BAN CÔNG NHÀ CÔ ĐƯỜNG - NHẤT LINH BÁCH DẠ

Vân Dương cảm thấy mình điên rồi.

Nụ hôn cuồng nhiệt với Đường Nguyệt Lâu trong xe hôm qua, hay việc lù lù đứng trước cửa hàng Điểm Thanh hôm nay, có lẽ đều là những quyết định không được tỉnh táo cho lắm.

Điểm Thanh ở quận Trường Sơn tọa lạc ngay khu thương mại sầm uất bậc nhất, đoạn đường đất vàng người người chen chúc. Nhưng trong cái xã hội hiện đại này, người chịu bỏ ra cả mớ tiền để mua một cái cốc uống nước chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Định vị của thương hiệu này ngay từ đầu không phải dân thường, nên cửa hàng thường ngày vắng tanh như chùa Bà Đanh, tấm biển hiệu gỗ đề hai chữ "Điểm Thanh" bằng bút lông trông nổi bật giữa loạt cửa hàng "hot trend" xung quanh..

Vì mắt khó chịu, Vân Dương mang kính râm, cô lảng vảng trước cửa hàng hồi lâu, trong mắt người ngoài chắc chắn là kẻ khả nghi. Mãi đến khi bị người ta nhìn bằng ánh mắt kỳ quặc, cô mới cắn răng đẩy cửa bước vào.

Một cô nhân viên tóc ngắn ngang vai đang thay đĩa than cho chiếc máy hát cạnh quầy, thấy cô bước vào thì nhìn chằm chằm một lúc, đến khi Vân Dương tháo kính râm xuống, cô ấy mới hoàn hồn, mỉm cười chào hỏi.

Cách bài trí trong cửa hàng rất tinh tế, thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, nghe nhạc bằng máy hát, phong cách trang trí kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, nhưng không hề tạo cảm giác quê mùa. Cánh cửa ngăn cách sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, biến không gian nhỏ bé của cửa hàng thành ốc đảo yên bình.

"Chào chị, xin lỗi chị," cô nhân viên sau khi thay đĩa than xong, áy náy nói, "Vừa rồi em tưởng minh tinh nào ghé qua, còn ngắm nghía một lúc."

"Không sao." Lời khen có cánh kiểu này Vân Dương nghe nhiều đến chai lì.

"Chị cần gì ạ?"

Vân Dương không nói ngay mục đích của mình, trước tiên là lượn lờ ngắm nghía những món đồ sứ được trưng bày. Gu thẩm mỹ về hội họa của cô thảm họa thật, đếm trên đầu ngón tay số loại đồ sứ mà cô biết, vừa nhìn đã bị bộ cốc sứ xanh trắng hớp hồn, tò mò liếc nhìn giá, rồi hết hồn hít một hơi lạnh.

Cô nghĩ bụng: Mình chắc chắn không phải đối tượng khách hàng của thương hiệu sang chảnh này, cái mác thượng đế này đúng là gánh không nổi.

"Có," thế là Vân Dương giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, gật đầu, "Cho hỏi quản lý, cô Đường Nguyệt Lâu có ở đây không ạ?"

"Đường Nguyệt Lâu... Ý chị là cô Đường ạ?" Cô nhân viên trợn mắt, lịch sự đáp, "Cô Đường không phải quản lý của chúng em, bình thường cũng ít khi đến, không biết chị tìm cô Đường có việc gì không ạ?"

Vân Dương đứng hình.

Đúng rồi nhỉ, cô nghĩ, thương hiệu có chi nhánh khắp nơi, sao sếp lại chôn chân ở cái cửa hàng nhỏ xíu này được.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm, nếu không phải ngày nào cũng nhìn thấy Đường Nguyệt Lâu, lại có tiền, ít việc, gần trường, công việc này đúng là quá lý tưởng - Vân Dương thậm chí còn nghi ngờ, không lẽ Đường Nguyệt Lâu thực sự muốn giúp cô, không có âm mưu gì khác?

"Ồ, thế thì tốt quá, tôi không có việc gì đâu, chỉ hỏi thăm chút thôi." Cô vui ra mặt, nhét vội kính râm vào túi, "Vậy cho hỏi quản lý có ở đây không ạ? Em nghe nói cửa hàng này đang tuyển nhân viên, nên ghé qua xem sao."

......

Quản lý là một cô gái trẻ trung, trên dưới ba mươi, rất dễ nói chuyện. Cái gọi là phỏng vấn chỉ diễn ra trong vòng năm phút, rồi hai bên nhanh chóng thống nhất về thời gian làm việc và lương bổng, ký hợp đồng xong xuôi. Mọi việc diễn ra cực kỳ thuận lợi - lúc ký hợp đồng, Vân Dương còn nhờ chị bạn khoa Luật xem giúp, mất khá nhiều thời gian, nhưng cô quản lý vẫn kiên nhẫn đợi, không hề có chút khó chịu nào.

Tóm lại, mọi chuyện xuôi chèo mát mái, tuần sau Vân Dương sẽ chính thức đi làm.

"Thế thì tốt quá rồi, nhẹ nhàng hơn làm ở quán trà sữa nhiều không phải sao?" Quản Nhan nhận xét.

Tối nay, anh khóa trên trong Hội sinh viên tổ chức tiệc, muốn tỏ tình với một cô nàng đã thả thính từ lâu, chơi lớn đặt hẳn một phòng trong quán bar của câu lạc bộ, mời cả đám bạn uống rượu tưng bừng. Vân Dương vừa hay rảnh, lại khá thân với anh khóa trên này, nên đi theo.

"Cô Đường ngầu thế à?" Một cô bạn che miệng cười, "Hơi bị kết rồi đấy."

"Cậu thích kiểu mấy chị gái vậy mà." Một người bạn trêu.

Vân Dương thản nhiên tháo kính râm xuống.

DJ trong quán bar rất có gu, chơi toàn nhạc điện tử cháy nhưng có lẽ vì dạo này cô hay ốm vặt, nên cảm thấy không khí đầy mùi thuốc lá và tiếng nhạc xập xình thật ngột ngạt, bèn với tay lấy kẹp để thêm đá vào cốc, bỗng sô pha bên cạnh lún xuống, có người ngồi vào.

"Bọn họ ồn thật đấy, cậu thấy sao?" Một cô bạn đi cùng tự nhiên ngồi sát lại bên cạnh, giúp cô thêm đá vào cốc, nháy mắt hỏi, "Nhảy không?"

Hình như là sinh viên học viện Ngoại ngữ, lần đầu gặp, tóc dài dáng cao, chơi rất thoáng, là kiểu người mà Vân Dương không bài xích khi tiếp cận, thậm chí còn muốn chủ động thu hút. Bình thường cô sẽ đồng ý, nhưng khi định gật đầu, cô bỗng nhớ đến nụ hôn trong xe của Đường Nguyệt Lâu chiều hôm trước.

Hôm đó Đường Nguyệt Lâu cắn rách môi cô.

Vân Dương sờ lên vết thương trên cổ, miếng dán cá nhân được bóc ra, vết thương cũng đóng vảy mỏng, hơi nhói.

Không thấy cô trả lời, cô gái kia tưởng cô không hứng thú, buôn chuyện vài câu rồi lắc mông ra sàn nhảy cùng bạn bè.

Nhận ra mình ngẩn ngơ, đá trong cốc tan gần hết - Vân Dương cảm thấy lòng rối bời, cô đặt cốc rượu xuống, chán nản châm điếu thuốc bạc hà nổ.

"Dương Dương! Đi nhảy không?"

Bạn bè ở phía đối diện gọi với sang, Vân Dương thuận miệng đáp lại, lúc này DJ đổi nhạc, ánh đèn chậm rãi chuyển động rồi bỗng nhấp nháy liên hồi, cô bị ánh sáng chói lóa kích thích đến mức nhắm tịt mắt, ngụm khói đầu tiên làm cho ho sặc sụa, ngã phịch xuống sô pha.

Vân Dương không hút thuốc lá cả tháng, không ngờ lần phá giới lại là trong khung cảnh này. Cô cảm thấy khói xộc thẳng từ phổi lên mũi, cổ họng như bị nghẹn, cúi gằm mặt ho đến chảy nước mắt. Cô đứng dậy rót cốc nước, đang định lấy kính râm thì bỗng có bàn tay ấm áp thon dài từ phía sau che mắt cô lại.

"Ai đấy!"

Sau cơn ho sặc sụa, tim đập nhanh hơn, tiếng nhạc ầm ĩ kích thích màng nhĩ, thị giác lại bị tước đoạt, phản ứng đầu tiên của Vân Dương là sợ hãi. Cô muốn gỡ bàn tay đang che mắt mình ra, điếu thuốc trên tay bị giật lấy, người này nắm chặt cổ tay cô giơ lên cao, khóa chặt hai tay cô ra sau đầu.

Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng ở tư thế này không thể dùng sức, cánh tay hơi tê, Vân Dương cảm thấy mặt mình cũng nóng bừng, trong hơi thở gấp gáp, mùi hương hoa hồng trên người này phả vào chóp mũi cô.

Vân Dương bỗng mất hết sức lực, cô cắn môi, quyết định buông xuôi, ở tư thế bị nửa kéo nửa ôm này ngả người ra sau sô pha, đầu tựa vào người kia,bực bội nói: "Đùa không vui, cô Đường."

