi, Chu Khải Thâm đã chờ sẵn ở đó.
Dĩ nhiên anh không mặc chiếc áo lót cũ của Triệu Văn Xuân, văn phòng có một phòng nghỉ cá nhân của anh, bên trong cái gì cũng có, từ áo trong cho đến áo ngoài, thậm chí đồ lót hay tất vớ cũng sẵn mấy bộ trong tủ quần áo. Chu Khải Thâm mặc một chiếc sơ mi màu đen đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, khuy măng sét* bạch kim và đồng hồ đeo tay không thiếu thứ gì, vạt áo sơ mi được sơ vin vào lưng quần, thắt lưng tối màu bằng da in hoa văn ca rô, áo khoác âu vắt trên cánh tay, đây là một vóc người cực kỳ hoàn hảo. So sánh với tối hôm qua, duy chỉ có mái tóc là không đổi, rũ xuống mềm oặt không có tạo hình, so với kiểu vuốt ngược ra già dặn, Chu Khải Thâm như vậy anh tuấn theo một kiểu khác.
(*) khuy măng sét: măng-sét (gốc tiếng pháp: manchette) tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.
Triệu Tây Âm biết, nhất định anh đã đợi ở công ty suốt một đêm.
“Ba em cho anh.” Cô đưa bình giữ nhiệt sang, “Thật xin lỗi, hôm qua gây phiền phức cho anh rồi. Áo em đã giặt xong, anh xem một chút, nếu không được thì em mua lại cho anh cái mới.”
Nửa trước vẫn còn nghe dịu dàng, Chu Khải Thâm rất hưởng thụ, nhưng nghe thêm vài câu nữa, tất cả đều như sụp đổ.
Chu Khải Thâm nén cảm xúc, bình thản nói: “Tây Âm, em đừng dùng những lời này để đâm anh.”
Triệu Tây Âm há miệng muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, lòng cô lập tức vừa trống rỗng vừa sợ hãi.
Chu Khải Thâm cầm lấy đồ, “Tám giờ anh còn có cuộc họp video, không tiễn em được.”
Ngón tay vô tình chạm nhau, Chu Khải Thâm như đang bị lửa thiêu đốt. Cằm anh nghiến chặt như đang tự đấu tranh với bản thân mình.
Nửa giây sau, anh đành giơ cờ trắng đầu hàng.
Chu Khải Thâm lấy thứ gì đó ra khỏi túi quần tây, lúc đi sượt qua vai nhau, anh không do dự vạch ngón tay của Triệu Tây Âm ra, nhanh chóng nhét vào lòng bàn tay cô. Anh thấp giọng nói: “Phòng sẵn.”
Triệu Tây Âm cúi đầu ngơ ngác nhìn. Thứ Chu Khải Thâm cho cô là kẹo trái cây mà hôm anh gặp ác mộng, Triệu Tây Âm đã cho anh.
Anh nhớ rằng sau khi cô say rượu sẽ bỏ ăn điểm tâm, bởi vì cứ ăn vào là nôn. Anh nhớ cô còn phải đi tập luyện nữa, sợ thân thể cô mắc lỗi. Thứ mà cô cho anh, anh cất giữ như bảo bối.
Mỗi một thói quen của cô, anh đều ghi nhớ kĩ.
——
Ảnh hưởng sau cơn say tương đối mạnh, ăn kẹo cũng không có tác dụng, thêm một đêm không ngủ, Triệu Tây Âm mang hai vành mắt thâm sì xuất hiện ở phòng tập, ấy thế mà hôm nay lại còn có khảo hạch. Trong đoàn đã từng khảo hạch ba, bốn lần, bắt đầu từ đơn giản, không tính là khó khăn. Nhưng hôm nay có thêm tiết mục, đó là tự tìm bạn múa, biên đạo rồi biểu diễn tại chỗ.
Sau khi đề bài được công bố, ai nấy bận rộn đi tìm người hợp tác. Ngày thường thì bạn bạn bè bè vô cùng thân thiết, bây giờ không ai giấu được tâm tư của mình. Các cô gái này đều thông minh lanh lợi, nắm bắt chính xác từng người xung quanh, ai múa tốt, ai kém tài, trong lòng mỗi cô gái đều liệt kê sẵn trong lòng.
Có vài người không mấy quen biết cũng cười thân thiện với Triệu Tây Âm một tiếng. Triệu Tây Âm đứng gần Sầm Nguyệt, hỏi cô ấy: “Có muốn hợp tác với chị không?”
Cô hành động nhanh gọn, người ngoài lập tức không dám đến mời. Sầm Nguyệt lắc đầu, “Không để liên lụy chị đâu, em không biên được những thứ này, múa cột thì còn may ra.”
Triệu Tây Âm cười, “Ngốc, em cứ nhảy đi, chị biên cho.”
Khảo hạch này thật sự tàn nhẫn, chỉ cho một giờ, bao gồm từ biên đạo cho đến múa. Triệu Tây Âm dắt Sầm Nguyệt đến một góc, cô đã suy nghĩ trước, quyết định nhạc nền là《Lương chúc 》. Phát huy hiện trường, loại nhạc nền mang theo cốt truyện này tự mang ưu thế, đó là dễ dàng dẫn khán giả đi vào tác phẩm.
Lúc Triệu Tây Âm học đại học, cô chỉ thích nghiên cứu những mảng này, thỉnh thoảng linh cảm tới, dù cô đang phơi quần áo trên sân thượng cũng có thể ngẫu hứng bật mấy cái. Đới Vân Tâm nhìn thấy thiên phú của cô, muốn định hình cô trên phương diện này, đáng tiếc sau tai nạn của Triệu Tây Âm thì không còn sau này nữa.
Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt lần đầu múa chung mà khá ăn ý với nhau, động tác cũng không dám biên quá khó. Tuy nhiên, các giáo viên vẫn cho điểm cao, bởi vì hai cô gái này phân công nhau có tầng lớp thứ tự, biết xấu che tốt khoe, tư thế của Triệu Tây Âm cực tốt, động tác xoay người và nhún nhảy liên tiếp uyển chuyển sinh động, trông như một chú bướm đang còn giương cánh.
Động tác là thứ rập khuôn, ai cũng có thể làm tốt. Nhưng cảm xúc và ý vị bộc lộ ra chính là do trời sinh, là phần ơn mà tổ sư ban cho. Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt thu được phóng được, ẵm chắc điểm cao nhất của đợt khảo hạch này.
Những người khác thì thầm nghị luận: “Cô ấy được bên nào đưa vào thế?”
“Không biết, không hỏi thăm được, nhưng ngày đầu tiên tôi bắt gặp cô ấy nói chuyện với đại ca Trương Nhất Kiệt, anh Kiệt nhiệt tình với cô ấy lắm luôn.”
“Vậy chắc chắn là có quan hệ.”
“Nhưng cô ấy vẫn rất khiêm tốn, bình thường tôi cũng không chú ý đến cô ấy lắm.”
Trong phòng nghỉ, hóng dưa này nọ đã biến cuộc sống luyện tập khô khan trở nên thú vị hơn. Thật ra thì không ai có ác ý, tò mò chỉ đơn giản là tò mò, đoán tới đoán lui cũng có chừng mực.
Nghê Nhụy bưng ly nước, cắn ống hút khẽ mỉm cười, “Các cô không biết sao?”
Mắt ai nấy đều sáng lên, “Cô biết à?”
Nghê Nhụy “ừ” một tiếng, “Cô ta đã từng kết hôn.”
Tin tức này quá shock, không đáng tin, “Không thể nào, cô ấy trẻ thế cơ mà, hơn nữa tôi có chú ý, lần nào tập xong cô ấy cũng về tàu điện ngầm một mình cả. Nếu đã có chồng, vậy hẳn phải tới đón cô ấy rồi.”
Nghê Nhụy đắc ý nói: “Chú ý từ tôi dùng đi, là ‘đã từng’.”
“Ý cô là, cô ấy đã ly hôn rồi?”
“Ủa, không đúng, chẳng phải lúc trước cô nói không quen cô ấy à? Sao biết rõ thế?”
Nghê Nhụy lập tức phản bác: “Tôi không quen cô ta.” Sau đó, cô ta ngoắc ngoắc tay, mấy cái đầu tò mò sáp đến gần.
“Còn có một chuyện nữa, trước đây cô ta…”
Lúc này, đầu vai của Nghê Nhụy bị người ta dùng ngón tay chọc chọc, cô ta quay đầu nhìn lại, Triệu Tây Âm đang cười vui vẻ, đứng sau lưng cô ta. Nghê Nhụy như nhìn thấy quỷ, hai chữ “chột dạ” hiện rõ trên mặt.
