BẠN TRAI TÔI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI


Trình Hạo một hơi chạy đến công viên.

Mặc dù hắn cũng không chắc Dư Xuyên có ở đây, nhưng hắn nghĩ nhóc quỷ này một nửa địa phương của Lệ Thành cũng không biết.

Sở thích duy nhất của y là chỗ đông người.

Nếu ở đây không thể tìm thấy vậy chỉ có thể đi tới trung tâm mua sắm.

Khi vừa bước vào công viên, Trình Hạo gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy y không.

Cũng may khuôn mặt của Dư Xuyên dễ nhận ra, rất nhanh có người chỉ về một hướng nói, "Tôi vừa đi qua hồ, có người đang ngồi ở đó giống như em họ của cậu, đi thử xem!"
Trình Hạo cảm ơn rồi chạy về phía nơi người nọ chỉ.

Xa xa, nhìn thấy một người đang ngồi trên băng ghế bên hồ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, mái tóc gãy mềm óng ánh ánh vàng dưới ánh mặt trời, chỉ riêng khung cảnh phía sau đã khiến người ta không thể dời mắt.

Lúc này, chủ nhân bóng lưng đang ngồi ở bên cạnh băng ghế cúi đầu, hướng về phía mặt hồ nước mùa thu, dáng vẻ cô đơn chiếc bóng.

"Dư Xuyên!" Nhìn thấy y, Trình Hạo cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình, hắn không nhịn được nữa, thô bạo xoa xoa mái tóc mềm mại của y, "Anh chạy nhanh như vậy làm gì!"
"Ai da! Cậu làm gì vậy!" Dư Xuyên lắc đầu tránh khỏi tay hắn, quay đầu lại, nước mắt vẫn còn đọng, "Ai bảo cậu đến tìm tôi!"
Trình Hạo ngồi ở bên cạnh giả bộ kinh ngạc, "Không phải anh kêu tôi tìm anh sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Dư Xuyên trừng lớn, đáy mắt hiện lên một tia ửng đỏ, "Tôi kêu cậu tìm tôi khi nào!"
Trình Hạo nghiêm mặt nói: "Rõ ràng trong lòng anh nói, sao còn chưa tới, mau tới tìm bé đáng thương này đi..."
"Tôi chưa bao giờ nói như vậy! Tôi cũng không phải bé đáng thương!" Dư Xuyên lắc đầu quay lưng về phía hắn giận dỗi nói.

"Anh không nói sao? Có thể là tôi nghe nhầm, tôi xin lỗi..." Trình Hạo choàng vai y, như hai người anh em tốt ngồi bên nhau, "Nhân tiện tôi muốn giải thích chuyện đó với anh một chút.

Không phải lúc đó anh vừa đến nhà tôi sao, lại còn ra vẻ muốn hỏi tội, tôi còn tưởng anh là ác quỷ giết người không chớp mắt..."
Dư Xuyên lập tức nhíu mày ngắt lời hắn: "Tôi giết người khi nào!"
Trình Hạo vội vàng nói: "Đừng tức giận! Lúc đó tôi cũng không biết nên muốn tìm thông tin một chút.

Nhưng tôi thật sự không liên lạc với ai, tôi cũng không nói cho ai biết về anh! Nếu tôi nói cho người khác, tôi sẽ lập tức biến thành quỷ giống như anh! Hơn nữa còn là quỷ xui xẻo! Quỷ nghèo!"
"Xì!" Dư Xuyên nhỏ giọng nói: "Bây giờ không phải cậu đã là quỷ xui xẻo, quỷ nghèo sao..."
Trình Hạo nói tiếp: "Nhưng tôi cũng có một ý kiến.

Không phải anh nói người đó rất mạnh sao? Chúng ta đi tìm đạo sĩ trâu X, như vậy cơ hội chiến thắng sẽ lớn hơn một chút? Sau đó đánh hắn đến tè ra quần, kêu cha gọi mẹ, kẹp chặt đuôi vắt giò lên cổ mà chạy!"

Dư Xuyên chớp chớp mắt, nghĩ đến cảnh tượng này đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, sau đó lại kéo căng mặt, "Làm sao tôi biết lời cậu nói là thật hay giả!"
Trình Hạo lật ra bản ghi nhớ trên điện thoại, "Đây là địa chỉ tôi lưu lại.

