BẠN HỌC, ĂN BÁNH NẾP KHÔNG?

Tần Tuyển Diệc đứng ngồi không yên.

Nguyên nhân không có gì khác – cô gia sư mềm mại mà mẹ mới tìm được lúc này đang ngồi cạnh anh cậu, mẹ cậu nở nụ cười tươi rói nói chuyện với bọn họ, ba người nói chuyện vô cùng hòa hợp.

Mà cậu, riêng chuyện vừa mới vào cửa đã nói những lời ác độc với chị dâu, chị dâu muốn cậu học, cậu còn không phối hợp, ác liệt hơn nữa chính là cậu lẩm bẩm những lời vô lễ với chị dâu ngay trước mặt anh trai, tội càng thêm tội.

Tần Tuyển Diệc đứng ngồi không yên, bà Tần chú ý tới sự khác thường của con trai, hỏi thăm: “Sao vậy?”

“Mẹ, dạy kèm…”

“Con còn muốn học?”

… Không học nữa ạ? Cậu ngẩn ngơ nhìn về phía Lục Ngô.

Lục Ngô nhìn giờ, nói: “Dì Tần, còn một giờ học nữa. Đây là nội dung chúng ta đã thảo luận trong hợp đồng.”

Tần Tuyển Diệc ở bên cạnh gật đầu như gà con mổ thóc.

Bà Tần kì quái nhìn con trai, gật đầu: “Ừ, vậy các con mau đi đi.”

Hai người quay trở lại trong phòng, Tần Tuyển Diệc như đứa trẻ làm sai, cẩn thận từng li từng tí gọi: “Chị dâu.”

Lúc Ngô mắc nghẹn, ngạc nhiên nhìn cậu ta.

“Em xin lỗi chị dâu.” Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống: “Thái độ lúc trước của em đối với chị tệ quá.”

“Không có, không sao.”

Lục Ngô nghe thấy xưng hô “chị dâu”, hai tai đỏ hết cả lên, cô vội vàng uốn nắn: “Em đừng gọi chị như vậy, hiện tại chị là gia sư của em, em cứ gọi cô Lục là được rồi.”

“Vâng, em biết rồi, em nghe lời chị dâu.”

“…”

Thái độ của thiếu niên thay đổi rất lớn, khi ngồi học thu hồi vẻ hững hờ, ngồi rất nghiêm túc, Lục Ngô nói cái gì cậu làm cái đấy, mở miệng gọi “cô Lục” rất lễ phép, chỉ thiếu mỗi việc dán mác “học sinh ba tốt” trên trán.

Lục Ngô nhất thời không thích ứng được, chỉ cảm thấy bó tay, chỗ nào cũng không được tự nhiên.

Học được một nửa, Tần Tuyển Diệc không nhịn được.

“Chị… Cô Lục.” Cậu đè lên bút: “Haiz, vẫn nên gọi chị dâu vậy.”

Lục Ngô: …

Bỏ đi, đừng quan tâm chuyện này nhiều làm gì.

“Sao vậy?”

Tần Tuyển Diệc ném bút xuống, tò mò nhìn chằm chằm vào Lục Ngô: “Chị dâu, anh trai em theo đuổi chị hay là chị theo đuổi anh em vậy?”

Đôi mắt của thiếu niên giống với Tiêu Lăng hai ba phần, lông mi cũng dày, hơi cong lên, làm tôn lên con ngươi tựa khối ngọc hổ phách, lúc này thu lại gai nhọn lộ ra vẻ ngoan ngoãn, giống như một chú cún con không có lực công kích.

Bị em trai của bạn trai dò hỏi hóng chuyện cảm giác rất vi diệu, Lục Ngô không buông tài liệu giảng dạy trong tay xuống, hiện tại vẫn là giờ học.

“Chị cảm thấy cũng hòm hòm rồi.”

“Dựa theo tiến độ, chúng ta còn….”

“Đúng rồi! Chị dâu! Em cho chị xem cái này.”

Lục Ngô nói được một nửa, thiếu niên đã tự quyết định chạy đi lục tung, cuối cùng ôm cái rương gỗ ra, đặt mông ngồi trên thảm.

“Chị dâu, chị mau đến đây.”

Bài học ngày hôm nay chắc chắn sẽ không xong, Lục Ngô bất đắc dĩ đặt quyển sách trong tay xuống, bước tới rồi ngồi xuống.

Tần Tuyển Diệc dùng giấy lau bụi bẩn trên mặt rương, sau đó mới mở rương gỗ ra.

Trong rương đặt rất nhiều thứ, phần lớn đều là đồ chơi hoặc mô hình đã cũ, còn có vỏ bóng rổ đã xẹp hơi, dưới đáy có vài thứ giống như cuốn sách, bị đống đồ chơi che kín, không nhìn rõ rốt cuộc là cái gì.

Lục Ngô không rõ ý của thiếu niên: “Những cái này là…?”

Tần Tuyển Diệc có chút tự hào: “Đây đều là tuổi thơ của em và anh trai.”

… Vô cùng cuồng anh trai.

Lục Ngô tò mò quan sát đồ vật bên trong, Tần Tuyển Diệc bắt đầu giới thiệu từng đồ vật bên trong cho cô tựa như dâng bảo vật.

“Chị dâu nhìn cái này này, đây là đồ hồi đó anh ấy giấu bố mẹ em dẫn em đi mua, nhưng mà em phải xin mãi anh ấy mới đồng ý.”

“Em nghe bố nói mô hình chiến hạm này là đồ chơi trước đây của anh ấy, về sau anh ấy lại đưa cho em chơi.”

“À, chị dâu, chị nhìn quả bóng rổ này này, cũng là của anh ấy. Lúc anh dạy em chơi bóng rổ là dùng quả này, nhưng bị em bất cẩn làm hỏng…”

“Còn có…”

Tần Tuyển Diệc tràn đầy phấn khởi, giống như là cuối cùng cũng tìm được người để chia sẻ, líu lo không ngừng. Lục Ngô lắng nghe, không kìm lòng được mà mỉm cười.

Từ bên trong lời kể của Tần Tuyển Diệc, cô giống như lại nhìn thấy một mặt khác của Tiêu Lăng. Thân là anh trai, dường như so với bình thường… cậu càng có tình cảm hơn.

“Đúng rồi đúng rồi, chị dâu, em cho chị xem cái này.”

Thiếu niên gạt đồ vật bên trên sang một bên, lấy cuốn sổ bìa cứng dưới đáy ra.

Cuối cùng Lục Ngô cũng thấy rõ đó là gì: “Album ảnh?”

“Đúng vậy, đây là ảnh năm em tốt nghiệp tiểu học đi chụp cùng anh trai.”

Lục Ngô cũng thấy hứng thú, nhận quyển album ảnh kia.

Một cuốn album ảnh dày cộm đều là chụp nghệ thuật, tính theo tuổi tác, lúc đấy Tiêu Lăng mới là một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, mới vừa lên trung học cơ sở, cũng trạc tuổi Tần Tuyển Diệc bây giờ.

Trong từng tấm hình, tóc của Tiêu Lăng được chải chuốt rất gọn gàng. Chụp ảnh nghệ thuật phải thay vài bộ quần áo, có âu phục, cổ trang, còn có trang phục hóa trang thường ngày. Thiếu niên chưa hết sự ngây thơ có vẻ khó chịu khi đứng trước ống kính, tấm nào môi, khuôn mặt cũng cứng đờ, hiếm khi nở nụ cười.

Lục Ngô vừa lật xem vừa lẩm bẩm: “Không có tấm nào cười đẹp một chút à?”

“Hồi đó anh ấy không quen đối diện với ống kính.” Tần Tuyển Diệc nói: “Về sau chụp thêm mấy lần mới đỡ.”

“Nói đến đây, chị dâu, em nói chị nghe.” Cậu bắt đầu cười ha hả: “Lúc ấy bởi vì chuyện biểu cảm này, thợ chụp ảnh nói anh ấy rất nhiều lần, để anh ấy cười một cái, nhưng càng nói nhiều anh ấy càng không vui, lúc thợ chụp ảnh nói anh ấy tiếp…”

Cậu đứng thẳng người, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn, khóe môi mím lại, hơi nhíu mày, bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Tiêu Lăng: “Tôi căng thẳng, không được sao?”