Triệu Tây Âm thân thiết kéo tay Nghê Nhụy, ngại chưa đủ thân, cô còn hơi ôm vai cô ta, chỉ thiếu nước chưa ghé sát mặt.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, chuyện thế nào đây?
Triệu Tây Âm chớp mắt, “Trông có giống không? Hai chị em chúng tôi có giống nhau không?”
Ai nấy trợn mắt há mồm, “Các, các cô, các cô là chị em á?!”
Triệu Tây Âm cười lên như hoa, dùng sức gật đầu, “Đúng vậy, cùng một mẹ, đều từ cùng một bụng mẹ ra ngoài.”

Mặt Nghê Nhụy đang cố nén đến mức đỏ bừng, gân xanh trên cổ cũng lộ ra.
Có người nhanh miệng: “Tiểu Nhụy, chẳng phải cô nói, cô không quen biết cô ấy sao?”
Triệu Tây Âm vẫn hết sức vui vẻ thoải mái, “Em gái không hiểu chuyện, hay thích đi nói dóc, cũng không còn cách nào, tại nó khi còn bé sốt nhiều quá. Các cô cũng đừng để ý nhé, với có gì thì chiếu cố giúp, nó không giống với các cô, cảm ơn mọi người —— Nào, tôi mời mọi người uống nước trái cây.”
Sầm Nguyệt ở đằng sau lập tức để một túi nước chanh thật lớn lên bàn, nhiệt tình phân phát.
Lúc Triệu Tây Âm đi còn cố ý thân mật sờ đầu Nghê Nhụy, “Hôm nay sốt rồi phải không, đi uống thuốc nhanh lên, đầu óc hỏng rồi là không sửa được đâu.”
Lời này đã rất không khách khí, ai cũng ngửi được mùi thuốc súng giấu trong đó, nhưng đẳng cấp cao thấp đã phân rõ ràng, Triệu Tây Âm cô có bản lĩnh thực sự, lợi hại hơn cô bé Nghê Nhụy không có đầu óc nhiều.
Sau khi Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt rời khỏi, bầu không khí trở nên yên lặng.
Mọi người cứ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không ai nhìn Nghê Nhụy, đồng thời vô cùng ăn ý nhích ra xa.
Lửa đỏ trên mặt Nghê Nhụy còn chưa tan, nước mắt ứa đầy tròng, cô ta đã bị làm nhục một cách triệt để. Chuyện ầm ĩ hôm nay mọi người biết hết rồi, Nghê Nhụy nằm trên bàn khóc cả trưa, làm như chịu oan khuất của trời xanh vậy.
Triệu Tây Âm cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác, từ khi thể hiện thái độ, cô đã nghĩ đến kết quả này.
Chương trình tập luyện kết thúc lúc sáu giờ, cô không về mà lên sân thượng ngồi.
Đây là một chỗ tốt, cao ốc mọc như nấm, phía trời tây có hoàng hôn bao phủ, sắc hồng lờ mờ cũng không quên chia phần cho phía đông. Ngắm xuống dưới, người xe trông như kiến, nhìn lên trên, nắng chiều đẹp vô cùng. Triệu Tây Âm như đang ngồi giữa nơi sắc trời phân tách, dùng một câu để hình dung thì là: một nửa rực rỡ, một nửa ưu thương.
Mạnh Duy Tất đi lên thì thấy một bức tranh như vậy.
Nếu không phải có gió lùa qua cuốn theo mái tóc của người con gái lay động, anh đã cho rằng thế giới đang dừng lại.
Triệu Tây Âm phát hiện ra anh ta rất nhanh, dường như quay lại ngay, hai người đối mặt, thật hiếm có không tránh né nhau. Cô lễ phép cười một chút, khóe miệng hơi cong lên. Ánh mắt Mạnh Duy Tất lập tức nóng lên.
“Ăn cơm chưa?” Anh ta hỏi.
Triệu Tây Âm nói: “Vẫn chưa, bây giờ em về.”
Mạnh Duy Tất ung dung nói: “Anh cũng chưa ăn, phải họp cả chiều, vậy mà trưa chỉ ăn hai quả trứng gà.”
Triệu Tây Âm đứng dậy, nhảy xuống khỏi bục của sân thượng, vỗ tay phủi bụi, “Ăn trứng gà tốt mà, ăn trứng gà giúp cao lên.”
