BẠN HỌC ĐÁNH NGƯỜI THÌ ĐỪNG VẢ MẶT

Editor: Matcha


*


4h50' chiều, Lâm Thiển đến địa chỉ ghi trên tấm thẻ Hứa Thâm đưa cho mình.


"Khách sạn Sakarambu", một toà nhà có khả năng cao tới 20 tầng. Có điều cái tên này thực sự rất thú vị, nó luôn khiến Lâm Thiển nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết Mary Sue mà cô từng đọc.


"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Vừa bước vào, phục vụ mặc áo sơ mi trắng đã nhiệt tình tiến tới dò hỏi.


Lâm Thiển nào đâu biết có hẹn trước hay không, cô đành lấy tấm thẻ ra: "Bạn tôi nói cầm tấm thẻ này đến đây tìm cậu ấy."


Người phục vụ kia đưa mắt nhìn, cả mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.


Cô gái thoạt nhìn nhỏ tuổi này đang cầm trong tay tấm thẻ vàng mà chỉ những khách hàng cao cấp mới có.


"Đây là thẻ khách hàng bên chỗ chúng tôi, hay là để tôi giúp cô kiểm tra một chút?"


"Được thôi." Lâm Thiển nói xong, liền đi theo người nọ đến quầy lễ tân.


Có vẻ như toà nhà này là cơ sở kinh doanh khách sạn và nhà hàng, đại sảnh ở lầu một được bố trí gọn gàng, trông cũng khá cao cấp, theo kinh nghiệm của Lâm Thiển thì vị trí nhà hàng sẽ nằm ở lầu hai hoặc ba.


Sau khi nhờ chị gái ở quầy lễ tân kiểm tra thông tin, phục vụ liền đưa cô đến chỗ thang máy.


Đi thang máy tới lầu ba, được phục vụ đi trước dẫn đường, bấy giờ Lâm Thiển cũng phần nào đoán được cái thẻ kia có bao nhiêu giá trị.


Đến khi mở cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Thiển vẫn không hết bàng hoàng.


"Là chỗ này sao?" Lâm Thiển nghi hoặc.


"Đúng vậy, chẳng qua bạn của cô còn chưa tới, hay là phiền cô chờ thêm một lát?" Phục vụ thân thiện đề nghị.


Lâm Thiển mỉm cười gật gật đầu, bình tĩnh đi vào.


"Nếu có chuyện gì thì cô hãy bấm chuông nhé." Phục vụ chỉ vào chiếc chuông nhỏ trên bàn.


Lâm Thiển gật đầu, phục vụ liền nhanh chóng rời đi.


Người đã đi, Lâm Thiển ngồi đối mặt với chiếc bàn ăn không lớn cũng không nhỏ, hít một hơi thật sâu.


Cô biết nhà Hứa Thâm có tiền, nhưng có cần khoa trương như vậy không? Mời bạn học ăn một bữa thôi mà, đâu cần chạy tới tận khách sạn.


Trên đường đi tới đây Lâm Thiển có quan sát xunh quanh, lượng khách chủ yếu của nhà hàng đều là các nhân sĩ* thành đạt mặc vest đi giày da, làm gì có học sinh như cô.


*Người có tri thức.


Cô ngồi trầm tư một hồi, anh vẫn chưa đến, cúi đầu nhìn đồng hồ, mới đó đã 5h rồi à.


Hứa Thâm đến trễ?


Lâm Thiển dần lâm vào hồi ức, hình như đây là lần đầu tiên Hứa Thâm trễ hẹn đi? Chẳng lẽ có việc đột xuất?


Cô mở di động, click vào khung trò chuyện của Hứa Thâm, nhắn tin hỏi anh.


Năm phút sau, điện thoại vẫn im bặt, anh không trả lời.


Ánh đèn bên ngoài rực rỡ, nương theo cửa sổ  kéo dài từ sàn tới trần nhà, Lâm Thiển có thể ngắm nhìn dòng xe hối hả qua lại trên đường phố.


Lâm Thiển đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, đi qua đi lại, sau đó lại ngồi xuống.


"Ting ——" Bên ngoài có người nhấn chuông cửa.


Lâm Thiển kích động đứng lên, vừa muốn nói gì, lại bị âm thanh truyền từ bên ngoài cắt ngang.


"Xin chào, xin hỏi đây có phải phòng của Hứa tiên sinh không?"


Lâm Thiển thở dài, sao giờ lại có người gọi Hứa Thâm chứ, làm cô khó xử quá trời.


Cô đi tới, mở cửa: "Chào anh, xin hỏi có chuyện gì vậy?"


Người tới là phục vụ của khách sạn: "Chào cô, đây là bánh kem mà Hứa tiên sinh đã đặt."


"Bánh kem?" Lâm Thiển ngỡ ngàng, Hứa Thâm đặt bánh kem làm gì.


"Đúng vậy, xin hỏi cô là......"


"À, tôi là bạn của cậu ấy, cậu ấy có chút việc nên chưa tới."


"Thế thì cái bánh này, tôi để ở đây trước vậy."


Lâm Thiển vội vàng tránh ra: "Phiền anh để lên bàn giúp tôi."


Đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại mình Lâm Thiển, yên tĩnh đến lạ thường.


Cô đi qua ngắm nghía chiếc bánh được đóng gói khá cầu kỳ. Hứa Thâm đặt bánh kem làm gì nhỉ?


Cô cầm di động, mở khung chat thêm một lần nữa.


Mộc Mộc Thuỷ Tiên: Bánh kem cậu đặt đến rồi này! Cậu mà cho mình leo cây thì mình ăn hết đấy!


Vẫn không có lời hồi đáp. 6h hơn, bầu trời tối sầm, ánh đèn neon bên ngoài lại càng thêm chói loá.


Lâm Thiển chán nản lướt di động, mắt thấy đã 6 giờ rưỡi, Hứa Thâm vẫn chưa đến.


Không đúng.


Cô nghiêm túc suy nghĩ, từ khi ngồi cùng bàn với Hứa Thâm đến nay, đã nói hẹn gặp thì anh chưa từng thất hứa, càng sẽ không để cô phải chờ lâu như vậy, nếu bận thì anh phải báo cho cô rồi chứ.


Chẳng lẽ Hứa Thâm xảy ra chuyện gì? Cô đẩy cửa lao ra ngoài, một đường đi thẳng tới quầy lễ tân.


Hứa Thâm sẽ không gặp tai nạn chứ?


Chị gái lễ tân đương nhiên còn nhớ rõ Lâm Thiển, thấy cô chạy tới đây, vội hỏi: "Em gái à, có chuyện sao?"


"Chị ơi, Hứa Thâm đặt phòng ở đây từ bao   giờ ạ?"


"Hình như là từ tuần trước rồi, còn nói gì mà đến rồi gọi món sau. Cậu ta chưa tới hả?" Chị gái lễ tân nghĩ nghĩ, đúng là cô chưa thấy Hứa Thâm tiến vào.


Lâm Thiển lắc đầu: "Trước đó cậu ấy có để lại lời nhắn nào không?"


Chị gái lễ tân ngượng ngùng cười cười: "Thực ra cậu ta không trực tiếp tới đặt phòng. Chị cũng không rõ lắm."


"Nếu không đến đây thì đi đâu chứ?"


Cô nàng thấy Lâm Thiển cái gì cũng không biết, liền ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói:      "Hứa gia là cổ đông lớn nhất bên khách sạn bọn chị, người ta có đến ăn cơm thì chỉ cần nói với giám đốc là xong."


Nhà Hứa Thâm có cổ phần ở đây? Lâm Thiển sửng sốt.


Cô rút tấm thẻ từ trong túi ra: "Vậy thì nó là..."


"Đây là thẻ vip, chỉ dành riêng cho những khách hàng lớn. Người Hứa gia cũng là một trong số đó."


Trong phút chốc, Lâm Thiển có chút dở khóc dở cười. Tên Hứa Thâm này đúng là cả tin, tấm thẻ giá trị thế này mà cứ vậy đưa cho cô sao? Anh không sợ cô lấy đi làm chuyện xấu à?


"Cảm ơn chị nhiều, chuyện là trong phòng bao có một cái bánh kem, phiền chị liên hệ với bên Hứa Thâm rồi chuyển đến nhà cậu ấy giúp em, chắc hôm nay cậu ấy có việc nên không tới được." Xong xuôi, Lâm Thiển mới rời đi.


Hứa Thâm sẽ không tự dưng biến mất, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.


Lâm Thiển đắn đo suy nghĩ, cuối cùng nhấc máy gọi cho Lục Bác Uyên.


"Thiển ca hả, sao hôm nay lại có nhã hứng gọi cho mình thế?"


"Mình có chuyện muốn hỏi cậu nè, tối nay Hứa Thâm có việc à?"


"Thâm ca sao, hôm nay.......là sinh nhật của cậu ấy đó!"


"Sinh nhật?"


"Cậu thật sự không biết?" Lục Bác Uyên ngạc nhiên đến mức hét toáng lên, "Cậu ta nói tối nay có hẹn với một cô gái, mình đoán ngay là cậu, hai người không đi cùng nhau sao?"


"Cậu có biết Hứa Thâm đi đâu không?"


"Cậu đừng gấp, để mình ngẫm lại đã.....À, mình nhớ ra rồi!"


"Sao vậy? Rốt cuộc cậu ấy bị làm sao?" Lâm Thiển siết chặt điện thoại.


"Sáng nay khi đi chơi, mình có bắt gặp mẹ Hứa Thâm trên đường, tâm trạng của bà ấy có vẻ không tốt lắm, mình cũng không để ý nhiều, một lát sau lại thấy cậu ấy trở về cùng mẹ."


"Hứa Thâm có nói gì không?"


"Không......Chắc cậu ta bị bắt ở nhà rồi, mẹ Hứa Thâm rất nghiêm khắc, lần trước cậu cũng thấy rồi mà, cậu cũng đừng quá lo lắng, nếu mẹ cậu ấy ở nhà thì chuyện không liên hệ được với Hứa Thâm là hoàn toàn bình thường."


"Ừm, mình biết rồi, miễn sao không gặp nguy hiểm là được."


Cúp điện thoại, Lâm Thiển đứng trước dòng người tấp nập, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác vô lực.


Hứa Thâm đặt bánh kem, chứng tỏ muốn cùng cô mừng sinh nhật, chỉ là anh không kịp tới, chẳng lẽ mẹ anh đã nói gì?


Một chút tin tức cũng không có.......


Lâm Thiển cất điện thoại vào túi, thẫn thờ đứng bên lề đường một hồi, sau đó đi bộ đến trạm xe buýt gần nhất, ngồi xe trở về tiểu khu Kim Hào Hoa.


Nội thành thành phố S đang là giờ cao điểm, xe buýt kẹt cứng trên đường, lúc Lâm Thiển về đến nhà thì đã gần 8 giờ.


Vốn dĩ cô đã bảo với mẹ rằng hôm nay mình sẽ ra ngoài ăn tối cùng bạn học, vậy mà cuối cùng lại mang cái bụng rỗng trở về.


*


Đào Thư Âm nằm trên sô pha xem TV, nghe thấy tiếng động liền bật dậy: " Mới đó mà con đã về rồi? Không phải nói ra ngoài ăn tối với bạn sao? Đồ ăn hợp khẩu vị chứ?"


Lâm Thiển bước tới, nhìn mẹ mình: " Mẹ ơi, con đói bụng quá, nhà mình còn gì ăn không?"


Đào Thư Âm lập tức cảm thấy con gái có gì đó không đúng, bà vội đứng dậy: " Ăn ở ngoài hàng mà, không no cũng là chuyện bình thường, để mẹ xuống bếp nấu cho con một tô mì."


Lâm Thiển lên tiếng, buông túi xách trong tay rồi ngồi vào bàn ăn.


Đào Thư Âm cầm tạp dề đi vào bếp, lúc đi ngang qua bàn ăn còn cố tình liếc nhìn Lâm Thiển thêm vài lần. Nhìn là biết con bé đang có tâm sự, hiển nhiên là có liên quan tới bữa ăn vừa rồi.


"Thiển Thiển à, có phải khi nãy đã phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn? Con không cãi nhau với bạn học đấy chứ?"


"Không có, con cũng đâu có ăn gì."


"Không ăn?" Đào Thư Âm ngạc nhiên, "Đã gặp nhau rồi mà, sao lại không ăn?"


"Cậu ấy không tới." Lâm Thiển ngơ ngẩn trả lời.


"À, thì ra là vậy..........Nói không chừng là người ta có việc gấp nha, tí nữa con hỏi lại sẽ rõ ngay, nhất định không phải cố ý đâu."


"Mẹ ơi, con thấy khó chịu." Giọng nói của Lâm Thiển bất giác nghẹn lại.


Đào Thư Âm biết con gái mình có tật xấu hay khóc nhè, cũng không nặng lời, vừa xắt rau vừa an ủi cô: "Thiển Thiển, khó chịu chỗ nào thì con phải nói ngay, tuyệt đối đừng để trong lòng. Mẹ cũng không phải người ngoài, có gì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ luôn lắng nghe."


"Con cũng không biết, chính là cảm thấy khó chịu."


"Vậy thì không đề cập tới chuyện này nữa, con chờ chút, mẹ nấu gần xong rồi." Đào Thư Âm cười nói.


Đúng lúc này, di động của Lâm Thiển đột nhiên rung lên.


Cô luống cuống click mở màn hình, hoá ra là tin nhắn của Hứa Thâm.


Sirius: Mình đang ở dưới nhà cậu, cậu có thể xuống đây được không?


Tác giả có lời muốn nói:


Yên tâm, không ngược ~

Bình luận

Truyện đang đọc