BẠN GÁI TÔI CAO MÉT NĂM TÁM

Biên tập: Cá Voi Xanh

Ninh Tự Hàn lắc đầu: "Không cần nói với bọn họ, chúng ta tự quyết định cả đời là được."

Anh cầm tay cô đặt lên môi hôn, Linh Vận chỉ cảm thấy một luồng điện từ mu bàn tay xẹt qua, nhanh chóng truyền đến vai, cuối cùng ngay cả một bên gò má và tai cô đều nóng.

Khuôn mặt trắng nõn của Linh Vận đỏ bừng, nhìn Ninh Tự Hàn, ấp úng nói: "Nhưng như thế thì có ích lợi gì?"

Ninh Tự Hàn nghĩ nghĩ: "Nếu em không yên tâm, anh có thể mời người nhà của anh làm chứng cho anh, em thấy thế nào?"

Trước kia Linh Vận vẫn cảm thấy vóc dáng của mình thấp, trong lòng tự ti, hôm nay nghe Ninh Tự Hàn nói như vậy, mọi nghi ngờ về vấn đề của gia đình anh đều bị xua tan.

Anh đây là đang cho mình thấy lập trường của anh, nguyện ý mang cô đến trước mặt người nhà anh, đây nhất định là nghiêm túc.

Trong lòng Linh Vận đắc ý, cảm thấy ngọt ngào hơn bao giờ hết.

"Vậy anh muốn em gặp ba mẹ anh sao?"

Ninh Tự Hàn lắc đầu: "Không phải, nếu như em đồng ý đính hôn với anh, anh sẽ tìm cô của anh làm chứng cho chúng ta."

Cô?

Linh Vận theo bản năng hỏi: "Là nhà thiết kế VM ạ?"

Ninh Tự Hàn: "Đúng, chính là cô ấy."

Linh Vận che khuôn mặt nhỏ của mình xích lại gần anh, nhìn anh lấy lòng, hỏi: "Vậy có thể để cô ấy thiết kế cho em một bộ Hán phục được không?"

Ninh Tự Hàn đưa tay chạm đầu mũi cô, "Chỉ cần em chịu làm cháu dâu của cô ấy, anh sẽ để cô ấy thiết kế cho em một tủ quần áo luôn."

Cái này cực kỳ hấp dẫn, Linh Vận tưởng tượng mình có một tủ quần áo Hán phục, đủ loại tay áo bồng bềnh, không chút do dự nói: "Vậy được." Có điều cô vẫn không yên tâm, "Em không dám nói với ba mẹ trước khi tốt nghiệp, cho nên..."

Ninh Tự Hàn hít sâu một hơi, giải thích: "Anh chỉ cần một câu nói của em là được."

Thế nào cũng đều có lợi, Linh Vận vui vẻ, "Vậy được, em đồng ý với anh."

Ninh Tự Hàn đưa tay ôm Linh Vận vào lòng, vì cảm xúc thay đổi quá nhiều, giọng anh hơi khàn khàn, "Em gái nhỏ, đây là em đồng ý với anh, về sau không cho phép đổi ý."

Giọng Linh Vận bị bóp nghẹn, cô ừ một tiếng, "Không đổi ý, trừ khi anh đối xử không tốt với em."

Ninh Tự Hàn: "Sao anh có thể đối xử với em không tốt chứ." Im lặng vài giây, anh nói: "Hôm nay muộn rồi, ngày mai anh dẫn em đi mua nhẫn."

Đêm tối đã làm mất đi cái bất an của ban ngày, gió đêm từ bên tai phất qua, trầm trầm xúc cảm khiến cho người ta đặc biệt thoải mái dễ chịu, hai người bây giờ trong bóng đêm ôm nhau, thật sự là không còn chuyện nào ngọt ngào hơn.

Ninh Tự Hàn đạt được ý nguyện, ôm cô đến không nỡ buông ra, hận không thể ôm như thế này cả đêm, cho nên anh muốn thử nói đêm nay đừng về ký túc xá, ra ngoài ở.