Mạnh Duy Tất cười, “Anh phải cao nữa à?”
Triệu Tây Âm lắc đầu, “Không không không, em chỉ nhớ là ba em hay nói những lời này.”
Cô đi tới phía trước, nhưng mà Mạnh Duy Tất đứng một chỗ không nhường đường, vẫn cứ giữ yên lặng, sau đó nói: “Tiểu Tây, anh mời em ăn cơm nhé.”
Triệu Tây Âm không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay: “Không cần không cần.”
Cô đi đường vòng, đi cách vai anh nửa thước rồi rời khỏi.
Ra khỏi cửa, đi trên đường, trời vẫn còn sáng. Triệu Tây Âm đi được một đoạn thì thấy bất thường, cô cảm giác những người đi đường đều đang nhìn cô. Đi thêm mấy bước, cô xoay người, thấy Mạnh Duy Tất vẫn lái xe đi sau cô.
Anh ta nhìn cô từ cửa kính, không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy.
Triệu Tây Âm nhìn lại mấy giây, sau đó bất đắc dĩ nói: “Anh tìm một chỗ dừng xe đi, chúng ta tìm chỗ nào gần đây ăn một chút.”
Mạnh Duy Tất đậu xe xong thì lập tức chạy chậm tới như sợ cô đi mất, thấy cô vẫn ở đó, anh ta cười lên như một đứa trẻ có được bảo bối. Mạnh Duy Tất trước nay vẫn luôn đẹp trai, mấy năm nay, khí chất lại trở nên càng chững chạc, tuy nhiên, nụ cười vừa rồi mang đầy vẻ rạng rỡ của một thiếu niên.
Anh ta và Triệu Tây Âm sóng vai đi trên đường, không ai đề cập đến đi đâu ăn. Mạnh Duy Tất nói: “Trương Nhất Kiệt đã nói với anh chuyện các em lúc trưa.”
Triệu Tây Âm gật đầu một cái, “Chê cười rồi.”
“Em đừng lo lắng, không gây sóng gió gì đâu.”
“Không đến nỗi.” Triệu Tây Âm thản nhiên nói: “Bây giờ em không để tâm những chuyện này, em đồng ý với cô Đới đến đây chỉ vì muốn thử lại lần nữa, cũng không hi vọng xa vời có thành tựu ghê gớm gì, em múa để vui, không ai ngăn cản được, còn nếu em thấy mình không hợp, em sẽ tự đi, cũng không cần ai tiễn.”
Mạnh Duy Tất cười một tiếng, “Không sao, cứ làm chuyện em nên làm.”
Anh ta không dám nói nửa câu sau, cứ làm chuyện em nên làm ——
Có anh che chở.
Càng đi tới trước thì càng tới gần tòa nhà SOHO của khu phố Taikoo Li Sanlitun, những đèn hiệu đỏ tươi đã được bật, cầu vượt vắt ngang qua đường xe chạy, người đi chơi buổi tối bắt đầu nhiều lên. Các cô gái đi sang cửa hàng Uniqlo ở bên kia, Triệu Tây Âm nhớ mang máng bên kia có mấy quán mì gia đình.
Ở đây đúng là náo nhiệt, cũng cách văn phòng của Lê Nhiễm khá gần, trước đây Lê Nhiễm thích kéo cô đến nhà hát Đức Vân Xã nghe tấu nói. Điểm hài hước của Lê Nhiễm thấp, chỉ một tiết mục ngắn cũng có thể khiến cô ấy cười bò, Triệu Tây Âm thì ngược lại, rất khó để chọc cười cô. Mạnh Duy Tất cũng vậy, lúc hai người vừa mới yêu nhau đã từng đi cùng với Lê Nhiễm, Lê Nhiễm thì cười nắc nẻ, vậy mà Triệu Tây Âm và Mạnh Duy Tất trố mắt nhìn nhau, chậc, đúng là không biết làm sao.
Sau đó, Triệu Tây Âm đi toilet, Mạnh Duy Tất đi ra theo, hai người tay trong tay đi dạo trong trung tâm thương mại.
Đó là vào tháng Giêng, gần tới tết Nguyên tiêu, đèn lồng đỏ và đèn nhiều màu còn chưa được tháo xuống. Ở trung tâm thương mại dựng hai con cá chép gấm khổng lồ và một đôi đồng nam đồng nữ chúc tết. Mạnh Duy Tất rất xấu xa, nói: “Tiểu Tây, để anh chụp cho em một bức hình.”
