BẠN TRAI CUỒNG BẠO



Buổi tối cùng nhau ra quán nhỏ bên đường ăn mừng Giáng sinh, trong suốt khoảng thời gian Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi chia tay, Lý Vũ Hàn luôn dằn vặt bản thân, ngoài giờ học ra chỉ giam mình trong nhà, thậm chí không dám nhìn mặt Khang Bất Dịch.

Nghe được chính miệng Khang Bất Dịch xác nhận quay lại với Du Uyên Nhi, Lý Vũ Hàn như sống lại lần nữa liền nghĩ đến chuyện phải ăn mừng lớn. Kết quả, năm người ngồi ngoài quán chỉ toàn nghe tiếng của Lý Vũ Hàn.

Suốt mười lăm phút đầu dành riêng cho Lý Vũ Hàn bày tỏ cảm xúc bị kiềm nén trong thời gian dài vừa qua. Đợi Lý Vũ Hàn nói xong tạm nghỉ lấy hơi, Du Uyên Nhi tò mò lên tiếng hỏi: “Sao hôm qua cậu không đến tham dự hôn lễ của anh trai Bất Dịch vậy?”

“Hôm qua m...” Lý Vũ Hàn đang nói bỗng vấp lại, liếc nhanh qua Khang Bất Dịch rồi bỗng nở nụ cười gượng gạo vội tiếp lời: “Hôm qua mình vẫn đang ở nhà mợ, bà ấy giữ quá nên không về kịp”

Du Uyên Nhi rất nhanh nhận ra Lý Vũ Hàn đã cố ý nói tránh đi, có lẽ anh cũng như cô, sợ vô tình làm Khang Bất Dịch tổn thương trong lòng. Cô không dám tưởng tượng đến, một người ở độ tuổi biết nhận thức cuộc đời phải trưởng thành trong hoàn cảnh bị bố mẹ bỏ rơi chắc chắn không dễ dàng gì, kể cả tâm lý cũng biến đổi theo chiều hướng tiêu cực.


Đến hơn tám giờ, đường phố tấp nập người qua lại, già trẻ lớn bé hay những cặp tình nhân đều cười nói vui vẻ. Bàn bên cạnh là một gia đình, bề ngoài tuy ăn mặc có vẻ không khá giả gì nhưng lại rất hòa thuận, hai đứa trẻ một trai một gái cùng bố mẹ tạo nên một khung cảnh gia đình ấm áp.

Du Uyên Nhi xoay đầu nhìn Khang Bất Dịch, phát hiện anh cũng đang nhìn về gia đình đó ở sau lưng, hàng mi anh rũ nhẹ xuống mang theo những tâm tư chưa từng được nói thành lời, anh bỗng xoay đi, trên môi là nụ cười nhạt.

Lòng Du Uyên Nhi vì lo lắng cho Khang Bất Dịch mà nặng thêm từng chút, cô luôn ước mình có thể làm một điều gì đó để xóa tan những muộn phiền trong anh, giúp anh cảm nhận được hơi ấm của gia đình mà anh cần nhất.

Du Uyên Nhi tựa lưng vào ghế với dáng vẻ chán nản, cô chìm trong suy nghĩ tách biệt với không gian náo nhiệt xung quanh. Tay đặt trên đùi bỗng có một bàn tay khác nắm lấy, Du Uyên Nhi không ngẩng đầu, dùng hai bàn tay sờ vào những ngón tay kia, không hề mềm mại mà có chút nhám, móng tay vuông vức được cắt ngắn rất gọn gàng sạch sẽ.

Trên đường dạo phố ngắm khung cảnh lung linh của đêm Giáng sinh, tâm hồn của Du Uyên Nhi cứ theo những ngọn gió lành lạnh cuối năm bay đi mất. Dù biết rằng hiện tại là rất sớm nhưng Du Uyên Nhi không thể chờ thêm được nữa, không chần chừ lên tiếng hỏi: “Bất Dịch, cậu đã quyết định sau này làm gì chưa?”

“Cậu muốn biết gì?”

“Chẳng hạn như là cậu sẽ chọn ngành gì, học ở trường đại học nào?”

Khang Bất Dịch phóng tầm mắt ra xa, biểu cảm xa xăm, không nhanh không chậm đáp: “Chưa nghĩ”

“Không sao, cứ bình tĩnh nghĩ”


Khang Bất Dịch liếc nhìn Du Uyên Nhi đang trầm tư, anh khẽ gợi hỏi: “Nhỡ sau này tôi không đậu đại học, ra ngoài làm việc thất bại thì sao?”

“Mình nuôi cậu” Du Uyên Nhi chưa suy nghĩ đã vội trả lời, đến lúc nói xong hết lại xấu hổ vội vàng bỏ chạy khỏi hiện trường.

Khóe môi Khang Bất Dịch từ từ cong lên, nụ cười rạng rỡ dần hiện ra.

Buổi tối trước khi ngủ, Du Hiên Hạo ôm một đống socola mang về từ Pháp làm quà Giáng sinh cho Du Uyên Nhi, ngoài việc dỗ dành việc liên quan đến Kiều An còn thuận tiện đá sang việc của Ái Ái.

“Bé nhỏ, có phải bà Ái Ái bị bệnh nặng lắm không?”

“Không có” Du Uyên Nhi ngơ ngác lắc đầu, sực nhớ ra chuyện ở bệnh viện lúc sáng, cô lập tức thay đổi thái độ nghiêm trọng gật đầu, không quên bổ sung thêm: “Người lớn tuổi khó tránh bị bệnh, nhưng mà em nghe nói có người quen với gia đình Ái Ái đã chủ động chi tiền chạy chữa cho bà, em nghe nói... họ muốn Ái Ái sau khi tốt nghiệp kết hôn với con trai họ trả ơn, Ái Ái cũng đồng ý rồi”

Sắc mặt Du Hiên Hạo kém đi vài phần, anh gật gù sau đó trở về phòng trong bộ dạng ngẩn ngơ, Du Uyên Nhi dõi theo bóng lưng của anh trai rời khỏi phòng, nụ cười gian tà dần hiện lên.

Trở về trường sau những ngày nghỉ sau thi, Du Uyên Nhi mang theo socola lên chia cho nhóm.

Ái Ái mới vào lớp đã vội vàng hỏi ngay chuyện Du Uyên Nhi nói với Du Hiên Hạo, cô kích động kể: “Cậu nói gì với anh Hạo vậy? Suốt buổi tối hôm qua anh ấy gọi điện nói giúp mình chữa bệnh cho bà, còn bảo mình đừng có lấy thân trả ơn, mình nói gì anh ấy cũng chẳng tin”


Du Uyên Nhi mím chặt môi nhịn cười, hai bờ vai run lên vì kiềm nén cơn cười, đợi bình tĩnh lại mới chậm rãi giải thích: “Mình thấy anh ấy quan tâm cậu nên thuận nước đẩy thuyền”

Biểu cảm Ái Ái chợt chùng xuống, không hề vui vẻ trước chuyện này, nếu đổi lại là thời gian trước có lẽ cô đã thuận theo Du Uyên Nhi để giành lấy sự quan tâm của Du Hiên Hạo, nhưng hiện tại thì không.

“Bé nhỏ, cậu đừng làm vậy nữa, điều đó chỉ khiến mình với anh cậu trở nên khó xử, thực ra mình không nghĩ nhiều nữa, anh ấy xem mình là em gái, mình giờ cũng chỉ xem anh ấy là anh trai, mình không muốn nhận được sự thương hại từ anh ấy đâu”

Trong lòng Du Uyên Nhi cảm nhận được sự bất lực của Ái Ái, nếu cô là nhân vật chính có lẽ cô cũng không thể giả vờ như chẳng có gì, thích thầm một người bao nhiêu năm không được đáp lại, đến khi người mình thích nhận ra sai người mới quay lại níu lấy mình thì bản thân cũng giống như một kẻ dự bị.

Giá như ngay từ đầu Du Hiên Hạo nhận ra người xấu kẻ tốt, biết trân trọng tình cảm của Ái Ái có lẽ Du Uyên Nhi đã có thể cùng Ái Ái trở thành chị dâu em chồng. Dù Du Uyên Nhi muốn Ái Ái trở thành chị em trong nhà nhưng anh trai cô không còn xứng đáng với tình cảm của Ái Ái, cô phải đứng về phe Ái Ái trong chuyện này.






Bình luận

Truyện đang đọc