BẢN GHI CHÉP CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH

Lúc Dận Chân đến, Điềm Nhi còn đang bưng bát canh lỗ tai mèo nóng hổi uống ngon lành.

Khi nghe thấy Tiểu Hỉ Tử bên ngoài cố ý cất cao giọng: “Thỉnh an gia”, nàng vội vàng lau lau miệng nhỏ, xuống giường mang hài vào, cố gắng bày ra dáng vẻ rụt rè.

“Gia đã đến ạ!” Dưới ánh nến, thiếu nữ mỹ lệ yêu kiều đứng đó, đôi mắt to chớp chớp, trên mặt lộ ra một đôi má lúm đồng tiền động lòng người, vô cùng mừng rỡ hoan nghênh hắn.

Bắt gặp nụ cười khoan khoái ấy, tâm tình phiền muộn của Dận Chân không khỏi khá hơn vài phần.

Mặc dù Điềm Nhi đầu óc không thông minh lắm, nhưng rất biết nhìn sắc mặt, thấy trên mày vị hôn phu đại nhân mang hàn ý, trong lòng lập tức cảnh giác. Lúc người khác đang khó chịu, ngàn vạn lần không nên chọc tới, nếu dính phải đuôi “bão” thì tổn thất rất nghiêm trọng. Cho nên nụ cười trên mặt tiểu cô nương Điềm Nhi càng thêm chân chó, chỉ số ân cần lập tức lên cao.

Quét mắt qua bát canh “Lỗ tai mèo”* trên bàn, Dận Chân mở miệng nói: “Phúc tấn đang ăn khuya?”

(*lỗ tai mèo: một loại mì nước, mì được cắt nhỏ nhỏ nhìn như lỗ tai mèo, ăn chung với các loại rau củ)

Điềm Nhi lập tức xấu hổ trả lời: “Dạ phải! Gia muốn cùng ăn một chút không?”

Dận Chân trầm mặc không nói, Điềm Nhi tỏ vẻ hiểu được, tay ngọc vung lên, thần khí hiện ra như thật ra lệnh nói: “Bảo phòng bếp lớn bưng thêm một bát canh lỗ tai mèo lên, còn nữa, đem bữa tối của gia hâm nóng, cũng bưng lên luôn.”

Dận Chân nghe vậy, bước chân dừng lại, nhìn Điềm Nhi thật sâu.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được dọn lên.

Chỉ thấy trong làn trúc xinh xắn đặt bốn năm chiếc bánh bột hiện lên lớp sáng bóng mỏng manh, đồng thời còn có một đĩa khoai tây xắt sợi, một đĩa rau củ xắt sợi xào 3 màu, một nồi đậu hủ hành lá còn nóng hôi hổi, thêm một ít tỏi ngâm đường, đậu đũa xào ớt xắt.

Điềm Nhi cầm đũa ân cần xé một góc bánh mỏng gắp vào cái đĩa sứ trắng đặt trước mặt Dận Chân.

“Đây là tương ngọt con dâu Lưu gia tự chế, ăn rất ngon...” Nàng vừa phết ít tương lên mặt bánh vừa nói: “Rồi cho thêm chút cà rốt, khoai tây xắt sợi lên,... cuối cùng cuốn lại. Gia, ngài nếm thử xem, thật sự ăn rất ngon đó!” Điềm Nhi chớp đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt cam đoan nói.

Trông bộ dáng như trẻ con của nàng, khóe miệng Dận Chân không khỏi nhếch lên mang theo ý cười, sau khi thử một miếng, bình luận: “Quá ngọt!”

“Không thể nào, thiếp ăn thấy cũng được mà!” Điềm Nhi chậc chậc miệng nhỏ, có chút nghi hoặc lắc đầu, nghiêm trọng hoài nghi phải chăng lưỡi vị hôn phu đại nhân có vấn đề. Nhưng mà, nói thì nói thế, tốc độ hạ thủ của Dận Chân cũng không chậm, trong chốc lát đã ăn bốn miếng bánh. Thấy hắn đặt đũa xuống, Điềm Nhi thấy trên bàn còn một miếng, liền không chút khách khí giải quyết luôn.