Triệu Tây Âm không suy nghĩ nhiều, nghe anh chỉ đạo, đứng giữa hai con cá chép gấm, nụ cười có phần ngốc nghếch.
Phía tây quảng trường còn có ban nhạc biểu diễn, khán giả rất đông, hát cũng siêu hay. Triệu Tây Âm lắng nghe một hồi, đến khi quay lại thì không thấy tăm hơi Mạnh Duy Tất đâu. Đợi cô tìm được người, người đã đứng trong ban nhạc.
Mạnh Duy Tất mặc áo khoác dạ màu đen, anh ta rất cao, đứng thẳng như cán bút, vô cùng đẹp trai.
Anh ta trao đổi với người chơi nhạc mấy câu, sau đó làm động tác tay OK với nhau. Anh ta cầm micro, cười với Triệu Tây Âm, dáng vẻ rất thoải mái vững vàng, không có chút nào mất bình tĩnh. Sau khi âm nhạc nổi lên, Mạnh Duy Tất bắt đầu nói.
Anh ta nói: “Bài hát này là dành để chúc tết đứa trẻ nhà tôi.”
Triệu Tây Âm hơi sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giọng hát của Mạnh Duy Tất không tính là dễ nghe cho lắm, nhưng âm vực của bài hát này đều là sở trường của anh, mà cũng chẳng quan trọng, trong tai của Triệu Tây Âm chỉ còn lại tình ý mật nồng.
Trong thế giới hỗn loạn huyên náo này, đâu mới là sự thật
Vì em mà chân nam đá chân chiêu, nở nụ cười ngốc nghếch đi mua một ly nước trái cây
Cho dù xoàng xĩnh sống vội hết đời này

Cũng muốn từng giây, từng phút, từng ngày, từng năm toàn tâm bảo vệ em
Mỗi lần hát đến hai chữ “bảo vệ”, Mạnh Duy Tất đều cười với cô.
Đến tối về nhà, Triệu Tây Âm mới nhớ lướt newsfeed, hai giờ trước, Mạnh Duy Tất đã đăng trạng thái: Một tấm hình cô đưa tay chữ V ở chỗ cá chép gấm, cùng với hai chữ ——
Của tôi.
Mạnh Duy Tất là người tám trăm năm không đăng trạng thái, trang cá nhân chỉ le que vài bài. Vào một ngày nào đó, Triệu Tây Âm xem lại lần nữa, phát hiện trong số những người nhấn like có thêm một Chu Khải Thâm.
Những chuyện cũ này như nước chảy, nhưng hiện nay dòng nước đó lại chảy về một vũng lớn trong lòng Triệu Tây Âm.
Cô quay đầu hỏi Mạnh Duy Tất: “Ăn mì có được không?”
Bọn họ đang đứng ở trung tâm thương mại, trong chớp nhoáng này, ánh đèn trên mặt tường đều biến thành màu đỏ, Mạnh Duy Tất quay về hướng đó, cho nên ánh mắt cũng toàn một màu đỏ.
Anh ta bỗng nhiên nói, “Không ăn.” Thấy mình thất thố, anh ta xoay người đi vào một cửa tiệm mua điểm tâm, anh ta mua một lần sáu, bảy phần bỏ túi, không nói lời nào rồi nhét vào tay Triệu Tây Âm. Sau đó, anh ta vẫn cứ im lặng, cất bước mà hồn xiêu phách lạc.
Triệu Tây Âm đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng anh ta đi xa, mãi không chịu bước.
Về đến nhà thì vẫn còn sớm, cô vừa mở cửa đã nghe thấy Lê Nhiễm nịnh hót: “Chú Triệu, chú còn tốt hơn cả ba cháu nữa, đây là trà gì vậy ạ, pha ra thơm quá đi mất!”
Triệu Tây Âm bước vào cửa, phục cô ấy: “Cậu cứ nổ đi.”
Nhưng vừa vào phòng khách, cô liền ngẩn người.
Trong nhà không chỉ có Lê Nhiễm, còn có Chu Khải Thâm đang ngồi trên ghế sofa.
Lê Nhiễm cười hì hì chạy tới, nhướn nhướn mày với cô, “Có bất ngờ không nào? Có ngạc nhiên không nào?”
