BÀN VỀ KẾT CỤC VIỆC CỨU LẦM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Edit: Ry

Dược Vương Cốc dậy lên cơn sóng học tập.

Tống Thanh Thời đặt làm ba cái hoành phi treo trong học đường, bên trái viết: Học tập cho giỏi, tiến bộ mỗi ngày. Bên phải viết: Thành công đến từ sự kiên trì, vững tin sẽ tạo ra kỳ tích. Ở giữa viết: Nhân tâm nhân thuật*, cứu chữa người bị thương.

*Một câu thành ngữ bên Trung xuất phát từ cuốn Ly Lâu (thượng) của Mạnh Tử. Ý ca ngợi người thầy thuốc có tâm địa tốt (nhân tâm), có y thuật tốt (nhân thuật).

Thanh Loan sắp bị đống tư liệu học thuật đè chết rồi, mỗi ngày mười hai canh giờ thì có đến mười canh giờ nàng đọc sách làm bài, dù nàng tận tụy hết lòng đến mấy cũng có chút không chịu nổi, thế nhưng cứ thấy dáng vẻ cười như không cười đáng sợ vô cùng của Việt Vô Hoan là nàng lại cảm thấy mình vẫn còn cố được, đằng nào thì đọc sách cũng tốt hơn lúc trước phải đến hình đường làm việc...

Nàng mệt mỏi không rảnh quản người, chỉ có thể để lũ trẻ tự học.

Vinh Diệp cuối cùng cũng tìm được cơ hội phát huy, mỗi lần tôn chủ đến học đường kiểm tra bài tập là hắn đều sẽ thử tiến tới bắt chuyện, chọc cho tôn chủ vui vẻ. Vinh Diệp trời sinh đã có khuôn mặt vui vẻ thân thiện, cách ăn mặc hơi lẳng lơ, có chút thành thục, cực kỳ giỏi đùa giỡn, mặn chay đủ cả, mỗi lần đều có thể khiến mọi người cười no bụng, khiến bầu không khí trở nên rất náo nhiệt.

Tống Thanh Thời nghe không hiểu lắm, nhưng thấy tất cả mọi người đều cười, sợ mình lạc loài, nên cũng cười theo.

Cậu không ghét không khí học tập vui vẻ như vậy, cũng không ghét học sinh có tính cách sáng sủa, chỉ là không quá thích túi thơm trên người hắn, trong đó có mùi Lộc Thảo quá nồng, có hơi sặc người, tuy là không có hại cho cơ thể, nhưng rất dễ khiến cho cảm xúc rung động. Mà trong học đường đều là những thiếu niên thiếu nữ sức trẻ dồi dào, ngửi mùi này sẽ dễ yêu sớm, về lâu về dài, sẽ bất lợi với học tập.

Lại nói, hình như trên người Việt Vô Hoan cũng thoang thoảng mùi thuốc kỳ lạ...

Vết thương do cổ trùng tạo thành hẳn đã khỏi, y cũng không bị thương chỗ nào khác, tại sao vẫn còn dùng thuốc?

Tống Thanh Thời rơi vào trầm tư.

Vinh Diệp thấy cậu ngẩn người, đánh bạo kéo tay áo cậu, giấu mấy người xung quanh, thì thầm hỏi: "Tôn chủ, ta có vài bài này không hiểu, ngài có thể giảng một chút cho ta được không? Giống như lúc ngài giảng cho Vô Hoan tiên trưởng ở trong tẩm cung ấy..."

"Không được." Tống Thanh Thời nghĩ đến sự chênh lệch giữa chỉ số IQ của Việt Vô Hoan và Vinh Diệp, uyển chuyển khuyên nhủ: "Những thứ đó y hiểu, ngươi không hiểu được."

Vinh Diệp cười ngọt ngào nói: "Tuy ta không có kinh nghiệm, nhưng những gì y biết, ta đều có thể học."

Khi còn bé hắn đã nghe rất nhiều lời hạ lưu, biết rất nhiều thủ đoạn hầu hạ nam nhân, chỉ chưa được thực hành thôi. Cơ thể hắn rất mềm dẻo, có thể làm bất cứ tư thế nào, hắn không tin những thủ đoạn mà Vô Hoan tiên trưởng dùng để hầu hạ tôn chủ, hắn lại không học được, dù gì cũng chỉ là chút chuyện trên giường thôi, có gì khó?