Đương nhiên trong lòng anh cũng không có dự định là nhất thiết phải đem cô ăn vào miệng, chỉ là muốn ở cùng một chỗ với cô.

"Em gái nhỏ..." Ninh Tự Hàn vừa mới mở miệng, bỗng Linh Vận nghe điện thoại của mình vang lên, phát hiện là cuộc gọi của anh hai, nhanh chóng nghe máy.

"Anh hai —— "

Linh Tu nghi ngờ: "Nặc Nặc nói em qua đây, sao còn chưa thấy bóng dáng em?"

Linh Vận ngượng ngùng thoáng nhìn qua Ninh Tự Hàn, nói: "Ồ, vừa rồi trên đường bị kẹt xe, em vừa mới tới, đang lên lầu."

Linh Tu không tin cô: "Em đi cùng Ninh Tự Hàn phải không?"

Không ngờ anh hai không nể thể diện cho cô như vậy, dù sao cũng bị phát hiện, cô khẽ nói: "Ừm, chúng em cùng đi lên đây."

Cúp điện thoại, Linh Vận và Ninh Tự Hàn cùng nhau lên lầu, Tôn Cẩn Nặc chuẩn bị rất nhiều hoa quả, mời hai người ngồi, nói đùa: "Linh Vận, cậu đạp xe đạp tới đây à?"

Linh Vận che giấu nói: "Đây không phải là mượn cớ với gia đình để ra ngoài sao."

Linh Tu ngồi trên một chiếc ghế sô pha, lưng dựa vào ghế, chân gác lên đầu gối chân kia, xoa cằm nhìn màn hình điện thoại.

Màn hình điện thoại là đen, ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn hai người phía đối diện.

Ninh Tự Hàn ngồi vào một bên ghế sô pha, Linh Vận ngồi xuống sát bên anh, nhìn thấy trên bàn trà những trái đào xinh đẹp, đường nét tròn trịa đầy đặn, một bên còn có đỏ phơn phớt, hương thơm đậm đà bay vào mũi, đầu lưỡi lập tức sinh ra chất lỏng, cô duỗi tay cầm lên một trái đưa cho Ninh Tự Hàn: "Cho anh, nó trông rất ngon."

Cô cũng cầm lấy một trái, cắn một cái, quả nhiên chất thịt rất mềm, nước rất ngọt, không khỏi khen một câu: "Rất ngọt!"

Thấy Ninh Tự Hàn cầm quả đào không chịu ăn, cô nghi hoặc, hỏi: "Không phải anh rất thích đào sao?"

Ninh Tự Hàn liếc qua Linh Tu, Linh Tu thì lại có vẻ mặt đắc ý nhìn anh, Ninh Tự Hàn đặt quả đào trở về, nói: "Chờ em mua cho anh ăn."

Linh Vận trong lòng lẩm bẩm một câu, không nghĩ là Ninh Tự Hàn có nhiều tật xấu như thế.

Có điều chỉ là mấy quả đào, cũng không phải chuyện lớn gì, một lát mua cho anh ấy là được.

"Được."

Vừa dứt lời Linh Vận nghe thấy hai tiếng tiếng ho khan, là Linh Tu không vui nhìn cô.

Linh Vận cười hì hì, đứng lên đi sang ngồi xuống kế bên Linh Tu đi, hỏi: "Anh hai, anh nghĩ như thế nào?"

Linh Tu biết rõ còn cố hỏi: "Nghĩ như thế nào cái gì?"

Linh Vận: "Đương nhiên là chuyện trên diễn đàn, nói anh được người..." Cô liếc qua Tôn Cẩn Nặc, Tôn Cẩn Nặc đang bận nghịch quả vải, không chú ý đến bọn họ.

Linh Vận hắng giọng, mặc dù anh hai thực sự được người ta nuôi, chỉ có điều truyền ra ngoài cũng thật mất mặt.

"Anh, vì sao không về nhà nhận lỗi với mẹ đi?"

"Cũng không thể toàn bộ nhờ Nặc Nặc được."

Tôn Cẩn Nặc ngừng lại công việc trong tay, nhìn Linh Vận, bộ dạng không một chút ngượng ngùng nói: "Tớ nguyện ý."

Linh Vận im lặng nhìn cô ấy, lại liếc mắt nhìn anh hai, đẩy chân của anh một cái, quở trách nói: "Anh làm sao lại thế này!"

"Bản thân anh không quan trọng, vậy em thì sao, anh thấy diễn đàn nói em như thế nào chưa?"

Linh Tu nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nói: "Đợi ngày mai chúng ta đánh bọn nó một trận, bọn nó còn dám nói càn xem!"

Linh Vận nhìn anh tức giận hừ một tiếng, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Ninh Tự Hàn, anh hai đúng là không đáng tin cậy.

Ninh Tự Hàn vỗ vỗ bờ vai cô, dỗ dành: "Được rồi, chúng ta tự giải quyết."

Tôn Cẩn Nặc ép bốn ly nước trái cây, mỗi người một li, Linh Vận kéo cô ngồi xuống: "Nặc Nặc, đừng cái gì cũng tự mình làm không, con trai tay dài để làm gì?"

Lúc cô nói lời này thì len lén trừng mắt liếc Linh Tu, Linh Tu giơ tay lên tát vào không trung với cô, Linh Vận lại lườm anh một cái.

Tôn Cẩn Nặc một chút cảm xúc không vui cũng không có, vẻ mặt si mê cái đẹp nhìn Linh Tu, nói ra: "Tớ thích."

Linh Vận á khẩu.

Cô dùng sức khẽ đầu Tôn Cẩn Nặc, "Sớm muộn bị cậu chiều hư!"

Bốn người trò chuyện một hồi, Ninh Tự Hàn ra ban công gọi điện thoại, Linh Tu nhân cơ hội hỏi Linh Vận: "Ninh Tự Hàn đã nói gì với em phải không?"

"Cậu ta định làm gì?"

Linh Vận thản nhiên trả lời: "Anh ấy bảo ngày mai dẫn em đi mua nhẫn, đến lúc đó chúng em chụp tấm hình hai tay đeo nhẫn là được rồi."

"Ồ." Linh Tu xoa cằm, ý vị thâm trường gật đầu một cái, trong lòng đặc biệt khinh bỉ thầm mắng, cái tên vô lại Ninh Tự Hàn này dùng phương thức này lừa cô nhóc nhà bọn họ. [1]

Bốn người ngồi hàn huyên một hồi trời, sắc trời càng lúc càng tối, Linh Vận lại không thể ở lại đây nên chia tay bọn Linh Tu, cùng Ninh Tự Hàn rời đi.

Trước khi đi, Linh Tu cảnh cáo Ninh Tự Hàn dám đi thuê phòng sẽ đập nát chân anh, bị Ninh Tự Hàn tùy tiện ứng phó được.

Trên đường Ninh Tự Hàn luôn suy nghĩ trong đầu, hẳn là anh nên chỉnh lý thu dọn từ phòng về nhà ở, già như thế ở ký túc xá dĩ nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì.

Linh Vận không biết Ninh Tự Hàn nghĩ gì trong đầu, chẳng qua nghĩ đến cách anh hai và Tôn Cẩn Nặc sống chung với nhau, trong lòng có chút thổn thức, nếu như sau này Ninh Tự Hàn đối xử với cô như vậy, cô phải làm sao bây giờ đây?

Cô không phải Tôn Cẩn Nặc, nội tâm không mạnh mẽ như vậy, khẳng định sẽ sụp đổ.

Có điều bây giờ những gì cô nghĩ dường như quá xa vời, dù sao cô còn những ba năm mới tốt nghiệp mà.

Ninh Tự Hàn một mực đưa Linh Vận về ký túc xá, hẹn trưa mai đợi cô học xong ra ngoài mua nhẫn, không thay đổi.

Rạng sáng hôm sau Linh Tu gọi Tôn Cẩn Nặc từ trên giường dậy.