Triệu Văn Xuân đi ra khỏi phòng bếp, giải thích vô cùng tự nhiên: “Khải Thâm đến trả bình giữ nhiệt, ba đã nói trước là không cần rồi mà nó cứ khăng khăng cố ý tới một chuyến.”
Cố ý gì chứ, giữ nhiệt gì chứ, thứ khiến người ta tới đây đâu phải là chiếc bình.
Chu Khải Thâm quay đầu nhìn Triệu Tây Âm một cái, bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, không hề xấu hổ chút nào. Trên mặt Triệu Tây Âm suýt thì viết rõ —— suốt ngày anh cứ làm âm hồn bất tán, chắc là rảnh rỗi lắm.
Lê Nhiễm nhìn thấy bánh ngọt trong tay cô, “Trời ơi, mua nhiều như vậy sao, cậu giàu rồi à?” Cô ấy quay đầu, tay vung lên, “Ông chủ Chu, ăn bánh ngọt này, Tiểu Tây mua, dùng sức ăn thôi, cửa tiệm này đắt lắm đấy!”
Triệu Tây Âm lười phản ứng, bất mãn để lại một câu: “Chừa lại cho tớ một chút, tớ chưa ăn cơm.” Rồi đi vào phòng ngủ.
Điện thoại cô còn để trên bàn, cô vừa đi thì rất nhiều thông báo cứ kêu ting ting không ngừng. Lê Nhiễm ngại ồn ào, cầm lên xem rồi sững sờ một lúc, sau đó con ngươi đảo một cái, hắng giọng, lớn tiếng: “Tiểu Tây, có người muốn mời cậu lần sau ăn cơm Tây này.”
Bả vai của Chu Khải Thâm ở bên cạnh cứng đờ.
Lê Nhiễm đọc đại khái tin nhắn: “Mạnh Duy Tất nói ấy, hôm nay xin lỗi, để cậu về một mình —— mà khoan, bánh ngọt này là anh ta mua cho cậu à?”
Bầu không khí như vừa bị tạt một thùng hồ dán, dính chặt không kéo ra nổi một kẽ hở.
Chu Khải Thâm vốn đang ngồi ngay ngắn bỗng cầm bánh ngọt trên bàn lên. Lê Nhiễm bị tốc độ ăn của anh làm cho kinh động: “… Anh Chu, anh bị bỏ đói ba ngày à?”
Miếng bánh ngọt tả tơi mà anh làm như một đống mè, dường như Chu Khải Thâm có thể ăn một lần mười miếng.
Lê Nhiễm thở dài một tiếng, “Không được, anh chừa cho Tiểu Tây một chút đi, cậu ấy còn chưa ăn cơm nữa.”
“Cô ấy không ăn bánh ngọt.” Chu Khải Thâm lạnh lùng nói.
“Cậu ấy thích ăn đồ ngọt mà.”
Chu Khải Thâm ném nĩa ăn bánh ngọt xong và cả hộp giấy vào thùng rác, trầm giọng nhắc lại câu kia: “Cô ấy không ăn bánh ngọt.”
Lê Nhiễm bị ánh mắt này của anh dọa sợ, gật đầu lia lịa, “Không ăn không ăn.”
Điệu cười như có như không của Chu Khải Thâm quả thật rất dọa người, “Ăn cơm Tây phải không? Bây giờ tôi cũng có thể đưa cô ấy đi ăn.”
Lê Nhiễm gật đầu, “Đúng đúng đúng, phải lập tức đi ăn.”
Chu Khải Thâm như đang phân cao thấp với ai, làm ra vẻ thâm cừu đại hận: “Cô tin không?”
Lê Nhiễm suýt chút nữa gật cho rơi cổ, “Tin tin tin.” Sau đó cô ấy lại cạn lời, không đúng… Tôi tin anh thì có ích lợi gì chứ.
Triệu Tây Âm đứng ở cửa phòng ngủ, thấy vừa cạn lời vừa buồn cười.
Năm nay Chu Khải Thâm bao nhiêu tuổi rồi?
Chắc là Chu ba tuổi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra tôi cảm thấy anh Chu cho Tiểu Mạnh một cái like trên trang cá nhân đó thật bá đạo, khó trách Tiểu Mạnh hận không ăn được anh.


Bình luận

Truyện đang đọc