BẠN TRAI TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ YÊU THƯƠNG

Editor: Vàng Anh

Lâm Bích không ngờ, chỉ là một cảnh sát mà dám nói chuyện với bà như vậy.

Đồng thời Lâm Bích cũng khá vui mừng, may mắn là ban đầu bà buộc Hứa Qua chia tay, người đàn bà như vậy mà muốn kết hôn với Hứa Qua của bà, thật là bết bát.

Lâm Bích thanh toán tiền cà phê, một ly nước sôi kia là miễn phí, nên không cần trả.

Bà lái xe đến trước cửa, còn chưa kịp đi vào, đã có người mở cửa xe ra.

Lâm Bích ngẩng đầu nhìn sang, thấy Lâm Phùng đứng trước mặt bà, vẫn là dáng vẻ điềm nhiên lạnh lùng kia, Lâm Bích đã sớm quen rồi.

Chỉ là điều khiến bà kinh ngạc đó là, Lâm Phùng chủ động tìm bà?

Nhà họ Lâm có bốn anh chị em, sau khi cha qua đời, di sản được chia ra cho Trầm Linh và bốn anh chị em bọn họ.

Chút di sản của Trầm Linh cũng sắp bị bọn họ chia cắt sạch sẽ, vì vậy bọn họ lại đưa mắt đế ba mươi phần trăm cổ phần trên người Lâm Phùng.

Mấy con chó sói, hổ báo nhà họ Lâm kia không biết đã nhìn chằm chằm Lâm Phùng bao lâu, nhưng chúng không bao giờ có khả năng lấy đi đồ của anh.

Lâm Bích không vội lên xe, mà nhàn nhạt gật đầu với Lâm Phùng, "Không nghĩ sẽ có ngày em sẽ chủ động tìm chị."

Ánh mắt Lâm Phùng ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng, làm cho Lâm Bích không khỏi sững sờ.

Mặc dù thái độ của Lâm Phùng đối với anh chị như bọn họ không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi lạnh băng như vậy.

Đây là thế nào?

Lâm Bích do dự mở miệng: "Lâm Phùng, em..."

Bà liếc nhìn bàn tay đang chống lên cửa xe thật chặt của Lâm Phùng, gân xanh trên cánh tay cũng hơi nổi lên.

Lâm Bích vội vàng dời mắt.

Cuối cùng Lâm Phùng cũng mở miệng, anh hỏi Lâm Bích: "Chị tìm cảnh sát kia làm gì?"

Lâm Bích cười nhạo một tiếng, đại khái là nghĩ lại chuyện trong quán cà phê, nói những lời đó với Trình Lộc.

Giọng nói không thiện chí của Lâm Bích vang lên, trả lời Lâm Phùng, "Gần đây Hứa Qua bị cuốn vào một vụ án, chị đi đưa chứng cứ."

Lâm Phùng nhíu mày lại, "Tôi hỏi chị, chị tìm cảnh sát kia làm gì."

"Chị chỉ đến cảnh cáo một chút, không muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mà thôi, em cũng biết đó, Hứa Qua nó làm sao có thể..." Lời còn chưa nói hết, giọng nói của Lâm Bích hơi ngừng lại.

Bốn phía, chi có lại tiếng gió, và tiếng xe đang gầm gừ.

Cuối cùng Lâm Bích cũng phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì ánh mắt của Lâm Phùng, thật sự có hơi đáng sợ.

Lâm Phùng nhàn nhạt nói, nhưng giọng nói giống hệt với ánh mắt của anh vậy, không rét mà run.

"Chô dù cô ấy là người như thế nào cũng không đến lượt chị xỏ vào nói vớ vẫn, người của Lâm Phùng tôi, không cần các người để ý." Anh híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm, "Hơn nữa, vợ tương lai của tôi, vốn dĩ rất coi thường con trai ngoan của mấy người."

Đã từng thấy được ngọc quý, thì chấp nhất làm gì với sỏi đá.

Trình Lộc đã tiếp xúc với một người ưu tú như anh rồi, làm sao có thể để ý Hứa Qua được nữa?

Vô lý.

Nhưng lúc này, trong lòng Lâm Bích đã bị kinh hoàng đến cuồng cuộn sóng gió.

Mới vừa rồi Lâm Phùng có ý gì?

Vợ tương lai?

Lâm Bích không nhịn được mở miệng: "Lâm Phùng... em mới người cảnh sát kia?"

"Tôi đã nói rất rõ ràng những gì nên nói rồi. Sau này nếu chị còn dám đối xử với cô ấy như vậy, đừng trách tôi vô lễ."

Lâm Bích không nghĩ tới Lâm Phùng sẽ nói ra những lời này, ít nhất bà cũng là chị ruột mà! Nhưng bây giờ, Lâm Phùng lại vì một người đàn bà nói ra những lời nói với bà?

"Nhưng chị là chị ruột của em! Sao em có thể vì một người đàn bà khác nói ra những lời này với chị?" Lâm Bích thất thanh la lên, hình tượng lúc nào cũng ưu nhã của bà vào lúc này đã bay đâu mất, bà trợn hai mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn.

