BẠN GÁI TÔI CAO MÉT NĂM TÁM

Biên tập: Cá Voi Xanh

Dù gì đi nữa Linh Tu cũng là anh trai Linh Vận, Ninh Tự Hàn cũng không muốn đem chuyện này đi quá xa, vẫn nên để cậu ta yên tâm mới được, "Với cả, đây chẳng qua là chỉ là ý muốn của một mình ba tao, sau khi ba mẹ tao ly hôn, tao luôn đi theo mẹ, tất cả quyết định của ông ấy căn bản không ảnh hưởng gì tới tao, huống chi cô gái ông ấy thích ngay cả mẹ tao cũng không đồng ý thì làm sao có thể thay đổi quyết định của tao?"

Linh Tu không đồng ý lời anh nói, "Nhưng hồi trước có cô gái theo đuổi mày, mày dám nói không phải mày đuổi cổ con gái người ta đi không? Đến mức sau này khi biết chuyện này nữ sinh đều kính nhi viễn chi với mày?"

(*) Kính nhi viễn chi: tôn trọng và giữ khoảng cách

"Nếu không với điều kiện của mày, vì sao đến bây giờ vẫn không có bạn gái?"

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nói: "Đó là do tao vốn không thích, đuổi cổ hay không đuổi cổ ai liên quan gì đến tao?"

"Lần đầu gặp Linh Vận tao đã thích cô ấy, ai cũng đừng mong cản trở bọn tao."

Anh vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó ở siêu thị, cô nhóc nhón chân để với dầu gội trên kệ hàng, bộ dạng với thế nào cũng không tới.

Cô nhóc phồng má, tức giận nhìn kệ hàng, hôm đó cô mặc một cái áo phao màu trắng, vén tóc, cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ, bên cạnh lỗ tai trắng nõn là một lớp tóc mềm mại và tinh tế, khiến cho lòng người đặc biệt ngứa ngáy.

Ngoài ra còn có một nốt ruồi nho nhỏ bên cạnh cổ, lúc ấy anh thiếu chút nữa đã sờ lên.

Sau đó anh giúp cô nhóc lấy dầu gội, cô nhóc ngây ngốc nhìn anh, một khắc đó bỗng nhiên anh có một sự thôi thúc đó là muốn có số điện thoại của cô.

Tiếc là cuối cùng anh lại bỏ qua.

Chỉ có điều cũng là duyên số, không ngờ chưa đến nửa giờ sau cô nhóc đã tự tìm đến.

Mặc dù nghe nói cô nói hẹn hò bạn trai khiến anh có chút khó chịu, cũng may là không đến hai ngày đã chia tay.

Thành thật mà nói anh cũng hơi ngưỡng mộ, cô chia tay còn muốn chọc tức đối phương để lấy lại danh dự, đại khái là quan tâm nên cô mới như thế.

...

Linh Tu thấy anh cương quyết như thế, dù sao cũng là anh em sống chung năm năm, vẫn là hiểu rõ lẫn nhau, cho nên anh ta lặng im suy nghĩ rồi cảnh cáo: "Đây là hôm nay chính mày nói lời này, nếu như một ngày nào đó để tao biết mày ức hiếp Linh Vận, đừng trách tao với mày cá chết lưới rách!"

Ninh Tự Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sửa lại giọng điệu nói: "Cảm ơn."

Cuối tuần Linh Vận trở về nhà một chuyến, ba mẹ cô ra ngoài chơi vừa trở về, mang về cho cô rất nhiều đồ, thức ăn, còn có quần áo.

Linh Vận lấy quần áo mặc thử, cho bà Linh nhìn: "Mẹ, mẹ thấy được không?"

Bà Linh nhìn con gái, trong mắt tràn đầy thương yêu, "Rất đẹp, con gái của mẹ mặc cái gì cũng xinh đẹp hết."

Là một chiếc váy dài, lộ ra nước da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh của cô.

Chẳng qua Linh Vận thấp, váy đều dài qua mắt cá chân, ngoại trừ khuyết điểm này thì không còn gì nữa.

Linh Vận bĩu môi, "Thế nhưng dài quá ạ."

Bà Linh không quan trọng, nói: "Vậy thì sao chứ, để sau này mẹ sửa cho con."

Bà Linh có bàn tay rất khéo léo, hơn nữa bình thường bà cũng không có việc gì làm, liền thích mân mê những thứ hoa hoa thảo thảo, chút vải vóc thêu thùa gì đó.

Linh Vận đem váy cởi ra đưa cho bà: "Thế thì đưa mẹ nhé, giúp con sửa một chút."

Cô lại lục lọi đồ mà ba mẹ mang về lần nữa, không có món nào là cho anh hai, "Mẹ, tại sao anh hai không có?"

Ông Linh ở bên cạnh nói: "Có mang, nhưng khi lên máy bay kiểm tra thì nói là mang quá nhiều, lại ném đi rồi."

Linh Vận: "..."

"Vậy ba cũng không thể đều chọn đồ của anh hai mà ném chứ!"

Ông Linh: "Dù sao nó cũng không về, mang hay không mang theo cái gì, thật giống như là ba mẹ sinh nó ra còn có lỗi với nó vậy."

"Có bản lĩnh thì cả đời đừng quay về."

Linh Vận bĩu môi, "Ba, nhỡ đâu có ngày nào đó anh hai đi làm con rể nhà người ta thì sao?"

Ông Linh: "Vậy thì ba đem công ty giao cho con, ba không tin là không được!"

Linh Vận không nhịn được cười hì hì, "Vậy thì con nhìn anh hai đừng trở về thì vừa vặn."

Ông Linh khen: "Vẫn là con gái ngoan, sau này ba mẹ chỉ trông cậy vào con."

Linh Vận vòng vo: "Thực ra anh hai đã sớm biết lỗi, chỉ là không tìm được bậc thang đi xuống..."

Bà Linh lập tức mất hứng, "Nó muốn bậc thang chẳng lẽ mẹ không cần sao?"

"Vì một đứa con gái, ngay cả mẹ mình cũng không cần,mẹ vẫn còn đau lòng đây!"

Linh Vận á khẩu.

Không biết nói cái gì cho phải, cả nhà người nào cũng cứng đầu, không ai chịu cúi đầu trước.

Lúc ăn tối Linh Vận bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tôn Cẩn Nặc, là một bức ảnh chụp màn hình, cô cắn đũa nhìn nội dung bên trong.

Một tiêu đề lớn hết sức bắt mắt: Tin bên lề: từ cặp đôi anh em năm nhất không bình thường.

Bên dưới là một tấm ảnh của cuộc thi Hán phục.

Rất nhanh đã nhận tiếp tấm thứ hai Tôn Cẩn Nặc gửi tới, nội dung nói là em gái ra ngoài tiếp rượu kiếm tiền, anh trai thì được người bao nuôi...

Dù sao rất nhiều thứ kinh khủng không thể chịu đựng được, hơn nữa lại chỉ rõ ràng, vừa nhìn thì chính là chỉ cô và anh hai.

Bình luận có rất nhiều lời lẽ khó nghe, còn có người trực tiếp phỉ nhổ dòng họ cô.

Nội tâm Linh Vận tức giận đến phát hỏa, nhưng lại không muốn để ba mẹ nhìn thấy, miễn cưỡng ăn vài miếng cơm, buông đũa xuống: "Ba mẹ, bạn học con tìm con, đêm nay con về trường học ạ."

"Cái đứa nhỏ này." Bà Linh không vui nói, "Sáng mai để tài xế đưa con đi, tối thế này đi cái gì."

Linh Vận cười hì hì: "Con đồng ý giúp cô ấy ghi chép sổ sách, cô ấy phải ra ngoài dạy kèm rồi, ngày mai chủ tịch Hội của bọn con đã muốn xem kết quả, nếu con không giúp cô ấy, việc dạy kèm sẽ không làm được." cô vừa nói vừa chạy ra ngoài, "Ba mẹ, con để anh Lưu đưa con đi."

Không nghe thấy ba mẹ ở phía sau phàn nàn cái gì, Linh Vận đã chạy ra khỏi nhà, gọi Tiểu Lưu lái xe đưa cô đến trường học.

Trên đường cô nhận được điện thoại của Ninh Tự Hàn, bởi vì Tiểu Lưu đang ở đây, cô cũng không tiện hỏi Ninh Tự Hàn đã biết chuyện trên diễn đàn chưa, chỉ ậm ờ nói mình đi tìm anh hai.

