BẠN TRAI TÔI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI


"Nói đi, có chuyện gì sao?" Trương Thiên Sư miễn cưỡng mở cửa cuốn, để Trình Hạo vào nhà ngồi.
"Tôi muốn biết vì sao đêm qua ma nước đột nhiên chạy mất," Trình Hạo nghiêm túc hỏi, "Có liên quan đến tôi không?"
Trương Thiên Sư ném một nhúm vụn trà vào trong tách, đổ nước sôi vào, tự mình uống cạn, "Hở, làm sao tôi biết được? Dù sao cũng không phải tôi làm, anh đã làm gì à?"
Trình Hạo chỉ cho hắn ta xem vết thương trên đầu ngón tay, "Hôm qua khi tôi đang nạy hạt mắc ca, vì sốt ruột nên bị đứt tay chảy ra một ít máu, cho nên..."
Trương Thiên Sư nghe xong lời này sửng sốt, trà trong miệng suýt chút đã phun ra, "Hả? Không phải là anh muốn nói thật ra anh chính là con cháu của gia tộc đó chứ!"
Trình Hạo nhìn hắn ta, "Tôi cũng không rõ, cho nên mới đến đây tìm anh."
Trương Thiên Sư gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, liếc mắt hỏi: "Này không phải anh nói người nhà anh đều mất hết rồi sao?"
Trình Hạo nhớ lại những gì mình đã nói, xấu hổ ho khan một tiếng, "Thực ra, tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, vì vậy đều nói với người ngoài là họ đã chết, cũng xem như tránh được một ít rắc rối."
"Vậy em họ của anh là sao? Anh không có cha hay mẹ, em họ của anh từ đâu ra?"
"Chuyện này chỉ hai ba câu cũng không thể nói rõ ràng..." Trình Hạo lắc đầu, "Hôm nay tôi muốn hỏi anh một chút, anh biết bấm tay niệm thần chú tìm vật vậy có thể tìm người không? Anh có thể tìm tin tức về cha mẹ tôi cho tôi được không? Rốt cuộc tôi và gia tộc đó quan hệ gì?"
Trương Thiên Sư nhìn hắn một cái, nhìn ra vẻ vội vàng trong mắt hắn, nói: "Tìm người đương nhiên có thể tìm, nhưng vẫn như cũ.

Chỉ có thể cho anh biết vị trí đại khái, không thể xác định chính xác là hộ nhà ở đâu, tên họ là gì, anh thực sự muốn tìm sao?"
Trong lòng Trình Hạo có chút dự cảm, hắn kiên định nói: "Tìm!"
Trương Thiên Sư duỗi tay ra, "Vậy được rồi! Trước tiên giải quyết khoản thanh toán dư cuối cùng, lần này tìm người xem như tặng quà, nhưng hôm nay tiền lương tôi bị trừ sẽ tính cho anh."
Trình Hạo thầm nói: Sao cả nhà của Trương Lão Tam đều là cái dạng như thế này! Nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra chuyển khoản cho hắn ta.
"Được rồi!" Trương Thiên Sư nghe tin tiền đã đến ví, lập tức tỉnh táo tinh thần, từ dưới bàn lấy ra một cái chén đồng thau, lại từ trong quần áo lấy ra một con dao nhỏ, "Lấy của anh một chút máu."
Trình Hạo nhìn những thứ hắn ta đẩy qua, đặc biệt là con dao gỉ sét, cảm thấy có chút không yên tâm, "Con dao này không phải là của tổ tiên anh để lại đó chứ? Đã khử trùng chưa?"
Trương Thiên Sư chê cười hắn không biết nhìn hàng, khoe khoang nói: "Con dao của tôi là báu vật.