Tống Thanh Thời suy nghĩ, cảm thấy mình nên cho trẻ con ham học một cơ hội, bèn lấy một bộ đề toán cao cấp cho hắn: "Ngươi trước hết làm xong cái này đã, xem có chỗ nào không hiểu thì để ta bảo Vô Hoan dạy cho ngươi."

Vinh Diệp cầm xấp đề, đứng đần ra.

Minh Hồng ở bên cạnh liếc nhìn, cảm thán: "Mỗi đêm Vô Hoan tiên trưởng đều làm những bài khó như vậy?"

Tống Thanh Thời khoe khoang: "Cái này từ lâu lắm rồi, giờ y làm đề khó hơn nhiều."

Minh Hồng tỏ vẻ đã hiểu: "Nhiều bài như vậy thì làm tới chừng nào mới xong? Chẳng trách mỗi đêm huynh ấy đều phải nghỉ lại cung Phục Linh làm bài tập."

Tống Thanh Thời cổ vũ: "Vô Hoan rất cố gắng, các ngươi cũng phải cố gắng! Kiểu gì cũng sẽ làm được!"

Vinh Diệp nghe mà váng đầu, hắn bắt đầu hoài nghi suy nghĩ của mình, chẳng lẽ trước khi bò được lên giường của tôn chủ thì phải làm bài tập đã? Làm xong... Mới được hầu hạ tôn chủ? Hay là vừa cố gắng làm bài vừa cố gắng hầu hạ? Sao khổ quá vậy? Trong đầu hắn xuất hiện vài hình ảnh kỳ quái, cảm giác rất khó miêu tả, vội vàng lắc đầu, quẳng ra ngoài.

Tôn chủ trông dịu dàng tốt tính như vậy mà ở trên giường thật khó hầu hạ...

Vô Hoan tiên trưởng vất vả thật.

Vinh Diệp nghĩ ngợi, cầm xấp đề lên, chịu khó nghiên cứu! Quyết không từ bỏ! Chuyện Vô Hoan tiên trưởng có thể làm được thì hắn cũng phải làm được!

Tống Thanh Thời nhìn không khí cố gắng học tập, có chút hài lòng.

...

Nghiên cứu Hắc Tử Điệp vẫn đang tiếp tục, cũng vẫn đang thất bại.

Việt Vô Hoan ngẩng đầu lên từ trong đống tư liệu, hơi nhíu mày, y ngửi thấy mùi Lộc Thảo dính trên người Tống Thanh Thời, tác dụng duy nhất của loại hương liệu này là để từ từ khơi dậy dục vọng của nam nhân, dùng để trợ hứng, trong sơn trang Kim Phương đâu đâu cũng có mùi này, chỉ là dược liệu được sử dụng quý giá hơn nhiều, phương pháp điều chế cũng cao tay hơn.

Ai lại sử dụng thứ ghê tởm này ở Dược Vương Cốc thanh tịnh?

Việt Vô Hoan nín thở, y cảm thấy chốn bình yên trong lòng mình đang bị ô uế xâm lấn, không thể chịu đựng được nữa, y ngẫm nghĩ, lập tức đoán ra nguồn gốc của hương liệu này, gần như không thể khống chế nổi sát ý trong đầu.

Thanh Loan từng đau khổ cầu xin, nói Vinh Diệp còn nhỏ, tính cách đơn thuần, xin y hãy nương tay.

Y đã kiềm chế mấy ngày, không ngờ tên kia còn to gan càn rỡ hơn tưởng tượng.

Còn nhỏ?

Những thiếu niên tầm tuổi này trong sơn trang Kim Phượng đã học được cách hầu hạ dưới thân nam nhân, đã phải chịu sự hành hạ của Địa Ngục tăm tối.

Tính cách đơn thuần?

Có người đơn thuần nào lại sử dụng thứ hương liệu hạ lưu này? Còn biết đặt ở trên người, như có như không trêu chọc người khác?

Việt Vô Hoan càng hiểu thì càng giận không kềm được.

Tống Thanh Thời phát hiện nhịp thở của y hơi khác lạ: "Vô Hoan, ngươi sao vậy?"

Việt Vô Hoan cố gắng khôi phục hô hấp, cười nói: "Tôn chủ, trên người ngươi có mùi gì lạ quá, ta hơi khó chịu một chút."

Tống Thanh Thời ngửi thử, nghĩ là đã dính phải mùi của dược liệu khó ngửi nào đó, cậu biết Việt Vô Hoan rất nhạy cảm với mùi, bèn vội vàng ném mấy cái chú làm sạch lên người, sau đó chạy đi tắm rửa.

Việt Vô Hoan duỗi ra mấy nhánh Huyết Vương Đằng, thu thập dụng cụ thí nghiệm, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng dịu dàng.

Thanh Loan không quản được người, thì để y giải quyết vậy.

...

Vinh Diệp ở trong phòng làm bài xong thì bắt đầu nghiên cứu cách ăn mặc, áo gấm màu đỏ kim của Vô Hoan tiên trưởng quá đẹp, đường may ôm khít người, tay áo hẹp, đi tới đâu cũng là hạc giữa bầy gà. Hắn chỉ có thể mặc áo bào màu xanh của Dược Vương Cốc, giản dị tự nhiên mà rộng rãi, phai nhạt giữa đám đông, tốt nhất là phải tìm một tú nương giúp hắn chỉnh lại lưng áo, đai lưng cũng phải thít chặt hơn, cổ áo hơi mở một chút, xương quai xanh thấp thoáng, có vậy mới làm nổi bật được dáng vẻ xinh đẹp hơn người của hắn.

Còn phải tăng thêm nồng độ Lộc Thảo trong túi thơm nữa, các tỷ tỷ trong hoa lâu đã dạy rồi, loại hương này có thể khiến cho nam nhân động tình. Chính hắn cũng đặt ở đầu giường làm thí nghiệm, hai ngày nay đều mộng xuân, tiếc là không mơ thấy tôn chủ, mà mơ tới cái tên ngốc Hà Khánh Vân kia, khiến hắn sợ hết hồn bật dậy. Tối nay hắn lại làm một chút đưa cho Minh Hồng để trêu cái tên nhát gan đó, mong tên đó đừng có ngu ngốc trước mặt Thanh Loan tỷ như vậy nữa.

Vinh Diệp cầm áo choàng múa may trước gương, chợt phát hiện trong gương xuất hiện một cái mặt nạ cánh chim hoàng kim.

Hắn hoảng sợ vội xoay người lại, trông thấy Việt Vô Hoan đang tựa ở cửa, ôm tay nhìn hắn.

Vinh Diệp thoáng thở ra, khéo léo cúi đầu vấn an.

Việt Vô Hoan mỉm cười: "Thanh Loan nói ngươi rất khéo tay, thích làm cơ quan?"

Vinh Diệp không rõ ý y là gì, gật đầu nói: "Vâng."

"Gần đây Thiên Công Các đang thu học đồ, chỉ cần khéo tay là được, không quan trọng xuất thân." Việt Vô Hoan săn sóc nói: "Dược Vương Cốc và Thiên Công Các có làm ăn với nhau, ta đã chào hỏi với các chủ, muốn đưa ngươi qua đó học tập, không lại lãng phí một bản lĩnh tốt như vậy."

Mặt mũi Vinh Diệp trắng bệch, hắn thích đẽo gọt làm vài thứ đồ chơi nhỏ, không có nghĩa là hắn muốn làm thợ thủ công. Trước kia ở hoa lâu hắn đã gặp thợ thủ công rồi, toàn là mấy gã nghèo khó thô bỉ, lôi tha lôi thôi, hai tay thô ráp xấu xí, làn da đen thui, còn có rất nhiều vết sẹo do không cẩn thận lúc làm việc, nhóm ca ca tỷ tỷ đều ghét bỏ họ, không ai muốn tiếp đãi bọn họ.

Thợ thủ công của Tu Tiên Giới thì vẫn là thợ thủ công, phải làm việc nặng.

Nếu hắn rơi vào nơi đó, nhan sắc không dùng được, chỉ hai năm sẽ tàn phai.

Vinh Diệp nhìn ý cười nơi khóe miệng Việt Vô Hoan, lập tức hiểu ra, chắc chắn là đối phương thấy hắn có ý tranh giành tình cảm, nên muốn xử lý sớm. Loại chuyện ngầm này hắn đã thấy rất nhiều, nhưng mà đối phương được sủng ái, hắn thì không có sự ưu ái của tôn chủ, không có chút sức phản kháng, chỉ có thể để mặc cho y sắp xếp.

Hắn muốn thử làm nũng giả ngu, nhưng hồ ly nhỏ vừa ra khỏi nhà tranh sao lừa được hồ ly tinh đạo hạnh ngàn năm?

Vinh Diệp tức giận đến mức bật khóc: "Ngươi dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy? Ức hiếp người khác như vậy?"

Việt Vô Hoan xoay người, lạnh nhạt nói: "Dược Vương Cốc không giữ những kẻ có tâm tư dơ bẩn."

"Ta dơ bẩn?" Vinh Diệp biết ván đã đóng thuyền, hắn tuyệt vọng đến tột cùng, mắng chửi: "Ngươi thì sạch sẽ được bao nhiêu? Ngươi cũng chỉ là một tên người phàm, dùng nhan sắc có được tình yêu của tôn chủ, nên mới có cơ hội một bước lên trời như vậy!"

Việt Vô Hoan quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn.

Thanh Loan sợ sự điên cuồng của y, tận lực tránh để y tiếp xúc với những học đồ này, cũng không dám tiết lộ những chuyện kia. Hành vi, cử chỉ bên ngoài của y đều rất khuôn phép, xưa nay không xử phạt người ở trước mắt chúng, khiến cho những tên tiểu tử này có nhận thức lệch lạc, chúng cho rằng y là con cừu non tốt bụng?

Vinh Diệp không lựa lời đã nói: "Ngươi đã hầu hạ qua bao nhiêu nam nhân rồi? Có tư cách gì mà chê bai người khác bẩn?"

Việt Vô Hoan suy nghĩ, khàn giọng hỏi: "Ngươi muốn hầu hạ nam nhân?"

Vinh Diệp có chút sợ hãi, nhưng vẫn ráng chống đỡ cãi lại: "Hầu hạ tu sĩ thì có gì không tốt? Hầu hạ họ rất sung sướng, chỉ tùy tiện vung tay là sẽ có đan dược bảo khí, được họ dạy tiên công pháp quyết, bất kì ai trong số họ đều mạnh hơn người phàm nhiều! Ta muốn hầu hạ nam nhân lợi hại đấy thì sao!"

Việt Vô Hoan tươi cười, lấy ra đôi găng băng tơ, chậm rãi đeo vào.

Trong không khí truyền đến từng mùi hương lạ kỳ, Vinh Diệp đột nhiên cảm thấy đầu óc váng vất, cả người mất hết sức lực. Hắn giãy giụa ngẩng đầu, lại nhìn thấy gương mặt Việt Vô Hoan trở nên mơ hồ, ngay sau đó, hắn cảm thấy tóc bị thứ gì đó hung hăng túm lên, cả người bị lôi tới trước mặt y.

Tóc đen lộn xộn, trong cặp mắt hoa đào ngập tràn sợ hãi.

Việt Vô Hoan nâng mặt hắn lên, tỉ mỉ quan sát, giọng nói như tiếng ác ma truyền đến từ Địa Ngục: "Ta sẽ dạy ngươi nên hầu hạ nam nhân như thế nào."

Cuối cùng Vinh Diệp cũng nhận ra mình đã chọc phải người không nên dây vào, hắn muốn chạy, nhưng có làm thế nào cũng không cựa quậy được.

Quần áo bị xé mở, trên lưng xuất hiện cảm giác nóng bỏng, dường như có gì đó vừa được đóng dấu lên.

Tứ chi mất đi khống chế, đại não rơi vào hôn mê.

Khi hắn tỉnh lại thì đã phát hiện tứ chi bị xiềng xích trói lên giữa không trung, trên người không một mảnh vải, bên cạnh có vô số ánh mắt thèm thuồng đang chăm chăm nhìn hắn, sau đó là vô số bàn tay ghê tởm vươn tới, tùy ý tàn phá trên cơ thể hắn. Hắn sợ đến mức chỉ muốn hét lên, để những kẻ đó đừng tới đây, thế nhưng ra khỏi miệng lại là những lời dâm đãng kinh khủng vô cùng.

Hắn xưa nay không biết những chuyện này lại đau đớn như vậy...

Không có thương tiếc, không có dịu dàng, chỉ có những đùa bỡn đáng sợ.

Hắn liều mạng giãy giụa, liều mạng cầu xin tha thứ, lại chỉ đổi lấy những tiếng cười và sự đối đãi càng thêm thô bạo.

Cơn đày đọa trong bóng đêm, như thể vĩnh viễn không chấm dứt.

Hắn gần như nhận hết những khuất nhục trong thiên hạ, chịu hết những chuyện kinh tởm nhất.

Cuối cùng, hắn gào khóc tỉnh lại...

Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt, không có những nam nhân kinh khủng, không có những chuyện ghê tởm.

Vinh Diệp phát hiện người mình vẫn sạch sẽ, đau đớn đã biến mất, cảm giác buồn nôn cũng từ từ giảm đi, chỉ có quần áo là bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dán lên người hắn. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện mình đang ở trong địa lao lạnh lẽo, tuy rằng không thấy những dụng cụ tra tấn đáng sợ, nhưng trong không khí vẫn còn mùi máu tanh chưa tan. Việt Vô Hoan ngồi trước bàn, tay cầm sách, dưới ánh nến chiếu rọi, lặng yên lật trang, bên cạnh có một cái lư hương bằng đồng, bên trong là một gốc hương đã đốt hết, mùi thơm kì dị tỏa ra từ nơi đó, bên cạnh vẫn còn hai nhánh hương chưa đốt.

Việt Vô Hoan thấy hẳn đã tỉnh, vươn tay, cầm lên cây hương thứ hai trên bàn.

Mặc dù Vinh Diệp không biết đó là hương gì, nhưng hắn ý thức được những ảo cảnh kinh khủng đó đến từ cây hương này, hắn không dám ngang bướng nữa, quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, liều mạng cầu xin tha thứ: "Vô Hoan tiên trưởng, ta sai rồi, ta không nên nói xấu ngài!"

Việt Vô Hoan nhìn hắn một hồi, không chút thương hại lắc đầu.

Vinh Diệp tuyệt vọng kêu lên: "Đừng mà! Ta thật sự sai rồi!"

Cây hương thứ hai được châm lửa, mùi thơm kì dị lại ập tới, càng sâu, càng nặng...

Vinh Diệp rơi vào Địa Ngục còn thống khổ hơn trước, bị ép phải thừa nhận đủ loại tra tấn, đày đọa không giới hạn.

Mỗi lần hắn tưởng rằng đây là tận cùng của thống khổ, vĩnh viễn sẽ có những chuyện còn thống khổ hơn đang đợi hắn.

Lần nữa tỉnh lại từ trong mộng cảnh, tinh thần hắn đã gần như sụp đổ, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, có chút không còn nhớ nổi rốt cuộc mình là người hay là súc vật. Qua rất lâu rất lâu sau. Rốt cuộc hắn cũng ý thức được cơ thể mình vẫn khỏe mạnh, không bị tổn thương, niềm vui sướng vì đã sống sót sau tai nạn khiến hắn dần tìm về lý trí của con người, khôi phục khả năng nói chuyện.

Vinh Diệp ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn thấy Việt Vô Hoan cầm lên cây hương thứ ba...

Hắn sẽ hoàn toàn hóa điên trong Địa Ngục, cho tới tận lúc chết.

"Tha cho ta, làm ơn tha cho ta..." Rốt cuộc Vinh Diệp cũng hiểu được sát ý của ác ma, hắn dùng tay bò lùi về sau, nhưng vô số Huyết Vương Đằng đã duỗi ra, tạo thành một lồng giam không thể trốn chạy, giam chết hắn ở bên trong. Cuối cùng hắn cũng hiểu chuyện mình làm ngu xuẩn tới mức nào, đã đắc tội kẻ đáng sợ ra sao, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Hắn trơ mắt nhìn cây hương quyết định vận mệnh mình chuẩn bị được châm lửa, bỗng trong đầu lóe lên một ý tưởng, hắn điên cuồng gào lên: "Ta không dám có bất cứ tâm tư gì với tôn chủ nữa!"

Cây hương sẽ tiễn hắn đến Địa Ngục cuối cùng cũng dừng lại.

Việt Vô Hoan lẳng lặng nhìn hắn, hỏi lại lần nữa: "Ngươi còn muốn hầu hạ nam nhân không?"

"Không!" Vinh Diệp nhớ tới những mộng cảnh đáng sợ kia, sợ đến mức hét ầm lên, co quắp trong bóng tối, không ngừng van xin: "Ta sai rồi, ta không bao giờ muốn hầu hạ nam nhân nữa!"

Việt Vô Hoan cầm cây hương, nhẹ nhàng xoa thái dương, liếc nhìn ra cửa, dường như có chút do dự.

Sống chết chỉ trong một ý nghĩ.

Vinh Diệp co quắp trong bóng tối, khóc mãi không ngừng.

Cuối cùng hắn cũng nhớ tới những vết thương chồng chất do khách đánh trên người hoa nương, nhớ tới những tiểu quan bị giày vò đến chết được khiêng ra ngoài, nhớ tới vết bầm tím trên khóe mắt mẫu thân. Hắn chỉ biết nhớ rõ những phồn hoa náo nhiệt, nhớ mỹ thực rượu ngon, nhớ châu báu ngọc ngà, nhớ những mỹ nhân được vinh quang chuộc thân, mà quên đi tất cả những chuyện đáng sợ ấy, quên đi rất nhiều kết cục bi thảm...

Sao hắn lại ngu xuẩn đến vậy chứ?

Vinh Diệp gào khóc, không ngừng lặp lại: "Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi."

Cuối cùng Việt Vô Hoan cũng quyết định.

Huyết Vương Đằng được thu về, cửa hình phòng được mở ra.

Thanh Loan đã đứng sẵn ngoài cổng, khóc đến không thành tiếng.

Vinh Diệp trông thấy bóng dáng mềm yếu ấy, tựa như thấy được bến cảng tránh gió, hắn nghẹn ngào gọi: "Thanh Loan tỷ tỷ..."

Thanh Loan đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Việt Vô Hoan, khom lưng thật thấp: "Cảm tạ."

Sau khi nàng biết Vinh Diệp làm chuyện ngu xuẩn thì đã biết hắn phạm vào điều kiêng kị nhất, nàng nghĩ hết biện pháp, thậm chí còn lấy cớ tôn chủ biết sẽ không vui, cầu xin cho Vinh Diệp có cơ hội đến Thiên Công Các, lại nghe được những lời khùng điên từ tên tiểu tử không biết sống chết... Nàng gần như tuyệt vọng, trơ mắt nhìn Vinh Diệp hôn mê bị vô số Huyết Vương Đằng kéo vào địa lao, sợ hãi đến mức tim tưởng như ngừng đập.

Tình trạng tinh thần của Việt Vô Hoan có vấn đề, y không cảm nhận được sự đau khổ của người khác, y không biết thương hại là gì.

Những người từng bước vào địa lao, không chết thì cũng điên, chưa từng có ngoại lệ...

Thanh Loan biết Vinh Diệp sẽ phải đối mặt với cái gì, nàng không thể trơ mắt đứng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra như vậy.

Nàng ngăn cản Việt Vô Hoan, khốn khổ cầu xin, liều mạng van xin, quỳ xuống cầu, khóc lóc cầu.

Việt Vô Hoan không hiểu hỏi nàng: "Vì sao phải cầu xin cho hắn?"

Hai mắt Thanh Loan đẫm lệ mịt mù, nàng nói: "Vinh Diệp không xấu xa như vậy..."

Việt Vô Hoan nói: "Hắn phạm sai lầm."

Thanh Loan kiên trì: "Sai lầm có thể sửa chữa."

Việt Vô Hoan suy nghĩ rất lâu, không trả lời.

Cuối cùng, y thả Huyết Vương Đằng, đỡ Thanh Loan ra khỏi địa lao, khóa cửa lại.

Thanh Loan tuyệt vọng gõ cửa, nàng loáng thoáng nghe được tiếng kêu rên và tiếng khóc cầu xin tha thứ, khóc đến tan nát cõi lòng.

Việt Vô Hoan tha thứ cho Vinh Diệp, không phá hủy tinh thần hay sinh mệnh hắn, cũng không sử dụng những hình phạt thật sự đáng sợ kia.

Thanh Loan có lại điều tưởng như đã mất, vui sướng đến điên rồi, nàng ôm Vinh Diệp, không ngừng an ủi.

"Nể tình sự trung thành những năm qua của ngươi." Việt Vô Hoan đứng dậy, đi qua bọn họ, lạnh lùng nói: "Không có lần tiếp theo."

Bình luận

Truyện đang đọc