Nhưng vì bên trong cho quá nhiều ớt xắt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng đỏ bừng, đầu lưỡi hít hà...

Dận Chân thấy vậy, vẻ mặt không vui, trách: “Dù phúc tấn có thích ăn cay, cũng phải để ý có chừng có mực, đau dạ dày thì sao!”

Điềm Nhi nghe xong lập tức hiện ra biểu tình “Thiếp biết sai rồi! Lần sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa!”

Dận Chân bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngay cả chính hắn cũng không phát giác, trong lúc vô tình, đã có cảm giác bao dung nào đó với sai lầm của Điềm Nhi.

Dùng xong bữa ăn khuya, sau khi súc miệng rửa mặt xong, hai vợ chồng nằm song song trên giường.

Ước chừng còn bị ảnh hưởng chuyện ban ngày, hôm nay Dận Chân cũng không tính cùng giai nhân làm chung việc gì kia, chỉ khép hờ mắt, im lặng nằm nơi đó.

Điềm Nhi có lòng tương đương một đóa hoa Giải ngữ*, đáng tiếc trình độ văn hóa không đạt yêu cầu, không tìm được lời nào vỗ về nội tâm bi thương của hắn, đừng đến lúc đóa hoa giải ngữ còn chưa thành, đã bị Dận Chân làm thịt cái mặt hoa, vậy thì không thích hợp rồi!

(*giải ngữ: khéo hiểu lòng người, nguyên văn “Giải ngữ hoa”, là một từ rất thông dụng trên mạng, nghĩa thì chắc cũng không khác xa mấy )

Quên đi, vẫn nên ngủ thôi, mấy cái chuyện dò mìn này mạo hiểm quá!

Lúc sắp tiến vào mộng đẹp, Điềm Nhi chợt nhớ tới một chuyện, chỉ nghe nàng mơ mơ màng màng nói: “Đúng rồi, hôm nay đám người Tống cách cách đến đây... muốn kính trà, gia, xem thử hôm nào có chút thời gian...”

Dận Chân chậm rãi mở mắt ra, Điềm Nhi bên cạnh đã ZZZZZ!!!! [khò khò]

Công phu ‘ngủ trong chớp mắt’ này rốt cuộc là luyện như thế nào a!!

Dận Chân oán hận mài mài răng nanh.

Rạng sáng hôm sau, Điềm Nhi tỉnh dậy từ trong mơ, nam nhân bên cạnh vẫn không thấy bóng dáng như mọi ngày, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, nàng lầu bầu gọi một tiếng: “Người đâu!”

Rất nhanh, San Hô từ bên ngoài đi vào.

“Phúc tấn tỉnh rồi ạ?”

“Ừm!” Điềm Nhi gật gật đầu, ra hiệu nàng hầu hạ mình rời giường.

San Hô kéo màn vải bông móc vào cây móc vàng ở cột giường, nàng quét mắt bên trong, liền biết đêm qua chủ tử nhà mình không được “ân sủng”, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm tạ trời đất chủ tử gia cũng cho phúc tấn nghỉ ngơi một đêm, bằng không trên người còn không biết nổi lên bao nhiêu vết xanh tím nữa!

Đương nhiên, Dận Chân cũng không có sở thích kỳ quái gì, chỉ là tiểu phúc tấn thân thể vừa trắng vừa mềm, mềm như đậu hủ, hơi tí dùng sức liền để lại dấu vết, cho nên sau mỗi lần làm chuyện phòng the, trên người Điềm Nhi không tránh khỏi lưu lại chút “chứng cứ kích tình.”

“Phúc tấn, hôm nay mặc váy đỏ tươi thêu cành hoa bằng chỉ tơ vàng nhé?”

Điềm Nhi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn San Hô một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao?”

Từ nhỏ đến lớn, trừ phi lúc cần thiết, bình thường nàng rất ít mặc quần áo màu đỏ, bởi vì mặc vào trông nàng rất chi là “yêu nghiệt”, không có chút nào giống con gái nhà đứng đắn.

Trên mặt San Hô mang theo chút do dự, thận trọng nói: “Hồi phúc tấn, lúc đi bối lặc gia có dặn, mấy ngày nay ngài ấy có việc không thường ở trong phủ, bảo ngài tự nhận đám cách cách kính trà, trình tự lễ nghi đầy đủ là được ạ!”

“Như vậy a!” Điềm Nhi khẽ thở dài, nhìn kỳ trang* đỏ chói mắt trong tay San Hô, nói: “Vậy thì mặc bộ này đi!”

(*kỳ trang, kỳ phục, kỳ bào: Trang phục truyền thống của phụ nữ Mãn Thanh, chữ “kỳ” ý chỉ người Mãn)

Ở nơi thế đạo này, chỉ có chính thê mới được mặc màu đỏ thẫm, còn lại cho dù được sủng ái cỡ nào, cũng không được phép. Lại nói Dận Chân ngay cả cùng nhận lễ cũng không nguyện, cũng không để lại lời dặn dò chiếu cố đặc biệt gì, xem ra trong mấy người kia, hẳn không có ai là “Tâm can tiểu mật” của hắn nhỉ!

Điềm Nhi rất không xác định mà nghĩ thế.

“Tống cách cách, Lý cách cách, Triệu Giai cách cách, phúc tấn mời các vị vào.” Tiểu Hỉ Tử gạt ống tay áo hình móng ngựa, cười hì hì dùng tay ra dấu mời.

Ba vị cách cách nhìn nhau một cái, nhấc chân bước vào trong.

“Tỳ thiếp Tống thị, Lý thị, Triệu Giai thị, xin thỉnh an phúc tấn, phúc tấn vạn an cát tường.”

“Các vị muội muội mau đứng dậy!” Tuy ba người bên dưới đều lớn tuổi hơn mình, nhưng Điềm Nhi vẫn mặt dày mà gọi vậy.

Sau khi họ đứng dậy, Điềm Nhi không khỏi tinh tế đánh giá từ trái sang phải.

Tống thị là thiếp thất được nạp lúc Dận Chân còn là a ca, tư lịch già nhất trong phủ, trước kia còn sinh được một tiểu cách cách, cho dù sau đó đứa bé không còn, nhưng trong phủ vẫn có vài phần địa vị, chẳng qua nàng ta tuổi đã lớn, sớm qua giai đoạn đẹp nhất của người con gái, hơn nữa trên mặt còn mang bệnh ý, cho nên nhìn qua rất tiều tụy.

Mà Lý thị bên cạnh nàng thì hoàn toàn trái ngược, y phục màu hồng nhạt thêu hoa mẫu đơn, trên đầu đội trâm vàng xoắn sợi, trên cổ tay trắng ngần là một đôi Hà tu trạc* khảm hồng ngọc, cực kỳ bắt mắt. Khuôn mặt như dĩa bạc, chân mày lá liễu, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, khắp người tản ra loại hương vị nồng đậm của người phụ nữ. Có điều cặp mắt kia, Điềm Nhi nghĩ, chuyển động không chút che giấu, có loại cảm giác như lúc nào cũng đang tính kế gì đó.

Cuối cùng, nàng phóng tầm mắt đặt lên người Triệu Giai thị, nàng ta là cô gái Mãn tộc duy nhất trong ba vị cách cách, đang ở độ tuổi đẹp của hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dạng như hạt dưa, mang theo khí chất nhìn như là con gái tộc Hán ở Giang Nam, cả người khép nép rụt rè, trông như tiểu bạch thỏ vô tội.

Đương lúc Điềm Nhi đánh giá họ, ba người kia cũng không phải là không len lén đánh giá lại nàng.

Tân phúc tấn thật sự rất nhỏ, đây là suy nghĩ đầu tiên dâng lên trong đầu họ, nàng ta hình như mới mười ba sao?

Sau đó, khi tầm mắt dừng trên khuôn mặt, trong lòng ba người không khỏi đồng loạt chấn động, tuy cô bé ngồi trên cao kia trông như một viên ngọc tuyết, nhưng ngũ quan lại thanh diễm đến cực điểm, đặc biệt là đôi mắt kia, giống như chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ bị hút cả hồn phách vào, nếu qua vài năm nữa, đợi đến khi nàng ta hoàn toàn nẩy nở...

Tống thị hạ tầm mắt xuống, lòng giếng cạn không sóng trong nội tâm nổi lên một tia lăn tăn gợn sóng.

Lý thị thì cắn chặt môi mềm, trong lòng điên cuồng nguyền rủa nàng ta giống mấy đời phúc tấn tiềm nhiệm, sớm đi gặp Diêm Vương một chút.

Triệu Giai thị thì ngược lại, mặt đầy ngây thơ, xém chút nữa phun một câu: “Phúc tấn thật xinh đẹp a!”.

Hai bên đánh giá nhau xong, San Hô và Phỉ Thúy liền phi thường tinh mắt đi tới. Một người bưng khay trà bằng gỗ tử đàn, một thì cầm đệm hương bồ trong tay lần lượt đặt trước mặt ba người họ.

Rốt cục ba nàng vẫn còn nhớ mục đích mình tới đây, thấy thế đều phi thường tự giác quỳ xuống lần lượt nhất nhất kính trà cho vị “Tân phúc tấn” này.

Nhìn bọn họ bên dưới, giờ phút này Điềm Nhi cũng không biết tâm tình của mình là gì, sau khi âm thầm lẩm nhẩm vài đôi câu chua chua, nàng vẫn nhận lấy trà uống. Sau đó vẻ mặt lại “ung dung hiền thục” phát biểu một bài cảm tưởng nhậm chức. Nào là mọi người đều là tỷ muội a, phải chung sống hòa thuận a, mặc dù cấp bậc ta cao hơn, nhưng chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn này, không làm trái quy củ này, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi này... bla bla bla. Sau khi tràng giang đại hải nói toàn lời vô nghĩa không có dinh dưỡng, Điềm Nhi lấy “quà gặp mặt” đã chuẩn bị trước từ trong tay San Hô, đưa cho từng người họ.

Hiện tại nàng chưa nắm giữ khố phòng trong phủ, cho nên mấy thứ này đều là tiền riêng của nàng, tiêu pha một phen như vầy, Điềm Nhi từ nhỏ sống trong gia đình thường dân, biểu tình cực kỳ CMN đau lòng a!

Vì để cho quả tim của mình dễ chịu chút, Điềm Nhi quả quyết lấy tay nâng trán, tỏ vẻ tối qua ngủ không ngon, hiện tại có chút đau đầu.

Ba người kia đều thực tinh mắt, làm sao mà không hiểu ý, bèn lục đục đứng dậy cáo từ.

Bọn họ vừa ra khỏi Gia Hòa viện, Lý thị đột nhiên quay đầu nói với Triệu Giai thị bên cạnh: “Hôm qua tỷ thêu được một mảnh khăn “bạch lộ phiên thủy” (cò trắng sải cánh bay trên nước), kỹ thuật thêu của muội muội giỏi nhất, không bằng đến viện tỷ xem giúp tỷ một chút nhé.”

Triệu Giai thị vẫn luôn xem Lý thị làm chủ, sai đâu đánh đó, làm sao có thể không đáp ứng, vội vàng gật đầu nói: “Dạ được!”

Dõi theo bóng lưng hai người sóng vai bước đi, trong vô tình hay cố ý, Tống thị bị bỏ lại sau, trong mắt thoáng vụt qua vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Nàng thầm nghĩ, sợ là lại sắp nổi gió rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc