BAN CÔNG NHÀ CÔ ĐƯỜNG - NHẤT LINH BÁCH DẠ

Đường Nguyệt Lâu không giận, chỉ lắc đầu, chậm rãi nói, giọng điệu vừa bất lực vừa nuông chiều: "Em đừng căng thẳng, em biết ý chị không phải thế mà."

Căng thẳng? Vân Dương khó chịu, cô căng thẳng khi nào?

"Em cũng không có ý gì khác, cô Đường." Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ "cô Đường", "Nếu không còn việc gì nữa, em và bạn em xin phép đi trước."

- - Hai chữ "bạn em" được nhấn mạnh, như muốn ám chỉ mối quan hệ giữa mình và Trịnh Ngữ Phàm.

Tuy nhiên, Đường Nguyệt Lâu dường như chẳng mảy may bận tâm đến mấy cử chỉ thân mật của hai người, lịch sự gật đầu với Trịnh Ngữ Phàm: "Được, vậy tuần sau gặp."

"Ôi, tiếc quá," dù khiêu khích thất bại, nhưng nghe câu này Vân Dương vẫn cảm thấy hả hê, "Vì trùng lịch, em định rút môn của cô, tiếc là không thể gặp lại cô."

Tuy nói vậy, nhưng trên mặt cô hiện rõ vẻ "Không phải gặp lại chị thật tốt quá". Đường Nguyệt Lâu cười buồn: "Ừ, đúng là tiếc thật."

Vân Dương: "?"

Cô chuẩn bị sẵn sàng cho màn đấu khẩu nảy lửa, vậy mà có thế thôi sao?

Ngay khi cô nghĩ rằng cái gọi là "bị trả thù" do mình tự đa tình, Đường Nguyệt Lâu lại tiếp: "Lại không thể nói lời tạm biệt tử tế."

Vân Dương: "..."

"Lại?" Trịnh Ngữ Phàm nhạy bén bắt từ khóa, nhưng bị Vân Dương liếc mắt cảnh cáo, cô nàng hiểu chuyện, "Không có gì đâu ạ, em xếp hàng giúp chị, hai người cứ từ từ nói chuyện... à không, nói chuyện nhanh lên ạ, lát nữa giáo vụ tan làm mất."

"Không..."

Chữ "cần" chưa kịp thốt, người đã đi. Kế hoạch tối nay tan thành mây khói, e rằng tiến triển với Trịnh Ngữ Phàm cũng tiêu tan theo, Vân Dương bỗng thấy đau đầu, nhíu mày: "Chị muốn gì đấy!"

"Tại sao lại xóa WeChat chị?"

Không chỉ một người từng nói Vân Dương trông hơi "dữ", không phải kiểu hung dữ, mà là khi không cười thì ánh mắt hơi sắc bén, khiến người ta không dám tùy tiện đến gần. Tất nhiên có thể là do người đẹp thường có khí chất thế - ban đầu Vân Dương cảm thấy rất oan, cô bị cận nhẹ, đôi khi không đeo kính áp tròng thì nhìn không rõ người ở xa.

Sau này quen dần, thậm chí cảm thấy trông dữ dằn cũng không có gì xấu, tự động lọc bớt vệ tinh vây quanh.

Nhưng dù có dữ dằn đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi việc đối phương cao hơn mình nửa cái đầu.

Khi Đường Nguyệt Lâu tiến lại gần, Vân Dương lùi nửa bước, cảm nhận được mùi hương trầm và gỗ đàn hương thoang thoảng từ chị, như muốn dụ dỗ người ta chìm đắm, ánh mắt chị nhìn xuống, khẽ chạm vào trái tim cô.

Kỳ lạ, người này trông không hề hung dữ, nhưng có lẽ vì giọng điệu chất vấn mang theo chút áp bức, khiến người ta vô cớ cảm thấy áp lực. Vân Dương theo bản năng nhíu mũi, không tự nhiên mấy, né tránh ánh mắt.

