BẠN TRAI BỆNH KIỀU CỦA TÔI

Edit: Thỏ

Ngày tháng bình đạm trôi qua, bất tri bất giác đã cuối tháng 8, kỳ nghỉ hè đã qua đi một nửa.

Tôi và Khương Tự lên kế hoạch đi chơi.

Ban đầu tôi muốn đi nội Mông Cổ nhưng Khương Tự không đồng ý, lo thân thể tôi chịu không nổi đường trường, tôi cũng bó tay. Thời gian đã qua rất lâu, vết thương đã sớm lành nhưng cũng không lay chuyển được hắn nên đành phải cân nhắc lại, đành đi đến Bắc Kinh cho gần.

Nhưng nó bao gần nhỉ…

Cho dù đi du lịch thì Mao Mao cũng không thành vấn đề, Khương Tự sai Lục Hổ chăm nó một chút. Tôi thấy Lục Hổ bận rộn như thế, hơn nữa chúng tôi làm phiền y nhiều lần cũng thấy ngại, vì vậy tôi giao Mao Mao cho đàn chị. Bởi vì đàn chị đang thực tập nên đã thuê phòng trọ ở gần trường, chị ở một mình nên chăm mèo cũng tiện hơn.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Mao Mao xong, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hết sức. Thế nhưng Khương Tự vẫn còn luyến tiếc, cho nên tôi bất mãn gầm gừ: “Đừng nhớ nhung Mao Mao, nói không chừng khi chúng ta quay lại nó đã quên mất anh rồi.”

Khương Tự ghé vào lòng tôi, bả vai run nhẹ. Tôi ngỡ hắn muốn khóc nên nâng cằm lên, chỉ thấy hắn đang cười rất vui mừng. Tôi lạc lối trong đôi mắt ấy, bất giác đến gần hôn lên chóp mũi gã trai, sau khi hôn xong mới nhớ ra cả hai vẫn còn trên máy bay nhỉ… Nhưng ai thấy thì kệ thôi, bởi vì tôi đã quá quen rồi.

“Hành khách thân mến, máy bay chúng ta sắp cất cánh, mời các vị thắt kỹ dây an toàn và tắt hết mọi thiết bị di động điện tử…”

Khương Tự giúp tôi cài xong dây an toàn rồi nhìn tôi đang chọc vào tấm phẳng cứng cáp trên máy bay. Tôi chọc một lúc cảm thấy chán bèn quay đầu ngó ngoài cửa sổ. Lúc này máy bay chậm rãi cất cánh, sân bay rộng lớn dần dần trở thành một mảnh hình vuông nhỏ xinh, chợt tôi lẩm bẩm: “Thật thần kỳ…”

“Thần kỳ?”

“Trước kia em ra đồng chăn trâu, em thường thấy máy bay lượn ngang bầu trời. Anh biết em đã nghĩ gì không?”

Khương Tự lắc đầu một cái.

“Em thắc mắc vì sao mỗi lần máy bay ngang qua đều có một vệt khói trắng? Chẳng lẽ máy bay thả rắm à?”

“Phụt.” Khương Tự bật cười, khẽ hôn tôi. “Đông Đông, sao em đáng yêu như thế.”

Tôi cười theo: “Lúc đến trường em đã hỏi thầy em, thầy nói rằng mình cũng không biết nữa. Em lại hỏi, thầy từng ngồi máy bay chưa, thầy nói chưa. Thầy em cũng 60 tuổi, đời này nơi đi xa nhất chính là trường cấp ba ở trấn nhỏ em từng học. Anh biết không, trước kia em sùng bái thầy nhất, em cảm thấy không gì mà thầy không biết cả. Nhưng từ dạo đó về sau, em nhận ra cho dù làm giáo viên cũng có những chuyện chưa thông.”

Khương Tự chỉ nhìn tôi chăm chú, lẳng lặng mà nghe.

“Thẳng đến khi có lần em ngồi máy bay mới biết được thì ra ngồi máy bay là như vậy.” Tôi cười. “Số mệnh thật thần kỳ…”

“Số mệnh…” Khương Tự rũ mắt, cười bâng quơ. “Anh chưa bao giờ tin vào số mệnh… Dù là thứ gì, đều phải dựa vào bản lĩnh cướp đoạt của bản thân, chỉ khi chiếm được thì mới là của mình. Đông Đông, em cảm thấy đúng chứ?”

