Edit: Yangda
Trình Lộc liếc mắt nhìn qua, thấy giữa một đám người đang sợ hãi có một thiếu niên mặc áo thun màu xanh lam vẫy tay cười với cô đặc biệt dễ thấy.
Trình Lộc mím môi, thấp giọng nói: "Đừng ồn."
Người này, là thanh niên tóc xanh chơi bóng rổ với cô lần trước.
Chỉ là hiện tại Triệu Trừng đã nhuộm tóc lại thành màu đen, trông có vẻ thoải mái gọn gàng hơn rất nhiều, không còn vẻ loi choi quậy phá như trước.
Triệu Trừng hỏi "Vừa nãy không phải là cô gái khác đi ra sao? Sao người vào đây lại là chị?"
Thanh niên này có suy nghĩ nông cạn, dường như không rõ lắm tính nghiêm trọng của tình hình hiện tại.
Hiện tại đã trời tối, ngân hàng mở đèn, ánh đèn có hơi chói mắt, Trình Lộc tiếp tục thapa giọng hỏi: "Trước tiên không nói việc này, mấy tên đó có hành động gì không?"
Triệu Trừng nhíu mày suy nghĩ, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, nhưng có một cô gái nhỏ dịu dàng nói: "Vừa nãy em có nhìn thấy người kia ôm một cái hộp đen đi ra phía sau."
"Hộp đen?" Trình Lộc giật mình.
Cô gái cẩn thận mô tả lại cái hộp đen đó cho Trình Lộc, cô thầm than không ổn trong lòng, nếu những người này không vì tiền, thì chỉ có thể vì muốn tạo khủng hoảng, chứ làm sao chờ đợi lâu như vậy rồi mà chưa ra tay, thì ra là giấu một vật lớn như vậy.
Cái kia hộp đen, chắc là bom, tính toán thời gian, chắc số lượng bom họ đặt không nhiều lắm!
Ngân hàng Phổ Thiện là nơi phồn hoa, dân cư nhiều, còn có nhiều trường học và bệnh viện xung quanh, nếu mấy quả bom kia nổ, thì số người tử vong chắc chắn rất nhiều!
Sắc mặt Trình Lộc ngày càng nghiêm trọng, cô đang cố mở còng tay, Triệu Trừng còn nói ở kế bên: "Không biết khi nào cảnh sát mới cứu chúng ta ra ngoài, tôi sắp chết đói mất rồi."
Trình Lộc nhịn không được mắng, "Lá gan của cậu cũng lớn thật."
Cô mân mê chiếc còng trong tay, cô đã học được lúc còn đi học, cũng khá dễ để tháo ra. Chỉ trong vòng 10 phút, cô đã mở xong.
Tên râu ria đang chỉ huy người khác làm việc, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng Triệu Trừng nói chuyện, lập tức quay sang nhìn.
Tên râu ria đi tới, nhếch môi phá lên cười, lộ ra hàm răng trắng trông đáng sợ.
Trên tay tên râu ria kẹp một điếu thuốc, khói thuốc bay lượn lờ, mùi thuốc nồng nặc khắp ngân hàng, tên râu ria nói: "Thật là, tao nghĩ mày đã chạy rồi chứ? Nhưng nhìn xem cảnh sát còn phải ngồi xổm ở đây, thì lát nữa cũng cùng nhân dân chôn xuống nơi này thôi."
Tên râu ria ồm ồm nói xong, câu cuối là nói với Trình Lộc.
Trình Lộc ngước mặt lên, không một chút sợ hãi, nói: "Chúng mày muốn gì?"
Tên râu ria vứt mẩu thuốc lá, rồi dẫm lên, hừ lạnh một tiếng, không trả lời Trình Lộc.
Cũng không biết có phải công việc bên trong ngân hàng đã hoàn thành hay không, tên râu ria cùng với vài người đi vào bên trong, để lại hai người đứng canh gác.
Một người đứng bên phải, một người đứng bên trái, cầm súng chĩa vào đám người, Trình Lộc còn có thể cảm nhận được cô gái kế bên đang run rẩy, cô gái nhỏ run run môi: "Không phải em sẽ chết chứ? Em còn phải kết hôn, ba mẹ còn đang chờ em về ăn cơm, em không muốn chết đâu hu hu hu."
Tiếng khóc nức nở của cô gái truyền tới tai cô, Trình Lộc nắm tay cô ấy từ phía sau, nhéo nhẹ vào cánh tay, cô an ủi nói: "Đừng sợ, chị nhất định sẽ giúp các người ra ngoài."
Cô gái ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt vẫn còn rưng rưng, nhìn chằm chằm Trình Lộc.
Trình Lộc cười với cô ấy, gật đầu: "Em phải tin tưởng cảnh sát."
Cô gái khụt khịt, Triệu Trừng thò đầu sang nói: "Chị, chị thật sự là cảnh sát à?"
Trình Lộc liếc cậu, "Đã nói tôi là bà nội của cậu."
Trình Lộc không có tâm tư cãi nhau với Triệu Trừng, cô quan sát vóc dáng của hai tên canh gác, cô chỉ có thể hạ được một người, còn thêm một người nữa, cô không chắc.
Huống chi, trong tay đối phương còn có súng.
Nói vậy bọn chúng đã lường trước được sẽ bắt cóc một nhóm người, chứ làm sao mà không có bất kì sự cố gì, còn để hai người ở canh gác.
Hoặc là, công việc ở phía trong đã xong, hai người này chỉ đứng đây để cản lại từ phía sau.
Cô nhíu mày nghĩ, lại thấy Triệu Trừng đưa qua một con dao gọt hoa quả, ra dấu im lặng.
Triệu Trừng đè thấp giọng nói nói: "Chị, em giúp chị."
"Giúp cái rắm! Không muốn chết phải đợi ở chỗ này!" Trình Lộc hơi tức giận, cô không thể để Triệu Trừng gặp nguy hiểm.
Đâu biết rằng, Triệu Trừng, đứa nhỏ này cứng đầu, cậu bĩu môi, thừa dịp tên canh gác bên trái không chú ý, cầm đao nhào qua.
Mặc dù tên bên trái không chú ý, nhưng tên bên phải rất nhạy bén, Trình Lộc không còn cách nào khác, đành phải ra tay, cô đá vào tay của tên đang cầm súng, khẩu súng bị Trình Lộc đá bay.
Mấy con tin ở đây thấy thế, một vài người trẻ tuổi vội vàng đi lên hỗ trợ, giúp Triệu Trừng bắt giữ tên bắt cóc.
Bên này Trình Lộc đang đấu với một người, tên này không có súng, Trình Lộc giằng co qua lại với hắn, cố tình kéo thời gian để con tin chạy thoát.
Nhưng con tin không chạy được bao lâu, những tên bên trong nghe được tiếng động chạy ra, Trình Lộc quay đầu nhìn Triệu Trừng nói: "Chạy nhanh đi!"
Mọi người ào ra, nhóm lão Chu đã chuẩn bị sẵn sàng ở bên ngoài, lão Chu nhìn thấy Trình Lộc đoạt súng của tên bắt cóc, Triệu Trừng thì đang ở trước mặt cô.
Lúc này, những tên còn lại ở bên trong bỗng nhiên đi ra, không chút nghĩ ngợi nổ súng về phía đó.
Tiếng súng vang trời, nổ tung bên tai.
Trình Lộc giật nảy mình, theo bản năng đi lên chắn trước người Triệu Trừng, đẩy cậu ra ngoài, bên ngoài ồn ào, Trình Lộc chỉ cảm thấy lạnh lẽo ở sau lưng.
Rõ ràng trời nóng như vậy, nhưng sau lưng lại cảm thấy lạnh toát.
Sau đó, lưng mới có cảm giác đau nhói.