"Không được xóa sao? Giữa chúng ta giờ chẳng còn quan hệ gì."

Nghe thấy câu "chẳng còn quan hệ gì", Đường Nguyệt Lâu khẽ nhướng mày: "Vậy mấy hôm trước em bỏ đi không nói một lời, rồi hôm nay đến nói vậy với chị?"

"Được rồi, lỗi em." Vân Dương hít sâu, cố gắng kìm giọng để không gây chú ý, "Vậy bây giờ em nói rõ ràng một lần nữa, cô Đường, chúng ta chia tay, được chưa!"

Không biết giằng co bao lâu, hành lang vốn ồn ào náo nhiệt dần trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy vài tiếng nói cười. Nụ cười trên môi Đường Nguyệt Lâu nhạt dần, tựa vào tay vịn cầu thang, bình tĩnh nói: "Chị không muốn cãi nhau với em, hy vọng em suy nghĩ lại, Dương Dương."

Lúc yêu nhau say đắm, Vân Dương thích được gọi vậy. Nhưng giờ giọng điệu và ánh mắt của Đường Nguyệt Lâu khiến cô cảm thấy mình chỉ như con mèo xù lông trong mắt chị. Vì không thương lượng được, cô cau mày tức giận: "Bộ thân nhau lắm hả, ai cho mà chị..."

"... Chị?" Trịnh Ngữ Phàm ló đầu ra từ góc tường, cả hai đồng loạt nhìn sang, cô nàng ngượng ngùng, ấp úng nói, "Em không định nghe lén đâu, mà sắp đến giờ giáo vụ tan làm rồi, chị còn rút môn không?"

Vân Dương nghiến răng nghiến lợi: "Rút!"

Cô tức giận quay người bỏ đi, Đường Nguyệt Lâu đưa tay chặn lại.

"Chị muốn gì nữa?" Vân Dương đã đến đỉnh điểm của sự cáu kỉnh, cố gắng kìm giận, hỏi.

"Em để quên đồ chỗ chị, nhớ đến lấy." Trước mặt người ngoài, Đường Nguyệt Lâu nở nụ cười dịu dàng, rõ không có ý định làm lớn chuyện nơi công cộng, mỉm cười lịch thiệp, nụ cười ấy ẩn chứa nhiều hàm ý, "Tạm biệt, Vân Dương."

...

Thật sự khá vội khi đến với Đường Nguyệt Lâu, Vân Dương không biết bao nhiêu lần tự trách.

Yêu nhau một tháng, cô bắt đầu tìm hiểu về con người này lại là từ lúc chia tay. Giá như biết trước Đường Nguyệt Lâu là giảng viên trường mình, cô tuyệt đối không để bản thân nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào khác.

... Có lẽ cũng không chắc lắm, Vân Dương thầm nghĩ. Cô thừa nhận Đường Nguyệt Lâu rất đẹp, nhưng đẹp ra thì dường như chẳng có gì nổi bật.

Đã nửa đêm, cô nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Trương Giai đang gõ máy tính lách cách, còn Thẩm Mộng Mộng ở giường đối diện thì cười khúc khích trò chuyện với bạn trai qua điện thoại.

Từ đầu năm học đến giờ vẫn vậy, ký túc xá chẳng lúc nào được yên tĩnh. Mấy hôm trước là Trương Giai và Thẩm Mộng Mộng chơi game online ồn ào, hôm qua Vân Dương còn vì chuyện này cãi nhau một trận. Mối quan hệ giữa bốn người trong phòng vốn không tốt đẹp gì, nhất là hôm nay Quản Nhan ra ngoài ở cùng bạn trai, muốn tìm người để trút bầu tâm sự cũng không có. Vân Dương không nhịn được nữa, đập mạnh vào thành giường: "Có thể yên tĩnh chút không?!"

Căn phòng im lặng hai giây, Trương Giai cười khẩy: "Cậu chưa ngủ còn gì? Bọn tôi cũng đâu có làm ồn lắm?"

"Nếu các cậu im lặng thì giờ này tôi ngủ rồi."

"Cậu ngủ sớm thế, chưa đến 12 giờ mà, bài tập của tôi đến quá 12 giờ mới hết hạn nộp."

"Ha," Vân Dương tức đến cười, "Tối qua lúc 12 giờ đêm cậu bật mic chơi game tôi đã nhắc. Bài tập giao từ thứ Hai mà cậu cứ phải đợi đến mười phút cuối mới làm. Sao, không có ai trong phòng thì cậu không có cảm hứng à? Không đập nát phím thì không gõ được chữ? Không biết nửa đêm không được làm phiền người khác ngủ à?"

"Phiền thật." Trương Giai trợn trắng mắt, "Nếu thấy bọn tôi ồn ào quá thì dọn ra ngoài ở đi, dù sao cậu thường xuyên ở ngoài mà, cậu thật sự coi ký túc xá là khách sạn rồi à?"

"Nói lại nghe chơi?!"

"Thôi đừng cãi nhau nữa, nhỏ tiếng thôi," Thẩm Mộng Mộng ngắt lời, nhỏ nhẹ giải thích với bạn trai, "Bạn cùng phòng của em, họ cãi nhau..."

Trương Giai đá vào chân bàn, phát ra tiếng "ầm" lớn. Vân Dương cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung vì giận, rất muốn xuống giường làm một trận cho ra nhẽ, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến các phòng khác. Cô trở mình, tăng âm lượng tai nghe, nhắm mắt lại trong bực bội, thầm nghĩ mai tính sổ sau, cố gắng ép bản thân bình tĩnh. Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn mới.

Quản lý quán trà sữa nơi cô làm thêm.

Kể từ khi ba tái hôn vào năm kia, Vân Dương gần như không dùng tiền của gia đình. Hiện tại, số tiền cô kiếm được tuy không nhiều nhưng đủ để sống tự lập, ở mức không thể tiêu xài hoang phí, song cũng không đến nỗi túng thiếu. Thế nhưng vẫn chưa đến ngày nhận lương, quản lý lại gửi cho cô nửa số lương của tháng, nói vì nhiều lý do, chủ yếu là vấn đề tài chính, không định tiếp tục kinh doanh quán.

Nói cho dễ hiểu, tiệm phá sản.

Vân Dương cảm thấy gần đây mình chắc chắn đang gặp vận xui.

Quản lý gửi một tin nhắn dài, kể lể đủ điều, đọc xong Vân Dương thấy động lòng, thậm chí còn an ủi ngược. Cuối cùng, quản lý nói, xin lỗi, cô ấy vừa hay biết một quán đang tuyển nhân viên, hỏi Vân Dương có hứng thú không.

Trương Giai gõ phím lạch cạch, nhưng Vân Dương đang lo không biết tìm việc làm thêm mới ở đâu, lập tức gạt chuyện cô bạn cùng phòng bất lịch sự ra sau đầu, trả lời rằng mình rất hứng thú.

Quản lý: Thế thì tốt quá QAQ

Quản lý: Chị mở lời với cô Đường rồi, giờ chị gửi WeChat cô Đường cho em, em tự nói chuyện nhé!

Cô Đường? Bỗng Vân Dương thấy có dự cảm chẳng lành... Nhìn danh thiếp Wechat quen thuộc đối phương gửi đến, cô muốn xỉu.

...

Phiền lòng chất chồng, cuối cùng đến giới hạn chịu đựng. Vân Dương nghe tiếng gõ phím lách cách của Trương Giai, cố giữ bình tĩnh rồi mặt không cảm xúc bước xuống giường.

Mặc kệ tiếng la hét của Trương Giai, thẳng tay rút phích cắm.

"Cấm làm loạn giữa đêm, không tôi cắt điện, nghỉ dùng."

________

Vân Dương: Em, Vân Cảnh Trạch, thà chết, chết ngoài kia, nhảy từ đây xuống, cũng không thể nào quay lại với chị!

Bình luận

Truyện đang đọc