Lâm Phùng buông cánh tay đè lên cửa ra, biểu cảm như được nghe truyện hài, thậm chí còn hơi đùa cợt.

Anh ngẩng đầu lên, mây mù quanh năm ở Lâm Sơn giữ bầu trời kín mít, bầu trời nên có màu xanh lam, hiện lên một màu xám xịt, mờ ảo dị thường.

Khiến người khác nhìn vào thấy khó chịu.

Lâm Phùng khẽ cười một tiếng, "Hữu danh vô thực thôi."

"Nếu như các người không làm chuyện đó với mẹ thì ít ra tôi sẽ giữ lại một chút tình cảm ruột thịt, nhưng bây giờ các người lại đánh chủ ý lên tôi, các người thấy Lâm Phùng tôi hiền lành để làm gì?"

Tai Lâm Bích bây giờ chỉ oang oang giọng nói của Lâm Phùng.

Bà có thể nhớ, mặc dù tính tình của Lâm Phùng hơi lạnh nhạt, cũng hơi đần độn, cả người toát lên tác phong của cán bộ, nhưng bà đã quên, từ nhỏ đến lớn, Lâm Phùng là người thông minh nhất trong bốn anh chị em.

Lâm Phùng xoay người đi, mỗi một bước đi của anh đều đau lòng.

Vốn là một gia đình hạnh phúc, nhưng lại bị lòng tham không đáy hủy diệt.

————————————————

Trình Lộc muốn đến đảo Bách Đảo trước để ghi chép lại camera giám sát, còn La Thứ và lão Chu thì đi theo dõi mấy nghi phạm khác, hung khí vẫn chưa tìm được.

Trình Lộc đã đặt hệ thống giám sát vào đầu ngày Quốc khánh, nếu camera dưới nhà Hướng Đông bị hư, chắc hẳn ai đó đã lên kế hoạch thực hiện từ lâu, chắc vì thế camera giám sát là do có người động tay vào.

Nếu đã động tay từ trước, vậy chắc chắn sẽ có chứng cứ để lại.

Lần theo dõi trước đó thực sự rất lâu, Trình Lộc ở trong cục cảnh sát hai ngày vẫn không xem xong, thay vào đó, thì cô được một chiếc quầng thâm dày đặc dưới mắt.

Yến Tử nhìn Trình Lộc không khỏi khuyên cô: "Chị Lộc, hay chị đi nghỉ ngơi một lát đi, vành mắt chị có thâm quầng rồi đó."

Trình Lộc gật đầu, chỉ camera, "Em canh giúp chị một lát." Cô đi ra ngoài, giống như vừa nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, khi nào La Thứ với lão Chu về thì nói với chị một tiếng."

Yến Tử giơ động tác "ok" với Trình Lộc.

Hai ngày nay Trình Lộc rất bận rộn, không ngủ được mấy tiếng, cô gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ rất say bên tai có tiếng động gì cũng không nghe được.

————————————————

Công ty Thượng Ngô.

Lâm Phùng rót cho Chu Nham một ly trà.

Chu Nham cảm giác sau lưng mình đã thấm một lớp mồ hôi lạnh.

Lâm Phùng là đổng sự lớn của công ty, sống chết nằm trong tay anh, anh ta chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng.

Chu Nham căng thẳng sờ ống quần, mở miệng hỏi trước: "Lâm tổng.... ngài tới đây tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Phùng từ tốn nhấp một miếng trà, mùi hương thoang thoảng thơm ngát, ngay cả nỗi bực bội vì không thể liên lạc với Trình Lộc hai ngày qua cũng dịu đi.

Anh ngước mắt lên, môi mỏng khẽ mở: "Cậu nghĩ ai là người giết Hướng Đông?"

Chu Nham hốt hoảng, trong lòng "lộp độp" giật mình.

Anh không biết, tại sao Lâm Phùng lại chú ý đến vụ án này, còn đến đây hỏi thẳng như vậy!

Thấy biểu cảm của Chu Nham, lại tiếp tục nhấp một hớp trà, "Cậu cảm thấy, khả năng cậu là hung thủ bao lớn?"

Bình thường trên công việc Chu Nham có thể coi như là đàm phán không tệ, nhưng cũng chưa từng gặp ai có khí thế như vậy.

Rõ ràng giọng của Lâm Phùng rất lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện lời ong tiếng ve trong nhà vậy, nhưng vẫn làm cho Chu Nham thấy áp lực.

Anh nhắm mắt bước tới nhìn vào mắt Lâm Phùng, cũng thản nhiên trả lời: "Lâm tổng, chuyện nào tôi biết tôi đã nói cho cảnh sát rồi, còn những chuyện khác tôi không biết."

"Tôi chỉ hỏi cậu nghĩ là ai thôi."

Nụ cười Chu Nham chợt tắt, Lâm Phùng không phải kẻ ngốc.

Anh suy nghĩ một chút, nụ cười đã không còn trên mặt anh, "Cũng có thể hung thủ là người trong công ty chúng ta."

