BÁNH QUY AMOXICILLIN


Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ bốn mươi mốt: "Tối nay em khỏi ngủ mất."
;;;
Mở cửa vào nhà, người đầu tiên chào đón cậu không phải bố hay mẹ Quan, mà là đứa cháu trai của Quan Cạnh – thằng nhỏ mặc áo đỏ quần yếm đỏ, đi cả giày đỏ.
"Cậu về!" Nó ôm chân, cười nhe hàm răng chỉ thấy nướu.

"Ôm ạ!"
Quan Cạnh thả balo xuống kệ giày, cúi người bế thằng nhỏ lên: "Cục cưng của nhà ta sao lại ở đây? Có nhớ cậu không, hử?"
"Tai nó thính, chị còn chả nghe thấy tiếng mở cửa cơ." Quan Ninh lau tay đi ra từ phòng bếp, nhìn một lớn một nhỏ đang cười giỡn.

"Năm nay nghỉ tới khi nào?"
"Mồng Tám, chị." Quan Cạnh vuốt mũi thằng nhỏ, dỗ ngọt.

"Để mẹ ôm con một lát nhé, cậu thay giày đã."
Nó ôm ghì cổ Quan Cạnh, níu lấy áo cậu chẳng chịu buông.

Quan Ninh bèn thương lượng: "Ngoan nào, con trai.

Cậu đang đói, hay là theo mẹ lấy xíu mại cho cậu nhé?"
Quan Cạnh giả vờ xoa bụng, ra vẻ tội nghiệp: "Đúng đó, cậu đói lắm.

Nếu không có xíu mại, vậy cậu chỉ có thể ăn Hạo Hạo thôi." Vừa nói vừa gãi thằng bé, chọc cho nó cười hi hi hô hô như đứa ngốc.
Cười đã rồi, nó mới chạy lon ton theo Quan Ninh vào bếp tìm xíu mại.

Quan Cạnh tranh thủ thay giày, xách balo về phòng và lấy điện thoại ra báo với Phó Tam Sinh mình đã về nhà an toàn.
Phó Tam Sinh không trả lời, hẳn là đang bận.
Mẹ Quan và Quan Ninh đã bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn, Quan Cạnh vội chạy tới phụ một tay.

Cậu đỡ đ ĩa thức ăn, cười ôm mẹ: "Vừa về mẹ đã làm xíu mại.


Cảm động quá cơ, đúng là mẹ yêu dấu của con."
"Thôi đi, ông tướng.

Đừng nói ngon nói ngọt với tôi." Mẹ Quan vỗ cái "bốp" lên lưng cậu.

"Xíu mại hôm nay làm riêng cho Hạo Hạo, không phải cho con đâu."
Quan Cạnh chưa kịp kháng nghị đã nghe thấy thằng nhỏ chạy ào tới ngẩng đầu lên: "Hạo Hạo ăn ít! Cho cậu ăn!"
"Rồi rồi rồi, cho cậu của con ăn." Mẹ Quan sờ cái đầu bé tí của Hạo Hạo, thở dài thườn thượt.

"Chẳng biết cậu con rót bùa mê thuốc lú gì, mà hễ có thứ tốt con đều dành phần cậu."
"Con cũng thắc mắc." Quan Ninh trầm ngâm.

"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nó chui ra từ bụng con, con sẽ nghi ngờ thằng bé này do Quan Cạnh sinh mất."
"Kìa chị, em nào có năng lực này." Quan Cạnh ôm thằng nhỏ ngồi vào bàn, mỗi người một viên xíu mại.

"Bố đâu, trưa nay không về ạ?"
"Công ty có tiệc, ra ngoài chè chén rồi." Mẹ Quan không bằng lòng.

"Cuối năm nào cũng thế, cứ hai ngày một bữa rượu bia, hư người."
"Chút bia bọt này sao nhầm nhò với bố, chẳng qua mỗi lần say thì kể lể quãng thời gian trước đây thôi." Quan Cạnh cười.

"Hôm nào xúc động quá còn khóc hu hu nữa."
Mẹ Quan cũng cười: "Bố mấy con, thoạt nhìn là người cứng rắn mạnh miệng, thà đổ máu chứ không rơi lệ, nhưng thực chất mềm lòng yếu đuối, nhắc đến chuyện quá khứ là sụt sùi."
"Ơ mẹ, sao lại nói bố mềm lòng yếu đuối?" Quan Cạnh thay bố đòi câu công bằng.

"Bố đây là hoài cổ, trọng tình trọng nghĩa.

Đàn ông như vậy mới chung thuỷ, mẹ may mắn lắm đó."
Mẹ Quan lắc đầu cười, gắp cánh gà vào bát cậu: "Rồi, khổ lắm cơ.

Nhà này chỉ có con dẻo miệng."
Sau bữa trưa, Hạo Hạo chẳng chịu chợp mắt mà khăng khăng đòi xem hoạt hình.

Quan Ninh nhức cả đầu, đành phải lấy máy tính bảng cho nó xem Bé Cây siêu trí tuệ, còn múa hát với con mình một hồi.
"Sao bây giờ thì không tìm cậu con?" Quan Ninh bắn ánh mắt sắc lẹm về phía Quan Cạnh đang chơi điện thoại ở đầu sofa bên kia.

Cô tức mình, đá cậu một phát.

"Nhắn tin với ai mà cười vui vậy? Cái tay thoăn thoắt luôn kìa."
Quan Cạnh chẳng buồn ngẩng đầu, "Có ai đâu.

Bạn thôi, nói xàm xàm ấy mà."
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy tiếng mẹ vọng vào từ ngoài ban công: "Quan Cạnh! Ra đây dọn chồng ghế này vào phòng con đi!"
"Con ra ngay!" Quan Cạnh nói, đặt điện thoại xuống chạy ra ngoài.
Hạo Hạo – thằng nhỏ đang tập trung xem Bé Cây siêu trí tuệ, chẳng hiểu sao đột nhiên chú ý đến điện thoại mà Quan Cạnh để trên bàn.

Nó thảy chiếc máy tính bảng đi, chạy tới cầm điện thoại dúi vào lòng Quan Ninh: "Mẹ! Điện thoại của cậu nè!"
"Ừ, điện thoại của cậu con." Quan Ninh ấn nút nguồn, màn hình sáng lên hiện ra hình nền là một người đàn ông lạ mặt.

"Hả, ai thế?"
Hạo Hạo lay cánh tay cô, nhìn lom lom vào hình nền: "Cậu á!"

"Người trong hình không phải cậu con." Quan Ninh nhíu mày, quả thật cô chưa từng thấy người đàn ông trong ảnh.

"Góc nghiêng khá đẹp.

Ngôi sao mới nổi ư?"
"Sao! Sao của cậu!"
"Cậu con thật là...!Học cái gì không học, học theo mấy đứa trẻ đu idol." Quan Ninh đặt điện thoại trở lại bàn, nựng hai cái má phúng phính của Hạo Hạo.

"Là fan ai đó thì thôi vậy, nhưng cớ gì phải chọn sao nam? Con trai của mẹ đừng bắt chước cậu, nghe chưa?"
Tối.
Trong bữa cơm gia đình tề tựu đông đủ các thành viên, bố Quan buổi trưa nốc bia chưa đã, nằng nặc muốn con trai uống cùng mình hai lon.

Mẹ Quan bèn dùng "vũ lực" trấn áp, ông chẳng thể làm gì hơn đành ăn cơm uống nước lọc.
Quan Cạnh cùng mẹ xem tivi một chốc, rồi cùng cháu trai đọc truyện cổ tích, mãi đến gần mười giờ mới về phòng.

Cậu mau chóng tắm rửa sạch sẽ nằm xuống giường, bật điện thoại gửi WeChat cho Phó Tam Sinh:
[Quan Cạnh]: Anh Tam ngủ chưa ạ?
Phó Tam Sinh lần này trả lời rất nhanh:
[Anh Tam]: Chưa, sao vậy?
[Quan Cạnh]: Không có gì cả.

Em chỉ nhớ anh thôi.
[Anh Tam]:...
[Anh Tam]: Từ sáng đến giờ mới hơn mười tiếng không gặp, em có cần sến sẩm vậy không?
[Quan Cạnh]: Em không sến, em nói thật.
[Quan Cạnh]: Thực ra em cũng cảm thấy kỳ lạ.

Ngày trước cuối tuần mới được gặp anh, em cũng có thấy gì đâu.

Giờ chẳng biết làm sao, vừa mới không gặp mấy giờ thôi mà em đã nhớ.

Nhớ nhiều lắm.
[Quan Cạnh]: Nhiều lắm lắm đó.
Thấy anh không nói gì, Quan Cạnh bèn gõ tiếp:
[Quan Cạnh]: À, anh Tam.

Em nghe mẹ nói anh rể đi công tác nước ngoài, giao thừa không về kịp, thành ra chỉ có mỗi chị đón Tết ở đây.
[Quan Cạnh]: Có cháu trai em nữa.

[Quan Cạnh]: Anh Tam thích con nít không ạ? Con nít độ chừng hơn hai tuổi đấy?
[Quan Cạnh]: Ngày mai em quay video cháu của em cho anh xem nhé.

Thằng nhỏ trông ngốc lắm, có khiếu hài hước từ bé.
[Anh Tam]:...!Sao em nói nhiều vậy?
[Quan Cạnh]: Anh Tam à, sao tự dưng anh chê em! Hức hức hức.
[Anh Tam]:...!Anh ngủ đây.
[Quan Cạnh]: Đừng, đừng mà! Em sai rồi! Nói chuyện với em thêm năm phút đi! Năm phút nữa thôi!
[Anh Tam]: Anh có gửi một gói hàng cho em qua SF Express.

Chậm nhất ngày mốt sẽ đến, em nhớ ký nhận.
[Quan Cạnh]: Anh gửi gì vậy ạ? Em bỏ quên cái gì ư?
[Anh Tam]: Không.

Là quà tân niên.
[Quan Cạnh]:!!!!
[Quan Cạnh]: Là gì vậy, anh Tam? Mau nói cho em biết!
[Anh Tam]: Tự xem đi.
[Quan Cạnh]: Anh úp úp mở mở, tối nay em khỏi ngủ mất.
[Quan Cạnh]: Ấm ức.jpg
[Quan Cạnh]: Bật mí chút xíu cũng được ạ.
[Quan Cạnh]: Năn nỉ.jpg
Bẵng đi thật lâu, Phó Tam Sinh mới gửi tin nhắn thoại sang.
Quan Cạnh vội bấm mở, nghe tiếng anh dịu dàng:
"Không phải thứ đắt tiền, là quà handmade.

Đã hứa thì phải...!giữ lời."
Hết chương 41.


Bình luận

Truyện đang đọc