BÀN VỀ KẾT CỤC VIỆC CỨU LẦM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Edit: Ry

Học đường mới được Việt Vô Hoan sắp xếp ở bên ngoài rừng đào, cách phòng thí nghiệm có một đoạn. Bên cạnh là kho thuốc mới to lớn, chuyên thu nhận phần lớn các loại dược vật của tiên giới và nhân gian, cung cấp cho đám học đồ sử dụng, dược vật kịch độc và dược liệu quý giá thì được để ở kho thuốc cũ, có sự cho phép của Việt Vô Hoan mới được lấy ra.

Bên cạnh kho thuốc là Tàng Thư Các, bên trong cất rất nhiều sách tiên cấp thấp, có sách thuốc căn bản và vài cuốn sách linh tinh, số lượng so với ban đầu đã tăng lên rất nhiều, hẳn là được thu thập thêm trong mười năm qua.

Tống Thanh Thời cầm một cuốn «Những ghi chép khác nhau về linh hỏa» đọc, suýt nữa không muốn rời đi.

"Sách ở nơi này đều do ta chọn lựa, không có gì gây hại quá lớn, thích hợp cho học đồ nhập môn." Việt Vô Hoan cười đặt cuốn sách vào trong ngực cậu, ra hiệu cậu có thể cầm về đọc: "Tuy nói tôn chủ y độc song tuyệt, nhưng tất cả học đồ đều cần ở đây rèn luyện mấy năm, quan sát đánh giá tính cách và phẩm chất rồi mới được phép tiếp xúc với các loại dược liệu quý giá và độc dược."

Tống Thanh Thời đồng ý, cậu không tiếc dạy người khác y thuật, nhưng cũng không muốn độc thuật của mình bị người có ý xấu lợi dụng, làm hại người khác. Việt Vô Hoan sắp xếp cho đám học đồ của Dược Vương Cốc không học độc cũng hợp với ý cậu, tuy nói độc thuật cũng cần phải truyền thừa, nhưng nên kiểm tra đánh giá nghiêm ngặt mới được truyền thụ, có những phương pháp dùng độc tàn ác đến mức, cậu thậm chí không muốn truyền thụ cho bất kỳ ai ngoài Việt Vô Hoan.

Việt Vô Hoan bấm một cái pháp quyết, một quái nhân đi ra từ trong rừng, hai mắt nó vô hồn, động tác của tay chân cứng ngắc như con rối.

Tống Thanh Thời nhìn lướt qua, phát hiện ra nó là một cái xác, kinh ngạc nói: "Con độc ngẫu này là do ngươi luyện?"

Độc ngẫu là con rối kịch độc được chế tạo ra từ xác chết, bởi vì pháp trận điều khiển rất phiền phức, cho nên cậu không tạo ra nhiều. Mỗi độc ngẫu mặc dù chỉ có sức tấn công của tu sĩ Trúc Cơ, nhưng toàn thân phủ kín kịch độc, chỉ cần chạm vào sẽ gây chết người, mà khi bị phá hủy, nó sẽ phát nổ, tạo thành sương máu kịch độc lan ra xung quanh. Chúng là những thứ do Tống Thanh Thời tạo ra, ẩn núp để bảo vệ Dược Vương Cốc, cũng là một trong những át chủ bài của cậu.

Nếu không thì Dược Vương Cốc, một địa phương khắp nơi đều là dược liệu quý báu, ngoài một tu sĩ Nguyên Anh ra thì chỉ có dược phó Trúc Cơ, đã sớm bị bọn giặc cướp trên tiên giới đánh chiếm.

Con độc ngẫu trước mắt này lại không phải do Tống Thanh Thời luyện chế ra, tuy nói kịch độc trên người không thay đổi, nhưng pháp trận điều khiển tinh tế hơn rất nhiều, tăng thêm đủ loại cơ quan và ám khí, một lớp chồng một lớp, càng khiến thế tấn công trở nên độc ác hơn.

"Ta phát hiện ra ghi chép chế tạo độc ngẫu ở trong phòng thí nghiệm của tôn chủ." Việt Vô Hoan sợ cậu giận, sốt sắng giải thích: "Sau khi tôn chủ hôn mê, các độc ngẫu cũ hoàn toàn hỏng không thể nào sửa chữa, Dược Vương Cốc cứ thế mất đi một bức tường phòng ngự. Ta bèn lấy vài vài bộ thi thể hoàn chỉnh đang trong thời gian giải phẫu ra, thử luyện chế chúng thành độc ngẫu mới, thử rất nhiều lần mới thành công, bởi vì ghi chép của tôn chủ không viết lại toàn bộ các bước, cho nên một phần pháp trận là do ta tự vẽ ra cái mới, không giống với bản gốc."

Tống Thanh Thời nhớ lại lúc ấy mình đã nghĩ gì và viết gì, nhớ đến một đống văn chương ghi chép khó hiểu lộn xộn, khó khăn khen y: "Ngươi cải tiến rất tốt, ngươi đã làm ra bao nhiêu con?"

Việt Vô Hoan ngoan ngoãn đáp: "Sáu mươi tư con, phần lớn được bố trí trong trận sương độc, một phần nhỏ ở trong cốc trông coi kho báu vật và phòng thí nghiệm, còn có mấy con có vẻ ngoài không quá đáng sợ thì có thể bỏ vào trong túi giới tử, lúc ra ngoài mang theo làm hộ vệ."

Trước khi y có được Huyết Vương Đằng, thiếu trợ giúp đến nghiêm trọng, không thể chống chọi với các tu sĩ tiên giới, chỉ có thể mở ra lối đi riêng, vắt óc tìm mưu kế nghĩ biện pháp.

Tống Thanh Thời nghe mà sững sờ, không nhịn được hỏi: "Trận pháp trên độc ngẫu được vẽ cực kì phức tạp, lại còn có những tám mươi hai loại, mỗi loại đều khác nhau, một nét cũng không được vẽ sai, ngươi làm cách nào mà..."

Việt Vô Hoan nói: "Chỉ cần ta đã vẽ qua một lần là sẽ không vẽ sai."

Tống Thanh Thời bị đả kích đến choáng váng, mặc dù người kết hợp các loại pháp trận, nghiên cứu ra độc ngẫu là cậu, nhưng tay cậu không đủ khéo léo, nên lúc luyện chế thường không cẩn thận vẽ sai trận pháp, mỗi con đều phải thất bại bốn năm lần mới thành, lại thêm cậu không có nhiều hứng thú với thứ này nên chỉ làm hơn hai mươi con độc ngẫu, chắp vá đủ dùng là coi như xong.

Cậu lặng lẽ nhìn đôi bàn tay không có tiền đồ của mình, lại nhìn sang đôi tay tinh tế khéo léo vững vàng của Việt Vô Hoan...

Cảm giác chênh lệch giữa người với người thật lớn, có hơi bị đả kích...

Nhưng phù văn và trận pháp đều cần sự cẩn thận và vững tay, sau này Việt Vô Hoan nhất định có thể vượt qua thành tựu của cậu, trở thành đại sư.

Nghĩ đến đó lại thấy thật vui vẻ.

Những năm này Việt Vô Hoan đã nghiên cứu độc ngẫu một cách triệt để, Tống Thanh Thời thiết kế độc ngẫu trông đáng sợ như vậy nhưng thật ra vẫn để lại đường sống, chỉ cần không mang theo ác ý xâm nhập thì sẽ không bị chúng tấn công.

Nhưng y lại không quan tâm đến sống chết của bất cứ kẻ nào ngoài Tống Thanh Thời, độc ngẫu trong tay y, toàn thân chúng là cơ quan được thiết kế để giết người.

Mười năm y ở bên ngoài xông xáo tìm thuốc, tu sĩ chết trong tay độc ngẫu nhiều vô số kể, y sợ Tống Thanh Thời sẽ cảm thấy y độc ác, nên không dám nói rõ. Y vẫn luôn thầm quan sát tâm trạng của đối phương, thấy nét mặt người thay đổi mấy lần, cuối cùng trở về vui sướng, y mới yên lòng.

Tống Thanh Thời dốc sức khen thiên sứ nhỏ nhà mình: "Hậu sinh khả úy."

Việt Vô Hoan cười nói: "Tôn chủ quá khen, không có ngươi sáng chế ra độc ngẫu, ta đã không bảo vệ được Dược Vương Cốc."

Tống Thanh Thời suy nghĩ rồi hỏi: "Chắc An Long cũng thua thiệt nhiều dưới tay độc ngẫu của ngươi nhỉ? Nếu không thì không thể nào hai năm vẫn chưa xông vào được."

"An tiên tôn và tôn chủ có giao tình, sau mấy lần thăm dò đã biết rõ nhược điểm của độc ngẫu tôn chủ thiết kế. Ở thời điểm ngài ấy tự cho là đã phá giải thành công, ta đổi lại độc ngẫu đã được sửa chữa và trận pháp, An tiên tôn trúng độc nên bị thương, phải lui về nghỉ ngơi mất nửa năm. Khi ngài ấy quay trở lại, ta lợi dụng Huyết Vương Đằng và địa thế, thiết lập bẫy rập mới, mặc dù tạm thời đẩy lùi ngài ấy, nhưng ngài ấy đã hoàn toàn nắm được những cách thức tấn công này..." Việt Vô Hoan nói đến đây thì cực kì bất đắc dĩ.

Vạn Cổ Môn hiếu chiến, An Long càng là nhân tài kiệt xuất trong đó, hắn am hiểu mọi cách chiến đấu, với nguy hiểm lại có trực giác như thú hoang, tu vi cao thâm, còn được Tống Thanh Thời chỉ dạy cho tinh thông đủ loại độc dược và cách dùng, nên nhiều lần thoát được bẫy rập hạ độc của y, tính toán tỉ mỉ thật sự rất bất lực trước cách phá giải dùng bạo lực tuyệt đối.

Nếu không phải Tống Thanh thời có thói quen chuyện gì cũng ghi lại, trong phòng thí nghiệm có để lại rất nhiều ghi chép về cổ trùng, lại thêm ác ý của ông trời dường như đã biến mất theo lôi kiếp, vận mệnh khổ tận cam lai*, y đã sớm bị An Long giết chết.

*Đau khổ nhiều ắt đến ngày sung sướng

Tống Thanh Thời an ủi: "An Long là một thiên tài, ngươi có thể ngăn cản hắn hai lần đã đủ tuyệt vời rồi. Đây là thành tích mà phần lớn tu sĩ Kim Đan ở tiên giới không thể làm được, bây giờ ta đã tỉnh, hiểu lầm được hóa giải, hắn sẽ không tấn công ngươi nữa."

Việt Vô Hoan nghĩ đến mối thù giữa hai người, dịu dàng cười: "Vâng, An tiên tôn chắc chắn sẽ hiểu cho ta."

Hai người vừa nói vừa cười, đi vào học đường. Bây giờ là giữa trưa, đám học đồ đều đã đến nhà ăn dùng bữa, Tống Thanh Thời tranh thủ chạy đi tham quan khắp nơi.

Học đường là một ngôi viện vuông vức, trong viện vẫn được trang trí tinh xảo theo sở thích của Việt Vô Hoan, phòng chính là chỗ học tập thể, có bục giảng và giá sách, có các loại dụng cụ thí nghiệm, trong đó có không ít dụng cụ do Thiên Công Phường chế tạo, thậm chí còn có mấy thứ Tống Thanh Thời muốn đặt làm từ trước khi hôn mê, nhưng không có tiền nên từ bỏ. Hai bên là những căn phòng luyện đan độc lập, mỗi phòng đều được bố trí pháp trận để tránh cho việc nổ lò luyện gây tổn thương đến người khác.

Tống Thanh Thời nhìn học đường sang quý đắt đỏ này, cảm giác túi linh thạch của mình không ngừng run rẩy.

"Tôn chủ, hiện tại chúng ta không thiếu tiền nữa, Dược Vương Cốc và Dạ Vũ Các đã thành lập mối hợp tác." Việt Vô Hoan giải thích: "Trước kia tôn chủ vì người bệnh bị hủy dung mà nghiên cứu chế tạo ra một loại cao có thể cải thiện chất da, giúp xóa mờ sẹo. Ta bỏ thêm chút hương liệu quý giá và trân châu vào trong, đổi tên là Ngọc Dung Cao, bán ra với giá cao. Bởi vì Ngọc Dung Cao ngoài việc xóa mờ sẹo ra thì còn giúp cho làn da được trắng hồng mịn màng, tăng thêm nhan sắc. Tiên giới có nhiều tranh đấu, dễ dàng bị thương, cho nên nhóm nữ tu thật sự là phát điên tranh giành, mỗi ngày Diệp Lâm Tiên Quân đều thúc giục Dược Vương Cốc gửi thêm hàng..."

Tống Thanh Thời trợn mắt há mồm, cả đời cậu chưa từng kiếm được đồng nào bằng việc bán thuốc, nhưng cuối cùng lại kiếm một đống tiền nhờ bán mỹ phẩm dưỡng da? Sao cứ cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ...

"Bệnh tình của tôn chủ quá nghiêm trọng, cần một số tiền rất lớn để mua dược liệu, cho nên ta đành chọn con đường tắt nhanh nhất để kiếm tiền." Việt Vô Hoan đưa sổ sách cho Tống Thanh Thời đọc: "Những năm qua, việc mua dược liệu và tu sửa Dược Vương Cốc đã tốn không ít, bây giờ trong sổ còn lại ba trăm hai mươi vạn linh thạch."

Tống Thanh Thời vốn còn hơi vướng mắc, giờ thấy những con số lấp lánh ánh vàng chói lọi, lập tức vái lạy.

Hoàn Ấu Đan cậu cũng luyện rồi, Ngọc Dung Cao thì tính là cái gì? Có tiền là cậu có thể tiếp tục làm nghiên cứu, nghiên cứu dược vật chữa bệnh, tạo phúc cho xã hội, đây là cả hai cùng có lợi!

Việt Vô Hoan săn sóc bổ sung: "Ta để Dạ Vũ Các tuyên bố với bên ngoài rằng cách điều chế Ngọc Dung Cao do tiên nhân thượng cổ để lại, chứ không phải là tôn chủ cố ý nghiên cứu ra, hộp đựng mua bán cũng được ghi là để trị liệu các vết sẹo, là dược phẩm giúp khôi phục trạng thái tốt nhất của làn da."

Thuốc làm đẹp thì cũng là thuốc!

Tống Thanh Thời cảm thấy thể diện của Dược Vương đã được bảo vệ, rất hài lòng. Cậu biết mình không có đầu óc quản lý chuyện tiền tài, nên rất dễ phá của, bèn kín đáo đưa sổ sách lại cho Việt Vô Hoan, rộng lượng nói: "Về sau ngươi quản tiền, mỗi tháng cho ta chút tiền tiêu vặt là được rồi."

Bờ môi Việt Vô Hoan nhếch lên thành đường cong xinh đẹp, dường như nghe được chuyện gì rất vui vẻ, y cam kết: "Được, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ mua cho ngươi."

Tống Thanh Thời càng thêm hài lòng.

Cậu tham quan học đường xong, thu hồi Hồng Liên Đan Hỏa, nghiêm trang ngồi lên ghế thái sư trên bục giảng.

Việt Vô Hoan gọi tất cả học đồ đến, để từng người bái kiến tôn chủ.

Tống Thanh Thời sợ bị người ta phát hiện ra là mình căng thẳng, bèn học bộ dáng của mấy ông giáo sư hồi đại học, làm vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng đều là sợ hãi kinh ngạc, những người trước mắt này rốt cuộc là ai đây?

Lúc ấy cậu không có chăm chú quan sát bộ dáng của tất cả mọi người, nên hiện tại chỉ có thể nhận ra Thanh Loan và Minh Hồng. Thanh Loan chịu ảnh hưởng của Hợp Hoan Ấn, vẻ ngoài không có gì thay đổi, nhưng khí chất mềm mại đã hoàn toàn biến mất, bước đi mang theo gió, toàn thân là hơi thở của tinh anh, khiến cậu nhớ đến đàn chị ở thế giới kia.

Minh Hồng thì đã biến thành thiếu niên, chàng mặc áo đỏ, chẳng những cách ăn mặc giống Việt Vô Hoan đến mấy phần, mà cử chỉ cũng tương tự, nhưng lại hơi trầm tính, không thích nói chuyện.

Đằng sau đi tới một chàng trai cường tráng, Tống Thanh Thời suy nghĩ rất lâu mới nhận ra người này là thiếu niên tỏa nắng cùng bạn mình kéo gân trên luyện võ đường ngày đó, bây giờ vừa cao vừa đen, cả người đều là cơ bắp. Ngoài ngũ quan cân đối ra thì thật sự không thấy được chút vẻ đẹp nào của năm đó.

Thanh Loan cười giải thích: "Hắn là Hà Khánh Vân, bây giờ chủ yếu nghiên cứu trồng thảo dược, thường xuyên làm việc dưới ruộng thuốc, cho nên mới biến thành như vậy.

Hà Khánh Vân ngượng ngùng gãi đầu, chất phác cười nói: "Ta nghĩ là trở thành như vậy rồi, sẽ không có mấy tên vô lại thèm muốn nhan sắc của ta nữa đâu nhỉ? Trước kia ta cũng là nông dân, ngoài chăm sóc cây cối ra cái gì cũng không biết, tôn chủ đã cứu mạng ta, ta không thể không báo đáp, mặc dù người phàm tu luyện không có tiền đồ, nhưng sau này ta vẫn có thể giúp tôn chủ trồng thuốc trong các điền trang."

Tống Thanh Thời mỉm cười gật đầu, quyết tâm tối nay dùng thuốc bồi đắp toàn bộ bọn họ lên Trúc Cơ.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy phía sau đám người còn có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vô cùng xinh đẹp, có một cặp mắt hoa đào cực kì phong lưu độc đáo, khắp người mang vẻ biếng nhác, tranh thủ lúc không ai thấy còn lén ngáp một cái, cái tay lật tới lật lui ngắm nghía thứ đồ gì đó.

Tống Thanh Thời có cảm giác như bắt được học sinh cá biệt trốn xuống cuối lớp lén chơi điện thoại vậy, cậu không giữ được vẻ nghiêm túc, mỉm cười, vẫy tay với hắn, gọi hắn tới.

Thanh Loan nghiêm khắc lườm thiếu niên một cái, giới thiệu: "Hắn tên là Vinh Diệp, cùng một nhóm với Minh Hồng, chưa từng phải chịu khổ nên có hơi nghịch ngợm, nhưng rất khéo tay. Xin tôn chủ đừng tức giận, ta sẽ dạy dỗ lại hắn."

Vinh Diệp nhớ tới những bài trách mắng ngày thường của Thanh Loan, cũng hơi sợ, lề mà lề mề bước lên, giao ra đồ chơi trong tay.

Tống Thanh Thời nghe ra là Thanh Loan ngoài chê trong giữ, rất bảo vệ những đứa bé có cùng cảnh ngộ này, nên cũng không muốn so đo.

Cậu cười nhận lấy đồ vật trong tay Vinh Diệp, cẩn thận quan sát, phát hiện ra là một cái đồng hồ cát rất nhỏ được làm thủ công, cực kỳ tinh xảo. Cậu lật ngược cái đồng hồ cát, đặt lên bàn, dùng kinh nghiệm luyện đan thường ngày mà ước chừng thời gian, xác nhận cát bên trong đồng hồ chảy hết trong khoảng một phút.

Thanh Loan giải thích: "Tính Vinh Diệp cẩu thả, lúc luyện đan thường không khống chế được thời gian, cho nên mới làm vật này để hỗ trợ."

Vinh Diệp cãi chày cãi cối: "Thanh Loan tỷ tỷ, từ lúc đệ dùng cái này thì không còn tính sai thời gian nữa, tỷ đừng chỉ nhớ những lần đệ thất bại chứ."

Thanh Loan trách mắng: "Im ngay! Nhiều người thất bại như vậy, chỉ có mình đệ làm nổ lò luyện!"

Vinh Diệp oan ức nói: "Đệ chỉ là muốn thử xem cho thêm chút đan hoàng thì sẽ như thế nào..."

"Đúng là rất khéo tay, thứ này làm tốt lắm." Tống Thanh Thời nghĩ lại thái độ của giáo sư nhà mình với học sinh, bèn thử trực tiếp cổ vũ: "Với người mới học luyện đan, những thứ khó khống chế nhất một là độ lửa, hai là thời gian, ngươi lợi dụng công cụ để giảm độ khó cho việc căn thời gian là một ý tưởng rất tốt, nhưng không nên dùng lâu dài. Ta cảm thấy có thể tìm Thiên Công Phường đặt làm một ít máy bấm giờ để hỗ trợ cho việc luyện đan."

Việt Vô Hoan cười nói: "Tôn chủ nói rất đúng, khu luyện đan nên mua thêm máy bấm giờ."

Thanh Loan một lần nữa lườm Vinh Diệp. Luyện đan cấp thấp thì có thể dùng máy bấm giờ để khống chế thời gian, nhưng thủ pháp luyện đan dược cấp cao luôn biến hóa thất thường, cần phải có kinh nghiệm để căn chỉnh thời gian, sao có thể rập khuôn không thay đổi mãi được? Nếu Vinh Diệp chỉ biết đùa nghịch khôn vặt, tiếp tục dựa dẫm vào cái thủ thuật này thì sẽ vĩnh viễn không thể trở thành luyện đan sư, chỉ có thể làm thợ luyện đan.

Vinh Diệp còn nhỏ, xinh xắn lại ngọt miệng, nên tất cả mọi người đều thích nuông chiều hắn.

Tối nay kiểu gì nàng cũng phải dạy dỗ cho thằng bé ngốc này một trận!

Tống Thanh Thời không muốn làm khó xử những học đồ này, cậu trả lại đồng hồ cát cho Vinh Diệp, một lần nữa mỉm cười với hắn: "Hãy cố gắng học hành."

Vinh Diệp bị cậu nhìn đến mức vành tai hơi đỏ lên. Trước khi hắn đến Dược Vương Cốc đã nghe Thanh Loan tỷ tỷ nói Dược Vương Tiên Tôn là nhân vật lớn ở tiên giới, tu vi cực kì lợi hại, chỉ phất tay một cái đã khiến tên súc sinh Tạ Khuyết kia chết không toàn thây. Nhưng những chuyện sau đó đều do Thanh Loan phụ trách xử lý sắp xếp, nên hắn không có cơ hội nhìn thấy Dược Vương Tiên Tôn, còn tưởng là một tu sĩ hung thần ác sát, không ngờ lại có dung mạo đẹp như vậy, mà trông còn không lớn hơn bọn họ là bao, tính cách cũng dịu dàng hòa nhã, khi nói chuyện cũng không hề hung dữ.

Dược Vương Tiên Tôn thích Vô Hoan tiên trưởng như vậy, hẳn là thích nam nhân nhỉ...

Nghe nói tiên giới có vài người phàm vì chiếm được trái tim của tu sĩ mà nhận được rất nhiều tài nguyên, địa vị cũng một bước lên trời.

Vô Hoan tiên trưởng cũng là nhờ vậy sao?

Vinh Diệp lặng lẽ nhìn Tống Thanh Thời, rồi lại quan sát Việt Vô Hoan đứng hầu sau lưng cậu, có vài ý nghĩa kỳ quái.

...

________________________________

Một đống nhân vật nam, xưng hô cũng nhức đầu...

Có lẽ là do tui edit truyện hiện đại quen rồi nên sang mấy bộ tu chân, cổ đại khó khăn ghê huhu...

Bình luận

Truyện đang đọc