BẢN HÒA TẤU HÔN NHÂN

Nụ hôn chuồn chuồn lướt qua nhưng lại khiến lòng Đinh Mông gợi lên một cơn sóng to gió lớn.

Sao anh lại đột nhiên đổi sang phong cách tổng tài thế này? Hiệp nghị đâu?

Không không không, những thứ này cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là, cô bị hôn!

Nụ hôn đầu tiên trong 25 năm qua!

Đầu Đinh Mông oanh một tiếng, thành nước rồi. Bây giờ phải làm gì? Ném bình thét? Hay là bình xịt phòng sói? Hoặc là trực tiếp tìm dao phay?

Sửng sốt nửa ngày cô chỉ biết bịt miệng, trợn mắt hung tợn nhìn về phía Kiều Dĩ Thần: “Trên hiệp nghị nói, hai bên A và B không được có hành động tiếp xúc thân thể!”

Giọng nói của cô ong ong truyền ra từ lòng bàn tay, mặc dù không rõ ràng nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn nghe được nhất thanh nhị sở*. Anh cười nói với cô: “Vừa rồi chúng ta tiếp xúc môi, hơn nữa vô cùng cần thiết sao?.”

  • Rõ ràng

Đinh Mông: “…”

Câu hỏi không biết xấu hổ như này phải trả lời như nào!

Kiều Dĩ Thần mang bộ mặt không chịu buông tha nói: “Hơn nữa mình hôn bà xã của mình thì có vấn đề gì?”

“… Cậu nhập vai quá sâu rồi!” Đinh Mông thầm nhủ trong lòng.

Kiều Dĩ Thần tiến sát cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm khóa chặt ánh mắt của cô: “Không sai, mình nhập vai quá sâu, tiếp theo chỉ cần cậu cũng nhập vai, chúng ta có thể chấp hành điều thứ chín của hiệp nghị.”

Anh vô cùng chuyên chú nâng cằm của cô, tay Đinh Mông vẫn còn che miệng, thấy anh sắp động thân liền giẫm mấy cái lên chân anh: “Cậu tránh ra!”

Biểu tình của Kiều Dĩ Thần nháy mắt trở nên vặn vẹo, lực hơi buông lỏng, Đinh Mông liền nhân cơ hội đẩy anh ra, nhanh chóng quay về phòng mình, khóa cửa lại.

Sau khi dựa vào cánh cửa thở hổn hển mấy cái Đinh Mông vội vào phòng tắm hắt chút nước lạnh lên gò má nóng hổi của mình.

Vừa lau sạch sẽ mặt thì thấy Kiều Dĩ Thần gõ cửa cô: “Cậu ra đây đi, chân mình bị cậu giẫm sưng lên rồi.”

Đinh Mông kéo khóe miệng một chút, quay đầu nói ra cửa: “Mình không trực tiếp công kích bộ vị yếu hại của cậu đã là thủ hạ lưu tình rồi! Chân bị sưng? Tự mà chịu đi!”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Không chấp nhặt cùng bà xã, Kiều Dĩ Thần tỏ ra rộng lượng: “ Chúng ta huề nhau, cậu đi ra ăn nốt đi, sắp nát hết rồi.”

Nghe anh nói vậy Đinh Mông cũng thấy đau lòng, mì của cô a, chưa ăn được miếng nào. Nhưng mà định dùng cái này để lừa cô ra ngoài? Cô còn lâu mới mắc mưu.

“Ai huề nhau với cậu? Cậu đi đi!”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh cười nhẹ một tiếng rồi lại gõ thêm hai tiếng: “Vậy cậu cũng hôn mình một cái, như vậy là huề phải không?”

“… Cậu nghĩ hay quá nhỉ!”

Kiều Dĩ Thần nén cười, ừ, ngẫm lại thật hay.

“Mình về phòng đây, mì ở trên bàn, cậu ra ăn đi.”

Không muốn bức cô thêm nữa, Kiều Dĩ Thần quay về phòng mình. Đinh Mông dỏng tai nghe tiếng đóng cửa, sau một lúc không thấy động tĩnh gì liền đánh bạo chuẩn bị mở cửa ra ngoài mang mì vào.

Nhưng vẫn thấy không yên tâm nên vội cầm bình phòng sói ở trong ngăn kéo theo, cẩn thận mở cửa. Hình như Kiều Dĩ Thần đã về phòng thật rồi, trên hành lang trống không. Cô chạy vội vàng ra ngoài, bưng bát mì trên bàn nhanh chóng về phòng.

Mì hình như hơi nát rồi, cô dùng đũa trộn trộn một chút, thầm nghĩ chắc Kiều Dĩ Thần sẽ không bỏ thứ gì đó kỳ quái vào đâu nhỉ? Hᵔᴥᵔ… Mặc kệ, anh chắc sẽ không thiếu đạo đức như vậy.

Ăn mì xong Đinh Mông kiêng dè nhìn đại sói xám ở bên ngoài, cũng không dám đi ra ngoài rửa bát, đành phải để bát không ở trên bàn rồi đi ngủ.

Trong mơ Kiều Dĩ Thần bày ra đủ loại tư thế câu dẫn cô, mà cuối cùng cô lại đuổi theo anh!

Cô bị giấc mơ này làm cho tỉnh lại.

Thấy mình vẫn đang nằm trên giường cô thở phào một hơi. Sau khi từ trong phòng rửa mặt đi ra, đúng lúc gặp Kiều Dĩ Thần. Anh đang khoác Âu phục, nhìn thấy Đinh Mông thì thoáng thất thần. Hai người nhìn nhau không nói gì 3 giây, Đinh Mông ném bình thét vào người Kiều Dĩ Thần rồi chạy đi như gió.

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh nhặt bình thét lên, tắt điện, ném vào thùng rác.

Sau khi lao ra khỏi tiểu khu Đinh Mông mới ý thức được mình còn chưa ăn điểm tâm. Cô sờ sờ túi, bên trong vẫn còn một hộp bánh quy tối hôm qua cô tiện tay bỏ vào, liền coi như điểm tâm mà ăn.

Vừa vào đến công ty thì bị Giang Mạn gọi đến văn phòng.

Giang Mạn rất vui mừng nói với cô: “Lễ hội biểu diễn có hiệu quả tốt hơn so với dự đoán của tôi, tôi sẽ thông báo cho Kiều Dĩ Thần, thừa dịp cô vẫn đang lên nhanh chóng đẩy nhanh ca khúc mới, thêm nữa hay là thu luôn ‘Hôm nay anh muốn chia tay’.”

Đinh Mông gật đầu giống như một cô học sinh nghe Giang Mạn nói: “Mặt khác, người đại diện của Cố Tín có liên hệ với tôi, nói Cố Tín muốn hợp tác một ca khúc.”

Đinh Mông trừng lớn mắt: “Hợp tác với tôi một ca khúc? Là song ca ư?”

“Đúng thế.” Giang Mạn gật đầu, “Tôi cho rằng đây là cơ hội rất tốt, nếu như cô không có ý kiến thì tôi sẽ liên hệ bọn họ chuẩn bị việc này.”

“Ách…” Đinh Mông tựa hồ có chút do dự, “Ca khúc là do ai phụ trách vậy?”

“Đương nhiên là Cố Tín, khả năng sáng tác của anh ta không hề thua Kiều Dĩ Thần, album mới “Thất khống” của anh ta cô chắc là nghe rồi?”

“Vâng…” Trong album “Thất khống” mỗi ca khúc đều do Cố Tín tự mình chế tác, cô không hoài nghi tài năng âm nhạc của anh, chỉ là…

“Cô đang do dự cái gì? Cô có biết rất nhiều người muốn hợp tác với Cố Tín nhưng không có cơ hội sao?” Giang Mạn thấy Đinh Mông do dự thì nhăn mày bất mãn.

“Vấn đề là…” Trong nhà còn có Chó con a, anh đặc biệt không thích mình thân thiết với Cố Tín, “Tôi có thể suy xét một chút được không? Sẽ không quá lâu, tôi đảm bảo.”

Giang Mạn nhìn cô, xem xét một chút rồi mở miệng: “Tôi cho cô thời gian một ngày.”

“Vâng, cảm ơn, vậy tôi đi phòng thu âm.”

“Ừ.” Giang Mạn khẽ gật đầu, “À hôm qua trở về cô có xem qua Weibo không?”

Đinh Mông nói: “Còn chưa xem, sao vậy?” Ngày hôm qua sau khi trở về vì quá mệt nên chẳng muốn làm gì cả, sau đó bị Kiều Dĩ Thần đánh lén, lại càng không có tâm trạng.

“Fan của cô đã sắp đến một trăm vạn.”

Đinh Mông có chút kinh ngạc, Giang Mạn lại bổ sung: “Không phải do công ty mua.”

“A… hmm.” Đinh Mông không biết nên nói cái gì, Giang Mạn phất tay ý bảo cô ra ngoài. Sau khi rời phòng làm việc, Đinh Mông liền mở di động xem Weibo của mình, fan đã lên đến hơn 99 vạn, còn mấy ngàn nữa nữa thì sẽ là trăm vạn.

Weibo này cô lập đã nhiều tháng, số fan không ngừng tăng lên. Đinh Mông rất vui nhưng cũng không khỏi cảm thán nếu cô mua cổ phiếu mà có thể như thế thì tốt quá.

Số fan lại tăng thêm, cô xem một chút rồi cập nhật tiến độ ca khúc mới lên Weibo, sau đó đến phòng thu âm.

Kiều Dĩ Thần đã ở trong phòng chờ cô, thấy cô tiến đến thì giống như không hề nhớ những việc xảy ra tối hôm qua, cực kỳ tự nhiên nói: “Giang Mạn đã tìm tôi, cô ấy muốn tôi nhanh chóng chế tác xong ca khúc, nhưng tiến độ ghi âm phụ thuộc vào trạng thái của ca sĩ.”

Nga, đây chẳng phải nói đến giờ không có gì tiến triển là do cô?

Trong phòng thu âm thì cả ngày nghiêm mặt mắng cô, sau khi về nhà lại muốn hôn cô, ha hả.

Đinh Mông cau mũi một cái nói: “Giám đốc Giang mới nói cho em biết, Cố Tín muốn hợp tác với em một bài.”

Con ngươi Kiều Dĩ Thần động một chút, sau đó xoay người sang chỗ khác: “Tôi không phải người đại diện của em, chuyện như vậy em không cần báo cáo cho tôi. Chuẩn bị xong thì vào thu bài.”

Đinh Mông nhìn anh một cái, không nói thêm lập tức tiến vào. Mới hát được 2, 3 câu liền bị Kiều Dĩ Thần đánh gãy: “Tôi đã nói em không cần cố ý dùng kỹ xảo, hiện tại em không phải đang hát mà là khoe khoang.”

Đinh Mông: “…”

Cô mới hát được ba câu cho dù muốn khoe cũng chưa kịp khoe a!

“Làm lại.” Kiều Dĩ Thần không để ý cô, một lần nữa ra lệnh.

Nhạc dạo lại vang lên, lần này Đinh Mông chỉ hát một câu liền bị Kiều Dĩ Thần đánh gãy: “Có phải em mới có chút thành tích đầu đã bị choáng váng? Không hát chuẩn chữ nào, em đang khảo nghiệm thính lực của tôi sao?”

Đinh Mông: “…”

Anh rõ ràng là đang cố tình gây sự!

Cô nhìn về phía người ghi âm bên cạnh Kiều Dĩ Thần, người ghi âm nhìn cô lắc đầu lực bất tòng tâm – Kiều đại chế tác tâm trạng không tốt, tự mình chịu đựng đi.

Đinh Mông: “…”

Lại một lần nữa bị cắt đứt, Đinh Mông nhìn người bên ngoài tấm thủy tinh, xem lý do của anh là gì.

“Mười phút nữa bắt đầu.” Lần này Kiều Dĩ Thần chủ động đề nghị nghỉ ngơi, nói xong cũng không quay đầu lại, đi mất.

Đinh Mông lấy tai nghe xuống, mở cửa đi ra: “Anh ấy sao vậy?”

Người ghi âm nói: “Không biết, trước lúc cô đến tâm trạng anh ta rất tốt, tôi còn tưởng hôm qua anh ta trúng thưởng đấy.”

Đinh Mông: “…”

Rất muốn gặp Kiều Dĩ Thần một chút. Cô cầm ly nước đi lấy nước ấm, lúc đi qua bàn thấy cốc nước của Kiều Dĩ Thần để đó.

Đó là cốc cô lúc trước cô đưa cho anh.

Người ghi âm thấy cô nhìn cái cốc, đặc biệt bát quái nói với cô: “Cái cốc này là của Kiều Dĩ Thần, không nghĩ tới sao? Anh ta bình thường miệng độc như thế mà lại dùng cái cốc đáng yêu như thế này, thật vô cùng tương phản”

Đinh Mông lặng lẽ lấy nước cho mình, không nói chuyện.

Ngồi xuống ghế sô pha, cô soát lại Weibo, trạng thái mà cô mới cập nhật đã có hơn một nghìn bình luận. Đinh Mông chưa từng trải qua cảm giác này, mới mấy tháng trước Weibo của cô chỉ có Tưởng Nam Tình nhắn lại.

Cảm giác này khiến cô có chút lâng lâng lại có chút kinh hãi khó hiểu. Tục ngữ chẳng phải nói, trèo cao thì té đau đó thôi?

Trên màn hình nhảy ra một tin nhắn mới, cô mở ra nhìn một chút thì hóa ra là của Cố Tín.

“Chuyện hợp tác em cũng biết rồi chứ? Giang Mạn nói tối nay sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục, có phải em không đồng ý hợp tác với anh?”

Đinh Mông bị hoảng sợ, vội trả lời: “Không phải ~~o(;゜0゜)o~~”

Cố Tín: “Là vì chuyện hôm đó ở phòng nghỉ sao? Xin lỗi nếu có dọa đến em, anh thực sự không có ý gì khác. Muốn hợp tác với em chỉ vì thích ca khúc của em thôi.”

Đinh Mông: “Thực sự không phải vậy, em biết anh không có ý khác.”

Cô vẫn đang nghĩ phải nói với Cố Tín như thế nào thì tin nhắn của Cố Tín lại đến: “Bởi vì Kiều Dĩ Thần? Anh nhìn ra được anh ta không thích chúng ta ở cùng một chỗ.”

Đinh Mông: “…”

Tuy rằng biểu hiện của Kiều Dĩ Thần vô cùng rõ ràng nhưng muốn cô trực tiếp thừa nhận thì cô không làm được.

Cố Tín: “Nhưng mà anh không rõ, Kiều Dĩ Thần chỉ là người chế tác, tại sao em lại nghe lời anh ta đến vậy?”

Đinh Mông suy nghĩ một lát, trả lời: “Kiều Dĩ Thần không chỉ là người chế tác của em mà còn là giám khảo của em, em biết anh ấy làm cái gì cũng đều vì muốn tốt cho em. Chuyện hợp tác không liên quan đến anh ấy, bởi vì em không am hiểu về Rock, cho nên em không được tự tin 。・°°・(>_<)・°°・。 ”

Cố Tín: “Ok, anh không muốn ép em, trước hết em cứ chuyên tâm vào ca khúc mới của mình, chuyện hợp tác có thể nói sau.”

“Cảm ơn.” Đinh Mông cất di động, theo bản năng nhìn về phía Kiều Dĩ Thần rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc