BẠN TRAI BỆNH KIỀU CỦA TÔI

Edit: Thỏ

“Chúng tôi nghi ngờ… bệnh tâm thần phân liệt của Khương Tự lần nữa tái phát.”

Lục Hổ nói cho tôi biết, năm đó Khương Tự và Khương Lâu bị bắt cóc một tuần, lúc cứu ra thì bọn họ đã không ổn. Bởi vì mục đích của đối phương không vì tiền bạc, mà vì báo thù. Bảy ngày ngắn ngủi đã khiến hai anh em và người mẹ nhận đủ loại tra tấn, ngoại trừ bị tổn thương thể xác còn tổn thương tinh thần. Bọn họ bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng, thởi điểm đó bác sĩ đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không chữa khỏi cho Khương Lâu. Vì đến bước đường cùng nên phải đưa Khương Lâu vào bệnh viện tâm thần dần dần chữa trị, còn Khương Tự được đưa đến nông thôn, tiến hành trị liệu cách ly.

Nghe xong, ngoại trừ đau lòng tôi còn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Tôi hỏi y: “Bọn bắt cóc đâu?”

“Chúng tôi chỉ tóm được tay chân của nó.” Lục Hổ trả lời. “Nó rất giảo hoạt, đến giờ tôi vẫn chưa có cách xác định nó ở đâu, chỉ biết là đã bỏ trốn ra nước ngoài.”

Tôi im lặng hồi lâu, gian nan nói: “Lúc trước mọi người làm sao trị khỏi cho Khương Tự?”

“Tôi cũng không rõ lắm. Năm đó Khương Tự có khuynh hướng tự sát rất cuồng, bác sĩ tâm lý chẩn đoán cậu chủ bị tâm thần phân liệt, vì vậy chúng tôi phải bắt đầu trông chừng nghiêm khắc và khống chế cậu chủ. Ngay lúc chúng tôi thấy tình hình chuyển biến tốt hơn thì… cậu ấy trốn đi.”

Không sai, hắn còn chạy đến ao cá muốn tự vẫn, sau đó được tôi cứu lên.

“Chúng tôi tìm cậu chủ suốt đêm, kết quả hôm sau cậu đã quay về.” Lục Hổ ngập ngừng giây lát. “Chuyển biến bắt đầu từ đây, cậu chủ lựa chọn quên hết tất cả, trở thành một Khương Tự không biết gì về quá khứ. Tuy nhiên tình trạng bệnh lý lại trở nên tốt hơn, đây là sự thật.”

“Không thể nào.” Tôi kêu lên thất thanh. “Hắn nhớ rõ mọi chuyện, hắn từng kể cho em đó!”

“Đúng vậy, cậu chủ còn nhớ, thậm chí chúng tôi không biết cậu nhớ ra lúc nào. Chúng tôi cho rằng ký ức cậu chủ khôi phục không hoàn chỉnh, ít nhất thì đoạn ký ức về bắt cóc kia vẫn rời rạc.”

Tôi nhớ đến một đêm hắn thẳng thắn kể cho tôi nghe quá khứ của mình, hắn sắp nói toàn bộ cho tôi nhưng lại bị tôi ngăn lại.

“Chúng tôi đoán rằng ký ức của cậu chủ sẽ dần khôi phục, và bệnh tâm thần phân liệt sẽ tái phát lần nữa. Thông qua hai ngày quan sát gần đây, dự đoán của chúng tôi đang biến thành hiện thực. Cậu chủ dần trở nên mất kiểm soát cảm xúc của mình, đặc biệt là khi nhắc về cậu, cảm xúc lại phân hóa thành hai hướng khác nhau.” Lục Hổ đột nhiên hỏi tôi. “Cậu biết lúc cậu không ở bên cậu chủ, bộ dạng cậu ấy ra sao chứ?”

Tôi sửng sốt.

“Cậu chủ dại ra, hoặc lạnh nhạt, hoặc u buồn, hoặc chán chường cực độ.”

Tôi im lặng thật lâu. Chẳng trách hắn muốn bám riết tôi không rời, và tôi cho rằng hắn chỉ cảm thấy bất an, cũng không biết hắn phải chịu đựng sự tra tấn khổ sở…

Lục Hổ do dự một hồi, rốt cuộc mở miệng nói với tôi: “Cậu đối với cậu chủ rất đặc biệt, cậu ấy vì cậu nên mới đến ngôi trường này. Sau khi hai cậu yêu nhau, cậu ấy trông… thật hạnh phúc.” Y khéo léo dùng từ ngữ như vậy. “Đúng, chính là cảm giác hạnh phúc. Tôi theo cậu chủ rất nhiều năm nhưng chỉ mỗi cậu có khả năng khiến cậu chủ trở thành một kẻ bình thường.”

“Tôi biết cậu cũng yêu Khương Tự, mà thủ trưởng cũng bằng lòng chấp nhận rồi, ngài đã nói cho cậu hết thảy nguyên do.” Lục Hổ trịnh trọng nói. “Lương Thiếu Đông, quá trình trị liệu kế tiếp chúng tôi yêu cầu cậu tham gia, bởi vì chỉ có cậu mới là giúp được cậu ấy.”

***

Khương Tự đưa tôi đến ký túc xá thu gom đồ đạc.

Tôi bảo Khương Tự chờ trong xe để tôi tự mình lên lầu. Lúc đi đến cửa ký túc xá tôi lại nảy sinh cảm giác xa lạ. Tôi ngẩng đầu nhìn lên xào quần áo ngày xưa treo lủng lẳng quần áo của bốn thằng con trai, giờ đây chỉ còn lẻ loi hai cái quần sịp của Lý Minh và áo thun của mình. Mà lần cuối này, áo của tôi cũng sẽ lấy xuống, chỉ còn trơ trọi Lý Minh…

Trong lúc cảm xúc ngổn ngang trăm mối, tôi đột nhiên cảm thấy mình… thật là khốn nạn.

Không, tôi cũng không phải người trọng sắc khinh bạn đâu.

Tôi xấu hổ cầm chốt cửa, ba giây sau hết xấu hổ thì đẩy cửa vào trong.

Tiếp theo tôi đệch liên hoàn, vì thằng đầu bò Lý Minh vừa xem AV vừa quay tay tự thẩm.

Hơn nữa! Cửa cũng chưa khóa! Quá con mẹ nó ngạo mạn rồi!

Ngày mai mắt tôi mà nổi mụn lẹo tôi sẽ đem thiến nó!

Ba phút sau, Lý Minh ngồi trên ghế đen mặt nhìn tôi: “Mày về làm chi?”

“Tao đệch… Phòng tao mà tao không được về à?” Tôi vừa gầm gừ vừa leo lên giường gom đống quần áo lộn xộn cuốn bừa lại, còn không quên liếc Lý Minh trắng mắt.

Lý Minh buồn bã: “À, cha còn tưởng rằng con có vợ quên cha.”

“Đệch, mẹ mày mới là con tao đó.” Tôi mắng hai câu, sau đó gom quần áo nhét vào hành lý, bắt đầu dọn sách giáo khoa và laptop trên bàn.

“Quyết định dọn rồi sao?”

Tôi im lặng hồi lâu, gật gật. “Tao làm rõ việc kia rồi, đúng là do một tay Khương Tự gây ra. Tao cũng đã răn đe hắn, cũng tới cửa xin lỗi Bàng Huy. Mọi thứ coi như xong… Lý Minh, tao biết Khương Tự là loại người nào nhưng tình cảm của tao không nói rõ được. Mày bảo tao xem bọn xấu như kẻ thù, nhưng nghĩ đến người xấu là Khương Tự, là vợ tao, tao hết cách…”

Lý Minh bèn cười nhạo. “Lương Thiếu Đông ơi Lương Thiếu Đông, tao hỏi đây, nếu một ngày người Khương Tự đâm là tao, mày làm sao bây giờ?”

“Không có khả năng.” Tôi quả quyết nói.

Lý Minh phun ra lời cuối. Nó bảo: “Lương Thiếu Đông, mày căn bản đếch hiểu hắn đâu.”

Tôi mang hành lý trở lại xe, Khương Tự vui mừng ôm lấy cổ tôi cọ cọ, khác hẳn với sự hưng phấn bình thường.

“Vui thế sao?” Tôi gãi mũi bất đắc dĩ nhìn hắn trên đà rạo rực.

Khương Tự dùng vẻ mặt mộng ảo nhìn tôi: “Đông Đông, anh chờ hôm nay lâu lắm rồi… Chúng ta rốt cuộc ở bên nhau.”

“Mình đã sớm bên nhau.” Tôi đáp.

“Không phải.” Hắn vẫn luôn tươi cười như không ngừng được. “Mình cùng chung sống với nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, có cùng một mái nhà, đây mới là chân chính bên nhau…”

Tôi bật cười, đưa tay vò tóc hắn. Tôi khẽ hôn lên vầng trán trơn bóng kia: “Anh nói này là kết hôn…”

Hai mắt Khương Tự vụt sáng, hắn lẩm bẩm: “Kết hôn…”

“Ừm, kết hôn.” Tôi đột nhiên muốn trêu hắn, bèn cười gian xảo dùng ngón tay chọc chọc gương mặt bạn trai. “Khương Tự, anh nguyện ý gả cho em không?”

Hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Hắn nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự hoang mang kinh người.

“Anh nguyện ý…” Nước mắt hắn lập tức tuôn rơi, hắn vừa khóc vừa lặp lại. “Anh nguyện ý, anh nguyện ý, anh nguyện ý…”

Anh khóc cái gì… Tôi lau nước mắt cho bạn trai, trong lúc sơ ý ngẩng lên đã thấy Lục Hổ nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

Tim tôi đột nhiên chùn xuống, nhớ tới lời nói của y. Tôi cúi đầu nhìn Khương Tự lúc cười lúc khóc, bất giác ôm chặt lấy anh.

Người trong lồng ngực là bảo bối của tôi, anh đã dùng những gì anh có dâng hết cho tôi, vì sao tôi có thể keo kiệt hoài nghi và làm tổn thương anh chứ? Dù rằng Lý Minh từng gặp qua một mặt tàn bạo của Khương Tự nên không thể tin anh, nhưng đối với tôi, anh mãi là Khương Tự. Anh là Khương Tự chỉ biết ngốc nghếch yêu tôi. Một Khương Tự như thế bảo tôi làm sao không ích kỷ mà ôm siết anh vào lòng, bảo vệ anh cho tốt?

Tôi chỉ cần biết rằng anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh lắm, vậy là đủ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc