Edit: Ry
Tống Thanh Thời mặc áo thun và quần jean, đứng trên biển mây rộng vô biên nhìn xung quanh, cậu biết mình đang tìm một thứ, nhưng cậu lại không nhớ nổi thứ đó trông như thế nào, chỉ nhớ rõ một tia sáng rực rỡ nhất đất trời.
Cậu không ngừng đi về phía trước, không ngừng tìm kiếm, cho dù biển mây này không có bờ bến, cho dù kiệt sức ngã xuống vô số lần, cơ thể mệt mỏi tới mức gần như không thể động đậy, chỉ có thể bò về phía trước, cậu cũng không muốn dừng lại bước chân kiếm tìm...
Trên biển mây, xuất hiện một "cậu" khác, hắn mặc tầng tầng lớp lớp pháp y màu tuyết trắng, mái tóc dài mềm mại rũ xuống chạm đất. Cùng một khuôn mặt, cùng một sự vô tình, đôi mắt hắn có thể hiểu được mọi loại sách sâu xa huyền bí, lại không thể hiểu được bất cứ thứ tình cảm nào của thế gian.
Bởi vì trong lồng ngực hắn trống rỗng không có thứ gì.
Tống Thanh Thời bỗng hiểu ra, cậu từ từ tiến tới, móc ra trái tim mình, chậm rãi đặt vào.
Trái tim và cơ thể hòa vào nhau trong nháy mắt, hai linh hồn hóa thành vô số đốm sáng vỡ vụn, một lần nữa đan vào nhau, bù đắp cho sự khiếm khuyết của nhau. Từ đây, trái tim tìm được nơi trở về, thân xác tìm được thứ tình cảm nó thiếu thốn, hai mảnh ghép tách rời lại một lần nữa kết hợp, biến thành một bức tranh trắng tinh, chờ đợi người đến tô điểm thêm những sắc thái.
Ở một nơi sâu thẳm trong biển mây, chợt vang lên những lời kì quái, lặp đi lặp lại, như tiếng trống nổi lên đánh vào sâu trong linh hồn:
"1349..."
"1349..."
"..."
Tống Thanh Thời bỗng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong nước, cậu muốn đứng lên, nửa cơ thể bên trái lại không nghe sai khiến, trong lúc giãy dụa không cẩn thận sặc một đống nước. Bên cạnh có người vội vàng đứng dậy, vươn tay vững vàng nâng eo cậu lên, bế ra khỏi mặt nước, ôm cơ thể ướt sũng vào trong ngực.
Nhiệt độ của đôi tay kia cao hơn người bình thường, có chút thô ráp, cọ xát trên làn da non mịn, mang theo từng cơn tê dại.
Tiếng hít thở của người kia hơi nặng nề, như thể biển cả sắp nổi cơn giông tố, chim biển vỗ cánh bay đi, mang đến sự ngột ngạt.
Cặp mắt trong bóng tối kia đang nhìm chằm chằm vào con mồi xa cách đã lâu nay mới gặp lại, mang theo dục vọng tham lam, càng lúc càng nguy hiểm.
Tống Thanh Thời lại mơ màng nằm trong lòng nguy hiểm, không biết hiện đang là ngày mấy, không biết người đang ở nơi nao. Qua rất lâu, cậu mới tỉnh táo lại, nhận ra sự bất thường.
Ngay sau đó, cảm giác nguy hiểm biến mất trong nháy mắt, ngọc Dạ Quang theo thứ tự được mở ra, phá tan bóng tối, chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của Việt Vô Hoan, mắt phượng vàng sẫm khi được ánh sáng chiếu rọi đã hóa thành màu đen tối tăm ảm đạm, lệ chí tươi đẹp dụ người nơi mắt trái vẫn như trước. Rõ ràng vẫn là gương mặt dịu dàng như bao ngày, lại có chút thay đổi rất nhỏ mà cậu không thể nói được, khiến dung mạo y càng thêm rực rỡ.
Do ánh sáng à? Tại sao lại cảm thấy như Vô Hoan đã biến thành người khác rồi?
Tống Thanh Thời nhận ra mình không mặc quần áo, nước từ trên người cậu làm ướt áo Việt Vô Hoan. Cậu ngượng ngùng ngẩng đầu muốn đi thay quần áo, lại phát hiện chuyện càng đáng sợ hơn nữa, khàn khàn hỏi: "Vô, Vô Hoan, sao ta lùn đi rồi?!"
