BẢO BỐI TÌNH NHÂN

Su Su nhìn nam sinh kia thì lập tức nhào vào ôm ấp của cậu, bỏ mặc Yoochun một bên.

“Ah? Su Su! Mày chạy đâu vậy???” Sợ Su Su chạy mất, Yoochun vội vàng chạy theo.

“Xiahky a… Huhuhuhuhu~~ Mày biết tao nghĩ đến mày nhiều như thế nào không…. Sao mày lại bướng bỉnh chạy mất… Không có mày tối tao không ngủ được…. Xiahky a ~~ Huhuhuhuhu…..” Nam sinh kia ôm lấy “Su Su”, liều mạng hôn, khoé mắt còn chảy ra vài giọt nước mắt, Yoochun nhìn thì hết sức kỳ quái, nhưng xem ra “Su Su” cũng biết nhóc con này.

“Cậu là chủ nhân của Su Su sao?” Yoochun nhìn nam sinh trước mặt khoé mắt còn có giọt nước mắt, tuy rằng lúc chạy đến đây rất thô lỗ, nhưng bây giờ nhìn thật sự đáng yêu.

“Su Su? Nó là Xiahky… Tôi mới là Su Su…” Nam sinh lau lau khoé mắt, ngẩng đầu nhìn Yoochun.

“Là như thế này a… Tuần trước tôi nhặt nó ở bãi rác, là cậu buộc sao?”



Junsu vừa nghe Yoochun nói vậy, lập tức kích động. “Bãi rác!??? Xiahky của tao, sao mày lại ở trong bãi rác? Huhuhuhuhu… Thật sự là uỷ khuất cho mày rồi, mày phải ở cùng ông chú như thế kia đến hai tuần…”


“Cậu nói cái gì!?” Mình là anh đẹp trai đến vậy mà lại có thể gọi là ông chú sao? Ông chú thì chỉ cần gọi mỗi ông chú là được rồi, nhưng “ông chú như thế kia” là có ý gì!?? Vừa rồi mình bảo cậu ta đáng yêu sao? Rút lại! Lập tức rút lại!



Nhưng lúc này Yoochun mới nhìn lại mình, so với bình thường quả thật có điểm… Vì vừa rồi đi quá vội, chỉ mặc một cái áo phông phai màu và quần đùi có hình Mickey, cái hôm qua vừa được bạn gái mua tặng ở góc phố giá rẻ cho. Nhìn cũng đúng là…


“Ông chú! Cảm ơn chú vì đã chăm sóc Xiahky nhà chúng tôi hai tuần qua, tôi còn phải đi học, hẹn gặp lại.” Nam sinh sờ sờ đầu chú chó, không để ý nội tâm Yoochun đang bùng nổ, xoay người định đi.

Trong lòng Yoochun không cam chịu, bắt lấy bả vai nam sinh. “Này! Tôi dựa vào cái gì phải giao Su Su cho cậu!? Cậu có gì để chứng minh mình là chủ nhân nó đâu?!!”

Ông chú này thật sự rất phiền toái. “Đây!” Nam sinh rút ví tiền ra. “Đây! Ảnh chụp của tôi và Xiahky!” Yoochun nhìn ảnh chụp trong tay nam sinh, thoáng nhìn qua chứng minh thư bên cạnh.

“!!!” Cậu ta nhỏ hơn mình một tuổi… Tên là Kim Junsu (Kim Tuấn Tú) nha… Ngoại hình thật sự rất tuấn tú, chó nhà cậu ta đúng là giống chủ.

“Được rồi, tôi tin ~ Tôi là Park Yoochun, cậu tên gì?” Yoochun cảm thấy đứa nhỏ này sẽ không lừa mình, hơn nữa Su Su cũng biét cậu ta, xuất phát từ lễ phép, liền vươn tay ra với Junsu.

“Tôi không muốn làm quen với ông chú…” Junsu thè lưỡi với Yoochun.

Được lắm Kim Junsu! Yoochun có điểm xấu hổ thu tay lại, mình từ nhỏ đến lớn đều người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, người muốn theo đuổi mình phải xếp đầy hai sân bóng, vậy mà hôm nay lại bị thằng nhóc này coi thường…

Junsu ôm Xiahky xoay người định chạy, nghĩ nghĩ, cảm thấy mình làm thế không tốt, dù sao người ta chăm sóc Xiahky lâu vậy, lúc trả lại nó mập mạp hẳn lên, xoay người nói với Yoochun. “Tôi là Kim Junsu.”

“A… Tôi là Park Yoochun.”

“Sau đó thì sao? Mày về nhà hả?” Yunho đã làm xong trứng ốp lết, đang nướng bánh.

“Tao đến chỗ King.”

“Kết quả lại gặp cậu bé kia?”

“Jung Yunho, mày đừng đoán chuẩn như vậy nữa được không…”

“Ha ha ha!”

Buổi tối, ra khỏi nhà, đi lang thang trên đường, bất đắc dĩ thỡ dài một hơi, gã hiện tại không có bạn gái, hai người bọn họ lại quang minh chính đại làm trước mặt mình.

Ah? Hình như hôm qua vừa quen một cô bé… Nhưng cô bé này rất hồn nhiên, không thích hợp làm chuyện này…

“Bà à, lần sau đừng ra ngoài một mình, hiện tại đã muộn thế này, đường cũng không thấy rõ, thật sự rất nguy hiểm!”

“Bà không sao ~ cậu bé, cháu thật sự là người tốt!”

“Ha ha ~ Không phải đâu ạ ~ Bà à, để cháu đưa bà lên nhà.”

“Không cần đâu, cháu đã đưa ta từ công viên về đây rồi, để ta tự đi tiếp.”

“Vậy à… Chúc bà ngủ ngon!”

Yoochun nhìn người kia rất quen mắt, bước đến gần, nguyên lai là cậu nhóc lúc sáng, trong lòng đang buồn bực liền tìm người giải sầu. “Junsu~”

“Là chú à… Nhưng tôi với chú rất thân sao?” Junsu thoáng nhìn Yoochun, mới gặp chú này một lần! Sao phải gọi thân mật như vậy!

“Huh… Vậy tôi gọi cậu là gì?” Yoochun càng thêm xấu hổ so với buổi sáng, ánh mắt mở to nhìn Junsu.

Tốt nhất là không nên gọi tôi. Những lời này Junsu thiết chút nữa nói ra. “Thôi, cứ gọi tôi là Junsu đi.”

“Ha ha, vậy cậu gọi tôi là Yoochun hyung nha.” Thật sự là một người đáng yêu, mình giống như có điểm bị cậu ta mê hoặc.

“Tôi sao phải gọi chú là hyung?”

Bình luận

Truyện đang đọc