Thứ sáu, bầu trời trong xanh, ánh vàng rực rỡ của mặt trời ló ra khỏi khe nứt trong đám mây đen, mặt đất ẩm ướt bắt đầu khô lại, từ từ bốc hơi lên không trung.
Thời Vũ đang cùng các minh tinh tham gia chương trình quay lại cảnh quay của tập trước, tiếp tục ghi hình cho trò chơi mới ở Quảng trường Vân Nam.
Mấy ngày vừa rồi không gặp Điền Thanh, sắc mặc cô ta mệt mỏi, trang điểm vẫn không giấu đi được vẻ tiều tụy.
Nếu là bình thường, theo phép lịch sự, Thời Vũ sẽ tiến đến hỏi thăm một chút.
Nhưng bây giờ, Thời Vũ chỉ liếc nhìn cô ta một cái, lướt thẳng qua người cô ta, Lương Chiếu lúc này cũng đang tránh mặt cô ta.
Lúc cô đang ở trong phòng chờ nghỉ ngơi, Điền Thanh đi tới, trong tay còn mang theo một ly cà phê cho Thời Vũ, cô liếc mắt nhìn một cái nhưng không nhận lấy.
Điền Thanh cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, chủ động nói: "Chuyện trước đây, tôi xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cô, cô có biết không, phụ nữ khi yêu đều rất ngốc."
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cô." Thời Vũ nhìn cô nói.
Cho dù lời xin lỗi mà cô ta nói là thật hay giả, Thời Vũ cũng không muốn tiếp xúc với loại người như này thêm một lần nào nữa.
Từ lúc các tài khoản bloggers lên bài Thời Vũ xen vào chuyện tình cảm của bọn họ, mỗi lần tham gia trò chơi, Điền Thanh không biết vô tình hay cố ý nhắm vào cô, những việc này Thời Vũ đều biết, cô chỉ là không có vạch trần ra mà thôi.
Thời Vũ đứng lên nhìn cô: "Cô dùng phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Thời Vũ đi ra ngoài, Điền Thanh ở phía sau cúi đầu, cầm chặt ly cà phê trong, cuối cùng vẻ mặt thất thần ném ly cà phê vào thùng rác.
Sau sự cố dây chuyền lần trước, bầu không khí ở trường quay lại hòa hợp ngoài ý muốn, còn có chút ngượng ngùng không nhìn thấy rõ.
Sau khi hoàn thành phần chơi nhóm, các đội sẽ chọn ra một người chơi xuất sắc đại diện đội để lên nhận giải thưởng.
Người được chọn phải đứng dậy ngẩng đầu lên, nhận lấy dải ruy băng cầu vồng từ trên trời rơi xuống, cuối cùng sẽ nhận được một món quà bí ẩn do tổ chương trình tài trợ.
Hôm nay Điền Thanh mặc đồ thể thao, cột tóc đuôi ngựa, đứng giữa đám đông, mở miệng: "Tôi chọn Thời Vũ."
Điền Thanh chọn cô, Thời Vũ nhướng mày, vô cũng ngạc nhiên.
Dù sao đây cũng là thời khắc nổi bật, cô cũng sẽ nhường lại.
"Tôi cũng chọn cô ấy!" Có thành viên trong đội kêu lên.
Lúc Thời Vũ chơi trò chơi, vừa nhiệt tình lại nghiêm túc, còn kể chuyện cười điều chỉnh bầu không khí.
Các thành viên trong nhóm cũng lần lượt chọn cô ấy.
"Thời Vũ."
"Được, vậy Thời Vũ lên đi." Đạo diễn huýt một tiếng.
"Đạo diễn, tôi lên hỗ trợ." Lương Chiếu giơ tay.
Máy quay đã chuẩn bị sẵn sàng, Thời Vũ bước từng bước từng bước tiến lên bậc thang, vừa mới bước lên đến nơi, Lương Chiếu đang đứng ở bên cạnh vốn là vẫn đang tươi cười bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, anh ta sải bước vọt tới, đẩy Thời Vũ một cái.
Lực mạnh tấn công tới, Thời Vũ loạng choạng ngã xuống bậc thềm, mắt cá chân chạm xuống đất phát ra tiếng "cạch", truyền tới cảm giác đau.
Cùng lúc đó, ống kính bên cạnh đập thẳng xuống một cách mất kiểm soát.
Lương Chiếu do tránh đi quá muộn nên đã bị góc ống kính máy quay làm bị thương, anh ta ngất ngay tại chỗ.
"Lương Chiếu!" Sắc mặt Điền Thanh thay đổi ngay lập tức.
Nhóm người của tổ tiết mục rối rít đi lên, có người hoảng sợ kêu to: "Gọi xe cấp cứu nhanh lên."
Thời Vũ bị ngã ngồi ở dưới đất, không chỉ có nmắt cá chân truyền tới cảm giác đau, cánh tay vừa tồi do ngã trên mặt đất, có cát dính vào vết thương, đau đớn vô cùng.
Khi Thời Vũ được đưa lên xe cấp cứu, xuyên qua kính xe, cô nhìn thấy Điền Thanh đang đau lòng khóc lóc bên ngoài xe.
Thời Vũ dựa vào cửa sổ xe, cảm giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi.
_
Giang Khắc đang ngồi trong văn phòng, anh đang có một cuộc họp video với các đối tác.
Tiền Đông Lâm hốt hoảng chạy vào, không ngừng hét lên: "Không xong, không xong rồi."
Giang Khắc lạnh lùng liếc anh một cái: "Không gõ cửa sao?"
"Bây giờ chuyện này còn quan trọng sao, anh là cái đồ tra nam, giờ phút này mà vẫn còn có tâm tư kiếm tiền, " Tiền Đông Lâm kêu to, bắt đầu chỉ trích anh, "Anh có biết chị dâu đang bị thương không, cô ấy ở tổ tiết mục đập đầu bị thương, bây giờ đang hôn mê trong bệnh viện...!"
Tiền Đông Lâm vẫn đang lải nhải, khi anh ngẩng đầu lên, người đã vội vã chạy ra ngoài.
Màn hình máy tính trên bàn làm việc của Giang Khắc vẫn còn đang hiện cuộc họp video, đối tác người ngoại quốc ở đầu dây bên kia không ngừng kêu to: "Giang, Giang, anh đâu rồi?"
Tiền Đông Lâm đi tới, giải thích tình huống với bên kia một chút, sau đó tắt máy tính.
Anh ta liếc nhìn về phía cửa, cười một cái, còn nói rằng anh không quan tâm tới Thời Vũ, khi nghe tin Thời Vũ xảy ra chuyện anh còn lo lắng hơn bất kỳ ai.
Trên đường đi tìm Thời Vũ, Giang Khắc liên tục gọi điện cho cô, nhưng không có ai trả lời.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng bíp lạnh lùng, vẻ mặt Giang Khắc ảm đạm, cuối cùng anh ném điện thoại sang một bên.
Giang Khắc có chút phiền não ấn xương mày, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Anh không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào.
Sống gần ba mươi năm, mọi kế hoạch, mọi quyết định đều nằm trong tầm kiểm soát chính xác của anh.
Mà bây giờ, lần đầu tiên trong lồng ngực anh xuất hiện một cảm xúc không thể kiểm soát, cũng không thể ngừng lại được.
Nếu như Thời Vũ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không, anh không thể nghĩ tới.
Giang Khắc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bất giác tăng ga, xe phóng thẳng về phía trước, vượt mấy lần đèn đỏ.
Giang Khắc cũng không thèm quan tâm đến xe cảnh sát đang chạy theo ảnh ở phía sau.
Cảnh sát giao thông ở bên ngoài kính xe, liên tục vẫy tay với Giang Khắc, cũng không ngừng bật đèn cảnh báo.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, cảnh sát giao thông có chút tức giận: "Anh đã vi phạm luật, chạy quá tốc độ."
Sau khi nói xong, cảnh sát giao thông đang cúi đầu lấy mấy tờ giấy phạt.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ một khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Giang Khắc không nói lời nào, từ trong ví lấy ra một xấp tiền giấy đưa cho anh ta.
Cảnh sát bị khí thế của Giang Khắc làm cho kinh ngạc, đang định giáo dục anh vài câu thì cửa kính xe đóng lại, suýt chút nữa kẹp tay anh ta.
Trên đường đến bệnh viện Giang Khắc tiếp tục gọi điện thoại cho Thời Vũ, cuối cùng, điện thoại cũng được kết nối, một giọng nói yếu ớt truyền đến.
" Alô."
"Là anh," Vừa mở miệng, Giang Khắc phát hiện giọng nói của mình có chút run, "Em có sao không?"
"Có," Giọng Thời Vũ yếu ớt, cô sụt sịt, "Anh, em đau quá."
Trái tim Giang Khắc không khống chế được cũng nhói đau, giọng nói của anh chậm lại: "Anh lập tức tới ngay."
"Em bây giờ...!sắp phải vào phòng phẫu thuật rồi, em sợ lắm, lỡ như...!kết quả không tốt, " Thời Vũ nhỏ giọng nói, "nhưng, trước khi vào phòng phẫu thuật, em muốn hỏi anh một vấn đề, có thể không?"
"Ừ, em hỏi đi." Giọng nói Giang Khắc trầm thấp.
"Em muốn biết, anh có thích em không..." Giọng điệu của Thời Vũ mang theo sự khao khát mong đợi.
Cái vấn đề này, vẫn luôn ở trong lòng anh,vài chữ rất đơn giản, tạo thành một câu, lúc nào cũng có thể sẵn sàng nói ra.
Nhưng là không biết tại sao, anh lại cảm thấy những lời này rất khó nói ra.
Giang Khắc do dự, anh mở miệng: "Anh...!anh..."
Nhìn thấy Giang Khắc đang định nói câu này, Thời Vũ vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe, cô rất sợ sẽ bỏ sót một âm tiết nào.
Đột nhiên, y tá bên cạnh lớn tiếng nói: "Bệnh nhân không nên cử động, chú ý vết thương bị rách, nghỉ ngơi thật tốt."
Câu này rõ ràng lọt vào tai Giang Khắc, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, cười một tiếng: "Còn không mau vào phòng phẫu thuật?"
Cúp điện thoại xong, Thời Vũ rất muốn khóc, nhưng cô lại sợ Giang Khắc chạy đến dạy dỗ cô.
Giang Khắc vội vàng đến bệnh viện, vốn dĩ anh muốn làm mặt lạnh dạy cho Thời Vũ một bài học, nhưng vừa mở cửa đã thấy cô nằm trên giường bệnh, đôi môi tái nhợt, miễn cưỡng không nói được lời nào.
Anh đi vào, hỏi cô y tá bên cạnh, "Cô ấy có sao không?"
Y tá vừa nhìn thấy anh là một anh chàng đẹp trai, vai rộng chân dài, mặt đỏ bừng, cô giải thích cặn kẽ: "Bệnh nhân ngã cầu thang, bong gân, chân được bó bột, có hai vết thương nhỏ trên cánh tay.
Ngoài cái đó ra thì không có gì nghiêm trọng, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi.
"
Giang Khắc chỉ vào ống kim tiêm trên mu bàn tay cô hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"À, bệnh nhân không ăn sáng, lại vận động mạnh, bị hạ đường huyết."
Cô y tá đi ngang qua, Giang Khắc ngồi bên cạnh Thời Vũ một lúc.
Cô gái nhỏ giả vờ nghịch điện thoại, cô mở to đôi mắt hạnh nhìn anh một lúc, nhưng không dám chủ động nói câu nào.
Vô tình Thời Vũ đụng phải ánh mắt của người đàn ông, Giang Khắc liếc cô một cái: "Yên tâm, anh sẽ không mắng em."
Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm.
"Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài gọi điện thoại." Giang Khắc nói.
Giang Khắc đang đứng ở khu hút thuốc, anh phủi tàn thuốc trên đầu ngón tay, ánh mắt anh lạnh băng, giọng điệu khiến người ta rùng mình: "Đi kiểm tra xem tổ tiết mục của Thời Vũ hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mỗi một chi tiết đều phải điều tra rõ."
Trong khi Giang Khắc sai người điều tra chân tướng, Lương Chiếu lại đăng lên mạng một bài thanh minh: Xin chào các bạn, xin chào quý vị khán giả, trước hết tôi xin lỗi vì đã lừa dối mọi người.
Tôi và Điền Thanh trước giờ vẫn luôn là hợp đồng CP, sau này hai người chúng tôi yêu nhau, gần đây thì tách ra bởi vì một số chuyện riêng tư, không ngờ lại làm tổn thương người thứ ba.
Tôi thay mặt Điền Thanh xin lỗi Thời Vũ.
Một lần nữa, Thời Vũ không phải là người thứ ba xen vào.
Giang Khắc lần nữa trở về phòng bệnh, cô gái nhỏ vừa mới truyền nước xong, y tá đang giúp cô tháo kim tiêm.
Người đàn ông bước tới, cầm lấy tăm bông từ tay y tá, giữ lấy mu bàn tay của Thời Vũ để máu không chảy ra.
Đồng thời, anh lại nhìn thấy những vết xanh tím trên mu bàn tay của Thời Vũ, thuận thế nắm lấy tay cô.
Y tá thu dọn đồ dùng xong, trước khi rời đi còn nhìn hai người bọn họ rồi quay sang Thời Vũ nói một câu, "Bạn trai cô thật chu đáo."
Thời Vũ có chút ngượng ngùng, cô nghiêng đầu muốn nói "Không phải", người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Không được lộn xộn."
"Anh."
Ừ?
"Anh nhìn vết thương ở chân của em bây giờ, di chuyển rất bất tiện.
Em không muốn về nhà đâu, em không muốn nhìn thấy Thời Gia Du, cũng không muốn về nhà mình, em thật đáng thương, không có ai chăm sóc em cả."Đôi mi dài của Thời Vũ rũ xuống, trôn rất đáng thương.
Giọng Giang Khắc nhàn nhạt: "Cho nên?"
"Em có thể đến nhà anh được không." Ngón tay của Thời Vũ khẽ vuốt lòng bàn tay anh, rất nhẹ, giống như đang âm thầm quyến rũ anh.
Giang Khắc còn không biết tâm tư của cô sao, anh lạnh lùng từ chối: "Không được."
Thời Vũ rút tay về: "Ồ, vậy em không thể làm gì khác hơn là tìm Chu Trạch Dã."
Khuôn mặt người đàn ông trầm xuống, một lúc sau, anh nói: "Đừng làm bừa bộn nhà anh."
- ---
Aw hôm nay có chuyện vui nên up hai chương nhé.