Trình Lộc còn không quên quay đầu ra phía sau nhìn Triệu Trừng xem có bị thương hay không, hình ảnh trước mắt dần mờ đi, cô cắn chặt răng, ngã xuống, lão Chu kịp thời chạy đến đỡ cô.
"Hành động!" Lão Chu nhìn ra sau rống lên, cảnh sát vũ trang với cảnh sát nhân dân cùng đi lên hành động, chỉ một lúc, cảnh sát vũ trang đã xâm nhập vào bên trong ngân hàng, chế phục tên đang chuyên tâm lắp đặt bom.
Lão Chu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trình Lộc sắc, phía sau lưng áo đã ướt sũng máu.
Anh nôn nóng kêu hai tiếng: "Tiểu Lộc! Tiểu Lộc!"
Triệu Trừng cũng quay qua, kêu: "Chị! Chị không sao chứ?"
Trình Lộc chớp mắt, trong đầu nghĩ tới Lâm Phùng.
Không biết Lâm Phùng còn ở trong bệnh viện không, không biết Tần Văn Hương giải phẫu thế nào rồi.
————————————————
Bệnh viện, Tần Văn Hương đang ở giai đoạn giữa của giải phẫu, đã ba tiếng trôi qua, trước khi bước vào phòng giải phẫu bác sĩ đã nói, cuộc giải phẫu này kéo dài từ 10-20 tiếng đồng hồ.
Một đám con nít ngồi ngay ngắn ở một bên, giống như đang ngồi học, lúc Lâm Phùng đảo mắt nhìn qua, bọn nhỏ lập tức ngồi thẳng dậy, giống như đi học mà làm việc riêng bị giáo viên phát hiện.
Lâm Phùng lấy điện thoại ra, lướt xem tin tức của hôm nay, chính quyền đưa tin hôm nay ngân hàng Phổ Thiện bị tập kích, Lâm Phùng nhìn kĩ thì thấy hình ảnh lão Chu đang ôm một cô gái nhỏ nhắn, cô gái đó trên người dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt đến đang sợ.
Lâm Phùng lập tức đứng lên.
Đám học sinh ngồi đối diện sợ tới mức đồng loạt ngồi thẳng tắp lưng, vẻ mặt bọn nhỏ nghiêm chỉnh, Lâm Phùng đảo mắt qua từng đứa một, rồi nói với hộ sĩ: "Có thể trông chừng bọn nhỏ giúp tôi được không? Tôi có chút việc gấp."
Nữ hộ sĩ bỗng nhiên bị Lâm Phùng nhìn chằm chằm, có hơi giật mình, rồi bị khuôn mặt của Lâm Phùng mê hoặc, chưa kịp suy nghĩ thì đã gật đầu lia lịa.
Lâm Phùng không chờ đợi lâu, một mình đi ra ngoài bệnh viện.
Mới vừa đi đến dưới lầu, thì nhìn thấy bác sĩ cùng hộ sĩ đẩy giường bệnh đi ngang qua, trên giường nhuộm đầy máu, mà người nằm trên giường, là Trình Lộc.
Lão Chu nôn nóng mà đi theo phía sau bác sĩ, bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Phùng, hơi sửng sốt, chưa kịp chào hỏi, thì nhìn thấy Lâm Phùng đuổi theo Trình Lộc.
Cô nằm ở trên giường, sắc mặt không một tia máu, phía sau chảy rất nhiều máu, tựa như một bông hoa nở đỏ rực rỡ.
Trong lòng Lâm Phùng rất khó chịu, anh không có nhiều cảm xúc, luôn im lặng và bình tĩnh không quan tâm bất cứ thứ gì.
Nhưng hiện tại, trong lòng cực kì khó chịu.
Giường bệnh đẩy vài phòng giải phẫu ở phía trước, cổ họng anh khô hốc, gọi to tên Trình Lộc: "Trình Lộc!"
Trình Lộc nằm trên giường, lông mi hơi động đậy, nhưng không mở mắt.
Phòng giải phẩu sáng đèn, Lâm Phùng đứng ở trước cửa, không nhúc nhích một lúc lâu.
Lão Chu đi đến kế bên anh, trên người lão Chu cũng toàn là mau, thoạt nhìn hơi chật vật.
Lão Chu lo lắng thở dài, muốn sờ vào điếu thuốc trong người, nhưng lúc nãy làm nhiệm vụ nên không mang theo, anh hỏi Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, có thuốc không?"
Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phùng nhìn qua, đôi môi mỏng hơi mím lại, không nói chuyện.
Lão Chu tỏ vẻ đã hiểu, "Được rồi, không nên hút thuốc trong bệnh viện."
Anh đi đến hàng ghế ngồi xuống, ghế bằng kim loại nên chạm vào hơi lạnh lẽo, lông tơ trên người dựng lên, lão Chu suy sụp đặt tay lên trán, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Lâm Phùng gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, cứ như muốn nhìn chằm chằm Trình Lộc.
Lát sau lão Chu nhận được tin tức của cảnh sát vũ trang, xác định vụ án này không có quá nhiều thương vong, hơn nữa thành công ngăn cản bom nổ, anh có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Anh cũng nhìn lên dòng chữ sáng đèn "Đang ở giải phẫu", lại nhìn về phía Lâm Phùng đang đứng bất động trước phòng giải phẫu, thở dài.
Lão Chu đã vào cục một thời gian dài, lâu hơn Trình Lộc 5 năm, ngay từ đầu, chính anh mang theo Trình Lộc đi điều tra, cũng không nghĩ, cô gái này bất chấp để hoàn thành nhiệm vụ, không đến một năm, cả cục cánh át đều biết, tên tội phạm nào vào tay Trình Lộc, coi như xong đời.
Lão Chu cũng còn nhớ rõ, lúc Trình Lộc vừa mới vào cục, rất hoạt bát, còn có sức sống hơn cả ánh nắng của mùa hè.
Chỉ là sau này, sau khi chia tay với Hứa Qua, tính cách Trình Lộc trầm tĩnh hoen rất nhiều ,nhưng lão Chu vẫn thích cô của lúc mới vừa vào cục hơn, là một cô gái vui vẻ rạng rỡ.
Lão Chu cũng hiểu Trình Lộc, cô là cô nhi, cha mẹ qua đời khi cô còn nhỏ, lớn lên trong cô nhi viện, viện trưởng của cô nhi viện đối với cô rất tốt, chỉ là sau khi viện trưởng bị bệnh, tốn rất nhiều tiền, cũng lấy đi rất nhiều tinh lực* của cô.
*Tinh thần và sức lực.
Lão Chu lúc nà cũng âm thầm giúp đỡ Trình Lộc, tuy rằng mỗi lần đều bị cô biết và trả lại.
Nhưng lão Chu thật sự đau lòng cho Trình Lộc.
Tuy rằng vừa đến cục cảnh sát không bao lâu, nhưng khi được giao bất cứ nhiệm vụ nào Trình Lộc đều nhận, mặc kệ nhiệm vụ là vụ án nguy hiểm cỡ nào, Trình Lộc luôn là cố gắng ứng phó, thậm chí có một lần, lão Chu tận mắt nhìn thấy cô nằm vùng, suốt hai ngày không ăn uống, cho nên cuối cùng cũng có thể bắt giữ được nghi phạm.
Lão Chu nghĩ, cô thật sự giao sinh mạng của bản thân chi nhân dân, cho nên mới không sợ gì như thế.
Cho nên anh mới đau lòng cho Trình Lộc, một cô gái tốt như vậy, chắc chắn phải được đối xử tử tế.
Lão Chu cực kì lo lắng cho Trình Lộc, anh nôn nóng vò đầu, nhìn về phía Lâm Phùng, lúc không có ai trên hành lang, hỏi Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, nếu anh có việc, có thể đi trước, tôi ở đây canh tiểu Lộc được rồi."