Nam nhân có dục vọng là chuyện bình thường.
Chính Tống Thanh Thời cũng có, chỉ là cậu ít khi tiếp xúc với người khác, mỗi ngày chỉ quay quanh lò luyện đan và dược liệu, trong đầu toàn là nghiên cứu với sách vở, thế nên dục vọng trở nên rất mờ nhạt... Cậu cũng đâu thể nảy sinh dục vọng với lò luyện đan hay xác chết được?
Việt Vô Hoan là mỹ nhân tươi mọng thơm ngát, rất có sức hấp dẫn.
Hai người sống chung, tứ chi tiếp xúc, thỉnh thoảng cũng có những khi cậu nảy sinh dục vọng, chỉ là vòng phản xạ quá dài, cơ thể chắc phải nửa canh giờ sau mới có phản ứng, mà lúc ấy thì chuyện sớm đã qua. Thêm nữa cậu luôn cân nhắc đến bóng ma tâm lý của Việt Vô Hoan, không dám làm loạn, thế nên luôn ra vẻ như không có chuyện gì.
Bây giờ, cậu đã động tâm, hơi hiểu được mùi vị của dục vọng, cảm thấy cũng không tệ lắm. Nhưng Việt Vô Hoan biểu thị rõ ràng là không muốn, cậu muốn tôn trọng người mình thích, bèn khống chế bản năng của cơ thể, dùng tu vi Nguyên Anh và kinh nghiệm khống chế U Hỏa trong cơ thể suốt bao năm qua, dễ dàng đè chút xíu dục vọng trong cơ thể tới không ngóc đầu lên được.
Cậu rất ngoan, khi không được phép, cậu tuyệt đối sẽ không chạm vào vùng cấm.
Thế nhưng, hiện giờ Việt Vô Hoan như vậy là xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Thời bất an xê dịch cơ thể, càng nhúc nhích lại càng thấy không đúng, thứ đồ dưới bụng dường như càng lúc càng thêm cứng rắn và nóng hổi. Cậu vội vàng leo xuống, kéo tay Việt Vô Hoan qua, giúp y xử lý sơ qua dấu răng trên mu bàn tay, mượn sự tình quen thuộc mà chậm rãi chỉnh sửa lại manh mối trong đầu, phân tích ra đáp án.
Manh mối một: Việt Vô Hoan đang dùng Thiên Tâm Trúc điều chế dược vật, Thiên Tâm Trúc có tác dụng phụ là khắc chế dục vọng.
Manh mối hai: Sau khi Thiên Tâm Trúc bị cậu dùng hết thì dục vọng của Việt Vô Hoan trở nên mãnh liệt.
Manh mối ba: Việt Vô Hoan cắn chính mình, mà hô hấp còn rất bất ổn, chứng tỏ thần trí vẫn tỉnh táo, không phải mộng xuân.
Manh mối bốn: Bên cạnh Việt Vô Hoan chỉ có cậu.
Manh mối năm: Cả người Việt Vô Hoan cứng đờ, ánh mắt không dám nhìn cậu, vành tai đỏ bừng, là biểu hiện của chột dạ.
Tống Thanh Thời băng bó kỹ vết thương, tổng hợp tất cả manh mối, đưa ra suy đoán hợp lý nhất: "Vô Hoan, ngươi có phản ứng sinh lý với ta sao?"
Cậu không cảm thấy đây là chuyện gì xấu hổ, nên cũng không vòng vèo.
Tâm tư Việt Vô Hoan bị trực tiếp xé ra, sắc mặt y thay đổi liên tục, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Tống Thanh Thời không hiểu vì sao y lại xấu hổ, tiếp tục suy luận. Việt Vô Hoan đã từng miêu tả với cậu sự đáng sợ của những chuyện này, sau đó cậu cẩn thận suy nghĩ, phát hiện những đau đớn mà Việt Vô Hoan miêu tả đều là bên tiếp nhận phải chịu, với bên xâm nhập thì chỉ có ghét bỏ và căm thù, điều này rất có thể mang nghĩa là y sợ hãi làm người tiếp nhận, nhưng chán ghét việc làm người xâm nhập.
Sợ hãi tức là tuyệt đối không thể, chán ghét lại có khả năng dựa vào tình huống hoặc nhân vật mà thay đổi.
Hiện giờ cơ thể Việt Vô Hoan có phản ứng bản năng với cậu.
Tống Thanh Thời can đảm đưa ra kết luận, nhưng mà cậu rất hiếm khi tiếp xúc với những chuyện này, trong chốc lát đầu óc không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, cuối cùng cậu nhớ tới một câu đã thấy trong thoại bản, bèn trực tiếp hỏi: "Có phải ngươi muốn làm tình*..."
*Từ gốc là thao, nó như kiểu từ đ* với đ*t trong tiếng Việt ấy, nhưng tui không nỡ để bé thụ nói thô vậy, mà cũng không tìm được từ nào thay thế...
"Đủ rồi! Ta không muốn gì hết! Ngươi đừng nói những lời vô liêm sỉ ấy nữa!" Việt Vô Hoan không thể nhịn được nữa, nghiêm nghị cắt lời không cho cậu nói tiếp. Y nhìn cái người trước mặt đang nói những lời dụ dỗ y mà lại không tự biết, sợ mình sẽ không nhịn được trực tiếp dùng Huyết Vương Đằng trói lại, hung hăng giết chết người này trên giường.
Đầu óc càng ngày càng đau đớn, cơ thể càng lúc càng khó chịu, cần gấp nước lạnh để hạ nhiệt.
Tống Thanh Thời thấy y không thoải mái thì lo lắng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
"Ngươi đừng nói lung tung nữa là được!" Việt Vô Hoan nghiến răng xuống giường, phủ thêm áo ngoài, lao về phía phòng tắm, nhưng đi được hai bước lại không yên lòng, quay đầu dặn dò: "Ta không sao, không cho phép đi theo ta!"
Tống Thanh Thời lập tức rụt cái chân đang định đi giày lại, không dám nhúc nhích.
Việt Vô Hoan cảnh giác nhìn cậu, xác nhận cậu ngoan rồi mới vội vàng rời đi.
Tống Thanh Thời có chút tủi thân, cậu rất hiếm khi bị Việt Vô Hoan lớn tiếng trách móc nặng nề như vậy, mà cậu lại không biết mình đã nói gì sai. Giống đực đều có bản năng sinh lý, trên sách Y học cũng đã nói, nếu Việt Vô Hoan muốn, cậu lại không bận tâm, vậy hai người cùng thương lượng một chút muốn như thế nào thì có vấn đề gì ư? Cậu cảm giác mình không đoán sai tâm tư của Việt Vô Hoan, sao lại biến thành không biết liêm sỉ rồi?
Chắc là cái từ "làm tình" trong thoại bản không hay lắm, quá đơn giản quá thẳng thắn, hẳn là nên đổi thành cơ thể giao hòa, hoặc là thuật ngữ giao phối đồng tính trong sách? Hay là phát tiết dục vọng?
Về sau cậu muốn nói gì vẫn nên soạn sẵn trong đầu thì hơn, quan sát sắc mặt của đối phương nhiều hơn một chút, không thể không dùng não được.
Phân tích dựa trên bệnh tình của Việt Vô Hoan và lời tự thuật của y, loại chuyện này giữa nam nhân, bên tiếp nhận sẽ đau đớn, chỉ có bên xâm nhập đạt được khoái cảm. Cho nên Việt Vô Hoan nảy sinh dục vọng với cậu, lại dùng dược vật khắc chế, thà để bản thân chịu thống khổ cũng không muốn gây tổn thương cho cậu, nghĩa là y rất thích cậu đúng không?
Tống Thanh Thời nghĩ tới đây, lại vui vẻ.
Đau đớn chẳng là gì, đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, có cái gì mà không chịu được?
Cậu quyết định qua vài hôm nữa, đợi Việt Vô Hoan ổn định tâm trạng rồi sẽ cẩn thận tâm sự với y.
Tóm lại, tác dụng phụ của Thiên Tâm Trúc quá lớn, tuyệt đối không thể dùng nữa.
...
Dường như Việt Vô Hoan rất để ý chuyện này, mấy ngày nay đều không muốn gặp cậu, chẳng những hủy bỏ những nụ hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, mà gói phục vụ ngủ cùng cậu cũng mất luôn.
Tống Thanh Thời ý thức được sự kháng cự mãnh liệt của y, tạm thời từ bỏ suy nghĩ thảo luận về phương diện y học nào đó, cậu lại ăn chút thuốc giảm đau, làm giảm đi đau đớn do Nguyên Anh dần nứt vỡ. Mỗi ngày bận rộn làm nghiên cứu Hắc Tử Điệp, luyện chế các loại đan dược, chỉnh lý tư liệu y học cho Thanh Loan.
Cậu giấu Việt Vô Hoan, tránh Dạ Vũ Các, trực tiếp gửi thư riêng cho Diệp Lâm Tiên Quân, ra giá lớn mua tiên công truyền linh lực cho người khác. Chẳng hiểu sao Diệp Lâm Tiên Quân lại kéo dài mãi mới hồi âm, trong thư là hơn ngàn chữ lưu loát khoe khoang tâm tình vui sướng vì có được ái nữ.
Nữ tu Tu Tiên Giới đến Kim Đan sẽ chém Xích Long, đoạn dòng dõi, đạo tâm kiên định vượt qua rất nhiều nam tu.
Nữ tu từ Kim Đan trở lên có số lượng rất ít, nhưng mỗi người đều là cường giả không thể khinh thường.
Người thương của Diệp Lâm Tiên Quân là một nữ tu Kim Đan, hai người quen biết trong bí cảnh, ân ái suốt mấy trăm năm. Diệp Lâm Tiên Quân ngưỡng mộ thê tử, lúc đầu không có ý định có con. Không ngờ thê tử của lão bị người ta tính kế, Kim Đan bị trọng thương, phải đưa tới Dược Vương Cốc cầu cứu chữa.
Tống Thanh Thời chẩn bệnh xong, đề nghị nàng phong ấn Kim Đan, mỗi ngày dùng linh dịch tẩm bổ, chậm rãi chữa trị bảy tám năm.
Sau khi Kim Đan bị phong ấn, tu vi cũng bị ảnh hưởng, tạm thời không thể tu luyện, Xích Long cũng mơ hồ có xu hướng quay trở lại.
Hai người bèn tranh thủ tạo một đứa bé?
Tống Thanh Thời nhìn trong thư Diệp Lâm Tiên Quân điên cuồng khen khuê nữ nhà mình Diệp Bồng Bồng thông minh xinh đẹp, đơn linh căn hệ Kim, còn bổ sung đủ loại hình ảnh, cảm giác không khác lắm với mấy ông cha cuồng khoe hình em bé ở thế giới kia, cậu rất tự giác dâng lên hai bình Dẫn Khí Đan thuộc tính Kim làm quà mừng.
Đến cuối thư mới có câu trả lời cho vấn đề của cậu.
Diệp Lâm Tiên Quân nói, công pháp có thể cướp đoạt tu vi của đối phương cực hiếm thấy, cho dù có thì cũng là bí thuật không truyền lại, không phải thứ có thể lấy được bằng tiền bạc hay giao dịch. Cuối cùng lão dùng một giọng điệu đùa cợt, nếu Tống Thanh Thời muốn đoạt linh lực của người có tu vi thấp hơn mình, thật ra có một biện pháp rất đơn giản --- Thuật lô đỉnh, dùng phương pháp song tu để thải bổ* tu vi của đối phương.
*khai thác để làm bổ cho mình
Đây là thuật pháp của tà đạo, cũng không khó.
Đến lúc này Tống Thanh Thời cũng đã biết cái gì gọi là lô đỉnh, cậu quả quyết đặt hàng, để Diệp Lâm Tiên Quân mua cho cậu một đống sách vở liên quan đến lô đỉnh, song tu, thuật phòng the, quyết định tỉ mỉ nghiên cứu. Mặc dù cậu bị Việt Vô Hoan làm cho có chút sợ hãi mấy chuyện này, nhưng thò đầu cũng là đao mà rụt đầu cũng là đao, Tu Tiên Giới có nhiều đạo lữ có tình cảm tốt đẹp như vậy, hiển nhiên có đau thì vẫn có thể vượt qua, nếu như bị thương, cậu cũng có dược vật để trị liệu.
Cậu đã xác định Việt Vô Hoan thích mình, xác định Việt Vô Hoan có dục vọng với mình.
Như vậy là đủ rồi.
Nguyên Anh sẽ từ từ sụp đổ, tu vi sẽ từ từ tan biến, không rõ tương lai sẽ thế nào.
Mỗi ngày cậu đều mơ hồ cảm nhận được thời gian đã rất gấp rút rồi, không thể lãng phí thời gian vào bất cứ trò chơi ngươi đuổi ta đuổi nào nữa, cậu muốn thử thả ra bóng ma trong lòng Việt Vô Hoan, trực tiếp đối đầu với con thú dữ đáng sợ đó, dù có phải trả bất cứ giá nào, cũng xứng đáng.