"Nhắm mắt lại." Đường Nguyệt Lâu bỏ tay đang che mắt Vân Dương ra, dưới ánh đèn mờ ảo, ngón tay ấy tự nhiên lướt trên cổ đối phương, cố tình ấn nhẹ vào vết thương. Nghe thấy Vân Dương bị đau kêu lên một tiếng, cô hài lòng cúi người xuống, nhẹ giọng nói: "Chị thấy, bệnh nhân vừa đi khám mắt xong không nên xuất hiện ở nơi thế này, em có nghĩ vậy không?"

"Cô Đường cũng vậy mà?" Dù tạm thời bị khống chế, Vân Dương vẫn không cam lòng chịu thua, "Vừa đi khám mắt xong, sao cũng không biết giữ mình vậy?"

"Dương Dương, giờ chúng ta nói chuyện với tư cách gì?" Đường Nguyệt Lâu không trả lời, giọng nói giữa những âm thanh hỗn tạp xung quanh có chút dịu dàng đến lạ, "Cô trò? Bạn bè? Người yêu cũ? Hay người dưng?"

"Nếu được chọn, em chọn cái cuối, chị thấy sao?" Tuy tư thế có hơi kỳ, nhưng Vân Dương không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chọc tức Đường Nguyệt Lâu.

"Quên mất, còn một loại nữa. Sếp và nhân viên, mối quan hệ này thế nào?"

Vân Dương: "..."

Chết tiệt, ai tuồn tin vậy!

Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, Vân Dương khó chịu nghiêng đầu đi, muốn tránh né bàn tay của Đường Nguyệt Lâu, nhưng không để đối phương toại nguyện, hai ngón tay hơi dùng sức, kẹp lấy cằm cô nàng.

"Sao em hút thuốc?"

"Thế chị đang quản em với tư cách gì? Sếp không có quyền can thiệp vào đời tư của nhân viên." Vân Dương không mở mắt, cô nhíu mày, cảm thấy bàn tay đang đặt trên cằm mình hơi dùng sức, bèn cằn nhằn, "Này, chị nhẹ tay thôi không được à?"

"Hửm?"

"... Cô Đường, em hơi đau." Vân Dương biết điều xuống nước.

Không nghe thấy câu trả lời, nhưng Đường Nguyệt đã buông cằm cô ra, rồi ngón tay cái trượt lên, che lấy môi cô.

Son môi bị lem, Vân Dương buộc phải há miệng, hàm hơi mỏi, cảm nhận được móng tay được cắt tỉa gọn gàng của Đường Nguyệt Lâu đang chạm vào răng mình.

"Không được nói chuyện," giọng Đường Nguyệt Lâu bình thản, ngón tay miết nhẹ môi dưới của Vân Dương, "cũng không được cắn chị."

Không nói được, Vân Dương chỉ có thể "ưm ưm" phản đối.

Nhưng phản đối vô hiệu.

Hoa hồng và gỗ, hôm nay Vân Dương mới cảm nhận được sự hung hãn khi hai mùi hương này kết hợp với nhau.

Là cảm giác cay nồng xen lẫn vị đắng, trong góc khuất không ai để ý giữa bữa tiệc, dưới ánh đèn mờ ảo, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ phả vào khoảng cách giữa hai người, lướt qua môi và lưỡi, như ly tequila, mang đến cho những nơi chạm qua cảm giác tê dại và rùng mình, sau khi kích thích qua đi, chỉ còn lại vị đắng và mặn trên môi.

Khi lực siết ở cổ tay biến mất, Vân Dương cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, từ cổ đến vành tai đều nóng bừng, cô ngửa đầu dựa vào sô pha, thở hổn hển. Đường Nguyệt Lâu dùng khăn giấy lau sạch ngón tay, đeo kính râm cho Vân Dương để che ánh sáng, rồi dịu dàng vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán.

"Về sớm đi, có việc cần giúp thì gọi cho chị." Người phía sau ngừng lại, "Về nhà thì bỏ chặn số chị đi."

Nghe không giống như bàn bạc, người này thích dùng giọng điệu nhẹ nhàng để ra lệnh, nhưng lần này có thể nghe ra tâm trạng chị khá tốt. Vân Dương hất tay chị ra, nhắm mắt không nói gì, Đường Nguyệt Lâu dịu dàng vuốt tóc cô, rồi xoay người rời đi.

Cứ như thể vụ vượt rào vừa rồi chưa từng xảy ra.

Không biết bao lâu sau, Quản Nhan lảo đảo quay lại, khoác vai bá cổ một người bạn, thấy cô nằm trên sô pha, ngạc nhiên: "Dương Dương buồn ngủ à?"

"... Ờ, không sao, chắc hơi hơi."

Rõ chẳng uống bao nhiêu, nhưng Vân Dương cảm thấy mình như say.

Bình luận

Truyện đang đọc