Cậu vốn rất để ý đến vóc dáng của mình, cho nên bình thường luôn mặc áo bào rộng lớn để che giấu, dựa vào tài năng của bản thân mới miễn cưỡng không bị mất mặt. Cậu nhớ rõ trước khi mình bị sét thiên kiếp đánh thì cao ngang Việt Vô Hoan, bây giờ tỉnh lại, Việt Vô Hoan đã cao hơn cậu gần nửa cái đầu... Chẳng, chẳng lẽ độ kiếp thất bại còn có tác dụng phụ là rút ngắn chiều cao à?
Trái tim Tống Thanh Thời tan nát rồi, cậu cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Việt Vô Hoan thấy vẻ mặt vô cùng tang thương của cậu, cảm thấy buồn cười, nhưng lại cười không nổi, cuối cùng khóe miệng mấp máy, bất đắc dĩ nói: "Tôn chủ, ngươi đã ngủ mười năm rồi..."
Tống Thanh Thời khiếp sợ, khó khăn hỏi lại: "Mười năm? Vậy, ta, ta..."
Việt Vô Hoan quả quyết nói: "Chuột bạch của ngươi không sao hết, nuôi rất tốt, đã nhân giống được rất nhiều."
Tống Thanh Thời cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ mù mờ bối rối, cậu một lần nữa quan sát xung quanh, phát hiện ra nơi này cũng không phải chỗ nào xa lạ, là căn phòng bí mật dưới tẩm cung của mình, chỉ là đã được sắp xếp lại, có thêm mấy rương quần áo, còn có bàn trà đơn giản, trên bàn là giấy mực bút còn chưa viết xong, bên cạnh chất gọn gàng bảy tám chồng sách.
Cậu hơi di chuyển, ngón chân chạm phải một cái gối trúc ướt nhẹp, hình như những năm qua Việt Vô Hoan đã nằm ngủ ở đây.
Một chỗ như thế này sao thích hợp làm phòng ngủ được? Sao thích hợp để đọc sách được?
Tống Thanh Thời không nhịn được hỏi: "Những năm qua ngươi có nghỉ ngơi tốt không?"
Việt Vô Hoan cười nói: "Đừng lo, thật ra ta cũng hiếm khi ngủ ở đây."
Bởi vì những năm qua y gần như không ngủ, đều là mệt mỏi mà ngất đi.
Tống Thanh Thời nhìn hồi lâu cũng không phát hiện được dấu vết nào của sự lừa dối trên mặt y, đệm chăn bên cạnh trông cũng có vẻ như chưa được động tới. Trong đầu cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó đáng ngờ, nhưng lại không nghĩ ra được, đành phải tạm thời bỏ qua.
Cậu nhanh chóng kiểm tra cơ thể mình một chút, phát hiện ra nửa phần người bên trái bị thiêu cháy đã khôi phục như trước, chỉ là lúc hôn mê cậu đã điều động tất cả linh lực phong tỏa u hỏa trong cơ thể, cho nên chưa sử dụng kinh mạch mới, khiến nó khô cạn trúc trắc, có hơi đau nhức. Ngón tay chết lặng, cần chút thời gian để khôi phục, cổ họng vì đã quá lâu không nói chuyện cũng có chút cứng, nhưng tổng thể mà nói thì không có gì đáng ngại.
Tống Thanh Thời hồi tưởng lại tình cảnh khi xảy ra thiên kiếp, không dám tin đưa ra kết luận: "Ngươi chữa khỏi cho ta?"
Tổn thương mà thiên kiếp mang đến cực nghiêm trọng, tình trạng vết thương cũng phức tạp, có thể sống sót đã là vô cùng may mắn. Đây là những vết thương phức tạp mà không phải một người mới học y có thể xử lý, cậu chỉ hi vọng vết thương không nghiêm trọng như tưởng tượng, Việt Vô Hoan có thể dựa vào những thứ cất giấu trong kho tàng mà cướp về tính mạng cậu, chờ đến lúc tỉnh lại cậu sẽ chậm rãi chữa trị, lại không ngờ rằng Việt Vô Hoan có thể làm tốt như vậy...
"Ta đã thất bại rất nhiều lần." Việt Vô Hoan vừa giải thích vừa duỗi ra mấy ngọn dây leo đỏ rực trên mặt đất, chúng khéo léo mở rương quần áo, lấy ra một bộ áo trong mới tinh, đưa tới. Y nhẹ nhàng nói: "Ta đã đọc hết sách trong thư viện, thử rất nhiều loại phương thức trị liệu, cuối cùng hai năm trước đã luyện ra Sinh Cơ Tái Tạo Hoàn, hóa nó thành linh dịch, phối với Huyết Hoan Tán, một lần nữa chữa trị lại xác thịt. Thế nhưng, tôn chủ, ngươi vẫn mãi không tỉnh lại... Ta nghiên cứu rất lâu đến gần đây mới phát hiện ra thần hồn của ngươi có phần chưa được dung hợp hoàn toàn, nên ta thử dùng Dung Hồn Đan kết hợp với châm cứu dẫn dắt, giúp hồn phách đã phân tán dung hợp lại, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh..."
"Cảm tạ." Tống Thanh Thời đã luyện thuốc quen, biết những loại thuốc nghe tên tưởng chừng như đơn giản kia cần có bao nhiêu nỗ lực mới có thể điều chế được. Cậu đang moi ruột gan ra mà tìm từ khen thiên sứ nhỏ nhà mình quá thông minh, thì chợt phát hiện mấy cây dây leo bên cạnh, không tin được chớp chớp mắt: "Huyết Vương Đằng?"
Huyết Vương Đằng chỉ mọc ở nơi đất cực nóng, là một thực vật hiếm thấy có thuộc tính hỏa, còn có một phần linh trí, sau khi trưởng thành có thể chiếm giữ cả ngọn núi, cắn nuốt toàn bộ sinh linh trên đó, hút máu đốt cháy cắn nuốt linh hồn, cho đến khi toàn bộ sinh mệnh trong phạm vi trăm dặm tuyệt diệt mới chậm rãi khô héo chết đi.
Bởi vì phương thức sinh tồn của chúng quá mức độc tài nên đã biến mất từ thời thượng cổ, thỉnh thoảng trên thị trường cũng thấy có bán pháp khí được luyện ra từ Huyết Vương Đằng, nhưng cũng chỉ là vật chết, tác dụng không mạnh.
"Nó sẽ không làm tổn thương tôn chủ." Việt Vô Hoan điều khiển Huyết Vương Đằng phủ áo lên cho Tống Thanh Thời, sau đó cúi người, giúp cậu buộc lại đai lưng. Y giải thích: "Ta vô tình có được nó ở trong bí cảnh, cây Huyết Vương Đằng này là cây non, vạn năm trước đã mất đi cơ thể, chỉ còn lại hồn phách bị phong ấn trong kết giới. Nó muốn đi theo ta, ta bèn thử luyện hóa nó vào trong thần hồn của mình, biến thành một bộ phận của cơ thể, không ngờ lại thành công."
Trong sách xưa có ghi chép về cách luyện hóa Huyết Vương Đằng, người thử nghiệm có rất nhiều, nhưng thành công chỉ có một, là một vị Thần Quân thượng cổ không rõ tên. Việt Vô Hoan cũng không phải là người liều lĩnh, mặc dù được thiên lôi vượt cấp luyện thể khiến thể chất của y so với tu sĩ Trúc Cơ bình thường mạnh hơn nhiều, nhưng việc này vẫn là cực kì mạo hiểm, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám thử, trừ phi... Lúc ấy đã không còn lựa chọn nào khác.
Tống Thanh Thời cảm thấy mình có đầy thứ muốn hỏi, thế nhưng không biết mở miệng như thế nào, cũng biết mình sẽ không có được sự thật.
Mười năm, đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Cậu quyết định sau khi rời khỏi đây sẽ từ từ điều tra.
Tống Thanh Thời vừa đặt chân xuống đất đã lập tức mất thăng bằng, nửa người bên trái mềm nhũn không thể dùng sức, cả người cậu ngã về phía trước, một lần nữa được Việt Vô Hoan vững vàng ôm vào trong ngực.
Mặc dù cậu biết tình trạng này chỉ là tạm thời, nhưng vẫn mang đến cho cậu bóng ma tâm lý nặng nề, như thể cậu đã quay lại quãng thời gian dần mất đi cơ thể của mình. Cậu không sợ bất cứ cơn đau nào trên xác thịt, nhưng lại cực kì hãi sợ loại tứ chi chết lặng này.
Cậu cực kì hoảng sợ, nhưng lại không dám nói ra. Việt Vô Hoan đã làm nhiều chuyện như vậy vì cậu, cậu không thể vì chút vấn đề tâm lý nhỏ này mà gây thêm phiền cho y nữa, cũng không muốn để y lo lắng. Nhưng bàn tay nắm vạt áo y có làm thế nào cũng không thả ra được, cơ thể càng căng thẳng lại càng cứng đờ, mà càng cứng đờ lại càng sợ hãi, cơ bắp mấy năm không có linh lực tẩm bổ dần co giật.
Việt Vô Hoan phát hiện ra sự bất thường, lập tức bế cậu lên, bước nhanh ra khỏi căn phòng.
Bố trí trong tẩm cung vẫn như năm đó, đệm chăn trên giường cũng được thay giặt định kỳ, nhuốm lên hương thảo dược quen thuộc.
Việt Vô Hoan vô cùng cẩn thận đặt cậu xuống, để dây leo đến trước bàn gương lấy một cây trâm ngọc tới. Y tỉ mỉ giúp cậu xoa bóp huyệt vị kinh mạch trên mu bàn chân, an ủi: "Không sao đâu, hít sâu, thả lòng nào... Đã quá lâu ngươi không cử động nên tình trạng như vậy là rất bình thường, chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn thôi. Mỗi ngày ta sẽ xoa bóp tay chân cho ngươi, nhiều nhất là nửa tháng ngươi sẽ trở lại như thường."
"Ừm." Tống Thanh Thời cảm thấy thật là mất mặt, lỗ tai đỏ bừng, muốn học theo đà điểu vùi đầu vào trong chăn.
Việt Vô Hoan cười nói: "Thầy thuốc không tự bốc thuốc cho mình được, tôn chủ đừng... Lo lắng."
Y muốn nói là ngại đúng không? Vành tai Tống Thanh Thời càng đỏ, cậu trúc trắc chống chế: "Ta bị thương đều là tự mình chữa." Ở thế giới này cậu gần như không có bạn bè gì, dù có bị thương thì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, đã quen cái gì cũng phải tự mình làm rồi: "Thật mà, ta từng ở trong bí cảnh bị đánh gãy tay, lúc về ta tự mình dùng kim khâu tay lại, không hề sợ đau!"
Loại tình huống này chỉ là ngoài ý muốn, bình thường cậu rất biết đánh nhau, rất có khí phách đàn ông! Mặc dù lúc quá đau sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt, nhưng đảm bảo sẽ kiên cường xử lý hết mọi chuyện rồi mới khóc...
Việt Vô Hoan ngừng xoa bóp một lát, y giương mắt lên, nghiêm túc nói:: "Có ta ở đây, sau này ngươi không cần phải tự mình xử lý nữa."
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, ngượng ngùng gật đầu: "Được."
Việt Vô Hoan không nói nữa, tập trung giúp cậu thả lỏng cơ bắp. Ngoài cửa sổ thổi tới cơn gió nhẹ man mát, mang theo hương hoa nhàn nhạt, bỗng đất trời như mất đi thanh âm, tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Tống Thanh Thời nhìn người trước mắt, bỗng hiểu ra điều gì đã thay đổi ở y, là khí chất.
Lúc đầu Việt Vô Hoan tựa như một đóa hoa diễm lệ, đẹp một cách xa hoa mà lãng phí, còn mang theo chút gai nhọn khó giải quyết. Việt Vô Hoan của hiện tại đã trở thành một thanh kiếm sắc bén rời vỏ, trên mặt mày đều là nhuệ khí có thể chém sóng ngăn sông...
Sau khi tâm tình căng thẳng được thả lỏng, sự co giật dần biến mất, Tống Thanh Thời nhúc nhích ngón tay, xác định mình còn có thể cử động, cậu cố gắng để mình không nghĩ nữa, để đó chờ đến tối rồi lại luyện tập.
Cậu nhìn gương mặt càng thêm tuyệt trần của Việt Vô Hoan, chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng: "Những năm qua, ngươi làm thế nào để ra ngoài? Dịch dung à? Ta không có ý gì hết, chỉ là... Tiên giới có rất nhiều người xấu, cũng bởi vì trông ta dễ bắt nạt nên bao lần suýt bị đám mắt mù lừa bán rồi..."
Loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, mỗi lần đi ra ngoài sẽ luôn có người muốn hạ thuốc mê cậu, hoặc là lừa cậu mang đi bán.
Cậu dùng phương pháp độc ác tàn nhẫn nhất để xử lý mấy tên khốn đó, sau khi tiếng xấu được truyền ra ngoài, tình huống mới trở nên khá hơn.
"Tôn chủ là đơn linh căn hệ Thủy, cho nên mới gặp phải những chuyện đó." Trong quá trình khám và chữa trị cho Tống Thanh Thời, Việt Vô Hoan mới phát hiện mặc dù trong cơ thể cậu cất giấu hai loại lửa, nhưng linh căn lại là hệ Thủy đối nghịch, mượn hơi lạnh của nước để áp chế lửa nóng, lại phối hợp với độc công, mới biến thành một cơ thể đặc biệt như vậy.
Mà ở trong mắt người tu tiên bình thường, đơn linh căn hệ Thủy thuộc về loại có năng lực chiến đấu cực kì kém cỏi, rất hiếm người mạnh, công dụng lớn nhất là dùng để song tu, hoặc là bị luyện thành lô đỉnh thượng hạng nhất.
Nếu không phải Tống Thanh Thời đủ mạnh, lại có cơ thể đặc thù, và không bị bất kì ai khống chế, thì thứ chờ đợi cậu chính là Địa Ngục sống không bằng chết như y năm đó.
Việt Vô Hoan chỉ cần nghĩ đến những tên tà tu dám dùng suy nghĩ bẩn thỉu của chúng lên người Tống Thanh Thời là đã cảm thấy ghê tởm đến mức muốn giết người. Y dặn dò: "Về sau tôn chủ tuyệt đối không được để người khác biết linh căn của ngươi, cũng không được tin tưởng những lời ngon ngọt của chúng, càng không được tùy tiện đồng ý kết đạo lữ với người khác, song tu cũng vậy..."
Tống Thanh Thời nghiêm túc tiếp thu, lại không rõ linh căn và đạo lữ có liên quan gì với nhau, nhưng cậu đã sống hơn một ngàn năm cũng chưa thấy ai theo đuổi mình, nên vấn đề không lớn.
Lúc còn đi học, các đàn anh đều chê cười loại chó độc thân chỉ biết đọc sách học bài làm thí nghiệm như cậu chắc chắn sẽ không tìm được bạn gái, dù có không mắc bệnh thì cũng không tìm nổi.
Lúc đó cậu còn ủ rũ vô cùng, nếu... Nếu như cậu mà tìm được người mình thích, chắc chắn cậu sẽ còn quỳ liếm hơn cả đàn anh! Nấu nước nóng, mua đồ ngọt, nộp tiền lương các kiểu là chuyện nhỏ như con thỏ!
Việt Vô Hoan biết cậu rất ít khi đi ra ngoài, không hiểu được những ác ý này, cũng không muốn vấy bẩn lòng cậu, để đó rồi sau này từ từ dạy cũng được. Y bắt đầu trả lời những vấn đề trước đó: "Ta luyện Hàn Ngọc Công và phương pháp điều khiển độc mà tôn chủ đã dạy ta, dùng linh lực phong tỏa độc tố trong cơ thể."
Y vận chuyển độc tố trong cơ thể, khiến cho vô số hoa văn sặc sỡ mà kinh khủng hiện lên ở nửa mặt, lộn xộn che kín toàn bộ cái trán, quanh mắt, mũi, gò má, cũng che khuất đi nốt ruồi chói mắt kia, phá hủy tất cả tươi đẹp, nửa gương mặt còn lại vẫn giữ nguyên bộ dáng vốn có, sự đối lập càng khiến nó càng thêm xấu xí, ghê tởm...
Tống Thanh Thời kinh ngạc nói: "Độc của rắn mặt quỷ?"
"Vâng. Ta có được linh cảm từ việc tôn chủ dùng linh lực áp chế lửa trong cơ thể." Việt Vô Hoan vui vẻ cười: "Ta luyện ra được độc của rắn mặt quỷ, cho thêm chút dược vật khác rồi khiến nó hiện ra ở trên mặt. Mỗi lần ra ngoài giải quyết việc đều như vậy, mặc dù có hơi đáng sợ nhưng tránh được tất cả những phiền phức khác, đợi lời đồn công tử Vô Hoan bị hủy dung vang xa, ta sẽ càng thêm an toàn."
Tống Thanh Thời không khỏi giơ tay lên chạm thử, làn da vẫn nhẵn mịn, xúc cảm không có gì khác trước.
Việt Vô Hoan để độc tố tiếp tục lan tràn, cười nói: "Nếu có người vẫn hoài nghi, có ý đồ với ta, chỉ cần thả ra linh lực giam cầm độc tố, độc của rắn mặt quỷ sẽ trải rộng toàn thân, khiến hắn không hứng thú nổi nữa."
Tống Thanh Thời nhìn hoa văn trên người y, có chút đau lòng, nhưng không thể không thừa nhận biện pháp này còn tốt hơn cả dịch dung.
Cả người độc tố như thế này có thể ngăn chặn tất cả ý nghĩ xấu. Mà đồ vật đã từng hoàn mỹ xinh đẹp hoàn toàn bị phá hủy, ít nhiều sẽ khiến cho người ta nổi lòng thương hại, đến mức khi đứng trước mặt y sẽ không còn hứng thú nhớ tới những hình ảnh nhục nhã kia, cũng không thể dùng những thứ đó sỉ nhục y nữa. Thế nhưng, khuôn mặt như vậy sẽ phải đối diện với những ánh mắt ghê tởm và khinh thường, đó không phải là ác ý mà người bình thường có thể chấp nhận...
"Ta không quan tâm đến gương mặt này, không có gương mặt này trái lại còn khiến cho người ta nhìn thấy những sở trường khác của ta. Ta không hoàn toàn phá hủy nó là vì ta sợ tôn chủ sẽ khó chịu." Việt Vô Hoan hiểu suy nghĩ của cậu, thu hồi toàn bộ độc tố, khuôn mặt xinh đẹp lại một lần nữa hiện ra, trong mắt phượng đều là những dịu dàng cưng chiều: "Nếu như tôn chủ thích gương mặt này của ta, sau này ta chỉ để cho tôn chủ nhìn thôi, có được không?"
Dây leo màu đỏ cuốn lấy chân Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng đong đưa như nũng nịu.
"Được." Tống Thanh Thời hiểu ý, lập tức khen ngợi: "Vô Hoan là xinh đẹp nhất!"
Việt Vô Hoan cười đầy hạnh phúc.
Y đứng dậy, cởi xuống quần áo bị nước làm ướt, thay một thân áo gấm màu đỏ, đai lưng tinh tế vàng kim siết ra vòng eo. Luyện kiếm lâu ngày đã khiến dáng người y rắn rỏi kiên cường như cây bạch dương, đã không còn tư thái mềm yếu của năm xưa.
Dây leo mang tới một hộp gấm, trong hộp là một chiếc mặt nạ vàng được chế tác rất tinh xảo, hai bên giương ra đôi cánh chim không đối xứng, bên cánh trái bện một dây lụa màu đỏ, trên dây lụa lồng ba viên đá quý nho nhỏ tỏa ra ánh sáng lung linh.
Y tùy ý buộc mái tóc dài ra sau đầu, chỉ để lại mấy sợi tóc mái hơi xoăn, sau đó đeo mặt nạ lên, che đậy tất cả những nơi bị độc tố của rắn mặt quỷ ảnh hưởng, phối hợp với bờ môi đỏ tươi và cái cằm màu mật ong nhạt, phơi bày một vẻ đẹp phô trương mà độc đoán, nét đẹp ấy mang theo tính xâm lược mạnh mẽ khiến người ta không thể dời mắt nổi.
Tống Thanh Thời một lần nữa thật lòng khen ngợi: "Cái mặt nạ này đẹp thật đấy."
Khóe miệng Việt Vô Hoan hơi giương lên, cực kỳ vui sướng: "Tôn chủ đã tỉnh, ta đi ra ngoài cũng không thể làm mất mặt ngươi được."
Y cố ý khống chế độc tố chỉ lan ở nửa trên của mặt cũng là vì suy nghĩ đến việc sau khi Tống Thanh Thời tỉnh lại, giống như chú chim trống muốn khoe ra đôi cánh chim xinh đẹp của mình để tranh thủ sự ưu ái của chim mái, y cũng không muốn để người mình thích nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, chỉ muốn cho người ấy thấy khuôn mặt đẹp đẽ nhất.
Tống Thanh Thời thấy y chu đáo như vậy, hoàn toàn yên tâm, chuyển hướng sang quan tâm các vấn đề khác: "Dược Vương Cốc không có việc gì chứ?"
"Chuyện khác thật sự không có, nhưng có việc này khá phiền toái." Việt Vô Hoan phất tay, dây leo màu đỏ lại mang tới một chồng thư rất dày, đưa đến trước mặt Tống Thanh Thời: "Đều là An Long gửi tới, ngươi xem một chút đi."
Tống Thanh Thời đọc qua thư. Ban đầu, thư của An Long đại khái khoảng hai ba tháng gửi tới một lá, đều là ân cần thăm hỏi thông thường, đưa các loại quà tặng, còn kẹp thêm mấy thứ đồ thú vị xung quanh hắn. Đến năm năm sau đã đổi thành nghi ngờ tại sao không hồi âm, số lượng thư gửi đến cũng tăng lên, dường như hắn đoán được Tống Thanh Thời đã xảy ra chuyện, nghiêm nghị chất vấn Việt Vô Hoan, nội dung của những lá thư nửa năm trở lại đây đã biến thành đe dọa Việt Vô Hoan, nói muốn làm thịt y.
Việt Vô Hoan bất đắc dĩ nói: "Ban đầu hắn tưởng là ngươi đang tức giận hoặc bế quan luyện dược nên không nghi ngờ. Về sau ta thu thập dược phẩm, rồi ra tay chỉnh đốn lại Dược Vương Cốc, hành động cũng tương đối phô trương khiến hắn nảy sinh lòng nghi ngờ, không ngừng chất vấn ta. Ta bị ép phải hồi âm, cố gắng kéo dài thời gian nên chỉ trả lời qua loa. Cuối cùng... Hắn tra được manh mối từ các loại dược vật mà ta mua về, cũng thám thính ra chuyện Dược Vương Cốc có lôi kiếp, biết Dược Vương Cốc đã bị ta nắm trong tay, hắn cho rằng ngươi bị trọng thương hoặc đã bỏ mình nên mới xảy ra chuyện ta đoạt quyền... Việc này đã không kéo dài nổi nữa, may mà tôn chủ đã tỉnh, có thể tự mình hồi âm giải thích."
Tống Thanh Thời càng xem càng không nói nổi: "Tên này muốn phá cửa xông vào?"
Việt Vô Hoan nói: "Hắn đã tấn công hai lần, độc trận và mê trận phía Tây đã bị hủy quá nửa, mặc dù ta có sửa chữa và tăng cường trận pháp, nhưng Cổ Vương có tu vi cao cường, thủ đoạn kì lạ, thêm một lần nữa, e là trận pháp cũng không chịu nổi..."
Để lắp đặt trận pháp phải tốn không biết bao nhiêu linh thạch, đều bị Alaska phá hủy...
Tống Thanh Thời đau lòng đến mức khóe miệng cũng co giật, nhưng mà chuyện cậu bị thương nhất định phải được giữ kín, nên không thể trách Việt Vô Hoan kiên quyết không nói ra sự thật. Bởi vì sự thật bị giấu diếm, An Long cho rằng cậu gặp phải bất trắc nên mới làm cái chuyện phá nhà ngu xuẩn này, cho nên cũng không thể trách hắn... Trách ai bây giờ? Chỉ có thể trách cậu bất tỉnh quá nhanh, chưa kịp bàn giao gì hết.
May mà tay phải có thể cử động, tranh thủ thời gian viết thư giải thích thôi...
Tài sản của Dược Vương Cốc chỉ có chút xíu như vậy, không thể lại bị phá hủy nữa.