...
Diệp Lâm Tiên Quân nhìn thấy đơn đặt hàng của Tống Thanh Thời thì rơi vào trầm tư.
Toàn bộ Tu Tiên Giới đều biết, công tử Vô Hoan là người tình của riêng Dược Vương Tiên Tôn, mặc dù Việt Vô Hoan đã phủ nhận mấy lần, nhưng mà loại chuyện này ai mà tin y? Mặc dù tính cách Tống Thanh Thời rất quái lạ, nhưng nếu không phải thích một người, thì Dược Vương Tiên Tôn đã lấy được thứ tốt gì mà lại vì y mà mua Vạn Linh Tủy, giết Tạ Khuyết, làm nhiều chuyện như vậy?
Việt Vô Hoan từ sơn trang Kim Phượng ra, ngoài nhan sắc mỹ miều ra thì trên người chẳng có gì đáng giá, lấy gì để có được tình yêu của Dược Vương Tiên Tôn?
Lão hiểu, nam nhân mà, đều là vì dục mà sinh tình, mặt Việt Vô Hoan cũng có thể là do Tống Thanh Thời vì muốn độc chiếm mỹ nhân mà giở trò quỷ.
Thoại bản của hai người bán đầy đường, viết đủ loại đau đớn triền miên...
Thê tử của lão cũng mua mấy cuốn, đọc đến say mê.
Tóm lại, Việt Vô Hoan và Tống Thanh Thời chắc chắn không thể nào trong sạch được! Đơn đặt hàng trong tay lão chính là chứng cứ! Rõ ràng là Tống Thanh Thời đã chơi chán mấy trò bình thường, muốn đổi trò mới lạ! Nhưng mà, làm gì còn thứ gì thú vị mà công tử Vô Hoan chưa từng chơi qua?
Diệp Lâm Tiên Quân rơi vào trầm tư.
Tống Thanh Thời đưa cho khuê nữ của lão không ít Dẫn Khí Đan, đây là đồ tốt, nhất định phải báo đáp xứng đáng.
Việt Vô Hoan có quan hệ hợp tác cực kỳ tốt với lão, giúp lão kiếm được rất nhiều tiền, cũng phải săn sóc kỹ càng.
Lão quyết định nhờ thê tử mình hỗ trợ chọn đồ, tìm chút trò kích thích chơi vui nhưng không quá tổn thương đến cơ thể, cố hết sức để khống chế ở phạm vi mà Việt Vô Hoan có thể tiếp nhận, tuyệt đối đừng khiến cho mỹ nhân không xuống nổi giường. Mặt khác, lão còn định đề nghị Tống Thanh Thời đừng dùng phương pháp thải bổ lô đỉnh, tuy nói thuật lô đỉnh có tác dụng trợ hứng với chuyện trên giường, khả năng chữa trị của linh căn hệ Mộc cũng rất tốt, nhưng chuyện này làm lâu dài sẽ tạo thành tổn thương rất lớn với cơ thể Việt Vô Hoan.
Tu sĩ Nguyên Anh thải bổ tu sĩ Trúc Cơ cũng chẳng thêm được bao nhiêu tu vi, lỡ không cẩn thận để mất khống chế, khai thác quá mức, sẽ làm hỏng cả đan điền lô đỉnh.
Nhớ năm đó, Việt Vô Hoan vì tìm thuốc cho tên đó mà lên Sinh Tử Đài, còn vì hắn mà nghiên cứu Ngọc Dung Cao, kiếm thật nhiều thật nhiều linh thạch...
Dù lão là thương nhân, nhưng đối mặt với lòng trung thành như vậy, cũng có chút cảm động.
Diệp Lâm Tiên Quân càng nghĩ càng cảm khái, Tống Thanh Thời đã dùng thư riêng trực tiếp gửi yêu cầu tới chỗ lão, lão cũng nên viết thêm vài câu khuyên nhủ trên thư hồi âm, dặn cậu trên giường đừng có chơi quá mức, phải nghiêm ngặt đi theo sách tham khảo mà lão gửi tới, chuẩn bị sẵn dược vật trị liệu, chú ý cơ thể Việt Vô Hoan, làm nhẹ thôi, phải nhẹ một chút mới không làm tổn thương trái tim của đối phương.