Tôi bật cười: “Anh bá đạo quá đi.”

“Bởi vì cho qua, sẽ thành may mắn… của người khác…” Khương Tự nói dứt câu thì im lặng. Hắn gối đầu lên vai tôi, khóe môi cong lên đường cung nhẹ bẫng, cứ thế thiếp đi.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, lúc tỉnh dậy đã đến nơi cần đến.

Rời khỏi sân bay đầy mát mẻ, Bắc Kinh đón chúng tôi bằng tiết trời oi bức, nóng đến nỗi tôi muốn chạy vào sảnh để hưởng máy lạnh một hồi. Bởi vì chuyến du lịch lần này tự phát nên hắn cũng không sai ai ra đón, vì thế chúng tôi thẳng tiến khách sạn, quyết định nghỉ ngơi cả chiều, tối đến chơi sau.

“Anh có bạn bè ở đây không? Muốn gặp họ không?” Tôi hỏi hắn.

“Không gặp. Chúng ta chơi với nhau là đủ rồi, ngày mai mình đi đâu? Tử Cấm Thành được chứ?”

“Đi đâu ít người thôi.” Tôi cười rồi bóp mặt hắn. “Đông người… khó làm…”

Ngay lập tức hai mắt Khương Tự sáng như sao, vợ tôi như ôm lấy eo tôi, cọ cọ. Hắn mơ màng hỏi tôi như kẻ say rượu. “Làm… chuyện gì?”

Một câu đủ khiến tim tôi run lên, quả thật dụ người phạm tội mà!

“Vợ, em muốn kabe-don anh.”

Khương Tự khó hiểu nhìn tôi, tôi cười hắc hắc và ấn Khương Tự vào tường, sau đó chống tay trái lên tường nốt. Ỷ vào độ cao hơi nhỉnh hơn Khương Tự một xíu, tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào mắt gã trai.

Giây tiếp theo, Khương Tự cuồng dã mà ôm cổ tôi, giữ chặt gáy mà hôn đến eo tôi mềm nhũn…

“Anh thích được em kabe-don anh…” Khương Tự nói xong bèn đẩy tôi ngã xuống giường lớn của khách sạn.

Tôi nhìn hắn, rạo rực tươi cười. “Anh học nhanh ghê, mới đây đã yuka-don em đấy…”

Môi Khương Tự dán lên môi tôi đầy nóng bỏng, bàn tay đã luồn vào quần áo, sờ soạng khắp nơi.

Mà bụng tôi vẫn trống rỗng, đột nhiên có loại dự cảm đêm nay sẽ chết đói trên giường…

(*) Kabe-don: áp vào tường; Yuka-don: áp xuống sàn, trong tình huống có giường thì áp vào giường =)))

***

Sáng hôm sau, chúng tôi dùng bữa sáng miễn phí của khách sạn, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh. Đến một cửa hàng mua sắm thật to, đột nhiên Khương Tự kéo tôi vào. Và tôi phát hiện ra bi kịch…

Ác mộng của nam giới là gì đây?

Tôi sẽ nói cho bạn biết, có bao giờ bạn từng bắt gặp những đấng mày râu đưa bạn gái dạo phố chưa? Đặt biệt là những đối tượng tay xách nách mang đủ thứ đồ ngồi cúi đầu chơi di động?

Tôi giờ đây vô cùng hâm mộ họ, ít nhất bọn họ còn có thể ngồi…

“Đông Đông, cái màu xanh này ổn không, em mặc cho anh xem nhé?”

“Được…” Tôi bất đắc dĩ mà vào phòng thử đồ, toát mồ hôi mà thử quần áo, vừa mới bước ra đã bị những nhân viên bán hàng nhiệt liệt vây quanh.

“Quý khách có dáng người thật tốt, mặc gì cũng đẹp!”

“Cái màu xanh này không tôn da đâu, chi bằng xem thử áo hoa văn màu trắng này, rất năng động, thích hợp với tuýp người như quý khách.”

“Chắc quý khách là sinh viên, giày thể thao phối mũ lưỡi trai thì thế nào ạ? Mùa hè có thể che nắng, trông rất ngầu.”

Tôi lúng túng đứng ở nơi đó… Họ quá nhiệt tình khiến tôi có chút xấu hổ, đồng thời được khen cũng khá ngượng ngùng. Đang bối rối không biết làm sao thì Khương Tự kéo tôi vào phòng thử đồ, vung tay khóa trái cửa lại. Tôi chợt nhận ra hắn tức giận rồi, tuy rằng hắn cố gắng để kìm nén lửa giận nhưng sắc mặt kia vẫn làm tôi phát run. Hắn đưa tay gỡ cúc áo của tôi, lạnh lùng nói: “Cởi bỏ.”

Tôi ngoan ngoãn cởi đồ, sau đó mặc lại quần áo cũ. Khương Tự mở cửa kéo tôi đi, mà tôi cũng không dám ngoái nhìn biểu cảm của những nhân viên đó.

Khương Tự vẫn luôn kéo tôi đến WC, vừa vào cửa, hắn bất chấp tất cả liền đè tôi hôn xuống. Tôi một bên vuốt ve lưng bạn trai, một bên đáp trả nụ hôn của hắn, thẳng đến khi hắn dần dần bình tĩnh lại.

“Ngoan… Không giận này.” Tôi nói.

Hắn rầu rĩ: “Anh không tức giận với em.”

“Ừm, em biết. Vợ em ngoan nhất, nhưng bọn họ không phải cố tình đâu, chỉ tại em đẹp trai quá mức thôi.”

Tôi vốn là muốn chọc hắn cười, nhưng không ngờ cậu bé lại nghiêm túc gật đầu, chốt như đinh đóng cột: “Cho nên sau này không được ra ngoài thường xuyên.”

Tôi đệch, chuyện này không thể!!! Tôi đưa hắn đi du lịch cũng không muốn khiến bệnh hắn thêm nghiêm trọng đâu!

Ngoại trừ hôm nay, tôi không dám đi dạo phố nữa. Nghĩ tới nghĩ lui không biết còn cái gì để chơi, ngắm phong cảnh hoài cũng chán, cuối cùng tôi quyết định dẫn hắn vào khu trò chơi. Nơi này có rất nhiều trò, nhất định sẽ có trò hợp với hắn.

Khu trò chơi điện tử không đông người nhưng nhờ các loại âm thanh ồn ào xen lẫn vào nhau càng tạo lên cảm giác náo nhiệt. Tôi đến quầy mua 200 xu trò chơi, hỏi Khương Tự muốn chơi trò gì.

Khương Tự nhìn quanh bốn phía, đôi mắt dừng lại ở chỗ… gắp thú bông.

“Anh muốn cái kia.” Khương Tự trỏ vào bạch tuộc nhồi bông.

“Để em gắp hết cho anh!” Tôi bừng bừng khí thế, xoa tay gầm gừ.

Ba phút sau.

“Hụt rồi, lần này xé nháp.”



“Đen thôi đỏ quên đi, xem em này!”

Mười lăm phút sau.

“Vợ, mình còn đủ xu chơi không anh?”

Hai mươi phút sau, rốt cuộc có một quần chúng vây xem mở miệng nói. “Cậu thật đần.”

Tôi nhìn ông anh kia: “…”

“Lần đầu tiên tôi thấy có người tiêu hết 200 xu mà vẫn không gắp được thú nhồi bông.”

Tôi: “…”

Khương Tự trợn mắt với anh ta, lạnh lùng gắt: “Quản con mẹ gì!”

Vì vậy nhóm quần chúng vây xem vội vàng giải tán, tôi cạn lời một lúc lâu, cuối cùng tặc lưỡi: “Vợ, đừng chửi thề nha.”

Khương Tự nhẹ nhàng đáp: “Ừ, anh đã biết.”

Tôi còn một xu cuối cùng, nhìn chằm chằm máy gắp thú kia, lần này hụt nữa thì chết luôn đi!

Lúc rời khỏi khu trò chơi, Khương Tự vừa ôm bạch tuộc nhồi bông vừa sùng bái khen ngợi tôi: “Đông Đông, em giỏi quá.”

Tôi: “…Ừm.”

Con thú bông này có phải do ý chí cuối cùng dồn nén mà có được không?

Đương nhiên không.

Đây là do tôi phẫn nộ đạp một chân xuống máy gắp thú làm rơi xuống…

Tôi quay đầu nhìn Khương Tự đang vui vẻ, bất giác mỉm cười, đưa tay vuốt tóc hắn.

Kỳ thực chỉ cần hắn vui, tôi có làm gì cũng đáng cả.

Bình luận

Truyện đang đọc