Tôi nhận được nó ở phía bắc Lạc Dương, chém bay cả tóc, trăm độc không dính! Hơn nữa mỗi tối tôi sẽ bảo dưỡng nó một lần, yên tâm nó rất sạch!"
Trình Hạo nghi ngờ cầm lấy con dao, cắt vào đầu ngón tay của mình.
Trong tích tắc, da bong thịt tróc, giọt máu lăn dài.
"Mau lấy chén hứng đi, đừng lãng phí!"
Tích được khoảng mười giọt máu, nghe Trương Thiên Sư nói: "Được rồi, không cần bóp ra nữa."
"Tôi mẹ nó không có bóp! Tại sao máu này lại không thể ngừng được?" Đầu ngón tay của Trình Hạo giống như nước suối vô tận, máu nhỏ từng giọt từng giọt không ngừng.
"À quên nói với anh dao của tôi rất tốt, anh xuống tay có hơi nặng!" Trương Thiên Sư cúi xuống tìm một hộp băng keo cá nhân bên dưới, ném cho hắn, "Dán đi!"
Trình Hạo quấn lấy ngón tay, trong nháy mắt băng cá nhân thấm đẫm máu, vẻ mặt chua xót nói: "Vô dụng!"
"Gấp cái gì?" Trương Thiên Sư đưa hai ngón tay lên miệng, lẩm bẩm một câu thần chú, sau đó hơi hướng về phía vết thương của hắn, "Được rồi!"
Quả nhiên máu không nhỏ giọt nữa, Trình Hạo thu ngón tay vào trong lòng bàn tay, "Sau đó thì sao?"
"Tôi đoán là anh cũng không biết ngày sinh của mình nên tôi sẽ không hỏi, trực tiếp làm luôn." Trương Thiên Sư nhặt chiếc chén đồng đựng đầy máu lên, lấy một chiếc bút lông và một mảnh giấy màu vàng từ dưới bàn.
Trình Hạo rất tò mò về cái rương như kho báu dưới đáy bàn của hắn ta, sao mà cái gì cũng có? Rốt cuộc có bao nhiêu thứ chất đống dưới chân hắn ta vậy?
"Chờ tôi vẽ bùa trước đã..." Trương Thiên Sư nhúng bút lông vào chén máu của Trình Hạo vẽ ra một đồ án hình người, sau đó nói với Trình Hạo: "Dùng ngón trỏ trái ấn lên lá bùa này."
Trình Hạo làm theo, sau khi cầm lá bùa xuống chỉ thấy Trương Thiên Sư dùng ngón tay chấm máu còn sót lại, làm một cái chỉ tay, điểm đến giữa mày, nhắm mắt nói: "Ta dùng máu làm trận cho lá bùa này.

Các vị thần linh bốn phương tám hướng, giúp ta tìm người!" Đọc xong, hắn ta mở mắt ra, dùng ngón tay ấn vào lá bùa.
Hai người yên lặng chờ đợi, chỉ thấy những đường nét đỏ sậm trên lá bùa dần dần biến dạng, lúc này trên đồ án hình người những ngón tay được vẽ rõ ràng đang tách ra chỉ về một phương hướng, sau đó dừng động tác lại.
"Phía đông nam..." Trương Thiên Sư thu tay lại, dùng khăn giấy lau vết máu, "Anh có ấn tượng về phía đông nam không?"
Trình Hạo nhíu mày, "Tại sao lại là đông nam?"
"Cái gì?"

"Chùa Như Ý ở phía đông nam...!hai năm trước tôi đã từng đến đó."
Trương Thiên Sư nói: "Phía đông nam rộng lớn như vậy, ai biết đó là tỉnh thành nào? Vô luận như thế nào anh cũng không có khả năng liên quan đến một ngôi chùa! Chẳng lẽ cha anh là hòa thượng tay cầm phương trượng cặp kề với mẹ anh, sau đó sinh ra anh xong vứt bỏ? Nhưng mà..."
"Gia tộc bí ẩn đó là như thế nào?" Trình Hạo chuyển chủ đề hỏi.
Trương Thiên Sư nói: "Hẳn là anh nói về gia tộc họ Thường ở Hưng Châu.

Gia tộc này quả thực rất mạnh, chủ yếu là do máu di truyền của họ, thậm chí còn mạnh hơn cả bùa chú.

Có thể nói là sự tồn tại ma quái! Chính vì ưu điểm này mà từ xa xưa gia tộc họ Thường đã là người luôn đứng bên cạnh những người cai trị, chịu trách nhiệm trừ tà cầu phúc cho hoàng đế, nhưng cũng có một vấn đề, chỉ cần kết hôn với người ngoài tộc thì con cháu sẽ mất đi tư cách kế thừa dòng máu thuần khiết, họ sẽ chỉ là những người bình thường.

Chỉ có dựa vào kết hôn với người cùng tộc mới có thể tiếp tục di truyền dòng máu."
"Má nó đúng là biến thái!" Trình Hạo mắng một câu, "Vậy bây giờ người trong gia tộc này còn tồn tại không?"
"Theo tôi biết thì chỉ còn một người."
"Ai?"
"Đó là người mà trước đó tôi đã nói với anh, đại sư của chùa Như Ý, sư phụ Thường Duật."
"Lại là chùa Như Ý..." Gần đây Trình Hạo nghe cái tên này quá nhiều lần, thậm chí cảm thấy ba chữ này giống như âm hồn không tan, cứ nhảy lên trong đầu hắn, nhưng bản thân hắn lại không làm gì được.
"Anh đừng kích động! Người ta là thiên sư trên đỉnh kim tự tháp.

So với anh một trời một vực, anh muốn nhận làm thân thích người ta cũng không nhận anh đâu!" Trương Thiên Sư tạt cho hắn một chậu nước lạnh.
"Sư phụ Thường Duật...!ông ta là người như thế nào?"

"Tôi cũng chưa từng nhìn thấy qua.

Khi còn là thiếu niên ông ấy đã lang thang khắp Giang Bắc.

Người ta nói rằng tất cả những thứ mà ông ấy đã thấy qua không có thứ nào mà không xem được.

Ông ấy không phải là đoán mệnh mà là xem mệnh.

Còn có tin đồn thật ra ông ấy đã thành tiên, biết dùng pháp thuật! Sau lại có một ngày ông ấy đột nhiên tuyên bố bế quan ngộ đạo.

Từ đó về sau vẫn luôn ẩn cư trong chùa Như Ý, đóng cửa không ra cũng không gặp người, dần dần không còn tin tức, nhưng mà trên giang hồ đều nói ông ấy chính là truyền thuyết."
"Thường Duật..." Dáng vẻ rất lợi hại, lẽ nào ông ta chính là người bạn biến thái của Dư Xuyên?
Trương Thiên Sư sửa lại: "Người ta dù gì cũng là một vị tiền bối năm mươi tuổi, là cao thủ của phái thực lực, anh phải xưng là sư phụ Thường Duật!"
Trình Hạo không có trả lời hắn ta, tiếp tục hỏi: "Có phải là nếu tôi có thể gặp được ông ấy, vấn đề thân thế của tôi cũng sẽ được giải quyết phải không?"
"Đương nhiên!" Trương Thiên Sư khao khát nói, "Với năng lực của sư phụ Thường Duật, việc gia đình anh đoàn tụ không phải việc khó!"
"Sao lại trùng hợp như vậy?" Trình Hạo khó hiểu, "Xem ra dù thế nào tôi cũng phải đến đó..."
"Anh tới chùa Như Ý?" Đột nhiên ánh mắt Trương Thiên Sư sáng lên, thuần thục lấy ra một cuốn sổ từ dưới bàn, "Nếu anh thực sự có thể nhìn thấy sư phụ Thường Duật, phiền anh nhờ ông ấy ký tên vào cuốn sổ thiên sư của tôi với!"
Trình Hạo dứt khoát nói: "Anh tự mình đi!"
"Cái này..." Mặt Trương Thiên Sư suy sụp, "Tôi không thể đi, tôi phải nuôi gia đình, kiếm tiền trả nợ tiền mua nhà!"
"Thành thật mà nói, anh có chắc mình có thể đánh bại Thường Duật không?" Trình Hạo bắt đầu đánh chủ ý lên hắn ta.
Trương Thiên Sư cười gượng, "Tôi? Tuy tôi cũng là một thiên tài trẻ tuổi, nhưng so với người ta giống như lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức!"
"Quên đi..." Trình Hạo nhìn ánh mắt hâm mộ của hắn ta, đến lúc đó hàng này lâm trận đừng phản chiến là may lắm rồi, vẫn không nên gây thêm phiền phức cho bản thân, "Được rồi, những gì muốn hỏi tôi đã hỏi xong rồi, tôi đi trước."
"Cũng đúng, giờ cao điểm buổi trưa đã qua, tôi tiếp tục đi giao đồ ăn!"
Giờ cao điểm buổi trưa? Đã giữa trưa rồi sao? Trình Hạo liếc nhìn thời gian, "Đệt mẹ! Đã hai giờ!"

Vội vàng ra khỏi cửa tiệm của Trương Thiên Sư, Trình Hạo đến siêu thị gần đó mua sườn và rau, về đến nhà quả nhiên nhìn thấy Dư Xuyên đang ngồi trên sô pha, trừng lớn hai mắt căm tức nhìn hắn.
Trước khi y ra đòn phủ đầu, Trình Hạo đã chột dạ giải thích nhận sai, "Ây da, lúc tôi vừa đi ra ngoài mới chợt nhớ ra vẫn chưa thanh toán số tiền còn lại cho Trương Thiên Sư, cho nên tôi đến gặp anh ta trước.

Thuận tiện tôi muốn hỏi một chút về tình huống của tôi, anh đợi lâu lắm phải không?"
Dư Xuyên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Cậu còn biết trở về, sao không ở lại ăn cơm với hắn xong rồi hẵng về!"
"Tôi mua đồ ăn," Trình Hạo lắc lắc đồ ăn trong tay, cười làm lành nói, "Sườn tươi, không phải anh nói muốn ăn sườn xào chua ngọt sao? Tôi làm rất ngon!"
"Hừ!" Dư Xuyên quay mặt sang một bên, không chút cảm kích.
"Được rồi, đừng tức giận, anh xem đây là cái gì?" Trình Hạo lấy từ trong túi ra vài gói đồ ăn vặt, "Lúc trở về, tôi đi ngang qua một quán ăn vặt hoài niệm, ở thời đại anh chắc là đã từng ăn qua phải không? Đây."
Dư Xuyên liếc nhìn trong tay hắn, "Tôi chưa ăn!"
"Làm sao có thể? Tôi cũng đặc biệt hỏi nhân viên bán hàng rồi, tôi muốn loại đồ ăn vặt của những năm 80 đây!"
"Trước đây tôi chưa bao giờ ăn quà vặt!"
Trình Hạo kinh ngạc, "Thảm như vậy à, thiên kim...!Ặc con cháu nhà giàu lại không có đồ ăn vặt, thật quá đáng thương! Hôm nay cho anh ăn no!"
"Cái gì chứ!" Dư Xuyên tức giận, "Đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe.

Ông ngoại và Thường Duật không cho tôi ăn!"
Trong lòng Trình Hạo chợt lạnh đi, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, "Thường Duật, quả nhiên là hắn!"
Ánh mắt Dư Xuyên lóe lên, "Cậu ở chỗ tên thiên sư kia hỏi ra cái gì?"
"Anh ta nói, nhà tôi quả thực ở phía đông nam, cho nên tôi muốn đến chùa Như Ý với anh."
Dư Xuyên lo lắng nói: "Nhưng..."
"Đừng lo lắng cho tôi," Trình Hạo cảm thấy không sao cả nhếch miệng cười, "Sống chết có số, hơn nữa không phải là anh giúp tôi thoát khỏi vận xui sao? Tôi vốn dĩ là người có vận khí tràn đầy.

Tôi tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng anh.".


Bình luận

Truyện đang đọc