BẢN GHI CHÉP CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH

Thế cục trong kinh thành phát triển vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chỉ ngắn ngủn trong vòng hai ngày, đã vụt chuyển biến xấu. Trong cơn tuyệt vọng, đám bách tính không nhà để về kia đã bắt đầu có xu hướng bạo động. Đã có nhiều thương gia bị phá bị cướp, đám bạo dân vừa nếm được chút lợi lộc, lại thêm dưới sự châm ngòi của một vài kẻ có ý đồ xấu, càng thêm không chút kiêng dè. Hiện tại trong kinh thành, nhà nhà đều đóng kín cửa, một loại cảm giác bất an ngùn ngụt phiêu đãng trong mọi ngõ ngách kinh thành.

Trăng lạnh như sương, gió bấc gào thét.

Điềm Nhi khép hờ mắt ngả lưng tựa trên gối mềm, trong khoảng thời gian này nàng thật sự rất mệt mỏi, đã rất lâu không được nghỉ ngơi một chút rồi. Có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên tai, Điềm Nhi hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy là San Hô đang đắp tấm chăn mỏng lên người mình.

“Đánh thức chủ tử rồi!” San Hô vẻ mặt xin lỗi.

Điềm Nhi lắc lắc đầu, ngồi dậy, kéo tay nàng qua nói: “Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ, em bây giờ cũng đã là người mang thai rồi. Nên sớm đi nghỉ ngơi mới phải.” Kinh thành náo loạn, hiện tại Thịnh hộ vệ canh giữ trong vương phủ liên tục mấy đêm liền, trong nhà không người chiếu cố. Điềm Nhi cũng lo lắng cho San Hô, bèn dứt khoát kêu người đón đến đây.

San Hô ngồi xuống cạnh Điềm Nhi, từ trong tay áo lấy ra tấm khăn tay, cẩn thận lau khóe mắt chủ tử.

Mãi đến lúc này, Điềm Nhi mới phản ứng được, nguyên lai là mình khóc a!

“Chủ tử gặp ác mộng gì sao?” San Hô khẽ hỏi.

Điềm Nhi nghe vậy chậm rãi đem thân mình tựa vào trong ngực nàng: “San Hô, ta rất lo cho Dận Chân.”

Trượng phu của nàng thân ở hoàng cung, bây giờ cũng không biết ra sao, là bị giam, bị tù, hay là bị... Điềm Nhi cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

“Vương gia nhất định sẽ không sao!” San Hô nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Chủ tớ hai người đang nói chuyện, đột nhiên, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân rầm rập. Điềm Nhi chấn kinh, hai mắt thẳng tắp bắn ra ngoài cửa sổ.

“Đi bên trái... hễ kẻ muốn trèo tường vào, đều dùng nỏ bắn chết.” Điềm Nhi lắng tai, nghe thấy đây là giọng của Xà thống lĩnh.

San Hô cũng trắng bệch cả mặt mày, nắm chặt hai tay Điềm Nhi.

“Á ——” có tiếng thét chói tai ngắn ngủi vang lên, dường như còn có âm thanh của vật sắt va chạm, cùng tiếng vật nặng rơi bịch xuống đất.

Bất giác, đôi tay Điềm Nhi vươn xuống dưới gối, nơi đó có một thanh đoản kiếm bằng đồng khảm hồng ngọc.

Thời gian phảng phất như biến thành một con dao lóc thịt, từng nhát một lóc đi từng thớ thịt của nàng. Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt im bặt, ngay sau đó, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng của Xà thống lĩnh: “Xin phúc tấn an tâm, tặc tử đều đã bị thuộc hạ tiêu diệt.”

Bây giờ đang là lúc đêm khuya tĩnh mịch, giọng của hắn vang lên rồi truyền ra thật xa, Điềm Nhi liếc nhìn San Hô một cái, San Hô hít sâu một hơi, mạnh mẽ đứng dậy đi ra bên ngoài. Vòng qua tấm bình phong, vén rèm lên, San Hô đẩy cửa phòng, cước bộ ung dung đi vào sân, hướng đến Xà thống lĩnh đang đứng nơi đó, mặt cười đượm sương lạnh nói: “Xà đại nhân, phiền ngài nhỏ giọng chút, phúc tấn thật vất vả mới ngủ được, ngài la to như vậy còn ra thể thống gì.”

Mắt thấy San Hô ánh mắt sắc như kiếm đang phóng về phía mình, Xà thống lĩnh lập tức biết mình đã buột miệng lỡ lời, giữa đêm hôm khuya khoắt lại có tặc nhân xông vào vương phủ, Vương gia lại không có đây, chỉ mỗi mình phúc tấn, nếu để cho người có ý đồ truyền ra, thể nào cũng có mấy lời bịa đặt nhảm nhí đồn ầm lên. Bản thân hắn vốn có cổ họng khàn a, cớ sao hôm nay lại hét được to thế, Xà thống lĩnh vội ôm quyền nhận lỗi, rồi dẫn người nhanh chóng rời đi.

Một lát sau, San Hô quay lại trong phòng, dáng vẻ cố giả bộ bình tĩnh lập tức biến mất tăm hơi, thân người lúc này còn đang khẽ run run.

“Thật, thật sự có xác chết!” Nàng tái nhợt cả mặt mày, thều thào nói: “Ngay dưới chân tường hình như có ba bốn cái.”

Dù sao nàng cũng đang mang thai, Điềm Nhi lo lắng vội nói: “Được rồi, không có chuyện gì đều qua cả rồi, bây giờ cũng đã muộn, hôm nay em ở lại đây ngủ cùng ta đi!”

Một đêm không ngủ, hừng đông đã lên.

Truy Nguyệt cùng Phỉ Thúy tiến vào hầu hạ, hai người họ vành mắt đều đen ngòm, có lẽ cũng bị chuyện xảy ra đêm qua làm cho kinh sợ.

Điềm Nhi rửa mặt chải đầu xong lại ăn sáng qua loa, sau đó bên ngoài báo lại có Lý trắc phúc tấn, Tống cách cách cầu kiến. Điềm Nhi nghĩ nghĩ một hồi bèn lên tiếng: “Bảo họ đến phòng khách chờ đi, Phỉ Thúy em đi mời Xà thống lĩnh lại đây.”

“Phúc tấn!” Mắt thấy Điềm Nhi đi đến, đã sớm chờ đến lòng nóng như lửa đốt, hai người Lý, Tống vội đứng dậy.

Thần sắc trên mặt Điềm Nhi ngược lại rất ung dung, chỉ nghe nàng khẽ cười nói: “Hai người các ngươi sao mới sáng sớm đã tới đây rồi?”

Không để ý tới lời vờ quở trách của nàng, Lý thị lo lắng hỏi: “Tối hôm qua rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thiếp thân ngủ đến nửa đêm, liền nghe thấy trong phủ nhao nhao ầm ỹ, gì mà đánh đánh giết giết, thật sự là dọa thiếp thân sợ chết khiếp.”

“Đúng đó ạ!” Tống thị cũng sắc mặt trắng bạch tiếp lời nói: “Phúc tấn ngài không có chuyện gì chứ?”

Điềm Nhi nghe vậy làm như kinh ngạc nhướn mày, đoạn nói: “Đêm qua ta ngủ say như chết, quả thật không biết có việc này đấy...” Nàng còn chưa nói xong, bên ngoài đã có người vào bẩm báo Xà thống lĩnh cầu kiến.

“Nô tài thỉnh an phúc tấn.” Xà thống lĩnh quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói.

Điềm Nhi khẽ nâng tay: “Xà đại nhân không cần đa lễ, có chuyện gì muốn bẩm báo sao?”

“Đúng là có chuyện muốn bẩm báo với phúc tấn.” Xà thống lĩnh trầm giọng nói: “Tối hôm qua, loạn dân bạo động trong kinh thành, trong đó có hai mươi mấy người muốn tập kích vương phủ. Đều đã bị thuộc hạ đánh lui. Trong đó đánh chết mười bảy người, bắt sống sáu người.”

Điềm Nhi nghe vậy, trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi: “Trong phủ liệu có ai bị thương không?”

“Xin phúc tấn yên tâm, những tặc nhân kia bất quá chỉ là lưu dân. Trong phủ không có một ai bị thương.”

Điềm Nhi nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hai người Lý, Tống liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng không làm sao tốt được.

“Phúc tấn, vương phủ bị tập kích chính là chuyện lớn, xin ngài hãy lập tức thông báo cho Vương gia biết, để ngài cấp tốc hồi phủ a!” Lý thị đánh bạo, đứng lên nói.

Điềm Nhi nhíu mày một cái, hòa hoãn nói: “Việc này tất nhiên là phải bẩm báo cho gia biết, nhưng nay chiến sự ở tiền phương chưa bình ổn, gia bận rộn quốc sự chưa chắc sẽ có thời gian trở về.”

“Nhưng mà...”

“Được rồi!” Điềm Nhi nghiêm mặt, nhìn hai người mở miệng nói: “Cứ phóng tâm xuống bụng đi (yên tâm), trong vương phủ đã có Xà thống lĩnh bảo hộ, nhất định sẽ không có sai lầm gì.”

Sau khi đuổi hai người họ trở về, Điềm Nhi lập tức phân phó Tiểu Hỉ Tử, bảo hắn chạy đến phủ Ngũ phúc tấn và Thập tam phúc tấn hỏi thăm một chút, không bao lâu liền quay về báo lại, phủ của họ đều bình yên, không hề bị tập kích hay gì cả.

“Nhưng mà thưa phúc tấn.” Tiểu Hỉ Tử phì phò thở gấp nói: “Bên ngoài hiện tại thật sự đã hỗn loạn như một nồi cháo sôi rồi, nơi nơi đều là lưu dân đập phá cướp bóc, có mấy nhà bá tước công hầu cũng bị tập kích.”

Điềm Nhi nghe vậy sắc mặt lại trầm xuống: “Có đến hẻm Mạo Nhi xem thế nào chưa?”

“Đã đến rồi ạ!” Tiểu Hỉ Tử nhỏ giọng nói: “Chủ tử an tâm, lão gia, phu nhân Đại thiếu phu nhân, cùng bốn tiểu chủ tử đều đã thuận lợi ra khỏi thành. Chỉ một mình Đại gia ở lại bảo vệ môn hộ.”

Điềm Nhi nghe vậy mới thoáng thả lỏng, nàng đã biết thể nào đường hầm bí mật a mã giấu kín kia, khẳng định sẽ có công dụng.

Hiện tại kinh thành đã hỗn loạn đến một cách quỷ dị, cũng không biết vị Thái tử điện hạ trong Tử Cấm thành kia đến tột cùng là nghĩ gì, thế mà lại để mặc cho đám loạn dân này bạo động.

Cứ như thế, lại hai ngày nữa trôi qua, phủ Ung thân vương cũng không bị công kích giống như ngày hôm đó, nhưng trị an lại càng ngày càng trở nên hỗn tạp, không ít đám côn đồ lưu manh trong kinh thành lợi dụng náo động mà giở trò đục nước béo cò. Mà đám loạn dân ngay từ đầu có lẽ thật sự xuất phát từ bất đắc dĩ, nhưng dần dà đồ cướp bóc vào tay càng ngày càng nhiều, mà lại không có bất kỳ quan binh nào đi ra ngăn cấm, thế là lá gan của một đám đều trở nên càng ngày càng phình to ra, lòng tham cũng càng ngày càng sâu không thấy đáy. Số lượng hai ba vạn từ ban đầu đã vô tri vô giác phát triển thành bảy tám vạn.

Có lẽ vị Thái tử điện hạ kia cũng cảm thấy còn tiếp tục như vậy, nói không chừng, đám lưu dân này sẽ trực tiếp xông vào cướp bóc Tử Cấm thành mất, cuối cùng một đạo ngự lệnh cũng ban xuống cho Kinh kỳ vệ. Ngay trong ngày hôm đó, Kinh kỳ Vệ liền xuất động hai ngàn người, tiến hành điên cuồng tra bắt đám lưu dân.

Ngoại trừ một vài người rất ít ra, trong đám lưu dân phần lớn bất quá đều là lão bách tính tay không tấc sắt, sao có thể là đối thủ của đám quan binh hùng mạnh, đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc chứ, vì thế, tình cảnh đổ máu tất nhiên là không thể tránh khỏi, sau khi ước chừng đã có một ngàn cỗ thi thể, đám lưu dân mới hoàn toàn thành thật xuống.

Một ngày nọ, đã rất lâu không có người đến cửa, phủ Ung thân vương đột nhiên bị người gõ cổng đại môn.

Tiếp nhận bái thiếp mạ vàng trong tay, Điềm Nhi mở ra đọc, đầu mày không khỏi nhíu lại, hướng về phía nha hoàn xinh xắn quỳ bên dưới hỏi ngược lại: “Bát đệ muội muốn phát cháo miễn phí?”

“Vâng ạ!” Nha hoàn xinh xắn kia cười nhẹ nhàng đáp: “Phúc tấn nhà chúng ta tâm địa từ bi nhất, nghĩ đến chúng bách tính trôi giạt khắp nơi, chịu đói rét liền không đành lòng, nghĩ muốn vì bọn họ mà xuất một phần lực, cố ý tiến hành đợt phát cháo này.”

Điềm Nhi nghe vậy vô cùng không thể nói được gì mà nhếch khóe môi, ngươi từ bi thì tự mình mà đi từ bi, đưa thiếp mời gọi ta qua đó, là muốn làm gì?

“Cửu phúc tấn, Thập Tứ phúc tấn, còn có một vài gia quyến đại thần đều tích cực hưởng ứng, nói đây là việc tốt hành thiện tích đức!” nha hoàn xinh xắn kia cười nói.

Điềm Nhi nghe xong lại thần sắc nhàn nhạt đặt thiệp mời xuống, nói thẳng thừng: “Thật không hổ là Bát đệ muội hiền danh khắp kinh thành, phần tâm tư này cũng không phải là loại mà người xoàng xĩnh ta đây có thể học được, như vậy đi, một lát nữa ngươi đến phòng bếp, trực tiếp lĩnh hai mươi thạch gạo trở về, coi như là một chút tâm ý của ta, còn về việc phát cháo, mấy ngày nay đầu ta có chút đau, thì miễn đi!”

Nha hoàn kia nghe xong, sắc mặt cứng đờ, Điềm Nhi cũng mặc kệ nàng ta, phất tay lên, Phỉ Thúy liền tiến lên “mời” người đi xuống.

“Khó hiểu!” Điềm Nhi hừ một tiếng, vẻ mặt khó chịu lầm bầm nói.

San Hô đi lên trước bưng cho nàng một ly trà nóng.

Sau khi nhận lấy uống một ngụm, Điềm Nhi lập tức đầy khó chịu phàn nàn nói: “Ngươi nói có phải nữ nhân kia đầu óc bị hỏng hóc hay không a, bên ngoài còn đang binh hoang mã loạn, trốn còn không kịp, nàng ta thì hoàn toàn ngược lại, cứ nhất định phải lòi mặt ra ngoài phát cháo. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ta xem nàng ta làm sao bây giờ.”

Rõ là muốn nổi danh đến điên rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc