Sau khi Thời Vũ đuổi anh ra ngoài, cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho trợ lý: 【Nói cho chị biết đi, Giang Khắc đã cho em lợi lộc gì? Sao em lại bán chị đi thế.】
Cô trợ lý nhỏ vô cùng hoảng sợ, lập tức giải thích: 【Chị Vũ Mao, em xin thề với trời, em không nhận được lợi lộc gì hết. Mấy ngày trước Giang tổng đến tìm em, ah ấy hy vọng em có thể chăm sóc chị tốt một chút, còn nói nếu như chị không chịu ăn cơm, hoặc là chịu ủy khuất thì phải nói cho anh ấy biết. Em suy nghĩ một chút, thấy chuyện này cũng không gây tổn hại gì đến chị nên em mới đồng ý mà.】
【Em sai rồi, xin lỗi chị, chị phạt em thế nào cũng được hết. 】Trợ lý nhỏ gửi đến mấy câu này, phía sau còn có một loạt icon đang khóc lớn.
Vẻ mặt Thời Vũ dịu đi một chút, cô cố ý dọa: 【Không có lần sau đâu đấy. Em đừng tưởng rằng anh ta là người tốt, tra nam đấy.】
Trợ lý nhỏ trả lời lại:【 Là như vậy sao?! Vậy chị phải cách mấy tên tra nam này xa một chút nhé!】
Giang Khắc tay không bị đuổi ra ngoài, anh bất lực liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, chỉ có thể xoay người rời đi.
Đi ra khỏi tiểu khu, Giang Khắc một tay vẫy taxi, một tay đút túi, tài xế hạ cửa kính xe xuống, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Anh đi đâu vậy?”
Giang Khắc thấp giọng nói một địa chỉ, ngập ngừng nói: “Hiện tại tôi không có tiền, ông chở tôi đến đó, tôi trả ông gấp mười lần.”
Tài xế nhìn anh cười híp mắt: “Hiện tại tôi không có tiền, muốn lên trời, anh đưa tôi lên, tôi trả anh gấp một trăm lần tiền xe.”
“Không có tiền còn muốn ngồi xe Bá Vương*! Nhìn dáng dấp cậu nhân mô cẩu dạng*, sao lại vô liêm sỉ như vậy?.” Tài xế giống như đang chuyển mặt nạ** vậy, không ngừng mắng chửi Giang Khắc.
(*) Nhân mô cẩu dạng: danh tính là người, nhưng hành vi được mô tả như một chú chó, chủ yếu được dùng để chế giễu.
(**) Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Thay đổi khuôn mặt là một kỹ năng đặc biệt được sử dụng trong nghệ thuật kinh kịch Tứ Xuyên để tạo hình nhân vật. Đó là một kỹ thuật để bộc lộ những suy nghĩ và cảm xúc bên trong của các nhân vật trong vở kịch. Lâu lâu ở Haidilao cũng có màn múa chuyển mặt nạ này í.
Sau đó tài xế chủ động phóng xe rời đi, bánh xe chạy qua ổ gà làm văng bùn lên người Giang Khắc.
Giang Khắc nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người có thêm vài vết bùn, sắc mặt càng lạnh hơn, cả người cảm thấy khó chịu, nhịn không được muốn cởi áo ném vào thùng rác.
Đi được một đoạn, cuối cùng anh cũng mượn được điện thoại di động của một nữ sinh viên, anh gọi cho Tiền Đông Lâm đến đón mình. Khi Giang Khắc trả lại điện thoại cho nữ sinh kia, anh còn lễ phép nói cảm ơn.
Cô nữ sinh kia vội xua tay tỏ ý anh không cần phải khách sáo, trước khi đi cô còn liếc nhìn Giang Khắc một cái, ánh mắt lộ ra vẻ thương cảm với anh chàng đẹp trai tội nghiệp.
Mười một giờ tối, Tiền Đông Lâm lái một chiếc Maybach đến đón người, nhìn thấy Giang Khắc mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh đứng ở đầu đường, người qua đường vội vàng đi qua, anh cảm thấy vị ông anh này của anh vừa thảm vừa buồn cười.
Sau khi đón được Giang Khắc, Tiền Đông Lâm nghe xong toàn bộ câu chuyện, anh giơ ngón tay cái, thở dài nói: “Cao tay, vẫn là Tiểu Vũ Mao đủ ác, nói không thích thì chính là không thích nữa, ngay cả cửa cũng không cho anh vào.”
“Nhưng mà lần đầu tiên em thấy anh ăn thịt rùa*, cũng không dễ dàng gì, xin hỏi người trong cuộc bây giờ cảm thấy như thế nào?”
(*) Ăn thịt rùa: Người đang chán nản, đau khổ.
Giang Khắc có chút phiền muộn, anh liếc nhìn Tiền Đông Lâm đang huyên thuyên không ngừng trong lúc lái xe, anh mỉm cười: “Cảm giác của tôi là mấy hạng mục của cậu sắp có màu vàng.”
(*) RAG là một từ viết tắt để xác định tình trạng của một dự án. Màu xanh lá cây: Tiến độ dự án theo kế hoạch bình thường. Màu vàng: Dự án có thể cần hỗ trợ trong tương lai, hiện do nhóm dự án xử lý nội bộ, nhưng cần sự chú ý của nhóm quản lý. Màu đỏ: Sự cố leo thang, nhóm dự án cần các nguồn lực bên ngoài để giúp giải quyết các vấn đề.
Tiền Đông Lâm nhớ tới tình cảnh bi thảm sau khi lần trước Giang Khắc tô vàng dự án của mình, anh lập tức quỳ xuống: “Anh, em sai rồi.”
Sau khi về đến nhà, Giang Khắc tắm rửa xong, thư ký mang cho anh một chiếc điện thoại di động mới, anh mặc đồ ngủ ngồi trên sofa gửi tin nhắn cho Thời Vũ.
Giang Khắc: 【Vũ Mao, đồ của anh còn ở chỗ em.】
Gửi tin nhắn xong, Giang Khắc lại soạn một tin nhắn khác —— 【Khi nào anh đến tìm em được?】
Trước khi Giang Khắc gửi tin nhắn này đi, Thời Vũ đã trả lời: Tôi biết rồi, ngày mai tôi cho người gửi đến công ty anh.
Nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng Giang Khắc nhếch lên, cô gái nhỏ đang tránh đi bất kỳ cơ hội nào để gặp anh.
Ngày hôm sau, khi Giang Khắc đến công ty, anh thật sự nhận được chuyển một gói hàng chuyển phát nhanh. Giang Khắc cho người mở nó ra, bên trong có áo khoác, laptop, chìa khóa xe và ví tiền của anh.
Giang Khắc ngơ ngác liếc nhìn đống đồ trước mắt, anh phát hiện chiếc đồng hồ “Bầu trời đầy sao” mà Thời Vũ tặng anh hôm sinh nhật đã biến mất. Con ngươi anh bỗng nhiên co rút lại, anh cẩn thận lục lọi chiếc hộp, ngay cả áo khoác cũng bị anh lắc lắc, nhưng không có thứ gì rơi ra cả.
Nhưng anh nhớ đồng hồ để của anh để ở chỗ Thời Vũ, bởi vì tối hôm qua lúc anh đang đút canh cho cô, Giang Khắc sợ chiếc đồng hồ sẽ làm cô bị thương nên đã tháo nó ra đặt trên bàn của cô.
Nghĩ tới đây, Giang Khắc cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Thời Vũ: 【Vũ Mao, đồng hồ của anh có phải đang ở chỗ em không?】
Không lâu sau, Thời Vũ trả lời: 【Đúng vậy, tôi giúp anh vứt đi rồi.】
Ánh mắt Giang Khắc đờ đẫn, có một số thứ, giống như sợi dây mơ hồ duy trì mối quan hệ thân thiết giữa hai người, mà bây giờ, Thời Vũ tự tay cắt đứt nó đi.
Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng: 【 Đó là đồ của anh.】
Rất nhanh, Thời Vũ đã trả lời lại: 【Nhưng đồ do em tặng, em có quyền lấy lại.】
Thời Vũ nhắn tin với Giang Khắc trong thời gian nghỉ giữa giờ của đoàn phim, một lúc sau, cô lại nhận được câu trả lời: 【Ngay cả đồ vật anh giữ lại làm kỷ niệm em cũng không cho à? 】
Nhìn thấy tin nhắn này, lông mi Thời Vũ run run, trong mắt có một chút dao động, cuối cùng cô cũng không trả lời lại, xóa tin nhắn giữa hai người, đồng thời kéo số điện thoại mới của Giang Khắc vào danh sách đen.
Cô đang muốn tắt điện thoại đi, Nguyễn Sơ Kinh lại gửi tin nhắn đến: 【Bảo bối, nghe nói tối hôm qua cậu tống cổ Giang tổng ra đường hả, còn để cho anh ta lưu lạc đầu đường xó chợ. Ôi nghe xong mà thoải mái gì đâu á ha ha ha ha ha.】
Nguyễn Sơ Kinh lại gửi đến một tin nhắn khác: 【Mau mau tám chuyện với tớ nào, tớ đang tham gia một diễn đàn kinh tế, sắp chán chết rồi. Bọn tớ đến để phỏng vấn người ta mà chứ như tôi tớ của bọn họ vậy, bọn tớ đến thật sớm nhưng lại phải chờ đám người tư bản bọn họ đến tận mười một giờ vẫn chưa thấy ai.】
Bị Nguyễn Sơ Kinh ngắt lời như vậy, tâm trạng vốn đang nặng nề của Thời Vũ lập tức tan thành mây khói, cô tám chuyện cùng Nguyễn Sơ Kinh hơn mười phút. Cuối cùng trợ lý gọi cô tiếp tục quay phim, cô mới chào tạm biệt Nguyễn Sơ Kinh.
Nguyễn Sơ Kinh cũng gửi đến một nhãn dán “Kẻ tôi tớ đi làm đây”, sau đó tắt điện thoại.
Buổi họp báo của Diễn đàn Kinh tế và Đổi mới Bác Thái lần thứ 11 đang được tổ chức tại hội trường tòa nhà Bảo Lệ. Các nhân vật nổi tiếng cùng khách quý từ các tầng lớp xã hội ở Bắc Kinh lần lượt tiến vào. Nguyễn Sơ Kinh ngồi ở hàng thứ ba của bàn hội nghị, cô ngồi thẳng tắp, bên cạnh còn có quyển sổ ghi chép và một cây bút ghi âm.
Trước khi tất cả các khách mời ổn định chỗ ngồi, Nguyễn Sơ Kinh nghiêm túc nhìn xuống đọc bản thảo.
Sau khi nhân viên thông báo bắt đầu, người dẫn chương trình lên sân khấu phát biểu, nói lan man một hồi cuối cùng cũng vào chủ đề chính: “Chúng tôi xin mời anh Từ Chu Diễn, giám đốc tập đoàn Hoa Bác, chia sẻ một chút về cách giải quyết vấn đề khủng hoảng của ba ngành công nghiệp (nông nghiệp, công nghiệp, công nghiệp dịch vụ) trong thời kỳ bão hòa, xin anh hãy chia sẻ quan điểm của mình về cách nắm bắt cơ hội.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, đến Nguyễn Sơ Kinh cũng không ngờ rằng Từ Chu Diễn sẽ xuất hiện ở đây, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ đụng nhau giữa không trung.
Hôm nay Từ Chu Diễn mặc một bộ âu phục màu hồng phấn, dáng người thẳng tắp, khí chất nổi bật, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã thu hút mọi sự chú ý của những người có mặt ở đây. Từ Chu Diễn cũng nhìn thấy Nguyễn Sơ Kinh đang ngồi dưới khán đài, đuôi mắt anh nhếch lên, con ngươi thâm thúy, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Như thể xác nhận rằng cô đang ở trong tầm mắt của anh, khóe môi Từ Chu Diễn chậm rãi nhếch lên.
Xung quanh Nguyễn Sơ Kinh vang lên tiếng xì xào bàn tán, đồng nghiệp cô cũng thở phào một hơi rồi nói: Từ tổng đẹp trai quá đi.
Một phóng viên khác nói: Tôi có cảm giác hình như vừa rồi anh ấy đang nhìn cô đấy, haizz. Chỉ một ánh mắt thôi đã làm xương của tôi chắc cũng mềm nhũn ra rồi này.
Nghe tiếng xì xào bàn tán từ những người xung quanh mình, trong lòng Nguyễn Sơ Kinh cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa. Cô âm thầm oán trách Từ Chu Diễn quá phô trương, anh chỉ tùy tiện thả thính một chút, mấy cô phóng viên ở đây đã rối tung cả lên.
Một lần nữa, cô thầm trao cho Từ Chu Diễn danh hiệu “Tra nam”.
Bài phát biểu của Từ Chu Diễn vô cùng xuất sắc, đồng nghiệp của cô đều khen ngợi anh, những người đứng đầu trong ngành có mặt ở đây cũng tỏ ra ngưỡng mộ. Buổi họp báo kéo dài một tiếng rưỡi, sau đó đến lượt các phóng viên đặt câu hỏi.
Đến lượt Từ Chu Diễn nhận phỏng vấn, các phóng viên dưới khán đài đồng loạt giơ tay.
Nguyễn Sơ Kinh im lặng ngồi tại chỗ, cô lặng lẽ lật qua lật lại quyển sổ ghi chép, cô không nghĩ tới việc giơ tay, chỉ muốn nhanh chóng qua phần này.
Ai ngờ, Từ Chu Diễn nhìn thẳng vào Nguyễn Sơ Kinh, anh đột nhiên nói: “Cô gái mặc áo sơ mi màu xanh ngồi ở hàng thứ ba, mời cô.”
Nguyễn Sơ Kinh nhất thời trở thành tâm điểm, cô chỉ có thể nhắm mắt đứng lên.
Nhưng mà khả năng thích ứng của Nguyễn Sơ Kinh cũng rất nhanh, cơ hội đã đến trước mặt cô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, sau khi điều chỉnh lại trạng thái, cô cười nói: “Từ tổng, thử thách anh vừa nói, có phải việc biến thách thức thành cơ hội cũng áp dụng ở trạng thái tổng bằng không? Có thể áp dụng …… “
Sau khi kết thúc buổi họp báo, mọi người lục tục ra về. Nguyễn Sơ Kinh đang thu dọn đồ đạc trên bàn, cô vô tình ngước mắt lên, phát hiện một nữ phóng viên mặt đỏ bừng bừng đi đến xin số điện thoại của Từ Chu Diễn nhưng đã bị trợ lý của anh ngăn lại.
Từ Chu Diễn cũng khá phong độ, anh làm một động tác tay, trợ lý đành phải buông tay. Nữ phóng viên cầm quyển sổ đi tới, không biết nói cái gì, đôi mắt đào hoa của Từ Chu Diễn tràn ngập ý cười, anh cúi đầu xuống nghe cô phóng viên kia nói.
Trong khi hai người đang nói chuyện, Từ Chu Diễn còn liếc nhìn về hướng cô.
Nguyễn Sơ Kinh tránh được ánh mắt của anh, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong tay rồi rời khỏi hiện trường.
Cô phải thừa nhận rằng cảnh tượng vừa rồi như cái gai đâm vào tim cô, không có gì đặc biệt, nhưng dù sao cô cũng cảm nhận được.
Vừa ra khỏi tòa nhà Bảo Lệ, Nguyễn Sơ Kinh mới phát hiện ra trời đang mưa. Cơn mưa cuối xuân lúc nào cũng như thế này, dày đặc, kéo dài, ẩm ướt, khó mà tạnh ngay được.
Lúc cô chuẩn bị đội túi lao ra, có người chặn cô lại, là một vị giám đốc mà cô đã phỏng vấn trước đó. Người kia nhìn trời mưa cười nói: “Cô đi đâu vậy? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn”.
Nguyễn Sơ Kinh suy nghĩ một lúc, cô thật sự không biết cơn mưa này đến khi nào mới tạnh, cô đang định mở miệng đồng ý thì một giọng nói lười biếng mang ý tuyên bố chủ quyền truyền đến.
“Xin lỗi, Vương tổng, cô ấy có hẹn rồi.”
Nguyễn Sơ Kinh quay đầu, cô liếc mắt nhìn xem ai đang tới, trong lòng còn mắng một câu hẹn cái rắm, ai hẹn với anh chứ.
Nhìn thấy là Từ Chu Diễn, đối phương không hề tức giận cười nói vài câu, sau đó cùng trợ lý che ô lên xe.
Mưa vẫn đang rơi, Từ Chu Diễn đứng sau lưng cô, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Nguyễn Sơ Kinh có thể ngửi thấy mùi khói thoang thoảng quyện với mùi bạc hà trên người, lạnh lẽo nhưng lại âm thầm quyến rũ.
Nguyễn Sơ Kinh xách túi xách, âm thầm dời sang bên cạnh một bước.
Từ Chu Diễn nhìn thấy động tác này của cô, anh nheo mắt lại, nắm lấy cổ tay rồi ép đến gần cô: “Em chạy cái gì?”
Nguyễn Sơ Kinh vùng vẫy một hồi cũng không thèm phản kháng nữa, cô cười cười: “Tôi sợ làm chậm trễ việc tốt của Từ tổng.”
Cuối cùng, Từ Chu Diễn đưa Nguyễn Sơ Kinh đến một nhà hàng phương Tây để ăn cơm. Trong bữa cơm, mấy lần Từ Chu Diễn cố gắng giải thích chuyện lần trước với Nguyễn Sơ Kinh, nhưng đều bị cô tránh sang chủ đề khác.
Không chỉ vậy, lúc ăn cơm Nguyễn Sơ Kinh vô cùng thờ ơ, cô vừa uống nước vừa nghịch điện thoại, tránh giao tiếp bằng mắt với Từ Chu Diễn.
Từ Chu Diễn nhìn Nguyễn Sơ Kinh đang chăm chú vào điện thoại, khóe môi anh bất giác nhếch lên. Anh có chút ghen tị. Rốt cuộc là cô đang nhắn tin với ai mà không thèm nhìn anh vậy?
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Sơ Kinh đặt điện thoại xuống, cô đi vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm. Đột nhiên, điện thoại đang để trên bàn của Nguyễn Sơ Kinh rung lên, Từ Chu Diễn đang cắt miếng bít tết ra, liếc mắt nhìn một cái, là cuộc gọi từ một người đàn ông, tên lưu trong danh bạ cũng khá thân mật.
Động tác của Từ Chu Diễn dừng lại, âm thanh sắc bén của dao nĩa trên chiếc đĩa sứ phát ra, anh liếc nhìn miếng bít tết, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Sau khi trở lại, Nguyễn Sơ Kinh nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ nên đã cầm điện thoại lên gọi lại cho người kia. Từ Chu Diễn ngăn cô lại, giọng điệu không rõ ràng: “Kinh Kinh, ngay trước mặt anh mà em còn dám gọi điện thoại cho người đàn ông khác à?”
“À, ” Nguyễn Sơ Kinh lên tiếng trả lời, cô nhíu mày, “Từ đại thiếu gia suốt ngày hái hoa tôi cũng đâu có ý kiến.”
“Hay là nói, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?” Nguyễn Sơ Kinh cười cười, hai mắt cụp xuống, ánh mắt phiêu diêu.
Nguyễn Sơ Kinh chính là kiểu người như vậy, cô không bao giờ phát triển mối quan hệ bất bình đẳng, cũng sẽ không đối với bất kỳ thứ gì yêu mà không được. Nếu Từ Chu Diễn đã không thể tập trung vào một mình cô, anh sẽ đi khắp nơi móc hầu bao.
Cô sẽ trả lại anh theo cách tương tự.
Từ Chu Diễn sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra, anh giải thích: “Chuyện lần trước là ngoài ý muốn, thật đó.”
“Được rồi, tôi tin anh, vậy mới vừa rồi ở diễn đàn, ngài cùng cô gái khác trò chuyện vui vẻ cũng là ngoài ý muốn?” Nguyễn Sơ Kinh hỏi.
Từ Chu Diễn đang nghịch chiếc bật lửa kim loại trong tay, nghe cô nói vậy anh cười khẽ, sao anh cảm thấy lúc Kinh Kinh ghen lại có chút đáng yêu.
Ngay sau đó, Từ Chu Diễn thu lại vẻ không đứng đắn trên mặt, anh khóa chặt mắt cô lại: “Cô ấy vừa rồi đến xin số của anh, anh không cho, anh nói anh có người mình thích rồi.”
…
Ngày hôm sau, Thời Vũ quay phim xong vừa lên xe nghỉ ngơi chưa được bao lâu, cô đã bị trợ lý giục đi thử lễ phục, buổi tối cô còn phải tham gia buổi tiệc của nhãn hàng tổ chức.
Thời Vũ quay phim cả một ngày trời mệt không tả nổi, cô để mặc cho trợ lý đẩy cô đi thay lễ phục, sau khi thay lễ phục xong thì thợ trang điểm đến làm tóc, trang điểm cho cô.
Thay quần áo xong, trợ lý hai mắt sáng lên: “Chị Vũ Mao, hôm nay chị giống như tiên nữ vậy đó.”
Thời Vũ nhéo mặt cô, nghiêm túc nói: “Chị khi nào không phải tiên nữ hả?”
Mỗi ngày đều là tiên nữ.
Thật ra thì đối với sự kiện của nhãn hàng lần này, Thời Vũ đã do dự rất lâu, từ sau lần bị bôi đen lúc trước, cô vẫn luôn nghiêm túc quay phim, rất ít khi xuất hiện ở những sự kiện có nhận phỏng vấn.
Tám giờ tối, cả người Thời Vũ đang mặc một chiếc váy dài bằng vải tuyn đen của Ralph & Russo, phần thân dưới váy không đối xứng lấp ló hai đôi chân dài thẳng tắp, chiếc thắt lưng bạc lấp lánh ngọc trai càng tôn lên vẻ đẹp thắt đáy lưng ong cùng vóc dáng yêu kiều của cô.
Ngay khi cô vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều tập trung vào Thời Vũ, mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ mọng, cùng khí chất thần tiên trên đôi lông mày của cô. Một số phóng viên cảm thấy khí chất của cô khác hẳn trước đây.
Ở lối vào, truyền thông lia máy ảnh về Thời Vũ, đèn sân khấu liên tục nhấp nháy.
Không cần biết phóng viên có hỏi khó đến mức nào, Thời Vũ dùng EQ cao của mình giải quyết từng cái một, nhưng phóng viên lời lẽ sắc bén vẫn không chịu buông tha cho cô: “Nghe nói lúc trước cô cùng Giang Khắc – giám đốc tập đoàn Tấn Thăng có hôn ước, bây giờ thế nào rồi?”
“Tất cả đã kết thúc rồi,” Thời Vũ nghiêng đầu cười, cô chuyển chủ đề, “Cô nên hỏi tôi, bây giờ mẫu người lý tưởng của tôi là người như thế nào mới phải?”
Thời Vũ vô cùng thản nhiên, phóng viên cũng không muốn làm khó cô nữa, sau khi hỏi thêm vài câu, đã cho cô vào.
Nào ngờ, Giang Khắc vừa mới xuống xe, anh nhìn thấy một màn này, ánh mắt tối sầm lại, anh dùng sức bấm đứt điếu thuốc đang cầm trên tay.
Sau khi Thời Vũ bước vào trong, cô ngồi dưới sân khấu lắng nghe bài phát biểu của nhà tài trợ phía nhãn hàng. Cũng may là bài phát biểu kết thúc sớm, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Chủ đề của bữa tiệc ngày hôm nay là xoay quanh sản phẩm trang điểm.
Cho nên bữa tiệc này yêu cầu ghép cặp ngẫu nhiên, cùng nhau nhảy một điệu valse. Nhân viên đặt một chiếc hộp đựng đồ trang điểm kiểu cổ điển ở trong bữa tiệc, Thời Vũ đưa tay vào ngẫu nhiên rút một tấm, số ba.
Những người khác có mặt ở đây ai cũng rút số. Một lúc sau, một người đàn ông trông sạch sẽ, đeo kính bước đến, anh ta đưa ra một tờ giấy: “Số của cô là số 3 phải không? Tôi họ Trương.”
Thời Vũ gật đầu, cô không do dự mà trực tiếp đứng lên. Lúc này, tiếng nhạc tình cờ vang lên, Thời Vũ vừa đặt tay vào lòng bàn tay của người kia thì có người đến vỗ vào vai anh ta, Thời Vũ nhìn qua, là Giang Khắc, đột nhiên cả người mất hồn.
Cũng không biết Giang Khắc đã nói gì với cái người họ Trương kia, người kia trực tiếp rời đi.
Màn khiêu vũ bị náo loạn, Thời Vũ nâng váy định rời đi, không ngờ một thân ảnh ấm áp đã chắn trước mặt cô, cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm. Giang Khắc hỏi cô: “Em đi đâu vậy?”
“Đi đến nơi không có anh.”
Vẻ mặt Giang Khắc không thay đổi, anh duỗi tay giữ eo cô lại, trầm giọng nói: “Khiêu vũ xong anh sẽ để em đi.”
Giang Khắc đặt một tay lên cánh tay cô, tay còn lại vòng qua eo cô. Hai người khiêu vũ chưa được một phút, ai mà ngờ được một người phục vụ đang bưng rượu đi ngang qua sàn nhảy đụng phải người khác, rượu đổ thẳng vào người Thời Vũ.
Thời Vũ cảm thán một tiếng, Giang Khắc yên lặng nhìn người phục vụ: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy?”
“Thật xin lỗi cô, tôi…” Người phục vụ hoảng sợ, vội vàng đưa khăn giấy.
Thời Vũ nhìn thấy cậu ta hoảng loạn, cô nhận lấy khăn giấy, buồn bực nói: “Không sao đâu.”
Trước ngực Thời Vũ ướt một mảng lớn, vải tuyn đen càng bó chặt hơn, khiến ngực cô như ẩn như hiện, Giang Khắc lập tức cởi áo khoác ngoài xuống khoác lên người cô.
Anh ôm Thời Vũ lên lầu, trầm giọng nói: “Anh đưa em lên trên thay quần áo.”
Giang Khắc gọi điện cho người phụ trách bữa tiệc, người này rối rít xin lỗi, ngay lập tức chuẩn bị một bộ váy vừa vặn cho Thời Vũ. Trên tầng ba, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Thời Vũ đến một phòng dành cho khách để thay quần áo.
Thay quần áo xong, Thời Vũ còn cố ý ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, cô cảm thấy gặp Giang Khắc như vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Hai mươi phút sau, Thời Vũ cầm ví bước ra khỏi phòng, cô vừa ra ngoài thì phát hiện Giang Khắc vẫn chưa rời đi.
Người đàn ông đang dựa vào lan can, hút một điếu thuốc, sắc mặt anh tuấn sắc lạnh lùng, khói thuốc tản ra, yết hầu trên cổ anh chậm rãi lăn.
Nhìn bóng lưng anh có chút cô đơn, cũng có thể không phải, Thời Vũ phát hiện mình không bao giờ có thể nhìn thấy anh, cũng không trong lòng anh nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng động, Giang Khắc dập tắt thuốc trong tay, chặn cô lại, giọng nói lạnh lùng: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện gì?” Thời Vũ hỏi anh.
“Anh vẫn chưa kết thúc.” Giang Khắc nói.
Một lúc sau, Thời Vũ hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô hỏi: “Vậy thì sao?”
“Cho nên, lần này đến lượt anh đuổi theo em.” Giang Khắc tiến lại gần, hai người gần trong gang tấc.
Thời Vũ nhẹ nhàng gật đầu, cô hỏi, “Được, vậy anh có biết lúc tâm trạng không tốt tôi thích làm gì không?”
Giang Khắc sững sờ một hồi lâu cũng không trả lời, cô tiếp tục hỏi: “Vậy thì anh có biết sinh nhật của tôi là khi nào không?”
Lần này, Giang Khắc vẫn không trả lời được. Vẻ mặt anh có chút chật vật, hình như là tháng năm, hay là tháng sáu? Trong lòng anh không có một chút manh mối nào.
Thời Vũ tiếp tục hỏi anh: “Vậy đổi một một câu đơn giản hơn, tôi thích ăn gì?”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đôi mắt vốn dĩ đang sáng ngời của Thời Vũ không giấu được vẻ thất vọng, giọng điệu có chút tự giễu: “Anh chỉ là quen với việc mỗi ngày có tôi chạy theo ở phía sau, bây giờ anh chỉ là không quen thôi, cho nên anh không cần phải theo đuổi tôi lại làm gì.”
Ngay cả việc anh có thích tôi không anh còn khống xác định được. Thời Vũ suýt chút nữa đã thốt ra câu này, tất nhiên là cô đã nuốt trở lại, không có cách nào nói ra được, nếu cô nói ra câu này thì đồng nghĩa với việc cô tự tổn thương chính mình, tự nhắc nhở bản thân mình ngày xưa ngu ngốc như thế nào.
Thời Vũ rút tay về, giọng nói nhẹ nhàng mà trịnh trọng: “Cho nên anh từ bỏ đi, để cho mối quan hệ này kết thúc, không tốt sao?”