Edit: Ry
Tống Thanh Thời từ vụ nổ xuyên qua.
Vào thời điểm xảy ra vụ nổ, cậu nhận được một nhiệm vụ kỳ quái từ Hệ Thống: Tiêu diệt nhân vật phản diện tà ác nhất Tu Tiên Giới, Đỉnh Bất Diệt 口口口, 口口口口口口口口.
Mấy cái kí tự loạn xì ngầu đó là gì? Cậu là sinh viên ngành khoa học tự nhiên nên khả năng đọc hiểu không tốt lắm, chẳng hiểu gì hết...
Tống Thanh Thời nằm trên mặt đất, máu me đầy người, ngơ ngác rất lâu.
Cậu nhớ mang máng hình như mình nghịch dại cái gì đó khiến Hệ Thống bị nổ, mặc dù không nhớ lắm mình đã làm gì, nhưng mấy thứ từ chiều không gian cao cấp sao mà yếu ớt thế? Có phải tất cả Hệ Thống đều dễ bị nổ thế không?
Tóm lại, hồi sinh là chuyện tốt, mấy bài không biết làm thì để đó tính sau.
Tống Thanh Thời khó khăn cử động ngón tay, cảm giác toàn thân đều đau nhức, hình như xương sườn gãy mất mấy cái, phần bụng cũng thủng một lỗ, ngoài ra còn có rất nhiều vết thương do vụ nổ gây ra. Đầu của cậu đau kinh khủng, bên trong chứa đầy các mảnh vỡ kí ức lộn xộn, chốc chốc cậu lại cho rằng mình là cậu sinh viên y Tống Thanh Thời mắc bệnh xơ cứng teo cơ, chốc chốc lại cảm thấy mình là y sư Tống Thanh Thời của Tu Tiên Giới, lát sau lại cảm thấy hình như mình là một đại thần lợi hại đã khai tông lập phái nào đó?
Ẩn trong ngóc ngách của ký ức còn có một hình bóng màu đỏ mơ hồ, mỗi lần nghĩ tới cõi lòng sẽ luôn cảm thấy ngọt ngào, còn có chút muốn khóc, đó là cái gì vậy?
Chẳng lẽ Cabernet Franc*?
*Nguyên văn: 赤霞佛果, Xích Hà Phật Quả. Mình tra baidu thì có một giống nho tên là Caberne Sauvignon (Xích Hà Châu) được trồng khá phổ biến để làm rượu vang. Mẹ của nó là giống Cabernet Franc (Phật Lãng) cũng là loại nho đen chuyên dùng làm rượu vang đỏ, nước hoa,... được trồng chủ yếu ở vùng Bordeaux của Pháp. Hương vị của nho Cabernet Franc khá đa dạng, nó thay đổi theo khí hậu vùng miền và độ chín của nho. Có thể Tống Thanh Thời liên tưởng đến quả này là vì rượu vang chế biến từ nó luôn có một màu đỏ.
Cái quả đó sẽ mang một vị ngẫu nhiên trong trăm loại vị của thế gian, có lúc sẽ ngọt đến phát ngấy, có lúc lại chát muốn chết.
Tống Thanh Thời nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy không giống đồ vật cho lắm, mà giống người hoặc một chuyện gì đó hơn. Cậu tỉnh táo phân tích tình hình hiện tại, một lần nữa bỏ qua cái đề bài có cảm giác rất quan trọng nhưng mà làm không được này, ưu tiên cho một vấn đề khác cần thiết hơn --- Sống sót kiểu gì bây giờ.
Cậu tìm kiếm và sắp xếp lại các tư liệu cần dùng trong ký ức, thế nhưng trong túi giới tử không có đan dược trị liệu, vết thương của cậu quá nặng, không thể làm những động tác yêu cầu độ chuẩn xác, đan điền bị hao tổn, linh lực chuyển động không được thuận lợi, có rất nhiều phương pháp trị liệu không dùng được.
Bỗng nhiên, bầu trời đổ xuống cơn mưa, đập vào người cậu vừa lạnh vừa khó chịu.
Tống Thanh Thời đau muốn khóc, nhưng cậu nhịn được, giãy giụa bò sang bên cạnh, có điều xương cốt toàn thân đều bị thương, cậu liều mạng bò hồi lâu cũng không bò được bao xa. Cuối cùng, cậu mất máu quá nhiều, ý thức dần dần trở nên mơ hồ...
Mơ mơ màng màng, không biết đã qua bao lâu, đỉnh đầu xuất hiện một chiếc ô màu xanh, có người đang dùng cành cây chọc mặt cậu.
"Này? Này? Chết rồi à?"
Tống Thanh Thời muốn cầu cứu, lại không nói ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt: "Hư..."
Người kia thở dài, đặt cái dù trong tay xuống, nhét vào trong miệng cậu viên thuốc gì đó.
Tống Thanh Thời cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó không biết gì nữa.
...
Khi tỉnh lại, Tống Thanh Thời phát hiện mình đã nằm trên chiếc giường thoải mái, được đắp kín chăn mềm, vết thương trên người đều đã được xử lý đơn giản. Từ cái nồi trên lò đất nhỏ truyền tới hương thuốc, ngửi mùi thì có vẻ như là Lộc Cốt Hoa, Nguyệt Đằng, Xích Minh Sa với Lăng Tiêu Thảo? Đều là dược liệu dưỡng khí bổ huyết và giúp vết thương chóng lành.
Cậu rơi vào trầm tư.
Cửa mở, có một thiếu niên mặc áo xanh cầm chiếc ấm mỏ hạc bước vào, thấy cậu đã tỉnh thì hơi kinh ngạc: "Ta thế mà cứu sống được ngươi? Kỳ tích!"
"Thủ pháp khâu vết thương không đúng, phương pháp thắt chỉ cũng sai, chỗ đùi... Ngươi khâu lệch rồi, mà chỗ đó là nơi khớp xương hoạt động, ngươi tốt nhất nên dùng loại chỉ nào chắc chắn một chút, nếu không sẽ bục ra." Tống Thanh Thời nhìn một đống lỗi cứu chữa lộn xộn, lại thấy hắn dùng ấm mỏ hạc để rót thuốc, sợ hắn sẽ ép mình phải uống thuốc, vội vàng nói: "Nguyệt Đằng là thứ dùng cho sản phụ đang ở cữ, giúp điều chỉnh nội tiết tố, bổ máu bổ khí, nhưng không thích hợp cho nam nhân sử dụng. Huyết Minh Sa rất khô nóng, không thể dùng cho người bị trọng thương, sẽ khiến máu chảy nhiều..."
Cậu không chết, là vì chưa uống cái ấm thuốc này.
"Đây là lần đầu ta chữa bệnh, không có kinh nghiệm lắm. Thấy ngươi mất máu nhiều, có khác gì người đang ở cữ đâu, nên muốn bồi bổ thêm." Thiếu niên bị nói cho đỏ hết mặt, hắn mau chóng đặt ấm mỏ hạc xuống, phủi ống tay áo, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Suy nghĩ một hồi, hắn lại dạy dỗ cậu: "Sợ gì chứ? Coi như quá tình trị liệu xảy ra chút sai lầm, thì vẫn là ta dùng y thuật cao minh cứu được ngươi!"
Tống Thanh Thời suy nghĩ: "Viên thuốc ngươi cho ta ăn đó là gì?"
Thiếu niên nói: "Bát Bảo Hộ Tâm Đan."
Tống Thanh Thời tiếp tục dùng vẻ mặt không biết nói gì nhìn hắn.
Thiếu niên đầu hàng: "Được rồi được rồi, ta thừa nhận y thuật ta không tốt, lần nào đi thi cũng trượt, là viên thuốc đó cứu được ngươi."
Bát Bảo Hộ Tâm Đan bảo vệ cho tâm mạch cậu, chữa trị một phần kinh mạch. Cậu nằm trên giường hồi lâu, cảm giác đã khôi phục được chút sức, bèn hỏi xin thiếu niên hai viên thuốc giảm đau và thuốc tê, ráng ngồi dậy, khâu lại vết thương. Sau đó lại bảo thiếu niên đổi Nguyệt Đằng và Huyết Minh Sa trong ấm thuốc thành Nguyệt Hương Thảo, dùng lửa nhỏ nấu chín.
Thiếu niên có tên Tống Cẩm Thành, mày kiếm mắt sáng, rạng ngời như ánh nắng, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, tu vi Trúc Cơ, trông rất đơn thuần, còn có chút lắm lời, không cần Tống Thanh Thời hỏi đã bô bô kể hết lai lịch của mình ra: "Ta thấy ngươi có vẻ biết y thuật? Biết Dược Vương Cốc không? Đó là viện y học lớn nhất Tu Tiên Giới, rất nhiều y sư lợi hại đều xuất thân từ đây, ví dụ như Bồ Y Tiên, La Y Tiên..."
Tống Thanh Thời suy nghĩ rất lâu, mờ mịt: "Không phải Dược Vương Cốc rất nhỏ sao?"
Trong trí nhớ của cậu cũng có một Dược Vương Cốc, nhưng nó vừa nghèo vừa nát vừa bé xíu, hoàn toàn khác với nơi mà Tống Cẩm Thành miêu tả. Cậu cũng không biết Bồ Y Tiên, La Y Tiên,... Có lẽ là đại lão trong giới có y thuật còn lợi hại hơn mình?
"Ngươi là nhà quê lên tỉnh à?" Tống Cẩm Thành kinh ngạc nói: "Dược Vương Cốc siêu lớn! Bởi vì không giới hạn tư chất, không giới hạn tuổi tác và giới tính, chỉ đánh giá dựa trên trí thông minh, rất nhiều người phàm hay tiên phàm hỗn huyết đều đến ghi danh, mấy chục vạn người giành nhau mấy trăm vị trí học đồ, có thể thi đậu đều là thiên tài siêu cấp thông minh."
Tống Thanh Thời sợ ngây người.
Đây là viện y học hàng đầu của Tu Tiên Giới? Là Thiên Đường toàn thánh học trong truyền thuyết? Cậu không muốn làm nhiệm vụ nữa, cậu muốn đi học!
Cậu vô cùng phấn khởi mà nghĩ, chợt phát hiện ra điểm đáng ngờ: "Ngươi cũng là y sư của Dược Vương Cốc?"
Nếu như học sinh mà viện y học dạy dỗ ra đều có cái trình độ này, thì đúng là có tiếng mà không có miếng...
"Ta sinh ra ở đó, cha mẹ đều là y sư của Dược Vương Cốc, thế nên từ nhỏ ta đã ở trong đó..." Tống Cẩm Thành đỏ mặt, hắn muốn đổi chủ đề, bèn khoe khoang: "Tổ nãi nãi của ta cực kỳ lợi hại, ngươi có biết phu nhân Thanh Loan không? Là dược sư truyền kỳ của Tu Tiên Giới đó! Bà đã phổ biến y thuật ra khắp thế gian, ban phước cho người phàm, thu đồ đệ khắp nơi, sau đó từng bước xây dựng Dược Vương Cốc thành như bây giờ, là kỳ nữ lưu danh nghìn đời." Cho nên, hắn là đời thứ ba, đi cửa sau vào, không cần phải thi.
Tống Thanh Thời khen ngợi: "Đúng là không tầm thường."
Nhưng sao trong ấn tượng của cậu, Thanh Loan hình như không phải một bà lão mà là một thiếu nữ ngoài mềm trong cứng?
Tống Cẩm Thành không ngừng líu lo: "Tổ gia gia của ta là Tống Minh Hồng, dùng thân xác phàm trần để tu thành Kiếm Tiên Kim Đan... Nghe nói trên nữa còn có một sư tổ vô cùng lợi hại, sư tổ họ Tống, thế nên tổ gia gia của ta bèn theo họ Tống. Nghe nói Tống sư tổ đã bế tử quan, bế mấy ngàn năm rồi, có lẽ đã không còn ở trên đời... Dù sao thì trong cốc cũng không cho phép thảo luận chuyện này."
Tống Thanh Thời càng nghe, ký ức càng rối loạn, đầu đau như muốn nứt.
Tống Cẩm Thành phát hiện cậu không thoải mái, quan tâm hỏi: "Sao thế?"
Tống Thanh Thời nặng nề nói: "Hình như ta bị mất trí nhớ."
Tống Cẩm Thành dùng ánh mắt nhìn một tên đần nhìn cậu hồi lâu, cảnh giác hỏi: "Đừng nói là ngươi muốn xù tiền chữa bệnh nhé?"
Tống Thanh Thời mờ mịt: "Tiền chữa bệnh?"
"Xem bệnh là phải trả tiền!" Tống Cẩm Thành bắn lên ba thước, hắn thấy cái tên đang nằm trên mặt đất mặc pháp bào có chất liệu rất đắt đỏ, có vẻ như là công tử bột của thế gia giàu có nào đó, không đến mức không trả nổi tiền chữa trị, mới cắn răng dùng viên Bát Bảo Hộ Tâm Đan quý báu kia. Viên thuốc đó là quà sinh nhật mẫu thân tặng cho hắn, nghe nói là dùng phương thuốc truyền thừa quý báu của Tống sư tổ mới luyện thành, vật liệu sử dụng cũng vô cùng quý giá, trong Dược Vương Cốc cũng không có nhiều. Hắn nhanh chóng tính toán sổ sách: "Viên thuốc kia rất đắt, ngươi mau trả cho ta tám trăm viên linh thạch thượng phẩm."
Tống Thanh Thời tỏ ra là đã hiểu, cậu mò tìm linh thạch trong túi giới tử, lục lọi nửa ngày, moi được ra hơn hai mươi viên linh thạch.
Tống Cẩm Thành nhìn cậu chằm chằm.
Tống Thanh Thời cũng đỏ mặt: "Hình như ta rất nghèo, luôn là người khác nuôi ta."
Tống Cẩm Thành hỏi: "Ai tốt bụng vậy?"
"Ta không nhớ nổi." Trong đầu Tống Thanh Thời lại xuất hiện hình bóng màu đỏ mơ hồ đó, cậu chịu đựng cơn đau đầu, nói với hắn: "Ta cảm thấy đó là một người ta rất thích, thường xuyên cho ta tiền tiêu vặt, còn mua cho ta rất nhiều thứ tốt."
"Ta hiểu rồi." Tống Cẩm Thành khẳng định: "Người đó là cha ngươi!"
Tống Thanh Thời ngơ ngác: "Có phải vậy không?"
"Đương nhiên rồi." Tống Cẩm Thành tràn đầy lòng tin mà phân tích: "Dù ngươi có mất trí nhớ thì cũng phải biết dùng đầu mà suy nghĩ chứ? Trên đời này làm gì có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi? Cho không ngươi tiền tiêu? Chỉ có cha mẹ ruột mới làm chuyện đó!"
Tống Thanh Thời nghĩ về cuộc sống trước khi xuyên qua, cảm thấy hắn phân tích rất hợp lý!
Tống Cẩm Thành rộng lượng nói: "Trên cổ ngươi đeo Phượng Hoàng Huyết, cực kỳ đáng giá, còn trang bị pháp trận linh hồn, ta cảm thấy là vì trông ngươi quá ngốc, cha ngươi sợ ngươi làm mất nên mới cho thêm cái trận pháp đó. Được rồi, ngươi phải đi theo ta, đừng có chạy lung tung, mấy hôm nữa có lẽ cha ngươi sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó bảo hắn trả hết tiền cho ta là được."
Tống Thanh Thời điên cuồng gật đầu.
Tống Cẩm Thành luống cuống tay chân làm xong thuốc, bưng tới cho cậu. Tống Thanh Thời nếm thử một ngụm, lại phát hiện dược liệu phụ trợ bị phối sai rồi, may mà ảnh hưởng không lớn lắm. Cậu cảm thấy đứa nhỏ này việc học chưa thành, hẳn là chưa đủ tư cách xuất sư, bèn thử hỏi vài câu. Tống Cẩm Thành xấu hổ nói mình làm bài kiểm tra bảy môn hết năm môn trượt, sợ bị đánh, nên lén trốn ra ngoài hành tẩu giang hồ, muốn đến Thiên Vũ Môn tìm bạn tốt của mình đi chơi.
Tống Thanh Thời suýt sặc thuốc mà chết, trong lòng nảy sinh thương hại với phu nhân Thanh Loan, sao nàng lại có một đứa cháu chắt học ngu thế này?
Cậu lạnh mặt quan sát cái tên đã học dốt trốn học mà mặt mũi còn tràn ngập đắc ý này, xoa cái đầu đang hỗn loạn, cảm thấy rất không thoải mái, muốn lôi thằng nhóc hư hỏng này về Dược Vương Cốc, tăng cường độ học tập, hung hăng bắt hắn làm mấy ngàn bộ đề, để hắn bổ sung kiến thức cần thiết, cần cù bù thông minh, trở thành một y sư ưu tú...
Loại suy nghĩ này có hơi quá phận không nhỉ?
Tống Thanh Thời hít sâu, cố gắng kiềm chế ý định đốc thúc đứa nhỏ này đi học. Cậu xác định vết thương đều đã xử lý xong, cũng đang dần khôi phục, mới bắt đầu nghĩ tới cái nhiệm vụ kỳ quái kia của Hệ Thống, quyết định hỏi thử thiếu niên có vẻ biết rất nhiều tri thức linh tinh này.
Tống Cẩm Thành vừa nghe ba chữ "Đỉnh Bất Diệt" đã cuống cuồng bịt miệng Tống Thanh Thời, cảnh giác quan sát bốn phía xem có gì bất thường không, sau đó răn dạy tên ngu ngốc này: "Dù ngươi có mất trí nhớ thì cũng không được nói lung tung! Đó là nơi mà ngươi có thể nhắc đến à? Nếu như ngươi nói ra tên của y, sẽ bị giết chết..."
Tống Thanh Thời giãy giụa: "Ư ưm, tên gì cơ?"
"Chính là cái người trên ngọn núi kia, tuyệt đối không được nhắc đến tên y." Tống Cẩm Thành xác nhận không có chuyện gì xảy ra thì mới thả tay: "Khi còn bé, mẫu thân đã từng kể cho ta nghe lịch sử đen tối của Tu Tiên Giới, đồ môn diệt phái, máu chảy thành sông, cực kỳ khủng bố, ai nhắc tới cũng đều phải hoảng sợ run rẩy. Mặc dù mấy trăm năm nay chỗ đó không có động tĩnh gì... Nhưng ngươi tuyệt đối đừng có tò mò về nơi đó, cũng đừng có cảm thấy hứng thú hay gì hết, bằng không thì mấy trăm cái mạng cũng không đủ để chết đâu!"
Tống Thanh Thời rất muốn biết tên người đó là gì, thế nhưng không dám hỏi.
Tống Cẩm Thành nhìn ra sự xoắn xuýt của cậu, cười nói: "Chẳng ai biết y tên là gì."
Tống Thanh Thời tổng kết: "Y rất lợi hại?"
Tống Cẩm Thành nhỏ giọng nói: "Nghe nói chỉ thiếu một bước ngoặt nữa là sẽ phi thăng."
Tống Thanh Thời đần người, cậu đang tính xem giữa tu sĩ Trúc Cơ và đại lão sắp phi thăng có bao nhiêu chênh lệch... Có khác gì Hệ Thống để trẻ mẫu giáo cầm dao đồ chơi đi đấm nhau với lính đặc chủng võ trang đầy đủ không hả! Cậu lại thử tính xem mình phải mất bao nhiêu năm mới có thể tu đến Nguyên Anh, rồi lại dùng bao nhiêu năm tu đến Phân Thần rồi Xuất Khiếu, lại tính tiếp tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ...
Được rồi, nhiệm vụ quá khó, gác lại một vạn năm đi, đợi cậu tu được đến Xuất Khiếu rồi tính sau.
Cậu muốn đi học, đi học thích hơn!
...
Đỉnh Bất Diệt, trên bảo tọa trong thần điện.
Thần Quân bỗng mở to mắt, y cảm nhận được hơi thở linh hồn của Phượng Hoàng Huyết.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống - nghèo khó học bá - Thanh Thời: Ngoan ngoãn đợi ba mang tiền đến chuộc về.
Việt - sugar daddy - Vô Hoan:?
Tống Cẩm Thành, một siêu học tra chỉ dùng sức mình đã kéo cả hiệu trưởng lẫn thầy chủ nhiệm xuống mương.