BẠN TRAI CUỒNG BẠO



Dùng tay lót đầu cho Khang Bất Dịch ngủ hơn cả tiếng đồng hồ, lúc anh thức dậy tay Du Uyên Nhi tê rần rần không rút lại được, từ nét mặt đến nụ cười đều vô cùng gượng gạo khi đối mặt với anh, cô biết khoảng cách giữa cả hai đã quá gần nhưng ngồi xiêu vẹo một thời gian dài lưng cô cũng đã bị cứng không xoay lại được, rõ ràng là làm việc tốt nhưng cô nhận ra trong mắt anh đang xem cô là kẻ biến thái lợi dụng lúc anh không tỉnh táo mà giở trò.

Từ từ chuyển người ngồi ngay lại, Du Uyên Nhi ngã được lưng vào ghế liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bàn tay những mạch máu nhỏ chuyển động như đàn kiến bò vô cùng ngứa ngáy nhưng không gãi được.

Khang Bất Dịch bỗng cầm lấy bàn tay đang bị tê của Du Uyên Nhi, dùng lực vuốt từ những đầu ngón tay xuống cổ tay cô và ngược lại để thúc đẩy máu di chuyển nhanh hơn. Trước hành động bất ngờ của Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi ngớ người nhìn anh một lúc lâu, nếu không phải từng ngày nhìn thấy sự thay đổi của anh, có lẽ cô cũng chẳng dám tin anh lại đối xử với cô dịu dàng như thế này.

Sau gần bốn tiếng xe dừng lại ở trong sân của khu huấn luyện, mặt trời đã nhô cao tỏa ra ánh nắng chói chang của ngày hè, bãi cát vàng rộng lớn phủ đầy trước mặt, diện tích sân rộng mênh mông đầy nắng.


Lấy hành lý xong tất cả học sinh tập trung theo hàng của mỗi lớp nghe thông báo phân chia nơi ở, những công việc phải làm, phát đồng phục,... Sau gần mười lăm phút đội nắng học sinh cũng được trở về phòng nghỉ ngơi sau quãng đường dài.

Học sinh được chia ra ký túc xá nam và ký túc xá nữ, hai ký túc đối diện nhau cách một sân sinh hoạt chung. Mỗi phòng gồm mười giường tầng, tương ứng với hai mươi học sinh, phòng của lớp Du Uyên Nhi còn có một ban công hướng ra vườn cây bên hông tường rào.

Nghỉ tự do được một tiếng, mọi người đến nhà ăn dùng bữa trưa, do ai cũng sợ Khang Bất Dịch nên không ai dám ngồi cùng, chỉ có Du Uyên Nhi, Ái Ái, Lý Vũ Hàn và Trư Mỹ Nhân là ngồi chung.

Ba con người nhìn Du Uyên Nhi liên tục gắp đồ ăn cho Khang Bất Dịch một cách vô cùng tự nhiên khiến họ nghệch mặt ra, thái độ không chút bất ngờ hay ngạc nhiên của Khang Bất Dịch khiến bọn họ càng hoài nghi hơn, bởi chuyện anh thường xuyên đến nhà cô ăn cơm không ai biết, những việc xảy ra giữa anh và cô suốt thời gian qua cũng không.

Ái Ái và Trư Mỹ Nhân muốn lên tiếng than trách Du Uyên Nhi trọng sắc khinh bạn cũng không dám mở miệng bởi có Khang Bất Dịch ở đây, chỉ có Lý Vũ Hàn thản nhiên cảm thán: “Có bạn gái thích thật nhỉ?!”

“Ừ” Khang Bất Dịch thư thả đáp, bình thản gắp đồ ăn ăn cơm.

Câu trả lời của Khang Bất Dịch khiến Lý Vũ Hàn cùng Ái Ái và Trư Mỹ Nhân sững sờ, một kẻ ngạo mạn lạnh lùng nay chính miệng thừa nhận có bạn gái là tốt, nhưng người lợi hại nhất vẫn là Du Uyên Nhi vì có thể khiến Khang Bất Dịch thay đổi thể hiện tình cảm ra bên ngoài.


Buổi chiều đầu giờ gặp gỡ chỉ huy và làm quen với việc luyện tập đơn giản, trời nắng gắt nóng đổ lửa, học sinh đều đã thay đồng phục trú trong bóng mát. Du Uyên Nhi ra khỏi sảnh ký túc xá đúng lúc bắt gặp Khang Bất Dịch và Lý Vũ Hàn từ ký túc xá nam đi ra sân tập, cô vội vàng chạy đến chổ anh.

“Bất Dịch, thoa kem chống nắng!” Du Uyên Nhi lôi trong túi ra hai chai kem chống nắng, vốn định đưa anh tự thoa nào ngờ anh lại xoạt chân hạ chiều cao xuống để ngang cô. Ban đầu Du Uyên Nhi có chút ngỡ ngàng nhưng vẫn lấy kem chống nắng thoa mặt và cổ cùng hai bàn tay anh bằng hai loại riêng, những người còn lại nhìn thấy đều trợn tròn mắt nhìn trong kinh ngạc.

Ái Ái đứng cách đó vài bước chân khẽ kéo nhẹ ống tay áo Lý Vũ Hàn, khi anh nghiêng người về phía cô, cô mới thì thầm hỏi nhỏ: “Khang Bất Dịch bị gì vậy? Hôm nay cậu ta dễ dãi không tin được”

Lý Vũ Hàn nhún vai bất lực, anh cũng không hề biết tại sao Khang Bất Dịch bình thường thích tỏ ra kiêu ngạo không đáp lại sự nhiệt tình của Du Uyên Nhi nhưng hôm nay lại tỏ ra rất phối hợp với cô, cũng có thể giữa hai người đó có chuyện mà anh không biết.

Chỉ huy lớp vô cùng dễ thương, bề ngoài trông vẫn còn khá trẻ tên Hà Quân, rất hay cười nói không giống như chỉ huy mặt mày lúc nào cũng nghiêm nghị của lớp bên cạnh. Màn chào hỏi của Hà Quân khuấy đảo không khí lớp trở nên náo nhiệt, câu trước câu sau liền hỏi: “Ở đây ai đẹp trai nhất?”

Tất cả nữ sinh trong lớp đều đồng loạt hô “Chỉ huy!”, một số bạn nam thì tự tâng bốc chính mình. Tuy nhiên, điều khiến Hà Quân phải chú ý là cô nữ sinh đứng gần cuối ngay hàng đầu không hề cùng mọi người hùa theo, cũng không cười giỡn mà chỉ đứng yên một chổ. Hà Quân không nhịn được hiếu kỳ đi đến đối diện, cố tình hỏi: “Cô bé, em cảm thấy trong những người nam có mặt ở đây, ai đẹp trai nhất?”

Du Uyên Nhi không hề bối rối khi bị hỏi bất ngờ, cô bình tĩnh đáp: “Bất Dịch”


Không gian chợt chìm trong yên lặng, Hà Quân không nhận thức được mức độ đáng sợ của Khang Bất Dịch mà lớn tiếng hỏi: “Ai là Khang Bất Dịch?”

Học sinh dồn sang một bên nhường lại điểm sáng cho Khang Bất Dịch đứng ở cuối hàng, nhìn dáng vẻ lạnh lẽo của anh, kế bên là Lý Vũ Hàn, Hà Quân sững người vài giây, biểu cảm thừa nhận sự thật vẫn cứng miệng nói với cả lớp: “Ít ra tôi cũng nằm trong top ba nhỉ?”

Không có tiếng trả lời, chỉ còn những nụ cười ẩn ý cùng vẻ mặt thương hại của học sinh trong lớp dành cho Hà Quân.

Kết thúc màn giao lưu, Hà Quân cho lớp khởi động tay chân làm nóng cơ thể, khí thế lúc nào cũng hừng hực đầy tích cực.

Khang Bất Dịch đưa mắt nhìn Du Uyên Nhi, lúc cô trước bao nhiêu người nói anh đẹp trai nhất, trái tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Anh cảm nhận được hương vị ngọt ngào sau những tháng năm u tối anh phải tự mình trải qua, cô gái mà anh thích không chỉ hành động mà lời nói và suy nghĩ dành cho anh đều quá đỗi tình cảm.




Bình luận

Truyện đang đọc