Trái lại Ninh Tự Hàn cũng không hỏi nhiều, nghe xong liền cúp điện thoại.

Linh Vận bảo tiểu Lưu lái xe đến Tây Môn, nơi đó gần cư xá của anh hai, vì không muốn để cho ba mẹ biết chuyện anh hai ở ngoài sống chung với người ta, nên cô không thể để cho Tiểu Lưu trực tiếp cho xe chạy đến cổng cư xá được.

Nhanh chóng xuống xe, Linh Vận khoát tay với Tiểu Lưu để hắn đi trước, còn cô đứng một hồi trước cổng trường học rồi rẽ về phía cư xá của anh hai.

Vậy mà vừa đến cổng đã thấy Ninh Tự Hàn.

Nam sinh cao ráo chân dài đứng bên dưới cây đại thụ, một chân giơ lên đạp lên thân cây, một tay cầm điện thoại thỉnh thoảng hai mắt nhìn màn hình, thấy cô tới cất điện thoại khoát tay với cô: "Tiểu Linh —— "

Linh Vận đỏ mặt, nhanh chóng đi tới, khó hiểu: "Sao anh lại ở đây vậy?"

Ninh Tự Hàn thản nhiên trả lời: "Đương nhiên là chờ em rồi."

Linh Vận: "Chờ em?", mấy giây sau cô mới kịp phản ứng mấy giây, hỏi anh: "Anh đã biết chuyện trên diễn đàn rồi hả?"

Ninh Tự Hàn khẽ gật đầu: "Ừm."

"Chúng ta tìm chỗ nói."

Hai người tìm một chỗ nghỉ chân, ngồi xuống chậm rãi trò chuyện.

Bởi vì tức giận, khuôn mặt trắng nõn của Linh Vận ửng đỏ, lại gấp gáp chạy ra ngoài nên cũng không buộc tóc, tóc cô dài đến ngang vai tán ra hai bên mặt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng thêm nhỏ.

Ninh Tự Hàn đưa tay ước lượng thử, còn không to bằng bàn tay của anh.

Chóp mũi Linh Vận có một tầng mồ hôi, cô tức giận nói: "Chắc chắn là Điền Huỳnh Mỹ, em không biết đã đắc tội gì với cô ta nữa mà cứ liên tục nhắm vào em không tha."

"Lần trước chuyện bệnh viện kia là do cô ta và Nhiễm Văn Khải làm, anh hai đạp cái tên nam mặt mụn kia một cước, với lại bọn họ cũng không có được lợi ích gì nên em không có xen vào chuyện này nữa, ai ngờ hiện tại còn táo tợn hơn, còn bắt đầu tung tin đồn nhảm nữa chứ."

Ninh Tự Hàn lẳng lặng nghe, không nói gì.

Linh Vận nói đến khô cả miệng, đối phương một câu cũng không nói, ngập ngừng vài giây, nhìn anh hỏi: "Anh sẽ không tin những cái đó là thật chứ?"

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nhìn cô: "Nếu anh tin thì sẽ không đến tìm em."

Linh Vận cười, nghe Ninh Tự Hàn nói câu này cô an tâm, có điều nghĩ đến chuyện diễn đàn vẫn không nhịn được buồn nôn, "Làm sao bây giờ?"

"Nếu không hay là em viết một bài post làm sáng tỏ?"

"Chỉ sợ đến lúc đó trở thành một vở kịch cấu xé dồn ép nhau to đùng thôi, ngoài thêm chuyện cho người ta hóng ra thì không có tác dụng gì."

Vì quá tức giận, Linh Vận duỗi hai móng vuốt nhỏ trắng bóc và chộp hai lần vào không trung, cô ước không khí trước mặt mình là Điền Huỳnh Mỹ và Nhiễm Văn Khải, cô sẽ cào từng vết từng vết máu trên mặt hai người họ.

Tay cô vừa nhỏ vừa mềm, Ninh Tự Hàn nắm vào hư không, giống như bàn tay nhỏ của cô nằm trong bàn tay anh vậy.

Im lặng mấy giây, anh lại buông tay ra và đặt hai tay cô vào tay mình, vẫn là thực sự dễ chịu.

Linh Vận bỗng nhiên bị anh nắm chặt, mất hứng nói: "Anh không giúp em nghĩ cách đi, nắm tay em làm gì?"

Ninh Tự Hàn cầm đôi tay mềm mại nhỏ nhắn của cô khẽ nhào nặn, bàn tay lớn của anh vừa khoan hậu lại bá đạo, khiến cho cánh tay Linh Vận đều tê liệt.

Ninh Tự Hàn đem tay mình và tay cô để cùng một chỗ, ánh mắt trong veo nhìn Linh Vận, hỏi: "Em nói xem nếu hai đứa bọn mình mang một cặp nhẫn kim cương thì thế nào?"

"Nhẫn kim cương?" Linh Vận lờ mờ.

Ninh Tự Hàn nói tiếp: "Đúng vậy, thích không?"

Linh Vận xấu hổ gật đầu, "Đương nhiên thích."

Có cô bé nào không thích nhẫn kim cương đâu, trước kia cô còn tưởng tượng về kiểu dáng nhẫn kim cương mà sau này khi kết hôn chồng tương lai sẽ tặng cho cô nữa đây này!

Không biết Ninh Tự Hàn tự nhiên nhắc đến nhẫn kim cương là có ý gì, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh.

Ninh Tự Hàn: "Thích thì anh tặng em nhé."

Đáy lòng Linh Vận bỗng nổi lên ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ có điều rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, không thể vô duyên vô cớ anh lại tặng nhẫn kim cương được?

Cô nhíu mày: "Có phải là có điều kiện gì không?"

Ninh Tự Hàn không chút do dự nói: "Làm vị hôn thê của anh, chúng ta đính hôn đi!"

Linh Vận: "..."

Cô không kịp phản ứng, ngây thơ nhìn anh, "Ninh Tự Hàn, anh không bị sốt đó chứ?"

Cô đưa tay sờ trán anh, lại sờ lên mình, hình như... Không có nóng mà?

Ninh Tự Hàn nắm bàn tay nhỏ của cô, không cho cô làm loạn, "Anh nghiêm túc, chúng ta đính hôn, tin đồn trên mạng chẳng phải sẽ tự sụp đổ sao?"

Linh Vận cắn môi, tràn ngập nghi ngờ nhìn anh, ấp úng nói: "Nhưng việc này phải để ba mẹ quyết định, em còn phải trở về nói với bọn họ, ngay cả việc em yêu đương bọn họ còn không biết, nói gì là việc đính hôn?"

"Hơn nữa, em mới 19 tuổi."

Ninh Tự Hàn có lý có cứ, thận trọng từng bước khuyên nhủ: "Em nói xem chúng ta yêu nhau, đúng không?"

(*) Có lý có cứ: có lý do và có căn cứ

Linh Vận khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

Ninh Tự Hàn lại hỏi: "Vậy em có thích anh không?"

Linh Vận xấu hổ gật đầu, ngượng ngùng nói: "Không thích còn có thể hẹn hò với anh à?"

Ninh Tự Hàn tiếp tục hỏi: "Vậy em có nghĩ đến đi theo anh cả đời không?"

Cả đời này đi theo anh?

Linh Vận ngẩng đầu, nhìn Ninh Tự Hàn.

Thái độ này của anh rõ ràng là không ngờ tới, vừa rồi ánh mắt Ninh Tự Hàn sáng ngời thì lập tức ảm đạm đi, trái tim Linh Vận trì trệ, vội vàng nói: "Đương nhiên muốn."

Ninh Tự Hàn cười, đồng thời đổi thành vẻ mặt ấm áp, "Đã muốn đi cùng với anh cả đời rồi rồi, vậy anh cũng muốn đi cùng với em, chúng ta đính hôn thì có vấn đề gì?"

Có điều Linh Vận vẫn có chuyện băn khoăn, "Nhưng mà em không dám nói với ba mẹ đâu, em mới năm nhất đại học còn chưa tốt nghiệp nữa."

Tác giả có lời muốn nói: ừm, cho đến khi tốt nghiệp đại học tôi cũng chưa nói qua yêu đương, thật là tiếc!

Hiện tại chỉ có thể dùng cái này để an ủi mình.

Hì hì...

Editor: Em cũng không kém gì tác giả đâu QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc