Sáng sớm hôm nay, Jaejoong đánh thức Seul Hee rất sớm, nhìn bé oán giận, trực tiếp đưa bé tới nhà trẻ rồi tới ngư trường.
“Bà ơi!”
“A ~ Đến sớm vậy sao?’ Mấy hôm trước, lúc đi bộ buổi sáng, Jaejoong gặp một bà cụ mặc tạp dề màu trắng, đội cái mũ rộng vành, bà đã ngoài tuổi 70 vậy mà phải mua hàng, sau đó khuân vác hải sản, còn phải lớn tiếng mời chào.
Vậy nên cậu muốn tới giúp bà làm xong các thứ rồi mới đi làm.
“Bà à! Hôm qua con đã nói rằng nhất định sẽ đến! Sớm hay muộn thì có quan trọng gì đâu ạ?” Jaejoong sử dụng lưu loát tiếng Nhật, nói chuyện với bà, cậu cũng mặc tạp dề vào, giúp bà bán hàng.
Bà cụ cười vui vẻ, mắt cong lên thành một đường. “Jaejoong của chúng ta thật sự rất lễ phép a! Được! Hôm nay chúng ta cùng cố gắng nào!”
“Vâng ạ! Cố lên!” Jaejoong cũng vui vẻ, cũng quên luôn việc mình bị dị ứng với mùi cá, cười với bà cụ.
Jaejoong đến thì đã qua thời gian mua hàng nên cùng bà chuyện các sọt đầy cá đi.
Jaejoong phụ trách lái xe, bà cụ ngồi trên xe, hai người đi tới chợ.
Dọc đường đi, bà cụ đọc đồng dao Nhật Bản, Jaejoong cũng nói cùng, cả hai người đều tươi cười rạng rỡ.
Chợ cũng không xa nên hai người đến rất nhanh, vừa đến nơi, Jaejoong vội vàng giúp bà cụ bê hải sản ra.
Hai bà cháu bầy hàng ra xong, cậu lập tức rao. “Tới rồi tới rồi ~ Hải sản tươi sống đây ~~~”
Thanh âm Jaejoong rất êm tai, thực vang dội, hơn nữa ở chợ lại có thanh niên trẻ tuổi như vậy là chuyện rất kỳ lạ, cho nên không bao lâu sau mọi người đều tụ tập lại quầy của hai bà cháu hỏi giá.
“Tiểu thư, con cá này rất tươi a! Không mua đáng tiếc lắm nha ~”
Jaejoong vừa nói xong, bác gái trước mặt mắt liền sáng lên, ngẩng đầu, biểu tình cũng có chút thẹn thùng. “Tiểu thư…?”
“Hay là… Chị à?” Bác gái kia cười hớn hở, sao đó thuận tay xoa xoa tóc Jaejoong, chọn mấy con cá. “Tiểu tử, miệng của cháu thật ngọt!”
Qua một buỏi sáng, sạp của hai người đã bán gần hết, bà cụ khoé miệng luôn cong lên, gói cho Jaejoong con cá lớn mà mình để riêng, nhét vào tay cậu.
“Jaejoong, cầm! Hôm nay cháu giúp bà không ít việcc.”
Jaejoong sao có thể nhận đồ bà cụ cho, vội vàng đưa trả lại. “Bà a! Bà cứ vậy mai cháu sẽ không đến đâu!”
Bà cụ vẫn cứng rắn. “Cầm lấy đi kho cho con cháu ăn, hôm nào mang nó đến cho bà ngắm!”
Nói đến con, Jaejoong nghĩ nghĩ, liền nhận lấy, dù sao buổi sáng hôm nay sớm vậy mà đã gọi Seul Hee rời giường, hình như Seul Hee có điểm tức giận…
Đáp ứng bà cụ chủ nhật mang Seul Hee đến chơi, liền vội vã chạy về nhà, làm sạch cá cẩn thận để chuẩn bị chiều cho Seul Hee ăn.
Vừa ra khỏi nhà, nhìn người trước mặt, Jaejoong đột nhiên dừng lại, thời gian dường như đã ngừng trôi trong giây lát.
Em đã nghĩ rằng mình có thể quên anh, thậm chí bắt đầu cuộc sống mới, nhưng vì sao anh vừa xuất hiện, mọi thứ lại rối loạn…
“Jaejoong…”