Lâm Phùng rũ mắt xuống, không mặn không nhạt tiếp tục mở miệng: "Cũng có thể là cậu."

Hỏng bét!

Trong lòng Chu Nham thầm nghĩ không ổn, anh đã nghe nói Lâm Phùng có quan hệ rất rộng với tập đoàn Thương Hải, hôm nay Hứa Qua của Thương Hải là một trong những nghi phạm, chẳng lẽ Lâm Phùng đến tìm anh để làm người thế tội?

Chu Nham càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nhưng anh cũng chẳng phải loại hiền lành gì, tuyệt đối không để cho người ta chụp cái nồi này được.

Anh ngầm nghĩ rồi khẽ cười, "Lâm tổng, ngài cũng đừng đùa với tôi, không phải là tôi đâu, tôi làm gì có động cơ giết anh ta."

"Động cơ?" Lâm Phùng hỏi ngược lại, từ bên kia lấy ra một đống tài liệu ném cho Chu Nham, trong đó ghi lại rõ ràng tất cả mâu thuẫn lớn nhỏ giữa anh ta và Hướng Đông.

Vừa thấy xấp tài liệu, Chu Nham lại nghe Lâm Phùng tiếp tục nói: "Chuyện xảy ra dưới mí mắt của tôi, thì ai cũng không giấu được, trước khi tìm cậu, cảnh sát cũng đã nhận được một tài liệu như vậy."

Chu Nham luống cuống.

Đột nhiên anh ta đứng dậy, "Lâm tổng! Anh cũng đừng có ụp cái nồi này cho tôi! Hôm đó tôi có chứng cứ ngoại phạm!"

"Thời gian Hướng Đông tử vong là rạng sáng, rạng sáng cậu vẫn còn ở đây tăng ca?" Lâm Phùng nói, "Lý Duẫn có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, hành trình của Hứa Qua cũng được xác nhận, chỉ có duy nhất là cậu, là nghi phạm lớn nhất."

Trên trán Chu Nham rịn mồ hôi, cực kì hốt hoảng.

Lúc này, Lâm Phùng đứng lên, vỗ vỗ bả vai của anh ta, "Có điều cảnh sát đã tra rõ hành tung ngày hôm đó của cậu, thật sự là cậu ở nhà, có hàng xóm làm chứng."

Chu Nham bối rối trước chuyển biến này.

Tại sao Lâm Phùng bắt đầu nói những lời như vậy?

Đầu óc Chu Nham bắt đầu từ từ sụp đổ, mặc dù mỗi một lời anh ta nói đều đã suy nghĩ kĩ càng, nhưng không biết tại sao luôn có cảm giác Lâm Phùng luôn dẫn anh ta đến một cái hố.

Càng về sau, Chu Nham càng không có sức chống cự.

Lâm Phùng: "Tôi nghe nói, cái công trình đó ở Lan Thành, là do Hướng Đông làm hả?"

Chu Nham suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Ừm, chỉ là lúc đó Hướng Đông phụ trách hạng mục ở Thương Hải nên công ty để cho Lý Duẫn đi."

Ánh mắt Lâm Phùng thản nhiên, ngón tay khẽ gõ lên bàn hai cái.

Anh híp mắt lại, "Nội tình gì?"

Chu Nham giật mình, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã vô thức trả lời: "Vốn dĩ Hướng Đông là người nhận dự án ở Lan Thành, nhưng nửa đường thì bị vướng một hạng mục ở tập đoàn Thương Hải, hạng mục ở tập đoàn Thương Hải lận đó, là một hạng mục lớn, nên Hướng Đông đổi với Lý Duẫn."

Chuyện này Lâm Phùng thật sự không biết, ngay cả giám đốc Tôn cũng không biết có chuyện như vậy.

Lâm Phùng đã nghe được điều cần nghe sẽ để cho Chu Nham rời đi trước.

Đúng là Chu Nham có mâu thuẫn với Hướng Đông, cũng có động cơ trở thành hung thủ, nhưng gần đây Chu Nham không có xảy ra va chạm gì với Hướng Đông, động cơ giết người và nghi phạm thật sự tỉ lệ rất thấp.

Chỉ là Lý Duẫn, là một người thể hiện tính cách chững chạc, không nóng không lạnh, quan hệ với người trong công ty không tệ, vẫn luôn hợp tác với Hướng Đông, trông như không có mâu thuẫn nào xảy ra.

Nhưng bây giờ, có động cơ.

Sau khi Chu Nham rời đi, anh ngồi yên trong phòng làm việc rất lâu.

Chứng cứ ngoại phạm của nghi phạm vẫn còn rất đầy đủ, không thể phát giác được gì khác.

Anh cầm điện thoại, đang muốn nhắn một tin cho Trình Lộc, kết quả lại bị tin tức trên điện thoại làm cho chú ý.

Cũng có một vụ án mạng ở Lan Thành, không có manh mối và thông tin nào được tìm thấy.

Lâm Phùng nhớ lại ngày rời Lan Thành cùng với Trình Lộc, nhiều cảnh sát như vậy, chắc là tra vụ án này.F

Bình luận

Truyện đang đọc