BÁNH QUY AMOXICILLIN


Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ bốn mươi chín: "Nếu không đồng ý, em hôn anh chết đó."
;;;
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Quan Cạnh, phòng hai giường đơn đã được thay thế bằng một giường đôi.
Phó Tam Sinh tựa vào đầu giường đọc tiểu thuyết, mới lật chừng hai trang, Quan Cạnh đầu tóc ướt nhẹp đã đi ra từ phòng tắm.

Chẳng buồn đoái hoài đến người ngợm còn đang nhỏ nước, cậu lao vào Phó Tam Sinh như hổ đói lâu ngày, ấn vai anh mà hôn lấy hôn để.
Bao nhiêu cái lạnh đều bị Quan Cạnh "hất" hết vào mặt, Phó Tam Sinh lại vẫn dịu dàng ôm cổ cậu, tập trung vào chiếc hôn của hai người.
Họ hôn nhau thật lâu thật lâu; đến khi Quan Cạnh ghìm lòng chẳng đặng hôn cổ và xương quai xanh, tay còn luồn vào trong vạt áo m ơn trớn vòng eo của mình, Phó Tam Sinh mới thở gấp, bảo: "Được rồi, bé Quan...!Em thực sự muốn làm hết tất cả các bước trong hôm nay à?"
Quan Cạnh bèn hơi nhổm dậy nhìn chằm chằm Phó Tam Sinh.

Thế là cậu lại nhịn không nổi, thơm vài phát lên cằm anh: "Em không định...!làm bây giờ.

Em chưa chuẩn bị cái đó, vả lại nơi này cũng không phù hợp."
"Em chỉ rất muốn rất muốn hôn anh.

Ừ thì, còn muốn vuốt v e anh nữa." Quan Cạnh bổ sung.

"Có lẽ vì khổ tận cam lai nên em quá khích.

Mà anh Tam à, hôn nhiều quá sẽ nghiện ư? Em cảm thấy mình có thể thức trắng đêm chỉ để..."
"Em câm miệng cho anh." Phó Tam Sinh bịt miệng cậu, tránh cho ai đó nói nốt phần còn lại.

"Lấy máy sấy qua đây, em bị cảm mà còn để tóc ướt."

"Vâng." Quan Cạnh đáp, nhưng vì Phó Tam Sinh đang bịt miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ be bé.

Chợt, một ý tưởng xẹt qua trong đầu, cậu liền mím môi, m*t mạnh lòng bàn tay Phó Tam Sinh một tiếng rõ lớn.
Phó Tam Sinh ngỡ ngàng, vành tai vốn đã hồng và nhờ cái m*t ấy mà đã chuyển hoàn toàn sang đỏ thẫm.

Anh vội buông ra, hắng giọng: "...!Em nói mình chưa từng quen chưa từng thích ai, thế sao giỏi chòng ghẹo quá vậy?"
"Há há..." Quan Cạnh nhảy phốc xuống giường, với lấy máy sấy nhét vào lòng Phó Tam Sinh.

"Riêng anh, không cần thầy dạy cũng hiểu.

Anh sấy tóc cho em nhé?"
"Ừ." Phó Tam Sinh gật đầu, vỗ nhẹ lên mép giường.

"Ngồi xuống đây."
"À, anh Tam, hình như trên đường tới Đình Vụ anh có nói ngày mai về quê?" Máy sấy át tiếng Quan Cạnh, cậu đành lớn giọng.

"Hay, anh về thẳng Du Thành ạ?"
"Về quê." Phó Tam Sinh xoa đầu Quan Cạnh, lòng bàn tay có cảm giác ngưa ngứa, có lẽ vì chất tóc thô thô cứng cứng của cậu.

"Mặc dù người thân không còn nhưng chí ít vẫn nên về thăm bố mẹ."
"Em đi cùng anh nhé." Quan Cạnh nói.

"Em cũng muốn ra mắt gia đình anh trong dịp năm mới."
Phó Tam Sinh nhoẻn miệng cười, cốc vào đầu Quan Cạnh: "Thanh Minh rồi đi.

Kỳ nghỉ đông của em vẫn chưa hết, cứ ngoan ngoãn ở nhà chơi với bố mẹ."
"Vâng." Bé ngoan Quan Cạnh gật đầu, rồi lại sực nghĩ tới chuyện khác.

"Anh Tam, khai giảng vào em muốn chuyển đến ở cùng anh."
Quan Cạnh tóc ngắn, nên chẳng mấy chốc đã hong khô.

Phó Tam Sinh tắt máy sấy, rút phích cắm và cất nó vào tủ.

"Anh không phản đối việc em chuyển đến, nhưng chờ đến khi thời tiết ấm hơn đi đã.

Bây giờ trời rất lạnh, sáng tối chạy đi chạy v..."
"Không sao, em không sợ lạnh!" Quan Cạnh ngắt lời anh.

Thấy anh ngồi xuống giường, cậu bèn cúi người ôm eo Phó Tam Sinh.

"Em và anh chính thức có nhau rồi, cũng xem như chính thức bước vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Anh đang tâm cho chúng mình yêu xa ư?"

"Từ trường em đến Xuân Hi Viên đi xe buýt cũng chưa mất mười lăm phút nữa kìa." Phó Tam Sinh dở mếu dở cười.

"Em có hiểu lầm gì về khái niệm "yêu xa" à, bé Quan?"
"Em mặc kệ, dù sao em cũng phải sống với anh." Quan Cạnh siết chặt vòng tay, ôm Phó Tam Sinh vào lòng.

Cậu ra vẻ hung dữ, "Nếu không đồng ý, em hôn anh chết đó."
Phó Tam Sinh bật cười, tim như nhũn ra.

Anh nghiêng đầu thơm lên gò má Quan Cạnh, "Rồi mà.

Em dọn tới đi, đến lúc đó anh đón nhé."
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, không những được ở bên bạn trai mà còn được anh chủ động hôn.

Quan Cạnh nổi "máu", đẩy vội Phó Tam Sinh xuống giường.

Cậu hôn ngấu nghiến, còn nhân cơ hội sờ mông anh.
Đều là đàn ông con trai như nhau, nào có ai chịu nổi việc gần gũi thân mật với người mình thích.

"Bé Quan Cạnh" trẻ trung phơi phới giàu năng lượng, đẩy rối rít giữa hai đùi Phó Tam Sinh; và khi thấy anh cũng có "phản ứng" tương tự, nó càng trở nên điên cuồng mất kiểm soát.

Tiếng thở hổn hển ngày càng dồn dập, giữa môi răng hai người đã toát lên mùi gỉ sắt thoang thoảng, khiến ta cầm lòng chẳng đặng nguyện đắm mình trầm mê.
Quan Cạnh ưỡn hông, nắm lấy tay Phó Tam Sinh: "Anh Tam ơi, giúp em..."
Đèn tắt tự lâu, và gương mặt Phó Tam Sinh thì ửng lên trong bóng tối.

Anh ôm cổ Quan Cạnh, cũng đúng lúc đưa tay khi cậu đang tìm mình.

Giọng anh run run, những âm cuối cứ thế lạc đi:
"Chỉ, chỉ một lần.

Xong, ưm, thì ngủ..."
Quan Cạnh không trả lời mà đè tay còn lại lên lưng anh, hôn thật sâu lên cổ anh.

Sau khi trở về từ núi Đình Vụ, Phó Tam Sinh ăn trưa với bé bạn trai rồi lên đường về quê.

Quan Cạnh sợ làm phiền anh lái xe, chẳng dám nhắn tin hay gọi điện, chỉ biết mài mặt bóc thật nhiều hạt dưa để giải toả cơn buồn bực.
Quan Ninh cũng chẳng thắc mắc sao cậu không vui; có hạt dưa để ăn, có mạng để lướt, cô cần gì phải quan tâm đ ến đứa em trời đánh này.
Phó Tam Sinh không mất nhiều thời gian đã đến trạm dừng cao tốc đầu tiên; Quan Cạnh vừa nhận được cuộc gọi của anh đã lập tức "hồi máu", chạy lon ton về phòng.
Đưa mắt nhìn cửa phòng Quan Cạnh rồi lại nhìn vào bài đăng trên màn hình điện thoại, Quan Ninh buông tiếng thở dài.
Đêm trước ngày khai giảng, Quan Ninh dỗ Hạo Hạo ngủ trước khi đến gõ cửa phòng cậu.
"Chị?" Quan Cạnh mở cửa, hơi lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy Quan Ninh.

"Thường thì giờ này chị đang ru Hạo Hạo mà, nay tìm em có việc gì ư?"
"Em trai yêu dấu của chị.

Khai giảng sắp đến, đêm nay từ biệt, không biết bao giờ mới gặp lại." Quan Ninh quét mắt tứ phía, rồi vô tình bắt gặp quả bóng rổ của Quan Cạnh.

Cô nheo mắt, "Trước khi đi, sao chị em chúng ta không như hồi bé, ngồi xuống đàm đạo về ý nghĩa nhân sinh?"
Quan Cạnh: "..."
Tuy không biết chị yêu trúng gió gì nhưng, Quan Cạnh vẫn rất chi phối hợp: "Chị gái yêu dấu của em.

Kính mong chị chờ một lát, để em bưng đ ĩa hạt dưa và ít trái cây đến."
Quan Ninh kéo ghế ngồi xuống, phất tay với Quan Cạnh: "Ngoan.

Đi mau đi, em trai yêu dấu của chị."
Hết chương 49.


Bình luận

Truyện đang đọc