Thực ra anh cũng không muốn dậy sớm như vậy, tối hôm qua giày vò nửa đêm, Tôn Cẩn Nặc mập mạp khắp nơi đều là thịt, mà nước da lại cực kỳ tốt, mịn màng giống như em bé mới sinh, mỗi lần anh vận động trên người cô đều đặc biệt sợ dùng sức quá mạnh sẽ đâm thủng da thịt cô.

Nhất là khi cô không kìm chế nổi cổ họng kêu lên, anh hận không thể để thời gian ngừng lại vào thời khắc ấy, cúi đầu hôn tai cô, cổ cô, da thịt chạm nhau, mỗi lần đều muốn đem cô hòa vào trong cơ thể mình.

Tôn Cẩn Nặc chưa tỉnh ngủ nên không nguyện ý, "Anh à, tiết đầu em không có lớp, để em ngủ tiếp đi."

Linh Tu cúi đầu hôn miệng cô, một đường trượt đến tai, làn da Tôn Cẩn Nặc mẫn cảm, không kìm chế nổi mà run rẩy.

Cô vừa nũng nịu vừa lấy lòng, nói; "Anh không đến phòng thí nghiệm à?"

Linh Tu hôn đủ rồi, ghé vào tai cô nói: "Chúng ta đi xem nhẫn."

Nhẫn?

Tôn Cẩn Nặc thoáng cái liền tỉnh táo, vừa rồi đôi mắt còn mơ mơ màng màng, lúc này lại bắt đầu sáng rực, "Anh muốn mua cho em sao?"

"Tặng cho em sao?"

Linh Tu tiện tay cầm lên một bộ quần áo ném cho cô: "Nhanh lên một chút."

Nghĩ đến việc Linh Tu muốn tặng cô nhẫn, trong lòng Tôn Cẩn Nặc vui vẻ, bánh xe lăn một vòng đã bò dậy, nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Mỗi ngày muốn trang điểm gì như thế nào cũng phải nửa giờ, hôm nay ngay cả mười phút cũng chưa tới cô đã đi ra, mặc quần áo tử tế, hỏi Linh Tu: "Đi bây giờ sao?"

Linh Tu nhàn nhạt ừ một tiếng, thay đôi giày rồi ra khỏi nhà trước.

Tôn Cẩn Nặc ở phía sau kéo cửa lại, đuổi sát theo sau.

Hai người nhanh chóng tới một tiệm trang sức, Linh Tu đi quanh quầy hàng một vòng, Tôn Cẩn Nặc luôn đi phía sau anh, khi thì nhìn quầy trang sức, khi thì lén nhìn mắt Linh Tu, trong lòng tỏa ra sục sôi đắc ý, không biết hôm nay Linh Tu trúng tà gì, vậy mà lại dẫn cô đi mua nhẫn kim cương.

Đây có nghĩa là, trong lòng Linh Tu đã tiếp nhận cô?

Viền mắt Tôn Cẩn Nặc có chút ướt, tình yêu của cô nhìn thì không giống với người khác, chỉ cần Linh Tu ở bên cô là được, yêu hay không yêu căn bản không quan trọng.

Dĩ nhiên, nếu như yêu, cô sẽ cảm thấy càng thêm hạnh phúc.

Rất nhanh Linh Tu nhìn trúng một đôi nhẫn, nói với nhân viên bán hàng: "Lấy ra cho tôi nhìn một chút."

Nhân viên bán hàng mang bao tay lấy chiếc nhẫn đeo lên cho Linh Tu, "Đây là kiểu dáng mới nhất của nhà thiết kế Sam, quý ông đơn giản đại khí, quý bà xinh đẹp cao sang, hơn nữa ý nghĩa lại đặc biệt, tượng trưng cho tình yêu hoàn mỹ nhất của những người yêu nhau, đồng thời đi đến vĩnh viễn." [2]

Tôn Cẩn Nặc nghe được hai chữ vĩnh viễn, trong lòng còn ngọt hơn cả ăn mật, cô đưa bàn tay của mình đến, đợi nhân viên bán hàng cũng đeo nhẫn lên cho cô.

Ngón tay Tôn Cẩn Nặc tất nhiên Linh Tu vuốt ve qua rất nhiều lần, cho nên không thể quen thuộc hơn nữa.

Mặc dù lúc này người cô mũm mĩm một chút, nhưng ngón tay cũng không phải mập mạp như thế, trái lại vô cùng mềm mại, hơn nữa cô vốn đã trắng, đôi tay nhỏ vừa mềm vừa dẻo, mỗi lần cho anh cái gì đều có thể muốn mạng anh.

Linh Tu chỉ thoáng nhìn qua rồi dời tầm mắt, đem tay hai người đặt chung một chỗ, lấy điện thoại ra chụp tấm hình.

Tôn Cẩn Nặc một mực nhìn mọi nhất cử nhất động của Linh Tu, tay của anh thuộc dạng lớn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đặt chung một chỗ với tay cô, một tay thì nghiêng về màu lúa mì, một tay thì trắng như tráng men, tương phản rất rõ ràng, nhìn vô cùng hài hòa.

Không ngờ Linh Tu cũng có cảm giác này, bằng không anh sẽ không chụp lại khoảnh khắc lúc này.

Trong lòng hoàn toàn xúc động, cô hít một hơi thật sâu, nghĩ nếu như Linh Tu không có tiền mua, cô bỏ tiền ra cũng giống nhau.

Chụp xong bức ảnh, Linh Tu tháo chiếc nhẫn từ trên ngón tay cô trực tiếp đưa cho nhân viên bán hàng, cũng tháo cái của mình đưa lại, nói câu cảm ơn rồi xoay người đi ra ngoài.

Tôn Cẩn Nặc nhất thời không kịp phản ứng, mắt thấy Linh Tu đã muốn ra khỏi cửa hàng, cô mới nhấc chân đuổi theo.

Còn có thể nghe thấy tiếng nhân viên bán hàng chào hàng: "Thực sự rất đẹp, rất thích hợp các cặp đôi kết hôn dùng..."

Lúc Tôn Cẩn Nặc đi ra thì Linh Tu đã đi rất xa, cô khẩn trương chạy mấy bước đuổi theo, kéo cánh tay Linh Tu hỏi: "Anh à, em rất thích đôi nhẫn đó, chúng ta mua nó có được không?"

Linh Tu không nhịn được nói: "Anh không có tiền."

Tôn Cẩn Nặc thương lượng: "Em bỏ tiền ra cũng được."

Linh Tu: "Nào có phụ nữ mua nhẫn bao giờ?"

Tôn Cẩn Nặc: "Em có thể cho anh vay."

Linh Tu: "Cho vay chẳng lẽ không cần trả sao?"

Tôn Cẩn Nặc: "Em không cần anh trả."

"Vậy thì đợi đến khi anh có trả lại cho em cũng được, không có cũng không sao."

Linh Tu đã mất kiên nhẫn đến tột độ, lạnh lùng nói: "Dù cho em có mua anh cũng không đeo, em tự cân nhắc đi."

Tôn Cẩn Nặc: "..."

Trong lòng chua xót, có chút đau khổ.

Nhìn Linh Tu càng đi càng xa không có bất cứ ý gì muốn đợi cô, cô im lặng mấy giây rồi lại đuổi theo.

Có lẽ thích một người chính là như vậy, tâm tình giống như tàu lượn siêu tốc, thuận theo anh vui mừng hay giận dữ mà cũng thăng trầm và gập ghềnh.

Tác giả có lời muốn nói: nam cặn bã!!!

Chú thích:

[1]: Chỗ này là "biến trứ pháp" (变着法) nghĩa là sử dụng một phương pháp đặc biệt để đạt được mục tiêu, nhưng tớ edit thành "dùng phương thức này".

[2]: Đại khí (大气) chỉ chí khí, hoài bão rộng lớn, chỉ một người tinh thần dũng cảm: người này có hoài bão lớn lão, rất "đại khí" là những người chưa từng không so đo những chuyện nhỏ nhặt.

Bình luận

Truyện đang đọc