Khuôn mặt cậu vốn có ba bốn phần giống Tiêu Lăng, bây giờ cố ý bắt chước, trong đầu Lục Ngô hiện ra dáng vẻ Tiêu Lăng mười hai mười ba tuổi dùng thần thái này nói ra những lời như vậy.

Cô bật cười không thể dừng lại được, nghĩ lại dáng vẻ đó—— Thật sự quá đáng yêu.

Tần Tuyển Diệc cũng cười theo.

Cô không nhịn được, hỏi: “Tình cảm của em với Tiêu Lăng từ nhỏ đã tốt như vậy sao?”

“Cũng không hẳn…” Tần Tuyển Diệc suy nghĩ: “Từ khi em ý thức được, em cảm thấy anh trai rất lạnh nhạt với mình, nhưng về sau cũng dần dần tốt hơn.”

Cậu nhìn Lục Ngô: “Chị dâu, chị biết quan hệ giữa hai nhà bọn em không?”

Lục Ngô biết ý của cậu, nói: “Chắc hai người không phải anh em ruột.”

“Hóa ra là chị biết.” Cậu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Lăng từng kể đại khái với cô về tình huống trong nhà, nhưng lại không nhiều lời về gia đình thứ hai của bố, càng chưa từng đề cập chuyện cậu còn có em trai cùng cha khác mẹ.

Lục Ngô không ngờ hóa ra quan hệ giữa bọn họ lại hòa hợp như vậy.

“Chị dâu, những lời này em chưa từng nói với bố mẹ, cũng chưa từng nói với anh trai, em chỉ nói với mỗi mình chị, chị không được nói với bọn họ nhé?” Cảm xúc của Tần Tuyển Diệc bỗng nhiên sa sút hẳn: “Đôi khi em cảm thấy rất có lỗi với anh trai.”

“Vì sao?”

“Chị cũng biết, trước khi bố em cưới mẹ em, từng có một người vợ cũ, chính là mẹ của anh trai… Em cảm thấy hình như mình đã cướp đi tình thương từ bố của anh ấy.” Cậu buồn bã nói.

Lục Ngô sững sờ, đừng nói tình cảm giữa anh em bọn họ có vẻ rất tốt, ngay cả quan hệ giữa bà Tần và Tiêu Lăng cũng không tệ, ít nhất là không có thù hận gì, có thể thấy bà Tần đối tốt với Tiêu Lăng là thật lòng, nhưng nhiều hay ít… cũng mang theo cảm xúc khác biệt bên trong.

Tương tự với cảm giác áy náy, lại giống như thương tiếc.

Cô hỏi: “Vì sao lại cảm thấy như vậy?”

Tần Tuyển Diệc nói: “Chị nghĩ thử đi, ban đầu bố em không được quyền nuôi dưỡng anh ấy nên số lần gặp mặt giữa hai người ít đi rất nhiều, khi đó anh trai em mới lớn hơn một chút, bố em đã đến với mẹ em, ở chỗ này thân phận của anh ấy rất lúng túng, sau đó cộng thêm việc em ra đời….”

Cậu nói, bả vai trùng xuống, buồn bã ỉu xìu: “Từ nhỏ mẹ em luôn nói với em, phải đối tốt với anh trai một chút, em cảm thấy chắc hẳn trong lòng mẹ cũng thấy có lỗi với anh trai.”

Lục Ngô há to miệng, muốn nói một chút lời an ủi, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.

Nói cho cùng đây cũng là việc riêng của nhà họ, mặc dù cô có thể khẳng định trong lòng Tiêu Lăng thật tâm đối xử rất tốt với cậu em trai này, nhưng hiển nhiên mấu chốt không phải ở đây.

Lời muốn nói còn liên quan đến quan hệ giữa phụ huynh, một người ngoài như cô không phải nói mấy câu là có thể khuyên được.

Nhất định Tần Tuyển Diệc cũng biết, đơn giản chỉ là cuối cùng cũng tìm được người có thể chia sẻ những phiền não của mình mà thôi.

“Thằng nhóc thối, đã trưởng thành rồi, cũng biết suy nghĩ linh tinh rồi à?”

“… Anh?!”

Thiếu niên lập tức hốt hoảng đứng lên, tay cũng không biết đặt ở đâu, vẻ mặt buồn bực: “Anh, anh nghe lén…”

Tiêu Lăng đi đến với thần thái tự nhiên, thản nhiên nói: “Nếu không nghe trộm, anh còn không biết em thật sự đã đến tuổi dậy thì rồi đấy.”

“Anh, anh giận à?”

“Em thấy thế nào?” Cậu nhíu mày, tựa lưng vào bàn học, khoanh tay nói.

Tần Tuyển Diệc cúi đầu: “Em cảm thấy anh đang tức giận.”

Tiêu Lăng liếc nhìn Lục Ngô đang nhìn về phía bên này, rồi lại im lặng nhìn đỉnh đầu của em trai một lát, nói: “Phải, rất tức giận.”

Tần Tuyển Diệc càng cúi đầu thấp hơn.

“Anh tức giận là vì em mang loại phiền não dư thừa này đi quấy rầy chị dâu mình.”

Thiếu niên bỗng ngẩng đầu, biểu cảm có chút không hiểu, lại có phần kinh ngạc.

“Dư thừa.” Tiêu Lăng nhìn mắt cậu, ngữ điệu chầm chầm: “Biết chưa?”

Ánh mắt Tần Tuyển Diệc hơi lóe lên, im lặng thật lâu, khẽ gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Lục Ngô ở một bên cong khóe môi, mừng thay bọn họ.

Họ không cần quan tâm đến quan hệ giữa phụ huynh, nhưng hai anh em có thể nói rõ ràng với nhau đã là tốt rồi.

Tiêu Lăng mỉm cười, vỗ vai em trai, không nói gì nữa.

Cậu chuyển hướng về phía Lục Ngô: “Sắp hết giờ rồi nhỉ?”

Tiêu Lăng không nói cô cũng không để ý, bất giác đã hết giờ học, thậm chí còn hơn mười phút. Chẳng trách cậu lại lên lầu, chắc là lên lầu xem tình hình, lại vô tình nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Lục Ngô đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút: “Được rồi, vậy hôm nay học đến đây thôi.”

“A, chị dâu định đi sao?” Tần Tuyển Diệc hỏi.

Cô gật đầu: “Lần này không hoàn thành được chương trình học, lần sau bổ sung tiếp.”

Ba người cùng nhau đi xuống lầu, Tiêu Lăng nói chuyện với Tần Tuyển Diệc, lại đưa cho cậu một cuốn album nhạc, lập tức khiến cậu vui vẻ muốn nhảy bổ lên người anh trai.

Tiêu Lăng duỗi cánh tay dài đẩy cậu ra, cười nói: “Được rồi, tặng cho em đấy, anh đi trước đây.”

“Anh, anh cũng đi sao?”

Tiêu Lăng liếc cậu một cái: “Hay là em đưa chị dâu về?”

Bên tai Lục Ngô nóng lên, giật giật ống tay áo của cậu nhưng bị cậu nắm chặt, cầm trong lòng bàn tay.

Tần Tuyển Diệc nhạy bén liếc nhìn động tác nhỏ giữa hai người họ, cười hì hì: “Không được không được, vợ của anh phải để anh đưa về.”

Bà Tần vỗ cái ót của con trai mình một cái: “Hớn ha hớn hở.”

Ba chữ “Vợ của anh” làm cả người Lục Ngô như ngâm trong nước nóng.

Bà Tần lại nói: “Hay là ở lại đây ăn cơm trưa đi? Lát nữa bố con về, để ông ấy gặp Lục Ngô một chút.”

Nghe vậy, Lục Ngô căng thẳng nắm chặt lấy tay của Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng: “Hôm khác đi ạ, hôm nay gấp quá.”

Bà Tần cũng không ép: “Cũng được, các con đi đường cẩn thận.”

“Tạm biệt hai người.” Tiêu Lăng nắm tay Lục Ngô rời đi.

Khu biệt thự dân cư thưa thớt, kể cả là ban ngày cũng rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có thể thấy bảo vệ đi tuần tra bốn phía.

Ra cửa, rốt cuộc Lục Ngô cũng cảm khái: “Thật là trùng hợp.”

“Anh cũng không ngờ gia sư mới mà dì Tần mời về dạy cho Tuyển Diệc lại là em.” Tiêu Lăng nhẹ nhàng cười nói.

“Anh cũng không nói cho em biết anh còn có một người em trai lớn như vậy.”

“Còn nhiều thời gian, anh định để từ từ nói cho em biết tình hình nhà anh.”

Lục Ngô nói: “Vậy em đây có được coi là gặp phụ huynh không?” Lần trước tình cờ gặp mẹ Tiêu một lần, sau đó cô lén hỏi Tiêu Lăng về ấn tượng đầu tiên của mẹ cậu đối với mình, nhưng cậu nhất định không nói, làm cô cứ lo lắng thấp thỏm.

Tiêu Lăng cũng cảm nhận được mà nhìn cô một chút, ranh mãnh hỏi: “Muốn đi gặp mẹ anh à?”

Lục Ngô cảm thấy bây giờ còn quá sớm, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu.

“Tại anh cứ không chịu nói, làm em không biết mẹ anh cảm thấy em thế nào.” Cô không vui chép miệng.

Cậu đưa tay vuốt tóc cô: “Là lỗi của anh. Ấn tượng của mẹ anh đối với em không tệ, còn thỉnh thoảng ám chỉ anh dẫn em về ăn cơm.”

“Hả, vậy anh nói như thế nào?”

“Chờ em chuẩn bị kỹ càng đã.”

Cô muốn nói rằng mình đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lời đến bên miệng lại trở thành: “Vậy… chờ thêm một chút nữa đi.”

Cô vẫn có hơi sợ.

Trước tiên cô phải giải quyết xong chuyện của bố mẹ mình mới có thể tự tin đến chào hỏi mẹ Tiêu. Dù sao thì khi đó… phụ huynh hai nhà đều phê bình đối phương một cách kín đáo.

Tiêu Lăng hiểu ra, ừ một tiếng, nhẹ nhàng xoa tay cô.

Lục Ngô suy tư một chút, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Anh… nghĩ thế nào về dì Tần…?”

Cô cảm thấy bất ngờ, đối với Tiêu Lăng, bà Tần là mẹ kế, còn sinh ra một đứa con cùng với bố mình. Bình thường mà nói, quan hệ giữa con riêng và mẹ kế đều rất vi diệu, nhưng nhìn cậu có vẻ không hề có khúc mắc trong lòng. Chưa kể cậu còn rất yêu thương em trai.

“Không nghĩ gì cả.” Biểu cảm của cậu nghiêm túc, do dự nói: “Bố mẹ tớ ly hôn trong hòa bình, một năm sau bố mới gặp dì Tần, hai người quý mến nhau một cách bình thường, kết hôn, sinh con, về mặt pháp luật và đạo đức đều không có bất cứ điều gì không ổn.”

“… Mặc dù, mấy năm đầu Tuyển Diệc ra đời, anh cũng không thoải mái, Nhưng dì Tần là người tốt, đối xử với anh như con trai, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh có thể tiếp nhận Tuyển Diệc.”

“Anh cũng từng nói, nhiều năm qua bố cũng không bạc đãi mẹ và anh, cho nên đối với việc ông ấy tái giá, anh cũng suy nghĩ thông suốt.”

Cậu mỉm cười: “Hiện tại anh còn cảm thấy may mắn rằng người bố gặp được là dì Tần, dì ấy và bố rất hợp. Mẹ anh cũng sống rất thoải mái, sau khi ly hôn, anh cảm giác được bà ấy thoải mái hơn rất nhiều.”

Lục Ngô đếm số trên đầu ngón tay: “Vậy bây giờ anh có bốn người thân rồi. Bố mẹ, dì Tần, còn có em trai anh.”

Tiêu Lăng cúi đầu nhìn ngón tay cô: “Còn một người nữa.”

“Hả?”

Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng móc lấy ngón út cô không gập vào.

“Còn có em.”

Bình luận

Truyện đang đọc