BẢN HÒA TẤU HÔN NHÂN

Năm lớp 10 ấy, Đinh Mông bị mắc bệnh nặng.

Phải nằm viện hơn nửa tháng, cân đi cân lại rốt cuộc chỉ còn 44 kg, nhưng đối với cô bé cao 1m67 thì phải nói là hơi gầy.

Bởi vì tình trạng hiện tại của Đinh Mông cũng đã ổn định, nên bác sĩ điều trị khuyên gia đình nên đưa cô về nhà tĩnh dưỡng, ngoại trừ cơ thể hơi gầy ra, còn lại không có vấn đề gì nghiêm trọng, thế nên Đinh Mông cũng không thể chiếm một giường bệnh quý giá trong bệnh viện được.

Vì trận ốm này, sau khi về nhà tĩnh dưỡng, mọi người chăm sóc cho Đinh Mông giống như đãi ngộ kiểu tổng thống.

Vì trận ốm này mà mọi việc trong nhà bố mẹ đều không cho cô làm, đến sách cũng không cho cô đọc, giấy xin nghỉ ở trường cũng đã hoàn thành rồi, thế nên hàng ngày Đinh Mông chỉ có ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, mới được mấy hôm mà cơ thể Đinh Mông đã có da có thịt.

Quả thật, cuộc sống như thế này lúc mới đầu Đinh Mông cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng lâu rồi lại trở nên rất nhàm chán. Mẹ của cô không cho cô ra ngoài, Đinh Mông cũng không có cách nào hẹn bạn bè đi dạo phố, mỗi ngày đều nằm ở nhà nhìn lên trần. Phải sau mấy hôm bám diết theo mẹ, năn nỉ lên xuống, Đinh Mông mới được mẹ cho mua máy tính chơi cho đỡ chán.

Từ khi có máy tính mới, hoạt động hàng ngày của Đinh Mông khác biệt “long trời lở đất“.

Ngày ấy, máy tính chưa được phổ biến rộng như bây giờ, học sinh trung học muốn có máy tính lại càng khó khăn. Đối với những gia đình bình thường mà nói chiếc máy vi tính đã là thứ đồ đắt tiền, còn theo quan niệm của các vị phụ huynh thì chiếc máy vi tính ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến con mình.

Đinh Mông vẫn nhớ hồi trung học, số đứa có máy tính riêng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mà Kiều Dĩ Thần bạn cùng bàn của cô là một trong số đó.

Nhà Kiều Dĩ Thần có điều kiện, điều này cô biết, còn phần thành tích học tập thì... Có lẽ đối với cậu ấy cũng không có ảnh hưởng gì, lần nào cậu ta cũng cạnh tranh vị trí thứ hai từ dưới lên.

Nói đi cũng phải nói lại, Đinh Mông lúc đó cũng chỉ mới có 15 tuổi, cái tuổi suốt ngày mơ mộng, hay ngồi lê lết các hàng ăn vặt cả tiếng đồng hồ nên chắc chắn không thể tránh được chuyện cảm thấy ghen tị với Kiểu Dĩ Thần.

Đinh Mông ngước mắt nhìn mấy đứa bạn xung quanh mình rồi cười ha hả.

Vừa mới bắt đầu dùng máy, Đinh Mông đã “luyện” được mấy bộ phim, sau đó mỗi ngày cô đều lên diễn đàn của lớp nói chuyện phiếm.

Kiều Dĩ Thần: Đang chơi sao? Huyện Tùng Lâm cầu lập đội.

Lớp trưởng: Đang lên diễn đàn trường Sơ Trung[1] chiêu người lập đội, cậu cũng tham gia luôn đi.

[1] Trường Sơ Trung: tương đương với trường Trung Học Cơ Sở của Việt Nam.

Kiều Dĩ Thần: Không có cách nào cả, mẹ mình nằm vùng trên diễn đàn của trường Cao Trung[2] rồi.

[2] trường Cao Trung: tương đương với trường Trung Học Phổ Thông của mình.

Vu Hoan Hoan: Kiều Dĩ Thần, cậu cũng chơi trò này hả, mình cũng đang chơi trò này đó.

Kiều Dĩ Thần: Cậu có tới được không?

Vu Hoan Hoan: Tiếc quá, mình ở huyện Lâm Tử.

Đổ Hiểu: Đây là trò gì vậy? Cho mình một suất.

Kiều Dĩ Thần: Không tuyển người mới.

Đỗ Hiểu:...

Đình Đình: Mình! Mình! Mình! Mình lên cấp 30 rồi, đừng chê nha.

Kiều Dĩ Thần: Mình đâm chết cậu.

Sau đó cả nhóm lại im lặng.

Đinh Mông trừng mắt nhìn màn hình máy tính không thốt lên được lời nào. Từ khi học Cao Trung, cô thường ít khi nói chuyện trên diễn đàn của lớp, bởi vì phần lớn thời gian online hàng ngày của Đinh Mông đều dành đề học.

Thực ra bây giờ Đinh Mông cũng khá rảnh rỗi, còn có máy tính để dùng, thế nhưng bây giờ dáng vẻ cô thế này không dám nói chuyện với mọi người.

Vì thế cô lặng lẽ tắt ô chat của lớp, rồi lên mạng tìm trò Giang Hồ Không Dễ Dọa.

Khi trang chủ trò chơi hiện ra, cô đọc qua luật chơi, là game võng du giang hồ, có 13 môn phái, tạo hình cho trang phục các nhân vật rất đẹp, có vẻ chơi khá vui.

Con trỏ chuột của cô click vào một ô, trò chơi tự động chuyển sang kịch bản kế tiếp.

Đinh Mông chống đầu lên tay nhìn tiến độ load, thật không ngờ lên Cao Trung, Kiều Dĩ Thần lại có thể thích mấy trò chơi kiểu này.

Thiết lập xong nhân vật, cô đăng ký nhanh một tài khoản.

Lúc chọn trang phục và vũ khí, ánh mắt Đinh Mông không hề chớp nhìn huyện Tùng Lâm.

Hệ thống nhắc nhở cô, chọn giới tính nhân vật đại diện, chọn nữ đi, giờ đến ID, để xem nào...

Đinh Mông suy nghĩ một hồi mới quyết:

Đây chính là nguyện vọng lớn nhất bây giờ của cô.

Ngay sau khi hoàn thành đăng ký, nhân vật của cô được truyền tống đến thôn mới. Xung quanh cô có rất nhiều người chơi khác, đủ các loại ID, hệ thống đưa ra nhiệm vụ đầu tiên – là chạy một vòng quanh thôn, tìm người, thu thập tin tức nhiệm vụ.

Trò chơi này rất dễ làm cho người chơi say mê, tuy là làm những nhiệm vụ khá đơn giản nhưng dường như Đinh Mông không hề cảm thấy mệt, chờ tới đủ cấp quy định hệ thống cho cô gia nhập môn phái.

Để được gia nhập môn phái trên giang hồ, trước tiên người chơi phải đến Tiệm trang sức tìmLinh Lung có thông tin tình báo của các môn phái, Đinh Mông vừa mặc xong bộ trang phục mới nhận được nhờ hoàn thành nhiệm vụ, liền vui vẻ lên đường tìm Linh Lung.

Tiệm trang sức này có vẻ rất khí thế, Đinh Mông đứng trước cửa ngắm một lúc rồi mới chậm rãi tiến vào bên trong. Linh Lung đang nhàn nhã thưởng trà, Đinh Mông vừa mới bước tới gần, hắn đã mở miệng đòi tiền: “Muốn thông tin tình báo, trả tiền trước, một môn phái 10 kim tiền.”

Đinh Mông: “...”

Cô nhớ rõ lúc nãy hệ thống đâu có nói muốn tin tức phải trả tiền! Hơn nữa lại còn đắt như vậy định hãm hại người chơi à!

Cô không muốn trả tiền, từ khi làm nhiệm vụ đến giờ trên người cô mới có hơn 100 kim tiền. Vì thế Đinh Mông thông minh quyết định lên trang chủ của trò chơi thu thập tin tức của các môn phái.

Quả nhiên trên diễn đàn có hết thông tin cần thu thập của các môn phái, Đinh Mông vui sướng, nghĩ thầm hệ thống máy chủ cũng thật ngốc, cô dễ dàng tiết kiệm 130 kim tiền.

Nhưng sau đó, nhiệm vụ mới làm cô tan nát cõi lòng.

Hệ thống trò chơi yêu cầu phải hỏi được ít nhất 3 môn phái khác nhau, nếu không không được gia nhập môn phái bái sư học nghệ.

Đinh Mông: “...”

Trò chơi này lừa người chơi một cách trần trụi -_-

Mặc dù không tình nguyện cô vẫn trở lại tìm Linh Lung thu thập thông tin 3 môn phái, tốn 30 kim tiền.

Lúc nãy Đinh Mông cũng đã dành chút thời gian trên diễn đàn tìm hiểu các môn phái, cũng đã cân nhắc qua môn phái có thể gia nhập, phân tích điểm mạnh điểm yếu. Tuy cô chưa tìm hiểu hết toàn bộ các môn phái, nhưng cũng đã chọn được 3 môn phái:

Huyết giáo là ma giáo lớn nhất giang hồ, nghe có vẻ rất tàn bạo.

Phòng Cát Tường, tên này rất hợp ý cô, hơn nữa môn phái khá phù hợp với thuộc tính nhân vật của Đinh Mông, tiếp nhận nhiệm vụ từ người chơi khác, sau khi hoàn thành sẽ nhận được thưởng từ người chơi đó.

Trại Hoa Đào, môn phái nổi tiếng về chế thuốc, bởi vì trong trò chơi thỉnh thoảng sẽ chế ra thuốc mới nên người chơi có khi không biết hiệu quả của thuốc là gì. Vì vậy mỗi lần thực chiến, mọi người sẽ rắc thuốc của mình lên người chơi khác để thử nghiệm. Nghe cũng khá thú vị.

Đinh Mông suy nghĩ một lúc rồi quyết định gia nhập nơi có những trang phục đẹp nhất – Phòng Cát Tường

Ông chủ Phòng Cát Tường Hàn Sầm đứng trước cửa đại bản doanh môn phái giới thiệu sơ qua một lượt về Phòng Cát Tường, Hàn Sàm cũng là Giáo chủ Huyết giáo. Đinh Mông tự hỏi không biết bộ phận tạo hình mỹ thuật của game này có lười biếng quá không? Lười đến nỗi để một người sắm nhiều vai.

Hàn Sầm dẫn cô ra phía sau hậu viện của Phòng Cát Tưởng, nhận quần áo cho phái nữ trong phái, Đinh Mông nhanh chóng thay quần áo. Bước vào bang phái cũng đồng thời với việc phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn lúc trước, một số nhiệm vụ cần cô tăng đến cấp 30 mới có thể mở khóa.

Cô vui vẻ đi làm nhiệm vụ thăng cấp, nhìn tiến độ thăng cấp dần dần tăng, tâm trạng Đinh Mông cũng không ngừng dâng lên.

Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Kiều Dĩ Thần thích trò chơi này.

Một buổi chiều nọ, cuối cùng cô cũng đã thăng cấp 30, liền nhanh chóng đi mở khóa nhiệm vụ cuối cùng.

Hệ thống đột nhiên đưa ra câu hỏi trước màn hình: Sai một ly đi một dặm, con đường phía trước có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục, bạn có chắc chắn muốn mở khóa?

Bình luận

Truyện đang đọc