BÁO ĐEN


Chúng ta chính thức là vợ chồng rồi đó!
Khả Ni cười nhạt:
- Pháp luật chưa công nhận, kia chỉ là nghi thức.
- Thế thì em đánh giá thấp Hoắc gia rồi đó.
- Là sao?
- Pháp luật phải công nhận Hoắc gia.
- Anh thật kiêu ngạo!
- Xin lỗi em, đêm tân hôn hôm này chắc anh không ân ái với em được rồi.
Khả Ni quạo lên đá chân anh một cái.
- Nói bé thôi, ai thèm ân ái với anh.

Với cả vết thương của anh...
- Vậy là em có nghĩ tới rồi nhỉ.
Khả Ni bị trêu cho xấu hổ lắm rồi.

Nhưng Hoắc Long lại nói:
- Kia là nghi thức của bang phái.

Còn một nghi thức của Hoắc gia nữa.
- Hả, lại uống máu sao?
Cô vẫn còn ghê cổ.
- Không, lát sẽ thực hiện luôn nên mới không tân hôn mặn nồng với em được.
Hoắc Long dẫn Khả Ni vào một phòng khác.


Ở đây, anh cởi áo và ra hiệu cho cô cũng cởi.

Khả Ni hoang mang, ở đây còn có người khác mà.
Lúc này Hoắc phu nhân đi vào:
- Chuẩn bị hết chưa?
- Dạ rồi ạ!
Xong bà nắm tay Khả Ni:
- Con chịu khó một chút, nghi thức vợ chồng của Hoắc gia có chút đặc biệt.

Con và Hoắc Long sẽ có hình xăm giống nhau phía sau lưng, chỉ người đứng đầu mới được phép xăm ở lưng thôi, còn dưới trướng sẽ xăm ở vị trí khác.

Loại mực này cũng đặc biệt một chút, đừng lo.

Sau này con là một Báo Đen rồi, sẽ không có kẻ nào dám tùy tiện làm tổn hại tới con, kẻ nào dám, đều sẽ phải chịu hình phạt của bang hội.
Khả Ni ngỡ ngàng khi mình sẽ có hình xăm, còn là một hình xăm quyền lực như thế.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sở hữu bất kì hình xăm nào.
Nghe vậy cô còn có cảm giác, phụ nữ ở Hoắc gia không hề lép vế với phái mạnh.

Nếu Hoắc Long có thì cô cũng có.

Nhìn mẹ chồng uy nghi của mình, cô cảm thấy mình sẽ không đến nỗi nào khi làm dâu Hoắc gia.

Nhưng đổi lại, cô sẽ phải nỗ lực rất nhiều để cống hiến cho gia đình này, tổ chức này.


Cô không thể làm một người vô dụng mang cái mác chủ mẫu được.

Xem ra sẽ áp lực rất nhiều.
Có thuốc tê nên Khả Ni không cảm thấy đau.

Cả cô và Hoắc Long đều nằm sấp xuống, hai người thợ xăm đang tiến hành đi từng nét mực.
Hoắc Long còn luôn luôn cầm tay cô.
Rất lâu hình xăm mới hình thành, Khả Ni xoay lưng nhìn mình trong gương, tấm lưng trắng ngần nay đã lồ lộ một hình báo đen chễm chệ.

Cô lại đưa tay sờ lên lưng người là chồng mình, cô lo vết thương của anh bị ảnh hưởng.
Hoắc Long đi ra sau lưng cô, anh cúi xuống hôn lên vai nhỏ.
- Cảm giác thế nào?
- Có chút không chân thực.
Hoắc Long vẫn cởi trần, Khả Ni thì cầm một chiếc khăn lớn che trước ngực, tóc dài vén sang một bên.
Da hai người khá lành, lại thêm loại mực đặc biệt nên vết xăm khô ngay sau đó.
Anh vẫn ôm ấp vợ mình, hai người dính lấy nhau đứng trước gương.

Khả Ni ghé đầu, Hoắc Long thuận thế cắn v.ào cổ cô một cái.

Xong anh nheo mắt nhìn cô trong gương:
- Vẫn kịp động phòng đó phu nhân của anh.
- Vết thương...
- Thủ tục mà, vẫn nên hoàn thành nhỉ, có hơn không!
Rồi anh xoay người cô lại, tấm khăn cũng trở nên thừa thãi.

Hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm, dù đã trải qua nhiều việc nhưng giây phút này họ lại chả biết mệt mỏi là gì.
Hoắc Long bế thốc cô lên, tiến lại chiếc tràng kỉ dài ở trong phòng.

Ở đây không có giường, nhưng chiếc tràng kỉ có một lớp đệm là nhung đỏ thẫm rất êm và ấm áp.

Ngay tại phòng xăm đó, hai người đã thực hiện thủ tục cuối cùng của một ngày tân hôn đúng nghĩa..


Bình luận

Truyện đang đọc