Vị đạo sĩ này nói là truyền nhân của phái Long Hổ Sơn, ở ngay Lệ Thành! Để bữa nào tôi dẫn anh đi tìm."
"Tôi không đi!" Giọng điệu của Dư Xuyên đầy kháng cự, "Chỉ là những người này suốt ngày ở sau lưng làm chuyện thị phi! Nếu không phải vậy...!tôi sẽ không như thế này!"
"Vậy lôi kéo anh ta vào nhóm! Anh nghĩ tên biến thái...!à bạn của anh, hắn lợi hại như vậy, trong bụng không biết nghĩ cái gì! Tốt hơn hết là nên tìm một cao thủ biết cách làm mấy chuyện đó, bằng không đưa tới cửa cho không thì không đáng."
Thấy Dư Xuyên vẫn còn do dự, Trình Hạo cũng không ép y, "Nhưng chuyện này chúng ta cũng chưa biết năng lực cụ thể của đạo sĩ đó.

Hôm nào chúng ta sẽ đến thăm hắn tìm hiểu chi tiết, anh thấy sao?"
Dư Xuyên chỉ nắm lòng bàn tay cúi đầu không nói.

"Đúng rồi!" Trình Hạo biết y có khúc mắc, e rằng trong chốc lát sẽ không giải quyết được, cho nên hắn cũng dừng lại không nói tiếp, đứng dậy bấm một dãy số, "Tôi đi làm muộn, tôi phải báo tin cho người ta, chờ tôi một chút!"
"Alo, Phương Doãn, tôi là Trình Hạo.

À đúng, tôi tìm thấy em họ rồi..."
Dư Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, Trình Hạo đang nói chuyện điện thoại.

Sườn mặt góc cạnh rõ ràng, giữa mày hơi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Đặc biệt là đôi mắt khi không cười trông vô cùng lạnh lùng, trông có chút giống người nọ.

Trình Hạo cúp điện thoại, thấy Dư Xuyên đang nhìn mình chăm chú nên đưa tay sờ lên mặt mình, "Làm sao vậy? Chưa rửa sạch sao?"
Dư Xuyên thình lình hỏi: "Thường Duật hiện tại có khỏe không?"
"Cái gì," Thành Hạo ngẩn người, "Thường Duật là cái gì?"
Dư Xuyên cười với hắn, "Không có gì."
Trình Hạo cho là y lại đang lầm bầm lầu bầu, không tiếp tục hỏi: "Tôi phải đi làm, chỗ làm cũng khá gần đây, nếu không anh đi cùng tôi đi!"
"Hả?" Dư Xuyên nhìn vào chân mình, "Nhưng tôi không mang theo xe lăn."
"Cũng đúng...!vậy làm sao anh tới đây?"
"Chính là như vậy." Dư Xuyên đứng lên, đôi chân cách mặt đất vài cm, sau đó biểu diễn động tác bay ngay tại chỗ.

"Này!" Trình Hạo vội vàng đè y lên băng ghế, chột dạ liếc mắt nhìn người qua đường, may mà ở đây không có ai chú ý tới.

"Làm gì vậy?" Dư Xuyên khó chịu vặn vẹo khi bị cả người đè xuống, "Cậu đè chết tôi!"
Trình Hạo nói nhỏ: "Anh bay như vậy tới đây? Không sợ người khác nhìn thấy hả!"
"Không có ai nhìn thấy!" Dư Xuyên dùng sức đẩy hắn, "Tôi làm sao có thể ngốc như vậy!"
"Quên đi, tôi đưa anh về nhà trước."

"Không muốn! Đã nói đưa tôi đi cùng!" Dư Xuyên lại không vui.

"Nhưng không mang xe lăn."
"Cậu cõng tôi!"
"Hả?" Trình Hạo nhìn y giang rộng cánh tay, dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng, "Không biết khi nào mới xong việc, anh thật sự muốn đi với tôi?"
"Dù sao ở nhà cậu cũng chán!"
"Được rồi," Trình Hạo cúi người cõng y lên, "Tới nơi thì phải ngoan ngoãn một chút, không được dùng pháp thuật bừa bãi!"
"Ây da! Tôi biết!" Dư Xuyên dựa vào trên lưng hắn, cảm giác được trên áo khoác có chút nhiệt độ cơ thể, nhỏ giọng nói: "Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới tìm tôi..."
Trình Hạo vừa nói vừa bước ra ngoài, "Suýt chút nữa là không tới."
"Ha?" Dư Xuyên ngẩn người, sau đó ở trên lưng hắn làm ầm ĩ lên, "Thả tôi xuống! Không cần cậu cõng!"
"Tôi còn chưa nói xong!" Trình Hạo ổn định Dư Xuyên, "Nghĩ đến một mình anh không biết đi nơi nào, lo lắng không biết anh có bị đạo sĩ bắt đi không? Có bị mấy tên quỷ khác ức hiếp không? Có bị người khác nhốt lại không? Cho nên tôi gác lại công việc đi tìm anh trước."
"Hừ!" Dư Xuyên đưa tay ôm cổ hắn, "Không ai có thể bắt nạt tôi!"
"Khoác lác, vừa rồi là ai lén lút lau nước mắt?"
Dư Xuyên bị hắn chọc thủng, lập tức xù lông, "Trình Hạo!"
"Ầy đừng quậy! Tôi đang vội đây!"
Trước cửa phòng làm việc, Trình Hạo liên tục dặn dò: "Đừng bại lộ thân phận mình đấy!"
"Hiểu rồi! Dài dòng!"
Nghe được Dư Xuyên hứa hẹn, Trình Hạo mới yên lòng, gõ cửa.

Rất nhanh đã có người mở cửa, chỉ là người đến lại không phải Phương Doãn.

"Cậu là?" Trình Hạo liếc mắt nhìn người nọ, phát hiện đôi mắt cậu rất đen, lông mi càng đen giống như kẻ mắt, trời sinh khuôn mặt chán đời, ngay cả lời nói cũng lạnh lùng.

"Thôi Liêm." Sau khi phun ra hai chữ, cậu nghiêng người sang một bên để họ đi vào, sau đó đóng cửa lại, đi vào một căn phòng bên trong cũng không nói thêm gì nữa.

"Thôi Liêm, là Trình Hạo tới sao?" Phương Doãn từ sau bức màn bước ra, "Trình Hạo, đây là em họ của cậu?"
Dư Xuyên từ sau lưng Trình Hạo lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng nhìn về phía anh.

"À đúng, vừa nãy giận dỗi, mới tìm về được, xin lỗi làm chậm trễ thời gian của anh."
"Không sao đâu," Phương Doãn chỉ vào phòng Thôi Liêm giới thiệu: "Người vừa rồi là bạn của tôi cũng là nhà thiết kế của thương hiệu chúng tôi, Thôi Liêm.

Em ấy là như thế đó, rất ít nói, nhưng em ấy rất tốt, quen thuộc thì tốt hơn thôi."
"Ừ," Trình Hạo đặt Dư Xuyên xuống ghế sô pha, đưa điện thoại cho y, "Vậy thì bắt đầu đi, để em họ đợi tôi ở đây là được."

"Được, cậu đi với tôi trước, chúng ta chuẩn bị đi." Phương Doãn rót một ly nước cho Dư Xuyên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của y thì sửng sốt, "Gien của anh em các cậu thật sự rất đặc biệt...!Vậy cậu có cần gì thì cứ nói."
"Ừm." Dư Xuyên gật đầu, nhìn họ bước vào sau bức màn đen.

Vẫn còn sớm, Dư Xuyên cảm thấy buồn chán nên đành phải chơi game.

Ngay khi đầu ngón tay vừa nhấn mở trò chơi, một tiếng bíp quen thuộc vang lên từ trong căn phòng.

Đó có phải là người mặt lạnh không? Cậu ta cũng muốn chơi game?
Dư Xuyên quay đầu lại hỏi: "Cậu cũng chơi Vương giả vinh diệu hả?"
"Ừ." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

"Để tôi dẫn cậu!"
Người nọ không hé răng.

"Tôi mạnh lắm!" Dư Xuyên cho rằng cậu coi thường thực lực của mình, vì vậy y vào tài khoản của Trình Hạo, cố gắng chứng tỏ bản thân bằng cấp bậc của mình, "Nhìn xem, tôi là ngôi sao bậc hai rồi!"
"Tôi kéo cậu."
"Hả?" Dư Xuyên mở tin nhắn, hiển thị "Hiệp sĩ bóng đêm" gần đó đã mời bạn cùng xếp hạng, sau đó bấm xác nhận.

Sau khi vào giao diện tổ đội, Dư Xuyên kinh ngạc nhìn về phía trong phòng, "Cậu đã đạt tới thứ hạng cao nhất!"
Không có phản hồi nữa.

Dư Xuyên nghĩ: Người này đúng là quý trọng lời nói như vàng.

Cả hai đánh đến khí thế hừng hực, Dư Xuyên chịu trách nhiệm hố đồng đội với hồi phục những người tấn công y, còn Thôi Liêm gánh vác trách nhiệm nặng nề một kéo năm.

"Anh trai gắt gỏng, anh có biết chơi không vậy."
Đứng ở dưới trụ, Dư Xuyên từ tốn trả lời, đáp: "Có thể thắng là được..."
Chưa dứt lời, các đồng đội lại bắt đầu chế giễu "Đánh như vậy mà còn bày đặt chơi game, kiếm nhà máy đi làm đi."
Dư Xuyên xóa dòng chữ vừa gõ rồi đổi thành câu, "Cậu chơi cũng không giỏi!"
Vừa định nhấn gửi, các đồng đội lần lượt truyền ra tin nhắn, "Đang nói chuyện lại treo máy."
"Quên đi, AI chơi còn tốt hơn anh, treo máy đi."
"Sao họ gõ chữ nhanh thế!" Dư Xuyên chán nản muốn chết.

Từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng nố, "Sử dụng nhận dạng giọng nói."
Dư Xuyên thử một chút, quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, điều quan trọng nhất là vẫn không ảnh hưởng đến việc chơi game! Sau đó, bắt đầu liên kết với bạn bè mở ra đối thoại cậu tới tôi đi.

Dưới sự dẫn dắt của Thôi Liêm, mười ván thắng được tám ván.

Không biết đã qua bao lâu, Dư Xuyên nhìn biểu tượng "vương giả" xuất hiện trên màn hình, trong mắt hiện lên vẻ không tin, chỉ vậy đã lên vương giả?
Lúc này hai người đang chụp cũng bận việc xong, Trình Hạo còn chưa thay quần áo đã đi ra ngoài uống nước, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dư Xuyên, bước tới nhìn một cái, "Sao anh lại lên vương giả rồi?"
"Cậu ấy kéo tôi." Dư Xuyên chỉ vào phòng đóng cửa.


"Thôi Liêm! Em lại chơi trò chơi!" Phương Doãn vặn khóa cửa đi vào, thấy cậu còn muốn bắt đầu ván mới, vươn tay cầm lấy điện thoại, vẻ mặt đối phương không kiên nhẫn giữ chặt cổ tay anh, "Đừng nhúc nhích!"
Thôi Liêm nhanh chóng đặt lên má anh một nụ hôn, "Ván cuối cùng."
Phương Doãn sững sờ, trên mặt càng ngày càng đỏ lên đến mang tai.

Hai người ở ngoài phòng đương nhiên không nhìn thấy cảnh này, Dư Xuyên duỗi eo hỏi: "Xong rồi? Khi nào thì chúng ta đi mua ly nước?"
"Được, chờ tôi thay quần áo."
"Tẩy trang đi, giống y như yêu quái vậy!" Dư Xuyên ghét bỏ nói.

Trình Hạo trừng y, "Giống yêu quái chỗ nào!"
"Mặt của cậu quá trắng!"
"Tôi nói sao nó lại như vậy..." Trình Hạo nhìn vào gương, tẩy trang trước gương.

Phương Doãn bụm mặt đi ra, mơ hồ không rõ nói: "Trình Hạo, sau khi thay quần áo cậu có thể trở về.

Chúng tôi sẽ liên hệ với cậu trên WeChat.

Tôi có việc phải làm nên không tiễn hai người được."
"Được rồi," Trình Hạo thấy anh lao vào phòng tắm, còn tưởng anh bị đau bụng hỏi, "Anh không sao chứ?"
"A...!không sao đâu! Đừng lo lắng cho tôi..."
"Được, chúng tôi đi trước!"
"Ừ ừ, tạm biệt!"
Trước khi rời đi, Trình Hạo xuất phát từ lễ phép chào hỏi Thôi Liêm một tiếng, nhưng người kia chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó lại trầm mê vào trò chơi.

"Không ngờ lại có người nghiện game hơn anh." Sau khi đi ra ngoài, Trình Hạo cõng Dư Xuyên cảm thán.

"Cái gì, ai bảo cậu một hai phải đi làm! Tôi vẫn thích đi trung tâm mua sắm và công viên, người trong game quá xấu!"
"Sao vậy?"
"Bọn họ luôn mắng tôi!"
"Tôi dạy anh một chiêu.

Lúc này, anh chỉ cần nói liên tục một câu cũng có thể khiến bọn họ tức chết."
"Cái gì?"
"Chỉ vậy?"
"Cái gì?"
"Chỉ vậy?"
"Cậu đang nói cái gì?"
Trình Hạo giải thích: "Tôi muốn dạy cho anh là: chỉ vậy?"
Dư Xuyên vô cùng thất vọng, còn tưởng hắn có chiêu thức gì đặc biệt, "Xì, chỉ vậy hả?"
Trình Hạo đột ngột nghẹn một thân nội thương..


Bình luận

Truyện đang đọc