Editor: Matcha
***
Sirius: Chơi dương cầm không tồi, từng học qua rồi hả?
Lâm Thiển trợn mắt há mồm nhìn màn hình di động, cậu ta nghĩ hay thật đó, không học thì sao có thể bắt kịp tiết tấu Canon cơ chứ?
Mộc Mộc Thủy Tiên: Cậu chơi cũng khá tốt đó nha, thời gian học chắc cũng không ngắn.
Sirius: Có hứng thú muốn giao lưu không?
Mộc Mộc Thủy Tiên: Giao lưu kiểu gì?
Sirius: Chưa vội, cuối tuần này cậu phải tham gia buổi biểu diễn văn nghệ, mình không quấy rầy cậu, cuối tuần sau đến nhà mình đi, ở đây có một cây dương cầm.
Đến nhà Hứa thâm?
Lâm Thiển sửng sốt.
Hứa Thâm mời cô đến nhà chơi ư? Nếu cô có lỡ miệng nói ra, có mười người thì mười một người chẳng tin.
Nhưng......nếu có thể đến nhà Hứa Thâm......
Lâm Thiển nghĩ ngay tới những nghi vấn xoay quanh Hứa Thâm, chẳng hạn như tại sao anh lại đột ngột chuyển đến tiểu khu Kim Hào Hoa, vì điều gì mà anh không sống cùng cha mẹ, nếu có thể tới nhà anh, mọi vấn đề sẽ được giải đáp.
Hôm nay cô lại tiếp tục phát hiện ra một bí mật động trời khác của Hứa Thâm, nếu cứ thế thì.....
Vốn dĩ cô không nên thăm dò bí mật của người ta.
Hơn nữa......Có lẽ lúc ấy ấm đầu nên mới chơi dương cầm cùng Hứa Thâm, giờ bình tĩnh suy xét lại, cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh.
Lâm Thiển suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới đưa ra quyết định, gõ một dòng chữ rồi gửi đi.
Mộc Mộc Thủy Tiên: Hứa tài tử tinh thông từ thiên văn cho tới nghệ thuật, mình nào dám múa rìu qua mắt thợ?
Dưới ánh đèn mờ ảo, Hứa Thâm dựa người vào chiếc gối mềm mại, bật cười nhìn dòng tin nhắn cô gửi tới.
Chẳng lẽ cô đang thẹn thùng?
Anh tắt khung thoại trò chuyện, bấm một dãy số.
"Điền quản gia, ông có thể nhờ người mang cây đàn dương cầm đến tiểu khu Kim Hào Hoa được chứ? Được, càng sớm càng tốt."
Tạm thời chưa thể sử dụng, nhưng có ngày nó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực.
*
Cuối tuần, buổi Liên hoan văn nghệ dành cho học sinh trung học của thành phố S được tổ chức ở nhà thi đấu.
Mỗi trường đều cử ra một đội đại diện tham gia thi đấu. Là một thành viên đại diện cho Nhị Trung, Lâm Thiển hiển nhiên phải thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị trang phục biểu diễn, sau đó nhờ mẹ tô cho mình một lớp trang điểm đậm, dù rực rỡ nhưng lại không gây phản cảm.
Vì điều kiện có hạn nên cô Dương không thể chuẩn bị một cách chu đáo nhất, bà chỉ đành nói ra một vài yêu cầu bắt buộc rồi tự để học sinh chuẩn bị, nhưng làm như vậy lại phát sinh thêm nhiều vấn đề phức tạp.
Lâm Thiển đến nhà thi đấu mới phát hiện, ngoại trừ cô, ai cũng đeo mi giả.
Dù lông mi Lâm Thiển rất dài nhưng cũng chẳng thể so được với những hàng mi giả cong vút kia. Khi lên sân khấu, lớp trang điểm của cô có đẹp đến mấy cũng bị nhạt nhòa đi vài phần.
Không ít học sinh lớp 3 tới cổ vũ cho đội đại diện trường mình tham gia thi đấu, đương nhiên Ôn Ánh Tuyết và Tống Tiểu Văn cũng tới, hai người đi cùng Lâm Thiển, nhìn tình hình như vậy, sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Lữ Đình Ngọc, có phải hôm qua cô Dương bảo cậu gửi lời nhắn tới mọi người chuyện mi giả?" Trước kia Tống Tiểu Văn đã ăn qua bao trái đắng mà Lữ Đình Ngọc gây ra, chính vì thế mà cô nàng không quá bất ngờ khi chuyện này xảy ra.
Mặc dù Lâm Thiển là vũ công chính nhưng cô Dương vẫn tín nhiệm giao chức đội trưởng cho Lữ Đình Ngọc, cô Dương dặn dò điều gì, cậu ta nhất định phải thông báo, nếu không phải cậu ta cố tình không nói với Lâm Thiển thì sao chuyện có thể ra nông nỗi này?
Lữ Đình Ngọc không hề có chút bộ dáng cắn rứt lương tâm, đáp trả lại ngay:" Mình có nhắc nhở đó nha, khi ấy là Lâm Thiển không để số lại, không thể trách mình được."
"Số điện thoại?" Ôn Ánh Tuyết nhíu mày.
Lâm Thiển cẩn thận suy nghĩ. Số điện thoại được lưu vào ngày sơ tuyển, mà lúc ấy cô chỉ chăm chăm chờ cô Dương tới, vì vậy trong danh sách phương thức liên hệ vừa vặn không có cô!
"Chúng ta đại biểu Nhị Trung đi thi đấu, việc này không chỉ riêng cậu hay mình, còn biết bao người nỗ lực luyện tập để có ngày hôm nay. Mình biết cậu không thích mình, nhưng đây là cả một tập thể, chẳng lẽ cậu chưa từng đứng ở góc độ đoàn thể suy xét xem?"
Trang điểm nhiều hay ít không mấy ảnh hưởng tới điểm số, nhưng mắt thấy có người chênh lệch khá nhiều thì múa giỏi tới đâu cũng rất bất lợi.
Lữ Đình Ngọc nghe Lâm Thiển chất vấn xong liền hờ hững mỉm cười: "Lâm Thiển, cậu thấy có ai suy nghĩ giống như cậu không ? Biểu diễn văn nghệ thì chỉ cần lên sân khấu biểu diễn OK, chuyện của cậu đâu có liên quan tới mùnh?"
Lâm Thiển liếc nhìn đám người trong phòng, đúng như Lữ Đình Ngọc nói, bọn họ đều chăm chút cho mình đến mức tỏa sáng nhất, làm gì có ai quan tâm tới những chuyện vụn vặt này?
"Lữ Đình Ngọc, chuẩn bị cho Liên hoan văn nghệ lâu như vậy, nếu chỉ bởi vì chuyện này mà không thể có tên trong bảng xếp hạng, cậu gánh vác được tránh nhiệm to lớn kia chứ?" Tống Tiểu Văn lớn tiếng đáp.
Lữ Đình Ngọc nghiêng người dựa người vào chiếc bàn sau lưng, cong môi: "Đâu có liên quan tới mình? Hôm đó chính Lâm Thiển là người không để lại phương thức liên hệ, trong buổi biểu diễn hôm nay lại không chuẩn bị kĩ, giờ lại muốn quay sang trách mình sao?"
" Cậu thật quá đáng!"
Lâm Thiển nhanh tay giữ chặt lấy Tống Tiểu Văn:
"Giờ không phải là lúc xảy ra tranh chấp, cậu mang mascara chứ? Nếu không được thì mình ......... chuốt thêm vài lớp nữa?"
"Có được không đây? Làm vậy có dày như lông mi giả không?" Ôn Ánh Tuyết có chút do dự.
Lâm Thiển rối rắm, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, mà thứ tự biểu diễn lần này của Nhị Trung cũng khá sớm, cho dù có phi hết mã lực tới khu trung tâm thương mại gần nhất cũng không kịp.
"Lâm Thiển, cậu đừng mong có thể thắng được mình, mình tham gia đội vũ đạo đã 5 năm, những năm này vẫn luôn là đội trưởng sáng giá nhất, tốt nhất cậu nên nhớ thật kĩ điều ấy." Lữ Đình Ngọc khinh thường nhìn cô, tâm tình hết sức hả hê, sau khi nở nụ cười đáng ghét liền rời đi.
Lâm Thiển không muốn tranh cãi cùng Lữ Đình Ngọc. Đấu khẩu với cậu ta khác nào người thiểu năng trí tuệ. Chuyện cô cần làm lúc này là giải quyết lớp trang điểm trên mặt.
"Thiển Thiển à, làm sao bây giờ!" Tống Tiểu Văn nhìn cô chỉnh sửa lớp trang điểm, nhưng hiệu quả không mấy rõ rệt, cô nàng gấp tới mức độ muốn khóc nhè.
"Đại ca à, chạy vừa vừa thôi, mình không theo kịp!"
Bên ngoài truyền đến một vài âm thanh hỗn loạn, Lâm Thiển xoay người nhìn cửa ra vào, tình cờ người đó cũng có ý định đi vào.
" Hứa Thâm!" Tống Tiểu Văn giật mình trợn mắt nhìn anh.
Một tiếng này của cô khiến bao người chú ý.
Nam sinh đứng trước cửa, tay xách túi lớn túi nhỏ. Gạt đi ánh nhìn thăm dò từ mọi người, Hứa Thâm đi tới chỗ Lâm Thiển.
Lâm Thiển ngơ ngẩn. Cô đúng là không nghĩ tới, mình sẽ gặp lại anh trong tình huống xấu hổ như vậy.
"Không phải nói thiếu mi giả sao? Còn đứng đó thất thần?" Hứa Thâm đưa túi đồ cho cô, mọi hành động của anh giống như đang ra lệnh.
"Cậu...... Vì sao......"
"Không muốn biểu diễn nữa hả? Sao hỏi nhiều vậy?"
Túi đồ kia đủ loại mi giả, từ kích thước đến giá cả, không thiếu loại nào. Nói chứ, cả phòng dùng cũng không hết được.
Thấy cô nửa ngày không nhận lấy, Hứa Thâm không còn quá kiên nhẫn, trực tiếp tiến lên hai bước, nhét túi đồ vào tay Lâm Thiển.
Bên ngoài hàng lang liền truyền tới thanh âm mơ hồ: "Mình nói có thể đuổi kịp mà!"
Lục Bác Uyên thở hồng hộc dựa người vào khung cửa sổ, ngẩng đầu thấy Ôn Ánh Tuyết cũng ở đây, cậu liền vội vàng đứng ngay ngắn, cố tỏ ra là mình ổn.
"Thế nào? Được chứ?" Cậu chạy tới chỗ Ôn Ánh Tuyết nhằm mục đích tranh công, " Vốn dĩ mình đang định đi tìm cậu, sau đó lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người. Mình liền nhanh trí gọi ngay cho Thâm ca, không phải cậu ta đang đi trên đường sao, thế là thuận tiện chạy vào trung tâm thương mại."
Nói xong rồi mà cậu vẫn cảm thấy không đủ, trực tiếp ghé vào tai Ôn Ánh Tuyết thì thầm: " Mình cũng không ngờ là cậu ta sẽ mua nhiều như vậy nha! Mình cứ nghĩ rằng cậu ta mua đại một loại thôi chứ. Chắc cậu cũng thấy cậu ta ngu ngốc lắm đi? Mình cũng nghĩ y như vậy. Nếu mình là người đi mua thì sẽ tốt hơn nhiều."
Ôn Ánh Tuyết cười không được mà khóc cũng không xong, cô nàng chủ có thể đẩy cậu ra xa, sao cái tên khờ này cứ tới gần cô vậy.
Hứa Thâm đứng trước mặt Lâm Thiển, lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng mình nói bé lắm sao?"
Căn phòng là một mảnh an tĩnh, giọng nói của Lục Bác Uyên lúc này lại càng thêm rõ ràng.
Hứa Thâm trầm tư nhìn chiếc túi trong tay Lâm Thiển, anh mua nhiều như vậy là rất ngu ngốc hả?
Có bao giờ anh dùng mi giả đâu, sao biết được các cô hay dùng loại gì.....,.
"Cái này tốt!" Tống Tiểu Văn vui vẻ nói.
Lâm Thiển nhìn túi đồ, trong lòng có chút ngọt ngào.
Cô nhìn Hứa Thâm, rất lâu sau mới nói: " Cảm ơn cậu."
Hứa Thâm hơi hơi nhướng mày: "Cảm ơn thế nào?"
"Mình......"
Hứa Thâm cười nhẹ, trực tiếp ngắt lời cô: "Còn không mau đi chuẩn bị?"
Anh nói xong, tự nhiên lại muốn giơ tay xoa đầu Lâm Thiển, tay ngừng giữa không trung, dường như anh ý thức được gì, chỉ tau vào túi đồ: "Nếu thấy không hợp thì gọi cho mình, mình chờ ở bên ngoài."
Nói rồi anh liền xoay người đi ra ngoài, trước lúc rời khỏi còn không quên kéo theo Lục Bác Uyên.
"Mới đó đã phải đi rồi sao..." Lục Bác Uyên có chút không nỡ nhìn Ôn Ánh Tuyết.
Hứa Thâm trầm giọng: "Đây là phòng hoá trang của nữ sinh, cậu là nữ hả?"
"Mình cũng có thể giả nữ sao....." Âm thanh của Lục Bác Uyên dần biến mất.
Tới tận bây giờ, đám nữ sinh trong phòng mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Mấy nữ sinh trường khác lần đầu gặp Hứa Thâm, trong lòng không ngừng cảm khái giá trị nhan sắc của anh. Mà đám người Nhị Trung, hầu hết đều biết lời đồn đãi trước kia, cũng khá bất ngờ, sao Hứa Thâm quan tâm Lâm Thiển vậy nhỉ?
Chỉ có Lữ Đùnh Ngọc tức giận đi qua đá vào câu:
"Lâm Thiển à, cậu giỏi thật đấy. Mới chuyển tới mà đã khiến Hứa Thâm khăng khăng một mực?"
Ôn Ánh Tuyết khẽ cười: " Bản thân không có bạn bè gì thì liền nghĩ người ta cũng như vậy, cái loại suy nghĩ này quá hạn hẹp rồi, ai đó vẫn nên mở rộng tầm mắt của mình đi thôi."
Lâm Thiển căn bản chưa từng xem Lữ Đình Ngọc là đối thủ, cô tiện tay chọn một loại mi giả phù hợp, bắt đầu sửa sang lại lớp trang điểm.
Là Hứa Thâm giúp cô giải quyết một vấn đề nan giải, cô không thể để công sức của anh đổ sông đổ bể.
*
Hội trường sân vận động, các đồng chí lãnh đạo ở phòng giáo dục, các thầy cô đại biểu trường, các bạn học nhốn nháo đến cổ vũ. Dưới sân khấu, ánh đèn toả ra ánh sáng mờ ảo, các thiết bị hỗ trợ có vẻ đã được nâng cấp so với năm ngoái.
Đã có bốn đại diện từ các trường khác biểu diễn, MC bước lên đài nói vài câu giới thiệu chủ đề, sau đó tiết mục 《 ngày hè trong vắt 》chính thức bắt đầu.
Đám người Ôn Ánh Tuyết Tống Tiểu Văn ngồi xúm lại một chỗ, bởi lý do hai vũ công chính đều tới từ lớp ba nên uỷ viên sinh hoạt đã đặc biệt xin lệ phí từ giáo viên chủ nhiệm, làm bảng hiệu đèn led để cổ vũ hai người.
Rèm che sấn khấu được kéo ra, Tống Tiểu Văn và Ôn Ánh Tuyết vội vàng giơ bảng tên của Lâm Thiển, ra sức múa may.
Động tác đầu tiên của vũ đạo là ngồi trên mặt đất, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Lâm Thiển ngẩng đầu, trong khán phòng tối om, ánh mắt cô lập tức dán chặt vào bảng hiệu ghi tên mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Thâm ca nhìn mấy hàng mi giả trong siêu thị, mày nhíu lại: Mua, mua hết!
(  ̄▽ ̄ )
Huhu, mình bị mất bản edit, vừa phải làm lại từ đầu. ???